Thẩm Nam Chu từ phòng tắm bước ra, mỉm cười dịu dàng với cô bé đang đứng trong phòng khách, ” “Nước tắm đã chuẩn bị xong, đồ dùng trong phòng tắm đều có thể sử dụng. Trong ngăn tủ có bàn chải đánh răng mới, quần áo tắm chú để trên giá rồi, cháu đi tắm trước đi, chú sẽ làm chút gì đó cho cháu ăn.” Thấy cô bé vẫn đứng im, chỉ rụt rè cúi đầu, như một chú thỏ con nhút nhát, rụt cổ lại đầy cảnh giác. ánh mắt Thẩm Nam Chu có chút phức tạp, khẽ thở dài, rồi bước vào bếp, để lại không gian riêng tư cho cô bé rõ ràng đang do dự và mâu thuẫn này. Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình, Trần Nặc mới cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhanh chóng đảo quanh bốn phía, thấy không có ai, cô bé lập tức quyết đoán bước vào phòng tắm, đóng cửa rồi khóa lại, dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm. Phòng tắm không lớn lắm, bồn tắm trắng muốt nghi ngút hơi nước, hơi nước mờ ảo phủ lên tấm gương trên tường. Cô bé nhón chân dùng tay lau tấm gương, một góc mặt của cô nhanh chóng hiện ra. Một cô bé…
Chương 39
Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi TuyếtTác giả: Tĩnh Phi TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình Thẩm Nam Chu từ phòng tắm bước ra, mỉm cười dịu dàng với cô bé đang đứng trong phòng khách, ” “Nước tắm đã chuẩn bị xong, đồ dùng trong phòng tắm đều có thể sử dụng. Trong ngăn tủ có bàn chải đánh răng mới, quần áo tắm chú để trên giá rồi, cháu đi tắm trước đi, chú sẽ làm chút gì đó cho cháu ăn.” Thấy cô bé vẫn đứng im, chỉ rụt rè cúi đầu, như một chú thỏ con nhút nhát, rụt cổ lại đầy cảnh giác. ánh mắt Thẩm Nam Chu có chút phức tạp, khẽ thở dài, rồi bước vào bếp, để lại không gian riêng tư cho cô bé rõ ràng đang do dự và mâu thuẫn này. Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình, Trần Nặc mới cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhanh chóng đảo quanh bốn phía, thấy không có ai, cô bé lập tức quyết đoán bước vào phòng tắm, đóng cửa rồi khóa lại, dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm. Phòng tắm không lớn lắm, bồn tắm trắng muốt nghi ngút hơi nước, hơi nước mờ ảo phủ lên tấm gương trên tường. Cô bé nhón chân dùng tay lau tấm gương, một góc mặt của cô nhanh chóng hiện ra. Một cô bé… Đối với cái mũi của Thẩm Nam Chu, Bạch Cập thật sự phục sát đất.“Tôi trước khi đến đã tắm rửa ba lần, còn dùng cả sữa tắm, cái mũi của cậu á, thính hơn mũi chó nhiều.” Thật là không phục không được.Trần Nặc trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh mắng ai đây?” Mũi chó, nghĩ sao vậy!Bạch Cậpcảm thấy vô tội: “Cái con nhóc nhà cô biết cái gì hả, anh đây là đang khen đó,” nói rồi nhìn về phía Thẩm Nam Chu: “Lão Thẩm, hai ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi còn gì ~” cho nên tình huynh đệ như trăng như nhật.Thẩm Nam Chu không có hứng thú cùng anh ta ba hoa chích chòe, chỉ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì giữa cậu và tộc Hồ?”Thấy đánh trống lảng không thành, Bạch Cập có chút tiếc nuối, bất quá cũng không định nói dối, liền thành thật khai báo: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là đi ngang qua, mấy ngày trước tiện tay cứu một con non của tộc Hồ, cha mẹ nó cảm kích tôi, ngày nào cũng mang lễ vật đến tặng, hầy, mấy cái trứng gà với thịt lợn rừng gà rừng kia đều là chúng nó đưa.” Nói xong, chân vô thức nhích lại gần Trần Nặc.Trần Nặc nghi hoặc liếc anh ta một cái, đối phương đáp lại bằng nụ cười lấy lòng, Trần Nặc: “…” Đây là ý gì? Lại nhìn về phía Thẩm Nam Chu, đầu nghiêng nghiêng, đầy hoài nghi.Thẩm Nam Chu đỡ trán, chỉ có thể giải thích: “Anh và tộc Hồ có chút khúc mắc.”Trần Nặc nháy mắt đã hiểu, khó trách Bạch Cập nhắc đến việc giúp tộc Hồ có vẻ mặt hơi sợ, hóa ra Thẩm tiên sinh và tộc Hồ có hiềm khích. Bất quá xem phản ứng lớn như vậy của Bạch Cập, cái “chút khúc mắc” này phỏng chừng phải nhân lên mười lần.Với quan hệ của Bạch Cập và Thẩm Nam Chu, không thể nào chuyện biết rõ bạn tốt và tộc Hồ không ưa nhau mà anh ta còn đi phát thiện tâm bừa bãi. Cảm giác anh ta vì bạn bè giúp đỡ không tiếc cả mạng sống thì có thể tin, nhưng việc không màng đến bạn bè mà đi lấy ơn báo oán… thật khó mà nói nổi.Vì thế, ánh mắt cô lại chuyển hướng về phía con yêu đang trốn sau lưng mình, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, dù không nói ra lời, đôi mắt dường như biết nói này cũng đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: Giải thích đi chứ.Bạch Cập giơ tay gãi gãi mũi, dường như mới phát hiện hành vi của mình có chút ngốc nghếch, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết phải phản ứng lớn như vậy. Anh ta ngước nhìn trời góc 45 độ, sớm biết thế đã không nhận lễ… Nhưng cho dù không nhận lễ, anh ta đến chúc Tết, Thẩm nào đó vẫn có thể ngửi được mùi trên người anh ta, cho nên tặng lễ không phải là chủ yếu, căn bản là không nên bén mảng tới đây mới đúng!~~(>_
Đối với cái mũi của Thẩm Nam Chu, Bạch Cập thật sự phục sát đất.
“Tôi trước khi đến đã tắm rửa ba lần, còn dùng cả sữa tắm, cái mũi của cậu á, thính hơn mũi chó nhiều.” Thật là không phục không được.
Trần Nặc trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh mắng ai đây?” Mũi chó, nghĩ sao vậy!
Bạch Cậpcảm thấy vô tội: “Cái con nhóc nhà cô biết cái gì hả, anh đây là đang khen đó,” nói rồi nhìn về phía Thẩm Nam Chu: “Lão Thẩm, hai ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi còn gì ~” cho nên tình huynh đệ như trăng như nhật.
Thẩm Nam Chu không có hứng thú cùng anh ta ba hoa chích chòe, chỉ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì giữa cậu và tộc Hồ?”
Thấy đánh trống lảng không thành, Bạch Cập có chút tiếc nuối, bất quá cũng không định nói dối, liền thành thật khai báo: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là đi ngang qua, mấy ngày trước tiện tay cứu một con non của tộc Hồ, cha mẹ nó cảm kích tôi, ngày nào cũng mang lễ vật đến tặng, hầy, mấy cái trứng gà với thịt lợn rừng gà rừng kia đều là chúng nó đưa.” Nói xong, chân vô thức nhích lại gần Trần Nặc.
Trần Nặc nghi hoặc liếc anh ta một cái, đối phương đáp lại bằng nụ cười lấy lòng, Trần Nặc: “…” Đây là ý gì? Lại nhìn về phía Thẩm Nam Chu, đầu nghiêng nghiêng, đầy hoài nghi.
Thẩm Nam Chu đỡ trán, chỉ có thể giải thích: “Anh và tộc Hồ có chút khúc mắc.”
Trần Nặc nháy mắt đã hiểu, khó trách Bạch Cập nhắc đến việc giúp tộc Hồ có vẻ mặt hơi sợ, hóa ra Thẩm tiên sinh và tộc Hồ có hiềm khích. Bất quá xem phản ứng lớn như vậy của Bạch Cập, cái “chút khúc mắc” này phỏng chừng phải nhân lên mười lần.
Với quan hệ của Bạch Cập và Thẩm Nam Chu, không thể nào chuyện biết rõ bạn tốt và tộc Hồ không ưa nhau mà anh ta còn đi phát thiện tâm bừa bãi. Cảm giác anh ta vì bạn bè giúp đỡ không tiếc cả mạng sống thì có thể tin, nhưng việc không màng đến bạn bè mà đi lấy ơn báo oán… thật khó mà nói nổi.
Vì thế, ánh mắt cô lại chuyển hướng về phía con yêu đang trốn sau lưng mình, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, dù không nói ra lời, đôi mắt dường như biết nói này cũng đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: Giải thích đi chứ.
Bạch Cập giơ tay gãi gãi mũi, dường như mới phát hiện hành vi của mình có chút ngốc nghếch, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết phải phản ứng lớn như vậy. Anh ta ngước nhìn trời góc 45 độ, sớm biết thế đã không nhận lễ… Nhưng cho dù không nhận lễ, anh ta đến chúc Tết, Thẩm nào đó vẫn có thể ngửi được mùi trên người anh ta, cho nên tặng lễ không phải là chủ yếu, căn bản là không nên bén mảng tới đây mới đúng!
~~(>_
Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi TuyếtTác giả: Tĩnh Phi TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình Thẩm Nam Chu từ phòng tắm bước ra, mỉm cười dịu dàng với cô bé đang đứng trong phòng khách, ” “Nước tắm đã chuẩn bị xong, đồ dùng trong phòng tắm đều có thể sử dụng. Trong ngăn tủ có bàn chải đánh răng mới, quần áo tắm chú để trên giá rồi, cháu đi tắm trước đi, chú sẽ làm chút gì đó cho cháu ăn.” Thấy cô bé vẫn đứng im, chỉ rụt rè cúi đầu, như một chú thỏ con nhút nhát, rụt cổ lại đầy cảnh giác. ánh mắt Thẩm Nam Chu có chút phức tạp, khẽ thở dài, rồi bước vào bếp, để lại không gian riêng tư cho cô bé rõ ràng đang do dự và mâu thuẫn này. Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình, Trần Nặc mới cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhanh chóng đảo quanh bốn phía, thấy không có ai, cô bé lập tức quyết đoán bước vào phòng tắm, đóng cửa rồi khóa lại, dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm. Phòng tắm không lớn lắm, bồn tắm trắng muốt nghi ngút hơi nước, hơi nước mờ ảo phủ lên tấm gương trên tường. Cô bé nhón chân dùng tay lau tấm gương, một góc mặt của cô nhanh chóng hiện ra. Một cô bé… Đối với cái mũi của Thẩm Nam Chu, Bạch Cập thật sự phục sát đất.“Tôi trước khi đến đã tắm rửa ba lần, còn dùng cả sữa tắm, cái mũi của cậu á, thính hơn mũi chó nhiều.” Thật là không phục không được.Trần Nặc trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh mắng ai đây?” Mũi chó, nghĩ sao vậy!Bạch Cậpcảm thấy vô tội: “Cái con nhóc nhà cô biết cái gì hả, anh đây là đang khen đó,” nói rồi nhìn về phía Thẩm Nam Chu: “Lão Thẩm, hai ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi còn gì ~” cho nên tình huynh đệ như trăng như nhật.Thẩm Nam Chu không có hứng thú cùng anh ta ba hoa chích chòe, chỉ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì giữa cậu và tộc Hồ?”Thấy đánh trống lảng không thành, Bạch Cập có chút tiếc nuối, bất quá cũng không định nói dối, liền thành thật khai báo: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là đi ngang qua, mấy ngày trước tiện tay cứu một con non của tộc Hồ, cha mẹ nó cảm kích tôi, ngày nào cũng mang lễ vật đến tặng, hầy, mấy cái trứng gà với thịt lợn rừng gà rừng kia đều là chúng nó đưa.” Nói xong, chân vô thức nhích lại gần Trần Nặc.Trần Nặc nghi hoặc liếc anh ta một cái, đối phương đáp lại bằng nụ cười lấy lòng, Trần Nặc: “…” Đây là ý gì? Lại nhìn về phía Thẩm Nam Chu, đầu nghiêng nghiêng, đầy hoài nghi.Thẩm Nam Chu đỡ trán, chỉ có thể giải thích: “Anh và tộc Hồ có chút khúc mắc.”Trần Nặc nháy mắt đã hiểu, khó trách Bạch Cập nhắc đến việc giúp tộc Hồ có vẻ mặt hơi sợ, hóa ra Thẩm tiên sinh và tộc Hồ có hiềm khích. Bất quá xem phản ứng lớn như vậy của Bạch Cập, cái “chút khúc mắc” này phỏng chừng phải nhân lên mười lần.Với quan hệ của Bạch Cập và Thẩm Nam Chu, không thể nào chuyện biết rõ bạn tốt và tộc Hồ không ưa nhau mà anh ta còn đi phát thiện tâm bừa bãi. Cảm giác anh ta vì bạn bè giúp đỡ không tiếc cả mạng sống thì có thể tin, nhưng việc không màng đến bạn bè mà đi lấy ơn báo oán… thật khó mà nói nổi.Vì thế, ánh mắt cô lại chuyển hướng về phía con yêu đang trốn sau lưng mình, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, dù không nói ra lời, đôi mắt dường như biết nói này cũng đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: Giải thích đi chứ.Bạch Cập giơ tay gãi gãi mũi, dường như mới phát hiện hành vi của mình có chút ngốc nghếch, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết phải phản ứng lớn như vậy. Anh ta ngước nhìn trời góc 45 độ, sớm biết thế đã không nhận lễ… Nhưng cho dù không nhận lễ, anh ta đến chúc Tết, Thẩm nào đó vẫn có thể ngửi được mùi trên người anh ta, cho nên tặng lễ không phải là chủ yếu, căn bản là không nên bén mảng tới đây mới đúng!~~(>_