“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 794

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào lắc đầu: "Chuyện như vậy ai mà ngờ được, anh không có lỗi."Ngược lại Tô Đào rất an ủi vì Giang Dữ trọng tình trọng nghĩa, bản thân sắp sống không nổi nữa rồi, cũng vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm người thân duy nhất.Đây mới là bộ d*ng ch*n thật nhất, có máu có thịt của con người.Chúng ta có người mình yêu thương sâu sắc, có tín ngưỡng, lòng biết ơn và hy vọng, trong tuyệt vọng to lớn của mốc thế này, nỗ lực và kiên cường tiến về phía trước.Sau khi Giang Dữ rời đi, Tô Đào bắt đầu cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, đầu cũng bắt đầu choáng váng, tứ chi toàn thân đau nhức, giống như có thứ gì đó muốn chọc thủng da.Ngủ khoảng hai tiếng, tỉnh dậy thì các triệu chứng giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn còn choáng váng.Tự mình làm chút gì đó ăn, đang định nằm xuống ngủ tiếp, thì vợ chồng Ôn Mạn đến thăm cô. Ôn Mạn vốn hôm nay muốn tìm cô cùng thảo luận chi tiết về ngôi nhà mới, kết quả đến văn phòng mới biết Tô Đào bị ốm xin nghỉ.Cô lập tức kéo Lạc Nghiên đến thăm.Đến cũng không quên mang cho Tiểu Hỏa Diễm ba quả bóng len đủ màu sắc khác nhau và một ít đồ ăn vặt tự làm cho thú cưng.Tiểu Hỏa Diễm bây giờ đã rất quen thuộc với cô, thấy cô đến, cái đuôi to xù lông dựng đứng lên, hai cái chân nhỏ bám vào kính cào.Ớt ở trên cây mèo phía sau nghe thấy động tĩnh, ngẩng mắt lên, thấy là Ôn Mạn, nhe răng gầm gừ một tiếng.Nhưng cũng chỉ là hư trương thanh thế, không trực tiếp nhảy xuống tấn công.Ôn Mạn nhanh chóng v**t v* Tiểu Hỏa Diễm hai lần, sau đó nhân lúc Ớt không kiên nhẫn lao tới chuẩn bị bảo vệ con, nhanh chóng nhét một miếng bánh quy cho thú cưng vào miệng Ớt. Động tác nhanh chóng, chính xác khiến Lạc Nghiên phải trầm trồ khen ngợi. ... Thành thạo đến mức đau lòng.Ôn Mạn lại nhân cơ hội v**t v* Hỏa Diễm hai lần.Hỏa Diễm bốn chân chổng lên trời, lật bụng cho cô sờ.Ôn Mạn mềm lòng không chịu nổi: "Sao em lại đáng yêu thế này, còn càng lớn càng xinh đẹp nữa."Nếu Hỏa Diễm một hai tháng tuổi chỉ là một chú mèo con tuyệt sắc, thì Hỏa Diễm bây giờ thật sự xứng đáng với danh hiệu nhan sắc khuynh thành.Bộ lông màu lửa chuyển sắc đó, mềm mại lại dày dặn, ai nhìn thấy cũng phải dừng lại ngắm nhìn.Tô Đào dán cho mình một miếng dán hạ sốt, đi tới nói:"Quả thật càng lớn càng xinh đẹp, tính cách cũng khá thân thiện, ai đến cũng cho vuốt cho ôm, hoàn toàn trái ngược với mẹ nó."Ôn Mạn thấy cô vẫn còn nóng bừng, vội vàng giục: "Ôi, cậu mau về nằm đi, bọn tớ chỉ đến thăm cậu thôi, đừng để cậu lại bị hành hạ làm bệnh tình nặng thêm." Nói xong liền kéo tay cô đi về phía phòng ngủ, ngay cả Hỏa Diễm đang làm nũng đòi ôm cũng không quan tâm nữa.Lạc Nghiên thì nhìn bộ dạng của Tô Đào chìm vào trầm tư.Sốt cao, toàn thân đau nhức, hơn nữa lúc nãy nghe Trang Uyển nói đã kéo dài mấy ngày rồi...Cảm mạo sốt bình thường hình như sẽ không như vậy.Ngược lại giống như triệu chứng khi dị năng giả dưới trướng anh thức tỉnh dị năng.Trong lòng nghĩ như vậy, chân liền đi theo vợ mình vào phòng ngủ của Tô Đào.Ôn Mạn thấy anh vào theo, còn trách móc:"Anh là đàn ông vào đây làm gì, ra ngoài đi, thật là vô duyên."Lạc Nghiên thật sự muốn biết đáp án, liền bất chấp ánh mắt của vợ, cứng rắn nói:"Sếp Tô, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, được không? Nhiều nhất chỉ mất năm phút của cô."Ôn Mạn nói: "Đào còn đang ốm mà, có chuyện gì không thể để hôm khác nói sao?"Tô Đào nhìn về phía Lạc Nghiên, anh biểu cảm nghiêm túc, chắc là thật sự có chuyện quan trọng, liền lại ngồi dậy khỏi giường:"Không sao, nói chuyện ở thư phòng đi."Ôn Mạn hung hăng véo anh một cái: "Anh tốt nhất nói nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của người ta."Vừa đóng cửa thư phòng lại, Tô Đào còn chưa ngồi vững, liền nghe Lạc Nghiên hít một hơi thật sâu, liều lĩnh hỏi:"Cô cũng là vật chủ được hệ thống lựa chọn sao?"

Tô Đào lắc đầu: "Chuyện như vậy ai mà ngờ được, anh không có lỗi."

Ngược lại Tô Đào rất an ủi vì Giang Dữ trọng tình trọng nghĩa, bản thân sắp sống không nổi nữa rồi, cũng vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm người thân duy nhất.

Đây mới là bộ d*ng ch*n thật nhất, có máu có thịt của con người.

Chúng ta có người mình yêu thương sâu sắc, có tín ngưỡng, lòng biết ơn và hy vọng, trong tuyệt vọng to lớn của mốc thế này, nỗ lực và kiên cường tiến về phía trước.

Sau khi Giang Dữ rời đi, Tô Đào bắt đầu cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, đầu cũng bắt đầu choáng váng, tứ chi toàn thân đau nhức, giống như có thứ gì đó muốn chọc thủng da.

Ngủ khoảng hai tiếng, tỉnh dậy thì các triệu chứng giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn còn choáng váng.

Tự mình làm chút gì đó ăn, đang định nằm xuống ngủ tiếp, thì vợ chồng Ôn Mạn đến thăm cô.

 

Ôn Mạn vốn hôm nay muốn tìm cô cùng thảo luận chi tiết về ngôi nhà mới, kết quả đến văn phòng mới biết Tô Đào bị ốm xin nghỉ.

Cô lập tức kéo Lạc Nghiên đến thăm.

Đến cũng không quên mang cho Tiểu Hỏa Diễm ba quả bóng len đủ màu sắc khác nhau và một ít đồ ăn vặt tự làm cho thú cưng.

Tiểu Hỏa Diễm bây giờ đã rất quen thuộc với cô, thấy cô đến, cái đuôi to xù lông dựng đứng lên, hai cái chân nhỏ bám vào kính cào.

Ớt ở trên cây mèo phía sau nghe thấy động tĩnh, ngẩng mắt lên, thấy là Ôn Mạn, nhe răng gầm gừ một tiếng.

Nhưng cũng chỉ là hư trương thanh thế, không trực tiếp nhảy xuống tấn công.

Ôn Mạn nhanh chóng v**t v* Tiểu Hỏa Diễm hai lần, sau đó nhân lúc Ớt không kiên nhẫn lao tới chuẩn bị bảo vệ con, nhanh chóng nhét một miếng bánh quy cho thú cưng vào miệng Ớt.

 

Động tác nhanh chóng, chính xác khiến Lạc Nghiên phải trầm trồ khen ngợi. ... Thành thạo đến mức đau lòng.

Ôn Mạn lại nhân cơ hội v**t v* Hỏa Diễm hai lần.

Hỏa Diễm bốn chân chổng lên trời, lật bụng cho cô sờ.

Ôn Mạn mềm lòng không chịu nổi: "Sao em lại đáng yêu thế này, còn càng lớn càng xinh đẹp nữa."

Nếu Hỏa Diễm một hai tháng tuổi chỉ là một chú mèo con tuyệt sắc, thì Hỏa Diễm bây giờ thật sự xứng đáng với danh hiệu nhan sắc khuynh thành.

Bộ lông màu lửa chuyển sắc đó, mềm mại lại dày dặn, ai nhìn thấy cũng phải dừng lại ngắm nhìn.

Tô Đào dán cho mình một miếng dán hạ sốt, đi tới nói:

"Quả thật càng lớn càng xinh đẹp, tính cách cũng khá thân thiện, ai đến cũng cho vuốt cho ôm, hoàn toàn trái ngược với mẹ nó."

Ôn Mạn thấy cô vẫn còn nóng bừng, vội vàng giục: "Ôi, cậu mau về nằm đi, bọn tớ chỉ đến thăm cậu thôi, đừng để cậu lại bị hành hạ làm bệnh tình nặng thêm."

 

Nói xong liền kéo tay cô đi về phía phòng ngủ, ngay cả Hỏa Diễm đang làm nũng đòi ôm cũng không quan tâm nữa.

Lạc Nghiên thì nhìn bộ dạng của Tô Đào chìm vào trầm tư.

Sốt cao, toàn thân đau nhức, hơn nữa lúc nãy nghe Trang Uyển nói đã kéo dài mấy ngày rồi...

Cảm mạo sốt bình thường hình như sẽ không như vậy.

Ngược lại giống như triệu chứng khi dị năng giả dưới trướng anh thức tỉnh dị năng.

Trong lòng nghĩ như vậy, chân liền đi theo vợ mình vào phòng ngủ của Tô Đào.

Ôn Mạn thấy anh vào theo, còn trách móc:

"Anh là đàn ông vào đây làm gì, ra ngoài đi, thật là vô duyên."

Lạc Nghiên thật sự muốn biết đáp án, liền bất chấp ánh mắt của vợ, cứng rắn nói:

"Sếp Tô, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, được không? Nhiều nhất chỉ mất năm phút của cô."

Ôn Mạn nói: "Đào còn đang ốm mà, có chuyện gì không thể để hôm khác nói sao?"

Tô Đào nhìn về phía Lạc Nghiên, anh biểu cảm nghiêm túc, chắc là thật sự có chuyện quan trọng, liền lại ngồi dậy khỏi giường:

"Không sao, nói chuyện ở thư phòng đi."

Ôn Mạn hung hăng véo anh một cái: "Anh tốt nhất nói nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của người ta."

Vừa đóng cửa thư phòng lại, Tô Đào còn chưa ngồi vững, liền nghe Lạc Nghiên hít một hơi thật sâu, liều lĩnh hỏi:

"Cô cũng là vật chủ được hệ thống lựa chọn sao?"

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào lắc đầu: "Chuyện như vậy ai mà ngờ được, anh không có lỗi."Ngược lại Tô Đào rất an ủi vì Giang Dữ trọng tình trọng nghĩa, bản thân sắp sống không nổi nữa rồi, cũng vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm người thân duy nhất.Đây mới là bộ d*ng ch*n thật nhất, có máu có thịt của con người.Chúng ta có người mình yêu thương sâu sắc, có tín ngưỡng, lòng biết ơn và hy vọng, trong tuyệt vọng to lớn của mốc thế này, nỗ lực và kiên cường tiến về phía trước.Sau khi Giang Dữ rời đi, Tô Đào bắt đầu cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, đầu cũng bắt đầu choáng váng, tứ chi toàn thân đau nhức, giống như có thứ gì đó muốn chọc thủng da.Ngủ khoảng hai tiếng, tỉnh dậy thì các triệu chứng giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn còn choáng váng.Tự mình làm chút gì đó ăn, đang định nằm xuống ngủ tiếp, thì vợ chồng Ôn Mạn đến thăm cô. Ôn Mạn vốn hôm nay muốn tìm cô cùng thảo luận chi tiết về ngôi nhà mới, kết quả đến văn phòng mới biết Tô Đào bị ốm xin nghỉ.Cô lập tức kéo Lạc Nghiên đến thăm.Đến cũng không quên mang cho Tiểu Hỏa Diễm ba quả bóng len đủ màu sắc khác nhau và một ít đồ ăn vặt tự làm cho thú cưng.Tiểu Hỏa Diễm bây giờ đã rất quen thuộc với cô, thấy cô đến, cái đuôi to xù lông dựng đứng lên, hai cái chân nhỏ bám vào kính cào.Ớt ở trên cây mèo phía sau nghe thấy động tĩnh, ngẩng mắt lên, thấy là Ôn Mạn, nhe răng gầm gừ một tiếng.Nhưng cũng chỉ là hư trương thanh thế, không trực tiếp nhảy xuống tấn công.Ôn Mạn nhanh chóng v**t v* Tiểu Hỏa Diễm hai lần, sau đó nhân lúc Ớt không kiên nhẫn lao tới chuẩn bị bảo vệ con, nhanh chóng nhét một miếng bánh quy cho thú cưng vào miệng Ớt. Động tác nhanh chóng, chính xác khiến Lạc Nghiên phải trầm trồ khen ngợi. ... Thành thạo đến mức đau lòng.Ôn Mạn lại nhân cơ hội v**t v* Hỏa Diễm hai lần.Hỏa Diễm bốn chân chổng lên trời, lật bụng cho cô sờ.Ôn Mạn mềm lòng không chịu nổi: "Sao em lại đáng yêu thế này, còn càng lớn càng xinh đẹp nữa."Nếu Hỏa Diễm một hai tháng tuổi chỉ là một chú mèo con tuyệt sắc, thì Hỏa Diễm bây giờ thật sự xứng đáng với danh hiệu nhan sắc khuynh thành.Bộ lông màu lửa chuyển sắc đó, mềm mại lại dày dặn, ai nhìn thấy cũng phải dừng lại ngắm nhìn.Tô Đào dán cho mình một miếng dán hạ sốt, đi tới nói:"Quả thật càng lớn càng xinh đẹp, tính cách cũng khá thân thiện, ai đến cũng cho vuốt cho ôm, hoàn toàn trái ngược với mẹ nó."Ôn Mạn thấy cô vẫn còn nóng bừng, vội vàng giục: "Ôi, cậu mau về nằm đi, bọn tớ chỉ đến thăm cậu thôi, đừng để cậu lại bị hành hạ làm bệnh tình nặng thêm." Nói xong liền kéo tay cô đi về phía phòng ngủ, ngay cả Hỏa Diễm đang làm nũng đòi ôm cũng không quan tâm nữa.Lạc Nghiên thì nhìn bộ dạng của Tô Đào chìm vào trầm tư.Sốt cao, toàn thân đau nhức, hơn nữa lúc nãy nghe Trang Uyển nói đã kéo dài mấy ngày rồi...Cảm mạo sốt bình thường hình như sẽ không như vậy.Ngược lại giống như triệu chứng khi dị năng giả dưới trướng anh thức tỉnh dị năng.Trong lòng nghĩ như vậy, chân liền đi theo vợ mình vào phòng ngủ của Tô Đào.Ôn Mạn thấy anh vào theo, còn trách móc:"Anh là đàn ông vào đây làm gì, ra ngoài đi, thật là vô duyên."Lạc Nghiên thật sự muốn biết đáp án, liền bất chấp ánh mắt của vợ, cứng rắn nói:"Sếp Tô, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, được không? Nhiều nhất chỉ mất năm phút của cô."Ôn Mạn nói: "Đào còn đang ốm mà, có chuyện gì không thể để hôm khác nói sao?"Tô Đào nhìn về phía Lạc Nghiên, anh biểu cảm nghiêm túc, chắc là thật sự có chuyện quan trọng, liền lại ngồi dậy khỏi giường:"Không sao, nói chuyện ở thư phòng đi."Ôn Mạn hung hăng véo anh một cái: "Anh tốt nhất nói nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của người ta."Vừa đóng cửa thư phòng lại, Tô Đào còn chưa ngồi vững, liền nghe Lạc Nghiên hít một hơi thật sâu, liều lĩnh hỏi:"Cô cũng là vật chủ được hệ thống lựa chọn sao?"

Chương 794