“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 823
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào không biết Chu Ngọc Sơn có át chủ bài gì.Người này có rất nhiều bí mật và quá khứ, ông ấy không nói, Tô Đào cũng không hỏi nhiều.Có thể khiến Đảng Vĩ Nhiên tự mình cuốn xéo đi là tốt nhất, không được thì cô ra tay, tệ nhất là chuyện ầm ĩ còn có ngài Tổng thống và Hứa bộ trưởng hai lá bùa hộ mệnh này.Tô Đào lần đầu tiên cảm thấy có người chống lưng thật tốt, lưng thẳng tắp.Sáng hôm sau, phó đoàn trưởng của Đảng Vĩ Nhiên đến tìm Tô Đào, nói muốn nhận số vũ khí kinh đô hỗ trợ, các chiến sĩ muốn bắt đầu huấn luyện thực hành.Tô Đào rất sảng khoái phê duyệt, nhưng vẫn giữ lại một chút, chỉ đưa vũ khí của kinh đô, súng tinh năng của bà Dư cô không hề nhắc đến.Phó đoàn trưởng xem danh sách vũ khí, mặt mày hớn hở rời đi.Trước khi huấn luyện buổi sáng, Đảng Vĩ Nhiên gọi tất cả quân nhân cấp tiểu đoàn trưởng trở lên đến họp. Trên bàn họp có ba khẩu súng tinh năng.Một đám người nhìn ba khẩu súng tinh năng này, trong mắt đều có chút nóng bỏng.Phó đoàn trưởng không nhịn được liếc mắt nhìn hết lần này đến lần khác, hận không thể nhìn xuyên thấu qua nó để đeo lên người, phải biết ở kinh đô, một phó đoàn trưởng nhỏ bé như ông ta không có tư cách được trang bị súng tinh năng.Không ngờ ngài Tổng thống lại hào phóng với Đào Dương như vậy, một lần tặng ba khẩu.Đảng Vĩ Nhiên cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.Tuy bản thân đã có rồi, nhưng ai lại chê nhiều chứ.Hôm nay với tư cách đoàn trưởng, ông ta có quyền phân phối tuyệt đối ba khẩu súng này.Vài người vây quanh bàn họp cũng đều nín thở, trong lòng thấp thỏm, căng thẳng đến mức da đầu đổ mồ hôi.Bọn họ tổng cộng có tám người, chức vụ đều không thấp. Nhưng súng tinh năng lại chỉ có ba khẩu.Thầy tu nhiều cháo ít.Hôm nay nếu không lấy được, sau này sẽ càng không có cơ hội.Trong phòng họp yên tĩnh bỗng nhiên nổi sóng ngầm, hai tên chó săn của Đảng Vĩ Nhiên hận không thể nịnh hót ngay tại chỗ, chỉ cần lấy được một khẩu, kêu cha gọi bố cũng đồng ý.Đảng Vĩ Nhiên lạnh lùng nhìn quanh một vòng, bắt đầu lên tiếng:"Chuyện ở nhà ăn hôm trước, là ai khởi xướng? Nếu các anh không ai nói, vậy ba khẩu súng tinh năng này tôi sẽ chọn vài ban trưởng bên dưới đưa cho, ai thừa nhận trước hoặc chỉ ra..."Ông ta còn chưa nói hết lời, hai tên chó săn kia liền chỉ vào một người nói:"Là Đào Quân! Đoàn trưởng! Chuyện ở nhà ăn chúng tôi vốn định báo cáo trước với ông, nhưng bọn họ liên kết lại..."Hai người vừa tố cáo xong, liền có người đứng ra nói: "Không phải chỉ mình Đào Quân, còn có tôi!""Đúng, còn có tôi!"...Người này tiếp người kia đứng ra.Tuy súng tinh năng rất hiếm, bỏ lỡ lần này sẽ không còn nữa, còn phải trơ mắt nhìn kẻ nịnh hót lấy được.Nhưng trước lương tâm, chút lợi ích này cũng không quan trọng.Tiểu đoàn trưởng tên Đào Quân, mặt lạnh ném mũ quân đội trên đầu xuống, xoay người bỏ đi.Thật là u ám!Anh ta vừa đi, các tiểu đoàn trưởng, tham mưu trưởng khác cũng lần lượt rời đi.Cuối cùng ngay cả phó đoàn trưởng cũng cúi chào cáo từ rời đi.Chỉ còn lại hai tên chó săn của Đảng Vĩ Nhiên.Hai người bề ngoài tức giận, trong lòng lại vui như mở cờ, đi đi đi, đi hết càng tốt.Đảng Vĩ Nhiên cười lạnh liếc nhìn hai người: "Muốn?"Hai người gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.Đảng Vĩ Nhiên một tay chộp lấy, ba khẩu súng tinh năng đều rơi vào tay ông ta:"Tôi khi nào nói muốn lấy ra phân phối?"Nói xong liền bỏ đi.Hai người ngẩn người hồi lâu.Chuyện xảy ra trong phòng họp, các chiến sĩ bên dưới không hề hay biết.
Tô Đào không biết Chu Ngọc Sơn có át chủ bài gì.
Người này có rất nhiều bí mật và quá khứ, ông ấy không nói, Tô Đào cũng không hỏi nhiều.
Có thể khiến Đảng Vĩ Nhiên tự mình cuốn xéo đi là tốt nhất, không được thì cô ra tay, tệ nhất là chuyện ầm ĩ còn có ngài Tổng thống và Hứa bộ trưởng hai lá bùa hộ mệnh này.
Tô Đào lần đầu tiên cảm thấy có người chống lưng thật tốt, lưng thẳng tắp.
Sáng hôm sau, phó đoàn trưởng của Đảng Vĩ Nhiên đến tìm Tô Đào, nói muốn nhận số vũ khí kinh đô hỗ trợ, các chiến sĩ muốn bắt đầu huấn luyện thực hành.
Tô Đào rất sảng khoái phê duyệt, nhưng vẫn giữ lại một chút, chỉ đưa vũ khí của kinh đô, súng tinh năng của bà Dư cô không hề nhắc đến.
Phó đoàn trưởng xem danh sách vũ khí, mặt mày hớn hở rời đi.
Trước khi huấn luyện buổi sáng, Đảng Vĩ Nhiên gọi tất cả quân nhân cấp tiểu đoàn trưởng trở lên đến họp.
Trên bàn họp có ba khẩu súng tinh năng.
Một đám người nhìn ba khẩu súng tinh năng này, trong mắt đều có chút nóng bỏng.
Phó đoàn trưởng không nhịn được liếc mắt nhìn hết lần này đến lần khác, hận không thể nhìn xuyên thấu qua nó để đeo lên người, phải biết ở kinh đô, một phó đoàn trưởng nhỏ bé như ông ta không có tư cách được trang bị súng tinh năng.
Không ngờ ngài Tổng thống lại hào phóng với Đào Dương như vậy, một lần tặng ba khẩu.
Đảng Vĩ Nhiên cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tuy bản thân đã có rồi, nhưng ai lại chê nhiều chứ.
Hôm nay với tư cách đoàn trưởng, ông ta có quyền phân phối tuyệt đối ba khẩu súng này.
Vài người vây quanh bàn họp cũng đều nín thở, trong lòng thấp thỏm, căng thẳng đến mức da đầu đổ mồ hôi.
Bọn họ tổng cộng có tám người, chức vụ đều không thấp.
Nhưng súng tinh năng lại chỉ có ba khẩu.
Thầy tu nhiều cháo ít.
Hôm nay nếu không lấy được, sau này sẽ càng không có cơ hội.
Trong phòng họp yên tĩnh bỗng nhiên nổi sóng ngầm, hai tên chó săn của Đảng Vĩ Nhiên hận không thể nịnh hót ngay tại chỗ, chỉ cần lấy được một khẩu, kêu cha gọi bố cũng đồng ý.
Đảng Vĩ Nhiên lạnh lùng nhìn quanh một vòng, bắt đầu lên tiếng:
"Chuyện ở nhà ăn hôm trước, là ai khởi xướng? Nếu các anh không ai nói, vậy ba khẩu súng tinh năng này tôi sẽ chọn vài ban trưởng bên dưới đưa cho, ai thừa nhận trước hoặc chỉ ra..."
Ông ta còn chưa nói hết lời, hai tên chó săn kia liền chỉ vào một người nói:
"Là Đào Quân! Đoàn trưởng! Chuyện ở nhà ăn chúng tôi vốn định báo cáo trước với ông, nhưng bọn họ liên kết lại..."
Hai người vừa tố cáo xong, liền có người đứng ra nói:
"Không phải chỉ mình Đào Quân, còn có tôi!"
"Đúng, còn có tôi!"...
Người này tiếp người kia đứng ra.
Tuy súng tinh năng rất hiếm, bỏ lỡ lần này sẽ không còn nữa, còn phải trơ mắt nhìn kẻ nịnh hót lấy được.
Nhưng trước lương tâm, chút lợi ích này cũng không quan trọng.
Tiểu đoàn trưởng tên Đào Quân, mặt lạnh ném mũ quân đội trên đầu xuống, xoay người bỏ đi.
Thật là u ám!
Anh ta vừa đi, các tiểu đoàn trưởng, tham mưu trưởng khác cũng lần lượt rời đi.
Cuối cùng ngay cả phó đoàn trưởng cũng cúi chào cáo từ rời đi.
Chỉ còn lại hai tên chó săn của Đảng Vĩ Nhiên.
Hai người bề ngoài tức giận, trong lòng lại vui như mở cờ, đi đi đi, đi hết càng tốt.
Đảng Vĩ Nhiên cười lạnh liếc nhìn hai người: "Muốn?"
Hai người gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Đảng Vĩ Nhiên một tay chộp lấy, ba khẩu súng tinh năng đều rơi vào tay ông ta:
"Tôi khi nào nói muốn lấy ra phân phối?"
Nói xong liền bỏ đi.
Hai người ngẩn người hồi lâu.
Chuyện xảy ra trong phòng họp, các chiến sĩ bên dưới không hề hay biết.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào không biết Chu Ngọc Sơn có át chủ bài gì.Người này có rất nhiều bí mật và quá khứ, ông ấy không nói, Tô Đào cũng không hỏi nhiều.Có thể khiến Đảng Vĩ Nhiên tự mình cuốn xéo đi là tốt nhất, không được thì cô ra tay, tệ nhất là chuyện ầm ĩ còn có ngài Tổng thống và Hứa bộ trưởng hai lá bùa hộ mệnh này.Tô Đào lần đầu tiên cảm thấy có người chống lưng thật tốt, lưng thẳng tắp.Sáng hôm sau, phó đoàn trưởng của Đảng Vĩ Nhiên đến tìm Tô Đào, nói muốn nhận số vũ khí kinh đô hỗ trợ, các chiến sĩ muốn bắt đầu huấn luyện thực hành.Tô Đào rất sảng khoái phê duyệt, nhưng vẫn giữ lại một chút, chỉ đưa vũ khí của kinh đô, súng tinh năng của bà Dư cô không hề nhắc đến.Phó đoàn trưởng xem danh sách vũ khí, mặt mày hớn hở rời đi.Trước khi huấn luyện buổi sáng, Đảng Vĩ Nhiên gọi tất cả quân nhân cấp tiểu đoàn trưởng trở lên đến họp. Trên bàn họp có ba khẩu súng tinh năng.Một đám người nhìn ba khẩu súng tinh năng này, trong mắt đều có chút nóng bỏng.Phó đoàn trưởng không nhịn được liếc mắt nhìn hết lần này đến lần khác, hận không thể nhìn xuyên thấu qua nó để đeo lên người, phải biết ở kinh đô, một phó đoàn trưởng nhỏ bé như ông ta không có tư cách được trang bị súng tinh năng.Không ngờ ngài Tổng thống lại hào phóng với Đào Dương như vậy, một lần tặng ba khẩu.Đảng Vĩ Nhiên cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.Tuy bản thân đã có rồi, nhưng ai lại chê nhiều chứ.Hôm nay với tư cách đoàn trưởng, ông ta có quyền phân phối tuyệt đối ba khẩu súng này.Vài người vây quanh bàn họp cũng đều nín thở, trong lòng thấp thỏm, căng thẳng đến mức da đầu đổ mồ hôi.Bọn họ tổng cộng có tám người, chức vụ đều không thấp. Nhưng súng tinh năng lại chỉ có ba khẩu.Thầy tu nhiều cháo ít.Hôm nay nếu không lấy được, sau này sẽ càng không có cơ hội.Trong phòng họp yên tĩnh bỗng nhiên nổi sóng ngầm, hai tên chó săn của Đảng Vĩ Nhiên hận không thể nịnh hót ngay tại chỗ, chỉ cần lấy được một khẩu, kêu cha gọi bố cũng đồng ý.Đảng Vĩ Nhiên lạnh lùng nhìn quanh một vòng, bắt đầu lên tiếng:"Chuyện ở nhà ăn hôm trước, là ai khởi xướng? Nếu các anh không ai nói, vậy ba khẩu súng tinh năng này tôi sẽ chọn vài ban trưởng bên dưới đưa cho, ai thừa nhận trước hoặc chỉ ra..."Ông ta còn chưa nói hết lời, hai tên chó săn kia liền chỉ vào một người nói:"Là Đào Quân! Đoàn trưởng! Chuyện ở nhà ăn chúng tôi vốn định báo cáo trước với ông, nhưng bọn họ liên kết lại..."Hai người vừa tố cáo xong, liền có người đứng ra nói: "Không phải chỉ mình Đào Quân, còn có tôi!""Đúng, còn có tôi!"...Người này tiếp người kia đứng ra.Tuy súng tinh năng rất hiếm, bỏ lỡ lần này sẽ không còn nữa, còn phải trơ mắt nhìn kẻ nịnh hót lấy được.Nhưng trước lương tâm, chút lợi ích này cũng không quan trọng.Tiểu đoàn trưởng tên Đào Quân, mặt lạnh ném mũ quân đội trên đầu xuống, xoay người bỏ đi.Thật là u ám!Anh ta vừa đi, các tiểu đoàn trưởng, tham mưu trưởng khác cũng lần lượt rời đi.Cuối cùng ngay cả phó đoàn trưởng cũng cúi chào cáo từ rời đi.Chỉ còn lại hai tên chó săn của Đảng Vĩ Nhiên.Hai người bề ngoài tức giận, trong lòng lại vui như mở cờ, đi đi đi, đi hết càng tốt.Đảng Vĩ Nhiên cười lạnh liếc nhìn hai người: "Muốn?"Hai người gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.Đảng Vĩ Nhiên một tay chộp lấy, ba khẩu súng tinh năng đều rơi vào tay ông ta:"Tôi khi nào nói muốn lấy ra phân phối?"Nói xong liền bỏ đi.Hai người ngẩn người hồi lâu.Chuyện xảy ra trong phòng họp, các chiến sĩ bên dưới không hề hay biết.