Mùa đông năm 1969, trời lạnh thấu xương, cô gái nằm trên giường bị cái lạnh làm tỉnh giấc, cô cố hết sức mở to mắt, đầu óc ong ong, hồi lâu vẫn không nhận thức được đã xảy ra chuyện gì, rồi lại nhúc nhích thân thể cứng đờ, chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt nghi hoặc quay đầu quan sát bốn phía. Cô nhớ rõ bản thân hẳn là đã chết rồi. Cách chỗ cô không xa là một cái cửa sổ lủng lỗ chỗ, bên ngoài bị một lớp tuyết trắng thật dày bao trùm, ánh sáng trắng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng nền nhà gồ ghề lồi lõm và mấy vết nứt trên vách tường. Kim Tú Châu nhíu mày, căn nhà này trông còn tồi tàn hơn căn nhà cô sống hồi nhỏ. Cô giơ tay xoa xoa cái trán đau nhức, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở, động tác nhất thời dừng lại, đang chuẩn bị tìm hướng phát ra tiếng động, đầu cô lại đau như thể bị muôn vàn cái kim nhỏ đâm vào, vô số hình ảnh xa lạ lập tức ùa vào trong đầu cô. Qua một hồi lâu đau đớn mới qua đi, cô hít vào một hơi thật sâu ổn định tâm…
Tác giả: