“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 802
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Chờ cô loạng choạng quay trở lại căn phòng đầy mùi máu tanh đó, vừa lúc nghe thấy Thẩm Vấn Trình đang nhảy dựng lên mắng:"Cậu muốn gϊếŧ cô ấy?! Cậu điên rồi! Cậu có biết giá trị của cô ấy không! Tôi, tôi, cậu-"Ông ta tức đến run người.Trọng Cao Dật ôm lấy ông ta: "Thôi, nói ít thôi, không phải không sao rồi sao, súng ngắn bình thường không làm gì được cô ấy."Nghe vậy, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tim lại đau nhói.Đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Dữ nằm sấp trên mặt đất, cả người bất động, càng đau đến mức khó thở.Cô hiểu lý do Giang Dữ làm vậy, bỏ qua giá trị nghiên cứu của Giang Đồng, tình trạng hiện tại của cô ấy còn không bằng chết đi cho rồi, như vậy tất cả đau khổ và giày vò sẽ tan biến hết.Cô không thể mong đợi tất cả mọi người đều công tư phân minh, đều có tầm nhìn xa trông rộng. Giang Dữ cũng chỉ là một người bình thường hơn hai mươi tuổi, đặt vào thời kỳ trước mạt thế thậm chí còn chưa tốt nghiệp ra trường đi làm.Cô hít sâu một hơi, vịn vào Trang Uyển đi vào xem tình hình của Giang Đồng.Giang Đồng trúng đạn vào trán, nhưng đối với những đau khổ mà cô ấy đang phải chịu đựng thì căn bản không đáng là gì.Miệng cô ấy hé mở, hình như đang lẩm bẩm gì đó.Lại gần một chút mới nghe được: "Anh, Đồng Đồng chào tạm biệt anh..."Bàn tay trắng như xương của cô ấy đột nhiên giơ lên, ngay khi Tô Đào nhận ra cô ấy muốn làm gì, thì đã không còn kịp nữa!Cô ấy đưa tay vào trong hộp sọ, dùng sức bóp, cả căn phòng lập tức lấp lánh ánh sao, hình như có thứ gì đó vỡ vụn -Thẩm Vấn Trình hét lên the thé: "Tinh hạch! Aaaaa-"Rồi ông ta ngất xỉu vì tức giận. Tô Đào hóa đá tại chỗ, nhìn ánh sáng dần dần tan biến, người nằm trên giường máu thịt be bét hoàn toàn không còn hơi thở.Cả thế giới như im lặng.Giang Dữ nằm sấp trên mặt đất ngẩn người, sau đó bắt đầu cười to, cười đến đau bụng co ro trên mặt đất, cười đến ho ra máu.Tô Đào cũng không khá hơn chút nào, nội tâm cô quá mức chấn động, trong nháy mắt não bộ và cơ thể đều không thể hoạt động, như thể toàn thân máu huyết đều đông cứng lại.Cô cũng không biết mình được ai đưa về nhà, cũng không biết qua bao lâu, não bộ mới bắt đầu hoạt động một cách khó khăn.Cô quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh là Lâm Phương Tri với vẻ mặt lo âu.Lý trí dần dần trở lại, không được! Cô phải tỉnh táo lại! Họa Bì nhất định phải bị bắt ở căn cứ Thủ An sớm, không thể để cô ta gặp Lôi Hành! "Linh Vũ Linh Vũ! Đưa ba lô về! Nhanh lên!"Linh Vũ đang ăn dâu tây ngon lành ngẩn người.Chim thật sự sắp mệt chết rồi mệt chết rồi.Đồng thời Tô Đào bắt đầu gọi điện cho Lôi Hành, nhưng chết tiệt lại không thể nào gọi được, kiểm tra định vị của Thần Dương, mới phát hiện bọn họ hình như đang trên đường đến Thủ An, dọc đường đều là khu vực không người.Tô Đào đành dặn dò Trang Uyển, ngay khi bọn họ vào khu vực có sóng, nhất định phải gọi điện cho Lôi Hành ngay lập tức và chuyển máy cho cô.Trang Uyển nín thở, như lâm đại địch.Sau đó cô lại dặn dò những người được cử đi bắt Họa Bì, phải nhanh nhất có thể tìm thấy nơi cô mô tả, chờ đợi Họa Bì sa lưới.Với thương thế hiện tại của Họa Bì, mười mấy dị năng giả thực lực mạnh đối phó với cô ta hẳn là không thành vấn đề, đặc biệt là Hùng Thái cũng ở đó,"l*иg giam" của anh ta hoàn toàn có thể nhốt Họa Bì đang bị thương nặng.Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nhưng tim Tô Đào vẫn treo lơ lửng.Chuyện của Giang Đồng đã gây cho cô quá nhiều chấn động.Dự đoán của cô quá chính xác, luôn cho cô cảm giác rõ ràng đã biết, đã cố gắng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi, cảm giác kinh hãi và bất lực.
Chờ cô loạng choạng quay trở lại căn phòng đầy mùi máu tanh đó, vừa lúc nghe thấy Thẩm Vấn Trình đang nhảy dựng lên mắng:
"Cậu muốn gϊếŧ cô ấy?! Cậu điên rồi! Cậu có biết giá trị của cô ấy không! Tôi, tôi, cậu-"
Ông ta tức đến run người.
Trọng Cao Dật ôm lấy ông ta: "Thôi, nói ít thôi, không phải không sao rồi sao, súng ngắn bình thường không làm gì được cô ấy."
Nghe vậy, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tim lại đau nhói.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Dữ nằm sấp trên mặt đất, cả người bất động, càng đau đến mức khó thở.
Cô hiểu lý do Giang Dữ làm vậy, bỏ qua giá trị nghiên cứu của Giang Đồng, tình trạng hiện tại của cô ấy còn không bằng chết đi cho rồi, như vậy tất cả đau khổ và giày vò sẽ tan biến hết.
Cô không thể mong đợi tất cả mọi người đều công tư phân minh, đều có tầm nhìn xa trông rộng.
Giang Dữ cũng chỉ là một người bình thường hơn hai mươi tuổi, đặt vào thời kỳ trước mạt thế thậm chí còn chưa tốt nghiệp ra trường đi làm.
Cô hít sâu một hơi, vịn vào Trang Uyển đi vào xem tình hình của Giang Đồng.
Giang Đồng trúng đạn vào trán, nhưng đối với những đau khổ mà cô ấy đang phải chịu đựng thì căn bản không đáng là gì.
Miệng cô ấy hé mở, hình như đang lẩm bẩm gì đó.
Lại gần một chút mới nghe được: "Anh, Đồng Đồng chào tạm biệt anh..."
Bàn tay trắng như xương của cô ấy đột nhiên giơ lên, ngay khi Tô Đào nhận ra cô ấy muốn làm gì, thì đã không còn kịp nữa!
Cô ấy đưa tay vào trong hộp sọ, dùng sức bóp, cả căn phòng lập tức lấp lánh ánh sao, hình như có thứ gì đó vỡ vụn -
Thẩm Vấn Trình hét lên the thé: "Tinh hạch! Aaaaa-"
Rồi ông ta ngất xỉu vì tức giận.
Tô Đào hóa đá tại chỗ, nhìn ánh sáng dần dần tan biến, người nằm trên giường máu thịt be bét hoàn toàn không còn hơi thở.
Cả thế giới như im lặng.
Giang Dữ nằm sấp trên mặt đất ngẩn người, sau đó bắt đầu cười to, cười đến đau bụng co ro trên mặt đất, cười đến ho ra máu.
Tô Đào cũng không khá hơn chút nào, nội tâm cô quá mức chấn động, trong nháy mắt não bộ và cơ thể đều không thể hoạt động, như thể toàn thân máu huyết đều đông cứng lại.
Cô cũng không biết mình được ai đưa về nhà, cũng không biết qua bao lâu, não bộ mới bắt đầu hoạt động một cách khó khăn.
Cô quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh là Lâm Phương Tri với vẻ mặt lo âu.
Lý trí dần dần trở lại, không được! Cô phải tỉnh táo lại! Họa Bì nhất định phải bị bắt ở căn cứ Thủ An sớm, không thể để cô ta gặp Lôi Hành!
"Linh Vũ Linh Vũ! Đưa ba lô về! Nhanh lên!"
Linh Vũ đang ăn dâu tây ngon lành ngẩn người.
Chim thật sự sắp mệt chết rồi mệt chết rồi.
Đồng thời Tô Đào bắt đầu gọi điện cho Lôi Hành, nhưng chết tiệt lại không thể nào gọi được, kiểm tra định vị của Thần Dương, mới phát hiện bọn họ hình như đang trên đường đến Thủ An, dọc đường đều là khu vực không người.
Tô Đào đành dặn dò Trang Uyển, ngay khi bọn họ vào khu vực có sóng, nhất định phải gọi điện cho Lôi Hành ngay lập tức và chuyển máy cho cô.
Trang Uyển nín thở, như lâm đại địch.
Sau đó cô lại dặn dò những người được cử đi bắt Họa Bì, phải nhanh nhất có thể tìm thấy nơi cô mô tả, chờ đợi Họa Bì sa lưới.
Với thương thế hiện tại của Họa Bì, mười mấy dị năng giả thực lực mạnh đối phó với cô ta hẳn là không thành vấn đề, đặc biệt là Hùng Thái cũng ở đó,"l*иg giam" của anh ta hoàn toàn có thể nhốt Họa Bì đang bị thương nặng.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nhưng tim Tô Đào vẫn treo lơ lửng.
Chuyện của Giang Đồng đã gây cho cô quá nhiều chấn động.
Dự đoán của cô quá chính xác, luôn cho cô cảm giác rõ ràng đã biết, đã cố gắng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi, cảm giác kinh hãi và bất lực.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Chờ cô loạng choạng quay trở lại căn phòng đầy mùi máu tanh đó, vừa lúc nghe thấy Thẩm Vấn Trình đang nhảy dựng lên mắng:"Cậu muốn gϊếŧ cô ấy?! Cậu điên rồi! Cậu có biết giá trị của cô ấy không! Tôi, tôi, cậu-"Ông ta tức đến run người.Trọng Cao Dật ôm lấy ông ta: "Thôi, nói ít thôi, không phải không sao rồi sao, súng ngắn bình thường không làm gì được cô ấy."Nghe vậy, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tim lại đau nhói.Đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Dữ nằm sấp trên mặt đất, cả người bất động, càng đau đến mức khó thở.Cô hiểu lý do Giang Dữ làm vậy, bỏ qua giá trị nghiên cứu của Giang Đồng, tình trạng hiện tại của cô ấy còn không bằng chết đi cho rồi, như vậy tất cả đau khổ và giày vò sẽ tan biến hết.Cô không thể mong đợi tất cả mọi người đều công tư phân minh, đều có tầm nhìn xa trông rộng. Giang Dữ cũng chỉ là một người bình thường hơn hai mươi tuổi, đặt vào thời kỳ trước mạt thế thậm chí còn chưa tốt nghiệp ra trường đi làm.Cô hít sâu một hơi, vịn vào Trang Uyển đi vào xem tình hình của Giang Đồng.Giang Đồng trúng đạn vào trán, nhưng đối với những đau khổ mà cô ấy đang phải chịu đựng thì căn bản không đáng là gì.Miệng cô ấy hé mở, hình như đang lẩm bẩm gì đó.Lại gần một chút mới nghe được: "Anh, Đồng Đồng chào tạm biệt anh..."Bàn tay trắng như xương của cô ấy đột nhiên giơ lên, ngay khi Tô Đào nhận ra cô ấy muốn làm gì, thì đã không còn kịp nữa!Cô ấy đưa tay vào trong hộp sọ, dùng sức bóp, cả căn phòng lập tức lấp lánh ánh sao, hình như có thứ gì đó vỡ vụn -Thẩm Vấn Trình hét lên the thé: "Tinh hạch! Aaaaa-"Rồi ông ta ngất xỉu vì tức giận. Tô Đào hóa đá tại chỗ, nhìn ánh sáng dần dần tan biến, người nằm trên giường máu thịt be bét hoàn toàn không còn hơi thở.Cả thế giới như im lặng.Giang Dữ nằm sấp trên mặt đất ngẩn người, sau đó bắt đầu cười to, cười đến đau bụng co ro trên mặt đất, cười đến ho ra máu.Tô Đào cũng không khá hơn chút nào, nội tâm cô quá mức chấn động, trong nháy mắt não bộ và cơ thể đều không thể hoạt động, như thể toàn thân máu huyết đều đông cứng lại.Cô cũng không biết mình được ai đưa về nhà, cũng không biết qua bao lâu, não bộ mới bắt đầu hoạt động một cách khó khăn.Cô quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh là Lâm Phương Tri với vẻ mặt lo âu.Lý trí dần dần trở lại, không được! Cô phải tỉnh táo lại! Họa Bì nhất định phải bị bắt ở căn cứ Thủ An sớm, không thể để cô ta gặp Lôi Hành! "Linh Vũ Linh Vũ! Đưa ba lô về! Nhanh lên!"Linh Vũ đang ăn dâu tây ngon lành ngẩn người.Chim thật sự sắp mệt chết rồi mệt chết rồi.Đồng thời Tô Đào bắt đầu gọi điện cho Lôi Hành, nhưng chết tiệt lại không thể nào gọi được, kiểm tra định vị của Thần Dương, mới phát hiện bọn họ hình như đang trên đường đến Thủ An, dọc đường đều là khu vực không người.Tô Đào đành dặn dò Trang Uyển, ngay khi bọn họ vào khu vực có sóng, nhất định phải gọi điện cho Lôi Hành ngay lập tức và chuyển máy cho cô.Trang Uyển nín thở, như lâm đại địch.Sau đó cô lại dặn dò những người được cử đi bắt Họa Bì, phải nhanh nhất có thể tìm thấy nơi cô mô tả, chờ đợi Họa Bì sa lưới.Với thương thế hiện tại của Họa Bì, mười mấy dị năng giả thực lực mạnh đối phó với cô ta hẳn là không thành vấn đề, đặc biệt là Hùng Thái cũng ở đó,"l*иg giam" của anh ta hoàn toàn có thể nhốt Họa Bì đang bị thương nặng.Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nhưng tim Tô Đào vẫn treo lơ lửng.Chuyện của Giang Đồng đã gây cho cô quá nhiều chấn động.Dự đoán của cô quá chính xác, luôn cho cô cảm giác rõ ràng đã biết, đã cố gắng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi, cảm giác kinh hãi và bất lực.