Tháng ba đến, Bắc Kinh cũng hoàn toàn ấm áp trở lại. Trong văn phòng tầng hai, Tiểu Dương cung kính báo cáo tiến độ công việc: “Tổng giám đốc Ninh, toàn bộ tài sản của chị ở Bắc Kinh đã được bán hết. Theo chỉ thị của chị, tiền đã chuyển sang tài khoản nước ngoài, hiện tại một phần đã được chuyển, số còn lại sẽ được chuyển nốt vào tài khoản của chị trước năm giờ chiều mai.” Ninh Thiển mở danh mục tài khoản quốc tế, xác nhận hợp đồng cùng tiền bạc không sai sót, cuối cùng mới thở phào, mỉm cười: “Tiểu Dương, cậu làm rất tốt, tiền thưởng tháng này sẽ gộp chung phát cuối tháng. Còn hai chuyện kia, xử lý thế nào rồi?” “Thưa Tổng giám đốc Ninh, đã hoàn tất theo ý chị. Đây là căn hộ đã thuê sẵn ở Quảng Châu, còn đây là chỗ chị có thể dừng chân tại Hộ thị.” Ninh Thiển nhận lấy tập hồ sơ, lật xem từng trang một cách cẩn thận. Nắng xuân ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng trong trẻo phủ lên dáng ngồi chăm chú của cô. Tiểu Dương lén ngẩng đầu quan sát, lòng thầm cảm thán. Không nghi ngờ gì, vị nữ…
Chương 44: Nhật ký của Trần Thiên Dã.
Thượng Vị – Thập Hữu Cửu NiệuTác giả: Thập Hữu Cửu NiệuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTháng ba đến, Bắc Kinh cũng hoàn toàn ấm áp trở lại. Trong văn phòng tầng hai, Tiểu Dương cung kính báo cáo tiến độ công việc: “Tổng giám đốc Ninh, toàn bộ tài sản của chị ở Bắc Kinh đã được bán hết. Theo chỉ thị của chị, tiền đã chuyển sang tài khoản nước ngoài, hiện tại một phần đã được chuyển, số còn lại sẽ được chuyển nốt vào tài khoản của chị trước năm giờ chiều mai.” Ninh Thiển mở danh mục tài khoản quốc tế, xác nhận hợp đồng cùng tiền bạc không sai sót, cuối cùng mới thở phào, mỉm cười: “Tiểu Dương, cậu làm rất tốt, tiền thưởng tháng này sẽ gộp chung phát cuối tháng. Còn hai chuyện kia, xử lý thế nào rồi?” “Thưa Tổng giám đốc Ninh, đã hoàn tất theo ý chị. Đây là căn hộ đã thuê sẵn ở Quảng Châu, còn đây là chỗ chị có thể dừng chân tại Hộ thị.” Ninh Thiển nhận lấy tập hồ sơ, lật xem từng trang một cách cẩn thận. Nắng xuân ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng trong trẻo phủ lên dáng ngồi chăm chú của cô. Tiểu Dương lén ngẩng đầu quan sát, lòng thầm cảm thán. Không nghi ngờ gì, vị nữ… Em gái đã không còn nữa.Chị cũng không còn nữa.Cha mẹ cũng không còn.Tôi biết chính người tên Ninh Chấn Viễn đã hại chết cha mẹ tôi.Tôi nhìn thấy một cô chị thật xinh đẹp.Tôi biết tên chị ấy — Ninh Thiển.Hôm nay suýt nữa bị chị phát hiện, may mà trốn kịp, sợ chết mất.Di sản cha mẹ để lại bị chú bác nhòm ngó.Thật buồn.Ở trung tâm sân khấu, tôi thấy chị, thật xinh đẹp, như một con thiên nga kiêu hãnh.Muốn có chị.Khao khát chị.Di sản tăng lên gấp nhiều lần, đủ để chị sống sung túc cả đời.Phải đến nhà Ninh, phải đưa chị đi.Chị đồng ý theo tôi về nhà, thật vui sướng.Chị lại muốn bỏ chạy, dù tôi làm gì, chị vẫn muốn trốn.Bệnh tái phát, khiến chị sợ, nhưng chị đã mở lòng với tôi.Đây là cái Tết Nguyên Đán thứ hai tôi ở bên chị, thật tuyệt.Chú Lý lo xong thủ tục cho chị học đại học.Chị rời đi, không ngoái lại, không một lần.Không còn mùi hương của chị, thật buồn.Chị sang Mỹ, may mà tôi đã chuẩn bị sẵn mọi việc, hy vọng chị đi yên ổn.Đến bệnh viện điều trị.Lại thêm một Tết Nguyên Đán nữa, chị ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài.Muốn xuất hiện trước mặt chị.Nhớ chị.Dường như bệnh tình nặng hơn.Bệnh tình tốt lên, chú Lý đưa tôi ảnh của chị.Chị trưởng thành lên nhiều.Tên gã khốn đó sao dám đụng đến chị?Không kìm được, lén nhìn chị, may mà chị không phát hiện.Bị chú Lý mắng, nhưng tôi vẫn vui.Hoá ra chị muốn tìm kiếm nguồn lực.Chị thật giỏi, chỉ nửa năm đã kiếm được năm trăm nghìn.Chưa trốn ra ngoài được, đành ngoan ngoãn ở nhà xem video của chị.Tại sao xung quanh chị luôn có nhiều “ruồi nhặng” như vậy?Chắc chị băn khoăn sao bên cạnh không còn kẻ xấu với ý đồ đen tối.Chu Cẩn Ngôn cũng xứng sao để dính dáng đến chị?Nhớ chị quá.Lén hôn chị, may mà chị không phát hiện.Hoá ra chị đang điều tra một số chuyện.Không thể nói với chị, chị sẽ buồn.Nhớ chị, nhớ điên cuồng.Lại mơ về chị.Muốn cùng chị đón lễ. Ninh Chấn Viễn dám nhắm đến chị.Làm giá cổ phiếu nhà họ Ninh xuống.Chu Cẩn Ngôn nói chị định về nước.Chị hình như đã phát hiện tôi…Mơ thấy lần đầu gặp chị.Chị ơi, tôi không thể chờ thêm nữa.Tìm thấy chị rồi.Sáu năm, sẽ không để chị rời xa tôi lần thứ hai.…………Chị mãi mãi thuộc về tôi.Tôi cũng mãi mãi thuộc về chị.
Em gái đã không còn nữa.
Chị cũng không còn nữa.
Cha mẹ cũng không còn.
Tôi biết chính người tên Ninh Chấn Viễn đã hại chết cha mẹ tôi.
Tôi nhìn thấy một cô chị thật xinh đẹp.
Tôi biết tên chị ấy — Ninh Thiển.
Hôm nay suýt nữa bị chị phát hiện, may mà trốn kịp, sợ chết mất.
Di sản cha mẹ để lại bị chú bác nhòm ngó.
Thật buồn.
Ở trung tâm sân khấu, tôi thấy chị, thật xinh đẹp, như một con thiên nga kiêu hãnh.
Muốn có chị.
Khao khát chị.
Di sản tăng lên gấp nhiều lần, đủ để chị sống sung túc cả đời.
Phải đến nhà Ninh, phải đưa chị đi.
Chị đồng ý theo tôi về nhà, thật vui sướng.
Chị lại muốn bỏ chạy, dù tôi làm gì, chị vẫn muốn trốn.
Bệnh tái phát, khiến chị sợ, nhưng chị đã mở lòng với tôi.
Đây là cái Tết Nguyên Đán thứ hai tôi ở bên chị, thật tuyệt.
Chú Lý lo xong thủ tục cho chị học đại học.
Chị rời đi, không ngoái lại, không một lần.
Không còn mùi hương của chị, thật buồn.
Chị sang Mỹ, may mà tôi đã chuẩn bị sẵn mọi việc, hy vọng chị đi yên ổn.
Đến bệnh viện điều trị.
Lại thêm một Tết Nguyên Đán nữa, chị ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài.
Muốn xuất hiện trước mặt chị.
Nhớ chị.
Dường như bệnh tình nặng hơn.
Bệnh tình tốt lên, chú Lý đưa tôi ảnh của chị.
Chị trưởng thành lên nhiều.
Tên gã khốn đó sao dám đụng đến chị?
Không kìm được, lén nhìn chị, may mà chị không phát hiện.
Bị chú Lý mắng, nhưng tôi vẫn vui.
Hoá ra chị muốn tìm kiếm nguồn lực.
Chị thật giỏi, chỉ nửa năm đã kiếm được năm trăm nghìn.
Chưa trốn ra ngoài được, đành ngoan ngoãn ở nhà xem video của chị.
Tại sao xung quanh chị luôn có nhiều “ruồi nhặng” như vậy?
Chắc chị băn khoăn sao bên cạnh không còn kẻ xấu với ý đồ đen tối.
Chu Cẩn Ngôn cũng xứng sao để dính dáng đến chị?
Nhớ chị quá.
Lén hôn chị, may mà chị không phát hiện.
Hoá ra chị đang điều tra một số chuyện.
Không thể nói với chị, chị sẽ buồn.
Nhớ chị, nhớ điên cuồng.
Lại mơ về chị.
Muốn cùng chị đón lễ. Ninh Chấn Viễn dám nhắm đến chị.
Làm giá cổ phiếu nhà họ Ninh xuống.
Chu Cẩn Ngôn nói chị định về nước.
Chị hình như đã phát hiện tôi…
Mơ thấy lần đầu gặp chị.
Chị ơi, tôi không thể chờ thêm nữa.
Tìm thấy chị rồi.
Sáu năm, sẽ không để chị rời xa tôi lần thứ hai.
……
……
Chị mãi mãi thuộc về tôi.
Tôi cũng mãi mãi thuộc về chị.
Thượng Vị – Thập Hữu Cửu NiệuTác giả: Thập Hữu Cửu NiệuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTháng ba đến, Bắc Kinh cũng hoàn toàn ấm áp trở lại. Trong văn phòng tầng hai, Tiểu Dương cung kính báo cáo tiến độ công việc: “Tổng giám đốc Ninh, toàn bộ tài sản của chị ở Bắc Kinh đã được bán hết. Theo chỉ thị của chị, tiền đã chuyển sang tài khoản nước ngoài, hiện tại một phần đã được chuyển, số còn lại sẽ được chuyển nốt vào tài khoản của chị trước năm giờ chiều mai.” Ninh Thiển mở danh mục tài khoản quốc tế, xác nhận hợp đồng cùng tiền bạc không sai sót, cuối cùng mới thở phào, mỉm cười: “Tiểu Dương, cậu làm rất tốt, tiền thưởng tháng này sẽ gộp chung phát cuối tháng. Còn hai chuyện kia, xử lý thế nào rồi?” “Thưa Tổng giám đốc Ninh, đã hoàn tất theo ý chị. Đây là căn hộ đã thuê sẵn ở Quảng Châu, còn đây là chỗ chị có thể dừng chân tại Hộ thị.” Ninh Thiển nhận lấy tập hồ sơ, lật xem từng trang một cách cẩn thận. Nắng xuân ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng trong trẻo phủ lên dáng ngồi chăm chú của cô. Tiểu Dương lén ngẩng đầu quan sát, lòng thầm cảm thán. Không nghi ngờ gì, vị nữ… Em gái đã không còn nữa.Chị cũng không còn nữa.Cha mẹ cũng không còn.Tôi biết chính người tên Ninh Chấn Viễn đã hại chết cha mẹ tôi.Tôi nhìn thấy một cô chị thật xinh đẹp.Tôi biết tên chị ấy — Ninh Thiển.Hôm nay suýt nữa bị chị phát hiện, may mà trốn kịp, sợ chết mất.Di sản cha mẹ để lại bị chú bác nhòm ngó.Thật buồn.Ở trung tâm sân khấu, tôi thấy chị, thật xinh đẹp, như một con thiên nga kiêu hãnh.Muốn có chị.Khao khát chị.Di sản tăng lên gấp nhiều lần, đủ để chị sống sung túc cả đời.Phải đến nhà Ninh, phải đưa chị đi.Chị đồng ý theo tôi về nhà, thật vui sướng.Chị lại muốn bỏ chạy, dù tôi làm gì, chị vẫn muốn trốn.Bệnh tái phát, khiến chị sợ, nhưng chị đã mở lòng với tôi.Đây là cái Tết Nguyên Đán thứ hai tôi ở bên chị, thật tuyệt.Chú Lý lo xong thủ tục cho chị học đại học.Chị rời đi, không ngoái lại, không một lần.Không còn mùi hương của chị, thật buồn.Chị sang Mỹ, may mà tôi đã chuẩn bị sẵn mọi việc, hy vọng chị đi yên ổn.Đến bệnh viện điều trị.Lại thêm một Tết Nguyên Đán nữa, chị ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài.Muốn xuất hiện trước mặt chị.Nhớ chị.Dường như bệnh tình nặng hơn.Bệnh tình tốt lên, chú Lý đưa tôi ảnh của chị.Chị trưởng thành lên nhiều.Tên gã khốn đó sao dám đụng đến chị?Không kìm được, lén nhìn chị, may mà chị không phát hiện.Bị chú Lý mắng, nhưng tôi vẫn vui.Hoá ra chị muốn tìm kiếm nguồn lực.Chị thật giỏi, chỉ nửa năm đã kiếm được năm trăm nghìn.Chưa trốn ra ngoài được, đành ngoan ngoãn ở nhà xem video của chị.Tại sao xung quanh chị luôn có nhiều “ruồi nhặng” như vậy?Chắc chị băn khoăn sao bên cạnh không còn kẻ xấu với ý đồ đen tối.Chu Cẩn Ngôn cũng xứng sao để dính dáng đến chị?Nhớ chị quá.Lén hôn chị, may mà chị không phát hiện.Hoá ra chị đang điều tra một số chuyện.Không thể nói với chị, chị sẽ buồn.Nhớ chị, nhớ điên cuồng.Lại mơ về chị.Muốn cùng chị đón lễ. Ninh Chấn Viễn dám nhắm đến chị.Làm giá cổ phiếu nhà họ Ninh xuống.Chu Cẩn Ngôn nói chị định về nước.Chị hình như đã phát hiện tôi…Mơ thấy lần đầu gặp chị.Chị ơi, tôi không thể chờ thêm nữa.Tìm thấy chị rồi.Sáu năm, sẽ không để chị rời xa tôi lần thứ hai.…………Chị mãi mãi thuộc về tôi.Tôi cũng mãi mãi thuộc về chị.