Chương 1: Vãi ra quần “Chương Khả Khê! Chú ý lời nói của em! Nếu còn dám vu khống anh và Ưu Ưu lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ đâu!” Trương Hạo đột ngột thắng xe, quay đầu lại, tức giận quát lên với Chương Khả Khê đang ngồi ở ghế phụ. Ở hàng ghế sau, Nhậm Ưu Ưu đôi mắt hoe đỏ, giọng nhỏ nhẹ: “Đừng cãi nhau nữa… đều là lỗi của em, em tự về là được rồi.” Nói xong, cô ta định mở cửa xuống xe. Trương Hạo trừng mắt: “Người nên xuống xe là cô ấy! Khả Khê, Ưu Ưu không muốn cãi nhau với em, em xuống xe đi. Đợi khi nào em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện sau.” Chương Khả Khê mặt hờ hững, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bầu trời đã dần tối: “Người nên xuống xe là cô ấy mới đúng. Anh không phải thích đi với cô ấy sao? Vậy hai người cùng xuống đi.” Trương Hạo bị cà khịa thấy nhột, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Nhậm Ưu Ưu ngồi phía sau khẽ nức nở, tiếng khóc mềm mại như vả thẳng mặt anh ta, còn bị Chương Khả Khê nói móc mất hết mặt mũi, lửa giận của Trương Hạo bốc thẳng lên đầu. Anh ta đột ngột…

Truyện chữ