1. Phân hóa Cuối tháng bảy. Ánh nắng chói chang đổ xuống. Bạch Dã, đang ngồi trước bàn học trong căn nhà ở nông thôn, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh đồng trải dài vô tận không một bóng người, không khí nóng đến mức bốc lên từng đợt sóng gợn, oi bức chết người. Bạch Dã cứ ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài, mái tóc dài qua vai xõa bừa bộn, miệng ngậm một cây bút, dáng ngồi lười nhác. Dù vậy, cô bé mười hai tuổi này vẫn rất xinh xắn, đường nét khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng bóc, đôi mắt màu hổ phách hiếm thấy với những đường vân tỏa ra như nan hoa. Dù tư thế ngồi có phần tùy tiện, cô vẫn đẹp như một con búp bê sứ. "Bạch Dã." Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột, theo sau là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Bạch Dã giật mình hoàn hồn, vội vàng vuốt lại mái tóc rối bời, nhảy khỏi ghế, chạy tới soi mình trước tấm gương sau cánh cửa. Sau khi chắc chắn mình ăn mặc chỉnh tề, không có chút luộm thuộm nào, cô mới nở nụ cười rạng rỡ mở cửa: "Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?" Ngoài…
Chương 94: Nguyệt quang trầm luân
Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Một OmegaTác giả: Long Ngâm ThảoTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị 1. Phân hóa Cuối tháng bảy. Ánh nắng chói chang đổ xuống. Bạch Dã, đang ngồi trước bàn học trong căn nhà ở nông thôn, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh đồng trải dài vô tận không một bóng người, không khí nóng đến mức bốc lên từng đợt sóng gợn, oi bức chết người. Bạch Dã cứ ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài, mái tóc dài qua vai xõa bừa bộn, miệng ngậm một cây bút, dáng ngồi lười nhác. Dù vậy, cô bé mười hai tuổi này vẫn rất xinh xắn, đường nét khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng bóc, đôi mắt màu hổ phách hiếm thấy với những đường vân tỏa ra như nan hoa. Dù tư thế ngồi có phần tùy tiện, cô vẫn đẹp như một con búp bê sứ. "Bạch Dã." Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột, theo sau là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Bạch Dã giật mình hoàn hồn, vội vàng vuốt lại mái tóc rối bời, nhảy khỏi ghế, chạy tới soi mình trước tấm gương sau cánh cửa. Sau khi chắc chắn mình ăn mặc chỉnh tề, không có chút luộm thuộm nào, cô mới nở nụ cười rạng rỡ mở cửa: "Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?" Ngoài… 94. Thư giãn một lát Bạch Dã tỉnh lại lần nữa, trời đã mờ, vẫn chưa sáng hẳn. Cô nhìn trần nhà, xấu hổ đến mức muốn khóc. Hôm qua, khi còn trong cơ thể Diệp Thanh Mạn, cô không thể ngừng nhớ lại những chuyện đó, thì thôi đi. Nhưng tại sao... tại sao bây giờ trở lại cơ thể mình, đầu óc vẫn bị những ký ức ấy vây quanh cơ chứ?! Và tại sao, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy chúng...! Rõ ràng cô là Alpha mà QAQ. Bạch Dã run rẩy một lúc, tiện tay cầm điện thoại lên nhìn. Diệp Thanh Mạn hôm qua không nhắn tin cho cô, hôm kia cũng không có. Khung chat của họ đã im lặng hai ngày rồi. Cô theo bản năng mở bàn phím, gõ "Chào buổi sáng", rồi chợt sực tỉnh, vội vàng lắc đầu, thoát ra. Má cô lập tức đỏ bừng. Bạch Dã tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy một cái tên bất ngờ trên màn hình, cô ngạc nhiên ngước mắt lên. Bố nuôi Triệu Cương nhắn tin nói cả nhà họ sẽ đến Hải Thành làm ăn. Em gái Triệu Tiểu Duyệt sẽ chuyển đến lớp 10 ở Hải Thành vào thứ Hai, hy vọng Bạch Dã chiều nay rảnh thì có thể cùng ăn bữa cơm và đi dạo một vòng ở Hải Thành. Bạch Dã tiện tay lướt qua đoạn hội thoại. Lần cuối họ liên lạc là vào dịp Trung Thu, chỉ gửi một câu "Ngày lễ vui vẻ", rất trang trọng và khách sáo, không hề có lời thừa. 【Không vấn đề ạ, con sẽ đặt nhà hàng.】Bạch Dã gõ chữ trả lời, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Vừa gửi tin nhắn xong, cửa phòng Bạch Dã vang lên tiếng gõ. Bạch Dã bật dậy khỏi giường, cảnh giác nhìn về phía cửa. Cô giật mình, suýt nữa tưởng mình lại trở về với giấc mơ vừa nãy. Bạch Dã đứng dậy quá nhanh, lưng đập vào tường, hơi đau. Cô nhận ra đây không phải mơ, liền thở phào một hơi. Bây giờ mới tám giờ sáng, trời mùa đông vẫn chưa sáng hẳn, Diệp Thanh Mạn làm sao có thể đến nhà cô chứ. "Ai đấy?" Bạch Dã dụi mắt, đi ra mở cửa. Cô không phòng bị mở cửa, sững sờ tại chỗ: "!!!" "Là tớ." Diệp Thanh Mạn đứng trước cửa, ngước mắt nhìn cô một cái, rồi đi thẳng vào, ngồi xuống giường của cô. Giây phút giấc mơ và hiện thực hòa quyện, Bạch Dã ngơ ngác chớp mắt. Lưng vẫn còn đau, đây không phải mơ. Sáng sớm... Diệp Thanh Mạn thực sự đã đến! Chỉ là không giống trong mơ, Diệp Thanh Mạn không mặc váy hoa nhỏ thanh tú, mà mặc quần áo mùa đông, một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, cổ quàng một chiếc khăn quàng đỏ, nhìn rất ấm áp. Diệp Thanh Mạn ngồi trên giường Bạch Dã, nhìn nghiêng vẫn có chút đáng yêu. Bạch Dã theo bản năng đóng cửa lại. Cô không dám lại gần ngồi xuống, mà lùi lại vài bước, co người trên ghế, ôm lưng ghế dựa vào Diệp Thanh Mạn chớp mắt: "Diệp Thanh Mạn, sớm thế này, cậu đến nhà tớ làm... làm gì?" "Đến xin lỗi." Diệp Thanh Mạn nhìn cô, nói thẳng. Diệp Thanh Mạn không nói xin lỗi về chuyện gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ. Ánh mắt Bạch Dã lập tức lảng tránh, không biết nên nhìn vào đâu. Tay ôm lưng ghế siết chặt. Diệp Thanh Mạn không hề né tránh: "Bạch Dã, chuyện đêm qua... xin lỗi." Đầu óc Bạch Dã "bùm" một tiếng nổ tung, trống rỗng. Diệp Thanh Mạn không đến tìm cô, cô không biết phải đối mặt với Diệp Thanh Mạn như thế nào, theo bản năng chỉ muốn trốn tránh. Nhưng Diệp Thanh Mạn lại chủ động xin lỗi, cô cảm thấy lòng mình hỗn loạn, không biết phải đáp lại ra sao. Im lặng một lát, Bạch Dã bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Đến khi cô phản ứng lại, Diệp Thanh Mạn đã đi đến trước mặt cô, nửa quỳ nửa ngồi trước cô, nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Ở vị trí của Bạch Dã, chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm tới. Diệp Thanh Mạn nhìn cô, thì thầm: "Cậu có muốn... cắn lại không?" Giọng cô ấy rất mềm và nhẹ, âm cuối hơi luyến lên, như đang dụ dỗ. Bạch Dã lập tức ngả người ra sau ngẩng đầu lên. Phía sau là không gian trống, đầu không đụng vào thứ gì, nhưng cổ suýt nữa bị nghẹn, đau đến mức cô "Gào" lên một tiếng. Diệp Thanh Mạn ân cần nhìn qua. Khi đối diện với ánh mắt lúng túng của Bạch Dã, cô ấy đưa tay nhẹ nhàng xoa cho cô, rồi nhanh chóng rụt lại. Bạch Dã không cử động, yếu ớt nói: "Diệp Thanh Mạn, cậu không cần xin lỗi... Tớ không giận, trước đây tớ đã đánh dấu cậu, vốn đã nói muốn cậu đánh dấu lại... Tớ chỉ là, chưa chuẩn bị xong, tạm thời có chút không biết đối mặt với cậu như thế nào." "Tớ cần... thư giãn một lúc đã." Vẻ mặt Diệp Thanh Mạn không thay đổi, cô ấy ngồi trở lại giường, kéo dài khoảng cách với Bạch Dã: "Thư giãn bao lâu?" "Chỉ một lát thôi." "Được." Diệp Thanh Mạn dịu dàng gật đầu. Cô ấy tựa vào đầu giường, lặng lẽ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình. Bạch Dã vào phòng tắm rửa mặt, rồi ôm quần áo đi vào, thay đồ một cách chậm rãi. Khi ra khỏi phòng tắm, Diệp Thanh Mạn đã không còn ở trong phòng. Bạch Dã ngẩn ra, có chút hụt hẫng lấy điện thoại, định hỏi Diệp Thanh Mạn có phải đã về nhà rồi không. Trên điện thoại, bố nuôi đã gửi địa chỉ nơi họ ở cho cô. Bạch Dã trả lời một chữ "Vâng", rồi mở khung chat với Diệp Thanh Mạn, chậm rãi gõ chữ. Tin nhắn còn chưa kịp gửi, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Bạch Dã mở cửa, Diệp Thanh Mạn bưng một khay bữa sáng đi vào, là hai bát cháo thịt thơm nức mũi. Bạch Dã không nhận ra, nhưng mắt cô sáng lên ngay khi nhìn thấy Diệp Thanh Mạn. Diệp Thanh Mạn không bỏ cô mà về nhà, tim cô cũng rộn ràng hẳn lên. Diệp Thanh Mạn đặt cháo lên bàn học, liếc nhìn cô một cái, không nói gì. Bạch Dã cầm một bát, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn..." "Ừm." Ăn xong cháo, đã hơn 9 giờ. Bạch Dã tra địa chỉ nhà bố mẹ nuôi, cách Bạch gia gần hai tiếng đi xe. Cô đặt nhà hàng ở gần đó, rồi gửi cho bố mẹ nuôi. Bạch Dã do dự một lúc, đi đến bên cạnh Diệp Thanh Mạn, chủ động nắm tay áo cô ấy: "Diệp Thanh Mạn, tớ đưa cậu về nhà nhé." Diệp Thanh Mạn đứng dậy cùng cô, nhíu mày hỏi: "Bây giờ đã bình thường lại rồi sao?" Bạch Dã gật đầu: "Bình thường lại rồi." Lúc này tay Diệp Thanh Mạn mới đưa xuống, nắm lấy ngón tay của cô. Bạch Dã nắm lại, mười ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau. "Mới hơn 9 giờ thôi." Diệp Thanh Mạn nói tiếp, giọng kéo dài ra một chút, như đang làm nũng. Bạch Dã giải thích: "Bố mẹ nuôi của tớ đột nhiên đến Hải Thành, nói trưa nay đến ăn cơm với họ. Chiều có thể còn phải đưa Triệu Tiểu Duyệt đi dạo xung quanh, dẫn em ấy làm quen với môi trường ở đây." "Tớ đi cùng." Diệp Thanh Mạn cụp mắt. "Hả...? Có phiền cho cậu không?" Bạch Dã theo bản năng hỏi. Cô đương nhiên muốn ở bên Diệp Thanh Mạn lâu hơn, chỉ sợ bố mẹ nuôi của cô làm phiền cô ấy. Diệp Thanh Mạn bóp ngón tay cô một cái, hơi dùng sức. Cô ấy lắc đầu: "Không phiền." ... Khi ra khỏi nhà, Bạch Dã vừa hay thấy trong phòng khách, cả nhà Bạch gia đang ngồi đó, Bạch Mạt đứng, cúi đầu trông rất đáng thương. Mẹ Bạch đang lớn tiếng mắng cô bé: "Học mỹ thuật? Tiểu Mạt con nghĩ gì vậy! Con không chịu học văn hóa, lại muốn làm những chuyện vớ vẩn, học mỹ thuật?" Vẻ mặt những người khác trong Bạch gia cũng rất khó coi. "Nhưng mà... điểm của con rõ ràng đã tăng lên rồi..." Lưng cô bé thẳng tắp, khi nói chuyện, giọng mềm mại mang theo tiếng nức nở. "Điểm tăng lên? Vậy càng không được phép đụng vào mấy thứ vớ vẩn này! Nếu không lại tụt thì sao?" Bà Bạch tức giận đập bàn. Bạch Trì cũng nhỏ giọng khuyên: "Đúng vậy, Tiểu Mạt, em thích vẽ thì không sao, coi như một sở thích là được. Cần gì phải đi học thêm? Em không thể đi con đường nghệ thuật được." Cậu ta cảm thấy mình khuyên như thế, Bạch Mạt chỉ cần hiểu chuyện một chút là sẽ rút lui. Ai ngờ, Bạch Mạt lại gật đầu: "... Ừm, em muốn học nghệ thuật." Bạch Trì: "..." Bố mẹ Bạch tức đến muốn chết. Bạch Dã nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Thanh Mạn, rồi đi thẳng tới. Nhận thấy hai người đang đến, bố mẹ Bạch kiềm chế cơn giận. Bạch phu nhân nhìn Diệp Thanh Mạn đi cùng Bạch Dã, không hiểu sao có chút sợ, lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Bạch Dã vẫy tay, Bạch Mạt liền đi từng bước nhỏ về phía cô, trốn sau lưng cô và Diệp Thanh Mạn. Bạch Trì cũng đi tới: "Chị khuyên Tiểu Mạt đi, con bé chỉ muốn học mỹ thuật, không làm việc đàng hoàng, như vậy làm sao được?" "Học mỹ thuật thì không tốt sao?" "Đương nhiên...!" Đương nhiên là không được! Mỹ thuật sao bằng văn hóa! Bạch phu nhân theo bản năng thốt ra, nhưng nửa câu sau bị nghẹn lại. Vì bà nhận ra, người lên tiếng không phải Bạch Dã, mà là Diệp Thanh Mạn đứng bên cạnh cô ấy. Cô ấy chỉ hỏi một câu nhàn nhạt, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên, dường như thật sự không hiểu. Bà Bạch nhất thời không biết trả lời thế nào. "Chuyện này..." Bạch phu nhân sắp xếp lại lời nói, muốn mở miệng lần nữa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Thanh Mạn, bà lại co rúm. Bố Bạch cười lúng túng: "Chuyện này để sau nói đi." "Mạt Mạt muốn học mỹ thuật thì cứ để em ấy học." Bạch Dã lại nói, "Con và Mạn Mạn sẽ kèm em ấy hai tháng. Nền tảng của em ấy thực ra rất vững, với nền tảng đó, điểm văn hóa sẽ không giảm. Hơn nữa con thấy Mạt Mạt có tài năng thật sự trong hội họa, không học thì tiếc lắm." Bạch Mạt lần đầu tiên nghe được lời khen như vậy, mắt cô bé sáng lên. Không đợi bố mẹ Bạch mở lời, Diệp Thanh Mạn lại nói tiếp: "Không biết chú dì có biết nhà họ Trình không?" Trình gia cũng là một gia tộc tài phiệt ở Hải Thành. Công ty của Bạch gia may mắn, nhận được đơn hàng của nhà họ Trình. Bố Bạch theo bản năng gật đầu, rồi nhanh chóng nhận ra, tại sao Diệp Thanh Mạn lại hỏi như vậy. Cô con gái cả Alpha của Trình gia rất nổi tiếng trong giới. Ngay cả người trong Bạch gia cũng từng nghe về câu chuyện của cô ấy. Bỏ mặc cơ nghiệp gia đình để đi theo con đường âm nhạc ở nước ngoài. Kết quả vài năm sau trở về, cô không hề sa sút như người ta tưởng tượng, mà còn mang theo những mối quan hệ tích lũy trong ngành âm nhạc ở nước ngoài về, mở ra một con đường mới cho công ty gia đình, phát triển thị trường kịch nghệ trong nước. Làm nghệ thuật và kiếm tiền, cả hai đều không bị ảnh hưởng. "Nhưng mà... " Bố Bạch theo bản năng nói, "Tiểu Mạt nhà tôi chỉ là một Omega bình thường, làm sao có thể so được với tiểu thư Trình gia?" Đầu Bạch Mạt cúi rất thấp. Bao năm nay, cô bé vẫn không thích nói chuyện, tự ti. Một phần lớn lý do là, mặc dù người nhà cưng chiều, nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, coi cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện. "Bố, bố đã xem tranh của Mạt Mạt chưa?" Bạch Dã xoa đầu Bạch Mạt, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt bố Bạch. Ông Bạch theo bản năng né tránh: "Ừm." "Bố chưa từng nhìn qua, làm sao có thể chắc chắn em ấy không có tài năng?" Bạch Dã nói chậm rãi, nghiêm túc nói, "Em ấy đang tỏa sáng, chỉ là mọi người không nhìn thấy." Bạch Mạt cảm thấy mình được Bạch Dã tán dương đến mức choáng váng, còn Diệp Thanh Mạn bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu. Vừa nãy còn cùng bố mẹ khuyên cô bé, Bạch Trì lúc này đặc biệt nịnh hót, cũng trốn sau lưng Bạch Dã, nói với bố mẹ Bạch: "Đúng vậy! Bố mẹ, con thấy chị nói đúng, Mạt Mạt vẽ rất giỏi!" Dù sao Bạch Dã nói gì cũng đúng! Bố mẹ Bạch: "..." Cuối cùng, chuyện Bạch Mạt tham gia lớp học mỹ thuật vẫn được quyết định. Bố Bạch cũng tranh thủ thời gian rảnh, trò chuyện với Bạch Mạt, vào thăm phòng vẽ của cô bé. Nhưng, đó là chuyện sau này. Bạch Dã và Diệp Thanh Mạn, đã ngồi trên xe trên đường đến nhà hàng. ... Vừa nhìn thấy Diệp Thanh Mạn, cả gia đình bố mẹ nuôi đều có chút bất ngờ. Sau khi Bạch Dã giới thiệu là bạn thân, bố mẹ nuôi lập tức nở nụ cười, nhiệt tình chào đón cô ấy. Con gái của bố mẹ nuôi, Triệu Tiểu Duyệt, vừa nhìn thấy Bạch Dã liền chạy đến, ôm cô: "Chị! Em nhớ chị lắm!" Triệu Tiểu Duyệt thật sự rất nhớ Bạch Dã. Nửa năm nay, cô bé thỉnh thoảng nhắn tin cho Bạch Dã, kể về cuộc sống ở Xuyên Thành, và nói rằng cô ấy nhớ cô. Cũng lạ thật, Triệu Tiểu Duyệt rõ ràng là Alpha, lại dính lấy chị gái Alpha Bạch Dã như vậy. Bạch Dã xoa đầu cô bé: "Sau này ở cùng trường, ngày nào cũng gặp, sao phải kích động thế?" Triệu Tiểu Duyệt đỏ mặt cười, rồi nhìn sang Diệp Thanh Mạn bên cạnh, cô bé lập tức ngây người. Cô bé vốn nghĩ, Bạch Dã đã xinh đẹp như vậy rồi, cô đã nhìn Bạch Dã nhiều năm, ánh mắt đã trở nên khó tính, những người khác không thể lọt vào mắt cô. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thanh Mạn, cô bé vẫn bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho kinh ngạc. Chị gái Omega này có nhan sắc thần tiên vậy! Triệu Tiểu Duyệt vốn là một người "mê gái đẹp". Lúc này, cô bé cong mắt, khóe môi nhếch lên, cười như một chú cún con đáng yêu. "Chào chị Diệp! Em là Triệu Tiểu Duyệt, chị cứ gọi em là Duyệt Duyệt thôi!" Bạch Dã theo bản năng cau mày, vỗ nhẹ đầu cô bé: "Đứng thẳng một chút." "Ò." Triệu Tiểu Duyệt đứng thẳng, nhưng vẫn nhìn Diệp Thanh Mạn với ánh mắt mê gái. Triệu Tiểu Duyệt năm nay 16 tuổi, đang ở tuổi "đánh dấu" Alpha. Nửa năm không gặp, cô bé đã cao hơn nhiều, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Bạch Dã: "..." Trước đây cô sao không nhận ra Triệu Tiểu Duyệt lại mê gái đẹp đến thế. "Chào em." Diệp Thanh Mạn không chút ngạc nhiên, gật đầu với Triệu Tiểu Duyệt. Triệu Tiểu Duyệt lập tức cười tươi hơn. Bố mẹ nuôi bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy bọn trẻ tình cảm tốt, cười và mời họ ngồi xuống ăn cơm. Bữa trưa không có gì nhiều để nói. Đơn giản là bố mẹ nuôi khách sáo hỏi thăm Bạch Dã, hỏi cô nửa năm nay sống thế nào, học hành ra sao. Bạch Dã đều khách sáo cười ứng đối. Cô đột nhiên rất vui vì Diệp Thanh Mạn đã đi cùng cô, nếu không bữa cơm này sẽ nhạt nhẽo biết bao. Ăn xong, bố mẹ nuôi phải đi làm, yên tâm giao Triệu Tiểu Duyệt cho Bạch Dã. Họ muốn cô đưa cô bé đi dạo một vòng Hải Thành, làm quen với môi trường trường học. Triệu Tiểu Duyệt vui vẻ đi theo sau Bạch Dã, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía Diệp Thanh Mạn. Diệp Thanh Mạn không cảm thấy gì. Bạch Dã thấy khó chịu, vài lần đi chắn giữa hai người, che khuất tầm nhìn của Triệu Tiểu Duyệt. Nhưng Triệu Tiểu Duyệt không hề cảm thấy mình có vấn đề gì, cứ tội nghiệp chớp mắt với Bạch Dã. Trước khi một ngày kết thúc, Triệu Tiểu Duyệt bỗng chạy vào một cửa hàng đồ lưu niệm: "Chị, chị Diệp, hai chị chờ em một chút!" Khi ra, tay cô bé cầm hai cái túi nhỏ, đưa cho Bạch Dã và Diệp Thanh Mạn. "Cái gì đây?" Bạch Dã hỏi. "Quà năm mới cho hai chị!" Triệu Tiểu Duyệt nheo mắt cười. Bạch Dã lúc này mới nhớ ra, ba tuần sau là tết Dương lịch. Lớp học gần đây không khí rất sôi động, nhiều người đang bàn bạc chuyện tặng quà. Trước đây cô ở Xuyên Thành, bạn bè trong trường cũng rất thích tặng quà, viết thiệp mừng vào dịp năm mới - lễ gì cũng không quan trọng, chủ yếu là một đám trẻ con, tìm cớ để thể hiện tình cảm. Nhưng Bạch Dã chưa bao giờ tham gia, cũng chưa bao giờ tặng quà năm mới cho Diệp Thanh Mạn. Nhìn chiếc túi quà Triệu Tiểu Duyệt đưa, Bạch Dã không hiểu sao lại cảm thấy lòng mình nhộn nhạo. Bạch Dã nghe thấy Triệu Tiểu Duyệt đang nói với Diệp Thanh Mạn: "Chị Diệp, mặc dù hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng em cảm thấy... cảm thấy chị rất thân thiết, như là, trước đây chúng ta đã từng quen biết vậy." Diệp Thanh Mạn cười khẽ: "Thật sao?" Triệu Tiểu Duyệt dùng sức gật đầu: "Đúng đúng đúng!" Bạch Dã ở bên cạnh "Chậc" một tiếng, thân thiết là phải rồi. Diệp Thanh Mạn đã hoán đổi thân xác với cô sáu năm cơ mà. Chỉ là, cô mơ hồ cảm thấy, chiều nay, ánh mắt Triệu Tiểu Duyệt nhìn Diệp Thanh Mạn vừa ngưỡng mộ vừa yêu thích, giống hệt với ánh mắt trước đây cô bé nhìn cô. Chẳng trách trước đây có lúc Bạch Dã cảm thấy, ánh mắt Triệu Tiểu Duyệt nhìn cô rất lạ. Như thể đang nhìn xuyên qua cô, để nhìn Diệp Thanh Mạn ở cách xa hàng ngàn dặm. Diệp Thanh Mạn ngồi xe về nhà, Bạch Dã đưa Triệu Tiểu Duyệt về nơi ở của bố mẹ nuôi. "Chị, em muốn hỏi chị một câu." Triệu Tiểu Duyệt kéo nhẹ tay áo cô, hỏi một cách lén lút. "Gì?" Bạch Dã liếc nhìn cô bé. "Chính là, ờm... Chị, chị và chị Diệp có quan hệ gì vậy?" Giọng Triệu Tiểu Duyệt rất ngọt ngào. "Bạn bè." Bạch Dã theo bản năng nói. Quá nhiều người đã tò mò về mối quan hệ của cô và Diệp Thanh Mạn. Chỉ cần Diệp Thanh Mạn không ở bên cạnh, cô đã tạo ra một phản xạ có điều kiện. "Thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?" Triệu Tiểu Duyệt hỏi. Bạch Dã nói thêm: "Bạn thân." Loại bạn còn quan trọng hơn cả mạng sống. Chỉ là, không cần thiết phải nói cho Triệu Tiểu Duyệt biết. "Ồ—" Triệu Tiểu Duyệt kéo dài giọng, cười híp mắt đi vào nhà, vẫy tay với Bạch Dã, "Em biết rồi! Chị bye bye!" Tác giả có lời muốn nói: Gần như bắt đầu đếm ngược đến chương cuối
94. Thư giãn một lát
Bạch Dã tỉnh lại lần nữa, trời đã mờ, vẫn chưa sáng hẳn.
Cô nhìn trần nhà, xấu hổ đến mức muốn khóc.
Hôm qua, khi còn trong cơ thể Diệp Thanh Mạn, cô không thể ngừng nhớ lại những chuyện đó, thì thôi đi. Nhưng tại sao... tại sao bây giờ trở lại cơ thể mình, đầu óc vẫn bị những ký ức ấy vây quanh cơ chứ?!
Và tại sao, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy chúng...!
Rõ ràng cô là Alpha mà QAQ.
Bạch Dã run rẩy một lúc, tiện tay cầm điện thoại lên nhìn. Diệp Thanh Mạn hôm qua không nhắn tin cho cô, hôm kia cũng không có. Khung chat của họ đã im lặng hai ngày rồi.
Cô theo bản năng mở bàn phím, gõ "Chào buổi sáng", rồi chợt sực tỉnh, vội vàng lắc đầu, thoát ra. Má cô lập tức đỏ bừng.
Bạch Dã tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy một cái tên bất ngờ trên màn hình, cô ngạc nhiên ngước mắt lên.
Bố nuôi Triệu Cương nhắn tin nói cả nhà họ sẽ đến Hải Thành làm ăn. Em gái Triệu Tiểu Duyệt sẽ chuyển đến lớp 10 ở Hải Thành vào thứ Hai, hy vọng Bạch Dã chiều nay rảnh thì có thể cùng ăn bữa cơm và đi dạo một vòng ở Hải Thành.
Bạch Dã tiện tay lướt qua đoạn hội thoại. Lần cuối họ liên lạc là vào dịp Trung Thu, chỉ gửi một câu "Ngày lễ vui vẻ", rất trang trọng và khách sáo, không hề có lời thừa.
【Không vấn đề ạ, con sẽ đặt nhà hàng.】Bạch Dã gõ chữ trả lời, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Vừa gửi tin nhắn xong, cửa phòng Bạch Dã vang lên tiếng gõ.
Bạch Dã bật dậy khỏi giường, cảnh giác nhìn về phía cửa. Cô giật mình, suýt nữa tưởng mình lại trở về với giấc mơ vừa nãy. Bạch Dã đứng dậy quá nhanh, lưng đập vào tường, hơi đau. Cô nhận ra đây không phải mơ, liền thở phào một hơi.
Bây giờ mới tám giờ sáng, trời mùa đông vẫn chưa sáng hẳn, Diệp Thanh Mạn làm sao có thể đến nhà cô chứ.
"Ai đấy?" Bạch Dã dụi mắt, đi ra mở cửa.
Cô không phòng bị mở cửa, sững sờ tại chỗ: "!!!"
"Là tớ." Diệp Thanh Mạn đứng trước cửa, ngước mắt nhìn cô một cái, rồi đi thẳng vào, ngồi xuống giường của cô.
Giây phút giấc mơ và hiện thực hòa quyện, Bạch Dã ngơ ngác chớp mắt. Lưng vẫn còn đau, đây không phải mơ.
Sáng sớm... Diệp Thanh Mạn thực sự đã đến!
Chỉ là không giống trong mơ, Diệp Thanh Mạn không mặc váy hoa nhỏ thanh tú, mà mặc quần áo mùa đông, một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, cổ quàng một chiếc khăn quàng đỏ, nhìn rất ấm áp. Diệp Thanh Mạn ngồi trên giường Bạch Dã, nhìn nghiêng vẫn có chút đáng yêu.
Bạch Dã theo bản năng đóng cửa lại. Cô không dám lại gần ngồi xuống, mà lùi lại vài bước, co người trên ghế, ôm lưng ghế dựa vào Diệp Thanh Mạn chớp mắt: "Diệp Thanh Mạn, sớm thế này, cậu đến nhà tớ làm... làm gì?"
"Đến xin lỗi." Diệp Thanh Mạn nhìn cô, nói thẳng.
Diệp Thanh Mạn không nói xin lỗi về chuyện gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ.
Ánh mắt Bạch Dã lập tức lảng tránh, không biết nên nhìn vào đâu. Tay ôm lưng ghế siết chặt.
Diệp Thanh Mạn không hề né tránh: "Bạch Dã, chuyện đêm qua... xin lỗi."
Đầu óc Bạch Dã "bùm" một tiếng nổ tung, trống rỗng. Diệp Thanh Mạn không đến tìm cô, cô không biết phải đối mặt với Diệp Thanh Mạn như thế nào, theo bản năng chỉ muốn trốn tránh. Nhưng Diệp Thanh Mạn lại chủ động xin lỗi, cô cảm thấy lòng mình hỗn loạn, không biết phải đáp lại ra sao.
Im lặng một lát, Bạch Dã bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.
Đến khi cô phản ứng lại, Diệp Thanh Mạn đã đi đến trước mặt cô, nửa quỳ nửa ngồi trước cô, nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Ở vị trí của Bạch Dã, chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm tới.
Diệp Thanh Mạn nhìn cô, thì thầm: "Cậu có muốn... cắn lại không?"
Giọng cô ấy rất mềm và nhẹ, âm cuối hơi luyến lên, như đang dụ dỗ.
Bạch Dã lập tức ngả người ra sau ngẩng đầu lên. Phía sau là không gian trống, đầu không đụng vào thứ gì, nhưng cổ suýt nữa bị nghẹn, đau đến mức cô "Gào" lên một tiếng.
Diệp Thanh Mạn ân cần nhìn qua. Khi đối diện với ánh mắt lúng túng của Bạch Dã, cô ấy đưa tay nhẹ nhàng xoa cho cô, rồi nhanh chóng rụt lại.
Bạch Dã không cử động, yếu ớt nói: "Diệp Thanh Mạn, cậu không cần xin lỗi... Tớ không giận, trước đây tớ đã đánh dấu cậu, vốn đã nói muốn cậu đánh dấu lại... Tớ chỉ là, chưa chuẩn bị xong, tạm thời có chút không biết đối mặt với cậu như thế nào."
"Tớ cần... thư giãn một lúc đã."
Vẻ mặt Diệp Thanh Mạn không thay đổi, cô ấy ngồi trở lại giường, kéo dài khoảng cách với Bạch Dã: "Thư giãn bao lâu?"
"Chỉ một lát thôi."
"Được." Diệp Thanh Mạn dịu dàng gật đầu.
Cô ấy tựa vào đầu giường, lặng lẽ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình.
Bạch Dã vào phòng tắm rửa mặt, rồi ôm quần áo đi vào, thay đồ một cách chậm rãi. Khi ra khỏi phòng tắm, Diệp Thanh Mạn đã không còn ở trong phòng. Bạch Dã ngẩn ra, có chút hụt hẫng lấy điện thoại, định hỏi Diệp Thanh Mạn có phải đã về nhà rồi không.
Trên điện thoại, bố nuôi đã gửi địa chỉ nơi họ ở cho cô.
Bạch Dã trả lời một chữ "Vâng", rồi mở khung chat với Diệp Thanh Mạn, chậm rãi gõ chữ.
Tin nhắn còn chưa kịp gửi, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Bạch Dã mở cửa, Diệp Thanh Mạn bưng một khay bữa sáng đi vào, là hai bát cháo thịt thơm nức mũi. Bạch Dã không nhận ra, nhưng mắt cô sáng lên ngay khi nhìn thấy Diệp Thanh Mạn.
Diệp Thanh Mạn không bỏ cô mà về nhà, tim cô cũng rộn ràng hẳn lên.
Diệp Thanh Mạn đặt cháo lên bàn học, liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Bạch Dã cầm một bát, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn..."
"Ừm."
Ăn xong cháo, đã hơn 9 giờ.
Bạch Dã tra địa chỉ nhà bố mẹ nuôi, cách Bạch gia gần hai tiếng đi xe. Cô đặt nhà hàng ở gần đó, rồi gửi cho bố mẹ nuôi. Bạch Dã do dự một lúc, đi đến bên cạnh Diệp Thanh Mạn, chủ động nắm tay áo cô ấy: "Diệp Thanh Mạn, tớ đưa cậu về nhà nhé."
Diệp Thanh Mạn đứng dậy cùng cô, nhíu mày hỏi: "Bây giờ đã bình thường lại rồi sao?"
Bạch Dã gật đầu: "Bình thường lại rồi."
Lúc này tay Diệp Thanh Mạn mới đưa xuống, nắm lấy ngón tay của cô. Bạch Dã nắm lại, mười ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
"Mới hơn 9 giờ thôi." Diệp Thanh Mạn nói tiếp, giọng kéo dài ra một chút, như đang làm nũng.
Bạch Dã giải thích: "Bố mẹ nuôi của tớ đột nhiên đến Hải Thành, nói trưa nay đến ăn cơm với họ. Chiều có thể còn phải đưa Triệu Tiểu Duyệt đi dạo xung quanh, dẫn em ấy làm quen với môi trường ở đây."
"Tớ đi cùng." Diệp Thanh Mạn cụp mắt.
"Hả...? Có phiền cho cậu không?" Bạch Dã theo bản năng hỏi. Cô đương nhiên muốn ở bên Diệp Thanh Mạn lâu hơn, chỉ sợ bố mẹ nuôi của cô làm phiền cô ấy.
Diệp Thanh Mạn bóp ngón tay cô một cái, hơi dùng sức. Cô ấy lắc đầu: "Không phiền."
...
Khi ra khỏi nhà, Bạch Dã vừa hay thấy trong phòng khách, cả nhà Bạch gia đang ngồi đó, Bạch Mạt đứng, cúi đầu trông rất đáng thương.
Mẹ Bạch đang lớn tiếng mắng cô bé: "Học mỹ thuật? Tiểu Mạt con nghĩ gì vậy! Con không chịu học văn hóa, lại muốn làm những chuyện vớ vẩn, học mỹ thuật?"
Vẻ mặt những người khác trong Bạch gia cũng rất khó coi.
"Nhưng mà... điểm của con rõ ràng đã tăng lên rồi..."
Lưng cô bé thẳng tắp, khi nói chuyện, giọng mềm mại mang theo tiếng nức nở.
"Điểm tăng lên? Vậy càng không được phép đụng vào mấy thứ vớ vẩn này! Nếu không lại tụt thì sao?" Bà Bạch tức giận đập bàn.
Bạch Trì cũng nhỏ giọng khuyên: "Đúng vậy, Tiểu Mạt, em thích vẽ thì không sao, coi như một sở thích là được. Cần gì phải đi học thêm? Em không thể đi con đường nghệ thuật được."
Cậu ta cảm thấy mình khuyên như thế, Bạch Mạt chỉ cần hiểu chuyện một chút là sẽ rút lui.
Ai ngờ, Bạch Mạt lại gật đầu: "... Ừm, em muốn học nghệ thuật."
Bạch Trì: "..."
Bố mẹ Bạch tức đến muốn chết.
Bạch Dã nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Thanh Mạn, rồi đi thẳng tới.
Nhận thấy hai người đang đến, bố mẹ Bạch kiềm chế cơn giận. Bạch phu nhân nhìn Diệp Thanh Mạn đi cùng Bạch Dã, không hiểu sao có chút sợ, lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bạch Dã vẫy tay, Bạch Mạt liền đi từng bước nhỏ về phía cô, trốn sau lưng cô và Diệp Thanh Mạn.
Bạch Trì cũng đi tới: "Chị khuyên Tiểu Mạt đi, con bé chỉ muốn học mỹ thuật, không làm việc đàng hoàng, như vậy làm sao được?"
"Học mỹ thuật thì không tốt sao?"
"Đương nhiên...!" Đương nhiên là không được! Mỹ thuật sao bằng văn hóa!
Bạch phu nhân theo bản năng thốt ra, nhưng nửa câu sau bị nghẹn lại.
Vì bà nhận ra, người lên tiếng không phải Bạch Dã, mà là Diệp Thanh Mạn đứng bên cạnh cô ấy. Cô ấy chỉ hỏi một câu nhàn nhạt, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên, dường như thật sự không hiểu. Bà Bạch nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Chuyện này..." Bạch phu nhân sắp xếp lại lời nói, muốn mở miệng lần nữa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Thanh Mạn, bà lại co rúm.
Bố Bạch cười lúng túng: "Chuyện này để sau nói đi."
"Mạt Mạt muốn học mỹ thuật thì cứ để em ấy học." Bạch Dã lại nói, "Con và Mạn Mạn sẽ kèm em ấy hai tháng. Nền tảng của em ấy thực ra rất vững, với nền tảng đó, điểm văn hóa sẽ không giảm. Hơn nữa con thấy Mạt Mạt có tài năng thật sự trong hội họa, không học thì tiếc lắm."
Bạch Mạt lần đầu tiên nghe được lời khen như vậy, mắt cô bé sáng lên.
Không đợi bố mẹ Bạch mở lời, Diệp Thanh Mạn lại nói tiếp: "Không biết chú dì có biết nhà họ Trình không?"
Trình gia cũng là một gia tộc tài phiệt ở Hải Thành. Công ty của Bạch gia may mắn, nhận được đơn hàng của nhà họ Trình.
Bố Bạch theo bản năng gật đầu, rồi nhanh chóng nhận ra, tại sao Diệp Thanh Mạn lại hỏi như vậy.
Cô con gái cả Alpha của Trình gia rất nổi tiếng trong giới. Ngay cả người trong Bạch gia cũng từng nghe về câu chuyện của cô ấy.
Bỏ mặc cơ nghiệp gia đình để đi theo con đường âm nhạc ở nước ngoài. Kết quả vài năm sau trở về, cô không hề sa sút như người ta tưởng tượng, mà còn mang theo những mối quan hệ tích lũy trong ngành âm nhạc ở nước ngoài về, mở ra một con đường mới cho công ty gia đình, phát triển thị trường kịch nghệ trong nước. Làm nghệ thuật và kiếm tiền, cả hai đều không bị ảnh hưởng.
"Nhưng mà... " Bố Bạch theo bản năng nói, "Tiểu Mạt nhà tôi chỉ là một Omega bình thường, làm sao có thể so được với tiểu thư Trình gia?"
Đầu Bạch Mạt cúi rất thấp. Bao năm nay, cô bé vẫn không thích nói chuyện, tự ti. Một phần lớn lý do là, mặc dù người nhà cưng chiều, nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, coi cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện.
"Bố, bố đã xem tranh của Mạt Mạt chưa?" Bạch Dã xoa đầu Bạch Mạt, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt bố Bạch.
Ông Bạch theo bản năng né tránh: "Ừm."
"Bố chưa từng nhìn qua, làm sao có thể chắc chắn em ấy không có tài năng?" Bạch Dã nói chậm rãi, nghiêm túc nói, "Em ấy đang tỏa sáng, chỉ là mọi người không nhìn thấy."
Bạch Mạt cảm thấy mình được Bạch Dã tán dương đến mức choáng váng, còn Diệp Thanh Mạn bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu.
Vừa nãy còn cùng bố mẹ khuyên cô bé, Bạch Trì lúc này đặc biệt nịnh hót, cũng trốn sau lưng Bạch Dã, nói với bố mẹ Bạch: "Đúng vậy! Bố mẹ, con thấy chị nói đúng, Mạt Mạt vẽ rất giỏi!"
Dù sao Bạch Dã nói gì cũng đúng!
Bố mẹ Bạch: "..."
Cuối cùng, chuyện Bạch Mạt tham gia lớp học mỹ thuật vẫn được quyết định.
Bố Bạch cũng tranh thủ thời gian rảnh, trò chuyện với Bạch Mạt, vào thăm phòng vẽ của cô bé. Nhưng, đó là chuyện sau này.
Bạch Dã và Diệp Thanh Mạn, đã ngồi trên xe trên đường đến nhà hàng.
...
Vừa nhìn thấy Diệp Thanh Mạn, cả gia đình bố mẹ nuôi đều có chút bất ngờ.
Sau khi Bạch Dã giới thiệu là bạn thân, bố mẹ nuôi lập tức nở nụ cười, nhiệt tình chào đón cô ấy.
Con gái của bố mẹ nuôi, Triệu Tiểu Duyệt, vừa nhìn thấy Bạch Dã liền chạy đến, ôm cô: "Chị! Em nhớ chị lắm!"
Triệu Tiểu Duyệt thật sự rất nhớ Bạch Dã. Nửa năm nay, cô bé thỉnh thoảng nhắn tin cho Bạch Dã, kể về cuộc sống ở Xuyên Thành, và nói rằng cô ấy nhớ cô.
Cũng lạ thật, Triệu Tiểu Duyệt rõ ràng là Alpha, lại dính lấy chị gái Alpha Bạch Dã như vậy.
Bạch Dã xoa đầu cô bé: "Sau này ở cùng trường, ngày nào cũng gặp, sao phải kích động thế?"
Triệu Tiểu Duyệt đỏ mặt cười, rồi nhìn sang Diệp Thanh Mạn bên cạnh, cô bé lập tức ngây người.
Cô bé vốn nghĩ, Bạch Dã đã xinh đẹp như vậy rồi, cô đã nhìn Bạch Dã nhiều năm, ánh mắt đã trở nên khó tính, những người khác không thể lọt vào mắt cô.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thanh Mạn, cô bé vẫn bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho kinh ngạc.
Chị gái Omega này có nhan sắc thần tiên vậy!
Triệu Tiểu Duyệt vốn là một người "mê gái đẹp". Lúc này, cô bé cong mắt, khóe môi nhếch lên, cười như một chú cún con đáng yêu.
"Chào chị Diệp! Em là Triệu Tiểu Duyệt, chị cứ gọi em là Duyệt Duyệt thôi!"
Bạch Dã theo bản năng cau mày, vỗ nhẹ đầu cô bé: "Đứng thẳng một chút."
"Ò." Triệu Tiểu Duyệt đứng thẳng, nhưng vẫn nhìn Diệp Thanh Mạn với ánh mắt mê gái.
Triệu Tiểu Duyệt năm nay 16 tuổi, đang ở tuổi "đánh dấu" Alpha. Nửa năm không gặp, cô bé đã cao hơn nhiều, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Bạch Dã: "..."
Trước đây cô sao không nhận ra Triệu Tiểu Duyệt lại mê gái đẹp đến thế.
"Chào em." Diệp Thanh Mạn không chút ngạc nhiên, gật đầu với Triệu Tiểu Duyệt. Triệu Tiểu Duyệt lập tức cười tươi hơn.
Bố mẹ nuôi bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy bọn trẻ tình cảm tốt, cười và mời họ ngồi xuống ăn cơm.
Bữa trưa không có gì nhiều để nói. Đơn giản là bố mẹ nuôi khách sáo hỏi thăm Bạch Dã, hỏi cô nửa năm nay sống thế nào, học hành ra sao.
Bạch Dã đều khách sáo cười ứng đối. Cô đột nhiên rất vui vì Diệp Thanh Mạn đã đi cùng cô, nếu không bữa cơm này sẽ nhạt nhẽo biết bao.
Ăn xong, bố mẹ nuôi phải đi làm, yên tâm giao Triệu Tiểu Duyệt cho Bạch Dã. Họ muốn cô đưa cô bé đi dạo một vòng Hải Thành, làm quen với môi trường trường học.
Triệu Tiểu Duyệt vui vẻ đi theo sau Bạch Dã, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía Diệp Thanh Mạn. Diệp Thanh Mạn không cảm thấy gì. Bạch Dã thấy khó chịu, vài lần đi chắn giữa hai người, che khuất tầm nhìn của Triệu Tiểu Duyệt. Nhưng Triệu Tiểu Duyệt không hề cảm thấy mình có vấn đề gì, cứ tội nghiệp chớp mắt với Bạch Dã.
Trước khi một ngày kết thúc, Triệu Tiểu Duyệt bỗng chạy vào một cửa hàng đồ lưu niệm: "Chị, chị Diệp, hai chị chờ em một chút!"
Khi ra, tay cô bé cầm hai cái túi nhỏ, đưa cho Bạch Dã và Diệp Thanh Mạn.
"Cái gì đây?" Bạch Dã hỏi.
"Quà năm mới cho hai chị!" Triệu Tiểu Duyệt nheo mắt cười.
Bạch Dã lúc này mới nhớ ra, ba tuần sau là tết Dương lịch. Lớp học gần đây không khí rất sôi động, nhiều người đang bàn bạc chuyện tặng quà.
Trước đây cô ở Xuyên Thành, bạn bè trong trường cũng rất thích tặng quà, viết thiệp mừng vào dịp năm mới - lễ gì cũng không quan trọng, chủ yếu là một đám trẻ con, tìm cớ để thể hiện tình cảm. Nhưng Bạch Dã chưa bao giờ tham gia, cũng chưa bao giờ tặng quà năm mới cho Diệp Thanh Mạn.
Nhìn chiếc túi quà Triệu Tiểu Duyệt đưa, Bạch Dã không hiểu sao lại cảm thấy lòng mình nhộn nhạo.
Bạch Dã nghe thấy Triệu Tiểu Duyệt đang nói với Diệp Thanh Mạn: "Chị Diệp, mặc dù hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng em cảm thấy... cảm thấy chị rất thân thiết, như là, trước đây chúng ta đã từng quen biết vậy."
Diệp Thanh Mạn cười khẽ: "Thật sao?"
Triệu Tiểu Duyệt dùng sức gật đầu: "Đúng đúng đúng!"
Bạch Dã ở bên cạnh "Chậc" một tiếng, thân thiết là phải rồi. Diệp Thanh Mạn đã hoán đổi thân xác với cô sáu năm cơ mà.
Chỉ là, cô mơ hồ cảm thấy, chiều nay, ánh mắt Triệu Tiểu Duyệt nhìn Diệp Thanh Mạn vừa ngưỡng mộ vừa yêu thích, giống hệt với ánh mắt trước đây cô bé nhìn cô.
Chẳng trách trước đây có lúc Bạch Dã cảm thấy, ánh mắt Triệu Tiểu Duyệt nhìn cô rất lạ.
Như thể đang nhìn xuyên qua cô, để nhìn Diệp Thanh Mạn ở cách xa hàng ngàn dặm.
Diệp Thanh Mạn ngồi xe về nhà, Bạch Dã đưa Triệu Tiểu Duyệt về nơi ở của bố mẹ nuôi.
"Chị, em muốn hỏi chị một câu." Triệu Tiểu Duyệt kéo nhẹ tay áo cô, hỏi một cách lén lút.
"Gì?" Bạch Dã liếc nhìn cô bé.
"Chính là, ờm... Chị, chị và chị Diệp có quan hệ gì vậy?" Giọng Triệu Tiểu Duyệt rất ngọt ngào.
"Bạn bè." Bạch Dã theo bản năng nói.
Quá nhiều người đã tò mò về mối quan hệ của cô và Diệp Thanh Mạn. Chỉ cần Diệp Thanh Mạn không ở bên cạnh, cô đã tạo ra một phản xạ có điều kiện.
"Thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?" Triệu Tiểu Duyệt hỏi.
Bạch Dã nói thêm: "Bạn thân."
Loại bạn còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Chỉ là, không cần thiết phải nói cho Triệu Tiểu Duyệt biết.
"Ồ—" Triệu Tiểu Duyệt kéo dài giọng, cười híp mắt đi vào nhà, vẫy tay với Bạch Dã, "Em biết rồi! Chị bye bye!"
Tác giả có lời muốn nói:
Gần như bắt đầu đếm ngược đến chương cuối
Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Một OmegaTác giả: Long Ngâm ThảoTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị 1. Phân hóa Cuối tháng bảy. Ánh nắng chói chang đổ xuống. Bạch Dã, đang ngồi trước bàn học trong căn nhà ở nông thôn, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh đồng trải dài vô tận không một bóng người, không khí nóng đến mức bốc lên từng đợt sóng gợn, oi bức chết người. Bạch Dã cứ ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài, mái tóc dài qua vai xõa bừa bộn, miệng ngậm một cây bút, dáng ngồi lười nhác. Dù vậy, cô bé mười hai tuổi này vẫn rất xinh xắn, đường nét khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng bóc, đôi mắt màu hổ phách hiếm thấy với những đường vân tỏa ra như nan hoa. Dù tư thế ngồi có phần tùy tiện, cô vẫn đẹp như một con búp bê sứ. "Bạch Dã." Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột, theo sau là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Bạch Dã giật mình hoàn hồn, vội vàng vuốt lại mái tóc rối bời, nhảy khỏi ghế, chạy tới soi mình trước tấm gương sau cánh cửa. Sau khi chắc chắn mình ăn mặc chỉnh tề, không có chút luộm thuộm nào, cô mới nở nụ cười rạng rỡ mở cửa: "Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?" Ngoài… 94. Thư giãn một lát Bạch Dã tỉnh lại lần nữa, trời đã mờ, vẫn chưa sáng hẳn. Cô nhìn trần nhà, xấu hổ đến mức muốn khóc. Hôm qua, khi còn trong cơ thể Diệp Thanh Mạn, cô không thể ngừng nhớ lại những chuyện đó, thì thôi đi. Nhưng tại sao... tại sao bây giờ trở lại cơ thể mình, đầu óc vẫn bị những ký ức ấy vây quanh cơ chứ?! Và tại sao, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy chúng...! Rõ ràng cô là Alpha mà QAQ. Bạch Dã run rẩy một lúc, tiện tay cầm điện thoại lên nhìn. Diệp Thanh Mạn hôm qua không nhắn tin cho cô, hôm kia cũng không có. Khung chat của họ đã im lặng hai ngày rồi. Cô theo bản năng mở bàn phím, gõ "Chào buổi sáng", rồi chợt sực tỉnh, vội vàng lắc đầu, thoát ra. Má cô lập tức đỏ bừng. Bạch Dã tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy một cái tên bất ngờ trên màn hình, cô ngạc nhiên ngước mắt lên. Bố nuôi Triệu Cương nhắn tin nói cả nhà họ sẽ đến Hải Thành làm ăn. Em gái Triệu Tiểu Duyệt sẽ chuyển đến lớp 10 ở Hải Thành vào thứ Hai, hy vọng Bạch Dã chiều nay rảnh thì có thể cùng ăn bữa cơm và đi dạo một vòng ở Hải Thành. Bạch Dã tiện tay lướt qua đoạn hội thoại. Lần cuối họ liên lạc là vào dịp Trung Thu, chỉ gửi một câu "Ngày lễ vui vẻ", rất trang trọng và khách sáo, không hề có lời thừa. 【Không vấn đề ạ, con sẽ đặt nhà hàng.】Bạch Dã gõ chữ trả lời, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Vừa gửi tin nhắn xong, cửa phòng Bạch Dã vang lên tiếng gõ. Bạch Dã bật dậy khỏi giường, cảnh giác nhìn về phía cửa. Cô giật mình, suýt nữa tưởng mình lại trở về với giấc mơ vừa nãy. Bạch Dã đứng dậy quá nhanh, lưng đập vào tường, hơi đau. Cô nhận ra đây không phải mơ, liền thở phào một hơi. Bây giờ mới tám giờ sáng, trời mùa đông vẫn chưa sáng hẳn, Diệp Thanh Mạn làm sao có thể đến nhà cô chứ. "Ai đấy?" Bạch Dã dụi mắt, đi ra mở cửa. Cô không phòng bị mở cửa, sững sờ tại chỗ: "!!!" "Là tớ." Diệp Thanh Mạn đứng trước cửa, ngước mắt nhìn cô một cái, rồi đi thẳng vào, ngồi xuống giường của cô. Giây phút giấc mơ và hiện thực hòa quyện, Bạch Dã ngơ ngác chớp mắt. Lưng vẫn còn đau, đây không phải mơ. Sáng sớm... Diệp Thanh Mạn thực sự đã đến! Chỉ là không giống trong mơ, Diệp Thanh Mạn không mặc váy hoa nhỏ thanh tú, mà mặc quần áo mùa đông, một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, cổ quàng một chiếc khăn quàng đỏ, nhìn rất ấm áp. Diệp Thanh Mạn ngồi trên giường Bạch Dã, nhìn nghiêng vẫn có chút đáng yêu. Bạch Dã theo bản năng đóng cửa lại. Cô không dám lại gần ngồi xuống, mà lùi lại vài bước, co người trên ghế, ôm lưng ghế dựa vào Diệp Thanh Mạn chớp mắt: "Diệp Thanh Mạn, sớm thế này, cậu đến nhà tớ làm... làm gì?" "Đến xin lỗi." Diệp Thanh Mạn nhìn cô, nói thẳng. Diệp Thanh Mạn không nói xin lỗi về chuyện gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ. Ánh mắt Bạch Dã lập tức lảng tránh, không biết nên nhìn vào đâu. Tay ôm lưng ghế siết chặt. Diệp Thanh Mạn không hề né tránh: "Bạch Dã, chuyện đêm qua... xin lỗi." Đầu óc Bạch Dã "bùm" một tiếng nổ tung, trống rỗng. Diệp Thanh Mạn không đến tìm cô, cô không biết phải đối mặt với Diệp Thanh Mạn như thế nào, theo bản năng chỉ muốn trốn tránh. Nhưng Diệp Thanh Mạn lại chủ động xin lỗi, cô cảm thấy lòng mình hỗn loạn, không biết phải đáp lại ra sao. Im lặng một lát, Bạch Dã bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Đến khi cô phản ứng lại, Diệp Thanh Mạn đã đi đến trước mặt cô, nửa quỳ nửa ngồi trước cô, nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Ở vị trí của Bạch Dã, chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm tới. Diệp Thanh Mạn nhìn cô, thì thầm: "Cậu có muốn... cắn lại không?" Giọng cô ấy rất mềm và nhẹ, âm cuối hơi luyến lên, như đang dụ dỗ. Bạch Dã lập tức ngả người ra sau ngẩng đầu lên. Phía sau là không gian trống, đầu không đụng vào thứ gì, nhưng cổ suýt nữa bị nghẹn, đau đến mức cô "Gào" lên một tiếng. Diệp Thanh Mạn ân cần nhìn qua. Khi đối diện với ánh mắt lúng túng của Bạch Dã, cô ấy đưa tay nhẹ nhàng xoa cho cô, rồi nhanh chóng rụt lại. Bạch Dã không cử động, yếu ớt nói: "Diệp Thanh Mạn, cậu không cần xin lỗi... Tớ không giận, trước đây tớ đã đánh dấu cậu, vốn đã nói muốn cậu đánh dấu lại... Tớ chỉ là, chưa chuẩn bị xong, tạm thời có chút không biết đối mặt với cậu như thế nào." "Tớ cần... thư giãn một lúc đã." Vẻ mặt Diệp Thanh Mạn không thay đổi, cô ấy ngồi trở lại giường, kéo dài khoảng cách với Bạch Dã: "Thư giãn bao lâu?" "Chỉ một lát thôi." "Được." Diệp Thanh Mạn dịu dàng gật đầu. Cô ấy tựa vào đầu giường, lặng lẽ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình. Bạch Dã vào phòng tắm rửa mặt, rồi ôm quần áo đi vào, thay đồ một cách chậm rãi. Khi ra khỏi phòng tắm, Diệp Thanh Mạn đã không còn ở trong phòng. Bạch Dã ngẩn ra, có chút hụt hẫng lấy điện thoại, định hỏi Diệp Thanh Mạn có phải đã về nhà rồi không. Trên điện thoại, bố nuôi đã gửi địa chỉ nơi họ ở cho cô. Bạch Dã trả lời một chữ "Vâng", rồi mở khung chat với Diệp Thanh Mạn, chậm rãi gõ chữ. Tin nhắn còn chưa kịp gửi, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Bạch Dã mở cửa, Diệp Thanh Mạn bưng một khay bữa sáng đi vào, là hai bát cháo thịt thơm nức mũi. Bạch Dã không nhận ra, nhưng mắt cô sáng lên ngay khi nhìn thấy Diệp Thanh Mạn. Diệp Thanh Mạn không bỏ cô mà về nhà, tim cô cũng rộn ràng hẳn lên. Diệp Thanh Mạn đặt cháo lên bàn học, liếc nhìn cô một cái, không nói gì. Bạch Dã cầm một bát, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn..." "Ừm." Ăn xong cháo, đã hơn 9 giờ. Bạch Dã tra địa chỉ nhà bố mẹ nuôi, cách Bạch gia gần hai tiếng đi xe. Cô đặt nhà hàng ở gần đó, rồi gửi cho bố mẹ nuôi. Bạch Dã do dự một lúc, đi đến bên cạnh Diệp Thanh Mạn, chủ động nắm tay áo cô ấy: "Diệp Thanh Mạn, tớ đưa cậu về nhà nhé." Diệp Thanh Mạn đứng dậy cùng cô, nhíu mày hỏi: "Bây giờ đã bình thường lại rồi sao?" Bạch Dã gật đầu: "Bình thường lại rồi." Lúc này tay Diệp Thanh Mạn mới đưa xuống, nắm lấy ngón tay của cô. Bạch Dã nắm lại, mười ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau. "Mới hơn 9 giờ thôi." Diệp Thanh Mạn nói tiếp, giọng kéo dài ra một chút, như đang làm nũng. Bạch Dã giải thích: "Bố mẹ nuôi của tớ đột nhiên đến Hải Thành, nói trưa nay đến ăn cơm với họ. Chiều có thể còn phải đưa Triệu Tiểu Duyệt đi dạo xung quanh, dẫn em ấy làm quen với môi trường ở đây." "Tớ đi cùng." Diệp Thanh Mạn cụp mắt. "Hả...? Có phiền cho cậu không?" Bạch Dã theo bản năng hỏi. Cô đương nhiên muốn ở bên Diệp Thanh Mạn lâu hơn, chỉ sợ bố mẹ nuôi của cô làm phiền cô ấy. Diệp Thanh Mạn bóp ngón tay cô một cái, hơi dùng sức. Cô ấy lắc đầu: "Không phiền." ... Khi ra khỏi nhà, Bạch Dã vừa hay thấy trong phòng khách, cả nhà Bạch gia đang ngồi đó, Bạch Mạt đứng, cúi đầu trông rất đáng thương. Mẹ Bạch đang lớn tiếng mắng cô bé: "Học mỹ thuật? Tiểu Mạt con nghĩ gì vậy! Con không chịu học văn hóa, lại muốn làm những chuyện vớ vẩn, học mỹ thuật?" Vẻ mặt những người khác trong Bạch gia cũng rất khó coi. "Nhưng mà... điểm của con rõ ràng đã tăng lên rồi..." Lưng cô bé thẳng tắp, khi nói chuyện, giọng mềm mại mang theo tiếng nức nở. "Điểm tăng lên? Vậy càng không được phép đụng vào mấy thứ vớ vẩn này! Nếu không lại tụt thì sao?" Bà Bạch tức giận đập bàn. Bạch Trì cũng nhỏ giọng khuyên: "Đúng vậy, Tiểu Mạt, em thích vẽ thì không sao, coi như một sở thích là được. Cần gì phải đi học thêm? Em không thể đi con đường nghệ thuật được." Cậu ta cảm thấy mình khuyên như thế, Bạch Mạt chỉ cần hiểu chuyện một chút là sẽ rút lui. Ai ngờ, Bạch Mạt lại gật đầu: "... Ừm, em muốn học nghệ thuật." Bạch Trì: "..." Bố mẹ Bạch tức đến muốn chết. Bạch Dã nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Thanh Mạn, rồi đi thẳng tới. Nhận thấy hai người đang đến, bố mẹ Bạch kiềm chế cơn giận. Bạch phu nhân nhìn Diệp Thanh Mạn đi cùng Bạch Dã, không hiểu sao có chút sợ, lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Bạch Dã vẫy tay, Bạch Mạt liền đi từng bước nhỏ về phía cô, trốn sau lưng cô và Diệp Thanh Mạn. Bạch Trì cũng đi tới: "Chị khuyên Tiểu Mạt đi, con bé chỉ muốn học mỹ thuật, không làm việc đàng hoàng, như vậy làm sao được?" "Học mỹ thuật thì không tốt sao?" "Đương nhiên...!" Đương nhiên là không được! Mỹ thuật sao bằng văn hóa! Bạch phu nhân theo bản năng thốt ra, nhưng nửa câu sau bị nghẹn lại. Vì bà nhận ra, người lên tiếng không phải Bạch Dã, mà là Diệp Thanh Mạn đứng bên cạnh cô ấy. Cô ấy chỉ hỏi một câu nhàn nhạt, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên, dường như thật sự không hiểu. Bà Bạch nhất thời không biết trả lời thế nào. "Chuyện này..." Bạch phu nhân sắp xếp lại lời nói, muốn mở miệng lần nữa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Thanh Mạn, bà lại co rúm. Bố Bạch cười lúng túng: "Chuyện này để sau nói đi." "Mạt Mạt muốn học mỹ thuật thì cứ để em ấy học." Bạch Dã lại nói, "Con và Mạn Mạn sẽ kèm em ấy hai tháng. Nền tảng của em ấy thực ra rất vững, với nền tảng đó, điểm văn hóa sẽ không giảm. Hơn nữa con thấy Mạt Mạt có tài năng thật sự trong hội họa, không học thì tiếc lắm." Bạch Mạt lần đầu tiên nghe được lời khen như vậy, mắt cô bé sáng lên. Không đợi bố mẹ Bạch mở lời, Diệp Thanh Mạn lại nói tiếp: "Không biết chú dì có biết nhà họ Trình không?" Trình gia cũng là một gia tộc tài phiệt ở Hải Thành. Công ty của Bạch gia may mắn, nhận được đơn hàng của nhà họ Trình. Bố Bạch theo bản năng gật đầu, rồi nhanh chóng nhận ra, tại sao Diệp Thanh Mạn lại hỏi như vậy. Cô con gái cả Alpha của Trình gia rất nổi tiếng trong giới. Ngay cả người trong Bạch gia cũng từng nghe về câu chuyện của cô ấy. Bỏ mặc cơ nghiệp gia đình để đi theo con đường âm nhạc ở nước ngoài. Kết quả vài năm sau trở về, cô không hề sa sút như người ta tưởng tượng, mà còn mang theo những mối quan hệ tích lũy trong ngành âm nhạc ở nước ngoài về, mở ra một con đường mới cho công ty gia đình, phát triển thị trường kịch nghệ trong nước. Làm nghệ thuật và kiếm tiền, cả hai đều không bị ảnh hưởng. "Nhưng mà... " Bố Bạch theo bản năng nói, "Tiểu Mạt nhà tôi chỉ là một Omega bình thường, làm sao có thể so được với tiểu thư Trình gia?" Đầu Bạch Mạt cúi rất thấp. Bao năm nay, cô bé vẫn không thích nói chuyện, tự ti. Một phần lớn lý do là, mặc dù người nhà cưng chiều, nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, coi cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện. "Bố, bố đã xem tranh của Mạt Mạt chưa?" Bạch Dã xoa đầu Bạch Mạt, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt bố Bạch. Ông Bạch theo bản năng né tránh: "Ừm." "Bố chưa từng nhìn qua, làm sao có thể chắc chắn em ấy không có tài năng?" Bạch Dã nói chậm rãi, nghiêm túc nói, "Em ấy đang tỏa sáng, chỉ là mọi người không nhìn thấy." Bạch Mạt cảm thấy mình được Bạch Dã tán dương đến mức choáng váng, còn Diệp Thanh Mạn bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu. Vừa nãy còn cùng bố mẹ khuyên cô bé, Bạch Trì lúc này đặc biệt nịnh hót, cũng trốn sau lưng Bạch Dã, nói với bố mẹ Bạch: "Đúng vậy! Bố mẹ, con thấy chị nói đúng, Mạt Mạt vẽ rất giỏi!" Dù sao Bạch Dã nói gì cũng đúng! Bố mẹ Bạch: "..." Cuối cùng, chuyện Bạch Mạt tham gia lớp học mỹ thuật vẫn được quyết định. Bố Bạch cũng tranh thủ thời gian rảnh, trò chuyện với Bạch Mạt, vào thăm phòng vẽ của cô bé. Nhưng, đó là chuyện sau này. Bạch Dã và Diệp Thanh Mạn, đã ngồi trên xe trên đường đến nhà hàng. ... Vừa nhìn thấy Diệp Thanh Mạn, cả gia đình bố mẹ nuôi đều có chút bất ngờ. Sau khi Bạch Dã giới thiệu là bạn thân, bố mẹ nuôi lập tức nở nụ cười, nhiệt tình chào đón cô ấy. Con gái của bố mẹ nuôi, Triệu Tiểu Duyệt, vừa nhìn thấy Bạch Dã liền chạy đến, ôm cô: "Chị! Em nhớ chị lắm!" Triệu Tiểu Duyệt thật sự rất nhớ Bạch Dã. Nửa năm nay, cô bé thỉnh thoảng nhắn tin cho Bạch Dã, kể về cuộc sống ở Xuyên Thành, và nói rằng cô ấy nhớ cô. Cũng lạ thật, Triệu Tiểu Duyệt rõ ràng là Alpha, lại dính lấy chị gái Alpha Bạch Dã như vậy. Bạch Dã xoa đầu cô bé: "Sau này ở cùng trường, ngày nào cũng gặp, sao phải kích động thế?" Triệu Tiểu Duyệt đỏ mặt cười, rồi nhìn sang Diệp Thanh Mạn bên cạnh, cô bé lập tức ngây người. Cô bé vốn nghĩ, Bạch Dã đã xinh đẹp như vậy rồi, cô đã nhìn Bạch Dã nhiều năm, ánh mắt đã trở nên khó tính, những người khác không thể lọt vào mắt cô. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thanh Mạn, cô bé vẫn bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho kinh ngạc. Chị gái Omega này có nhan sắc thần tiên vậy! Triệu Tiểu Duyệt vốn là một người "mê gái đẹp". Lúc này, cô bé cong mắt, khóe môi nhếch lên, cười như một chú cún con đáng yêu. "Chào chị Diệp! Em là Triệu Tiểu Duyệt, chị cứ gọi em là Duyệt Duyệt thôi!" Bạch Dã theo bản năng cau mày, vỗ nhẹ đầu cô bé: "Đứng thẳng một chút." "Ò." Triệu Tiểu Duyệt đứng thẳng, nhưng vẫn nhìn Diệp Thanh Mạn với ánh mắt mê gái. Triệu Tiểu Duyệt năm nay 16 tuổi, đang ở tuổi "đánh dấu" Alpha. Nửa năm không gặp, cô bé đã cao hơn nhiều, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Bạch Dã: "..." Trước đây cô sao không nhận ra Triệu Tiểu Duyệt lại mê gái đẹp đến thế. "Chào em." Diệp Thanh Mạn không chút ngạc nhiên, gật đầu với Triệu Tiểu Duyệt. Triệu Tiểu Duyệt lập tức cười tươi hơn. Bố mẹ nuôi bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy bọn trẻ tình cảm tốt, cười và mời họ ngồi xuống ăn cơm. Bữa trưa không có gì nhiều để nói. Đơn giản là bố mẹ nuôi khách sáo hỏi thăm Bạch Dã, hỏi cô nửa năm nay sống thế nào, học hành ra sao. Bạch Dã đều khách sáo cười ứng đối. Cô đột nhiên rất vui vì Diệp Thanh Mạn đã đi cùng cô, nếu không bữa cơm này sẽ nhạt nhẽo biết bao. Ăn xong, bố mẹ nuôi phải đi làm, yên tâm giao Triệu Tiểu Duyệt cho Bạch Dã. Họ muốn cô đưa cô bé đi dạo một vòng Hải Thành, làm quen với môi trường trường học. Triệu Tiểu Duyệt vui vẻ đi theo sau Bạch Dã, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía Diệp Thanh Mạn. Diệp Thanh Mạn không cảm thấy gì. Bạch Dã thấy khó chịu, vài lần đi chắn giữa hai người, che khuất tầm nhìn của Triệu Tiểu Duyệt. Nhưng Triệu Tiểu Duyệt không hề cảm thấy mình có vấn đề gì, cứ tội nghiệp chớp mắt với Bạch Dã. Trước khi một ngày kết thúc, Triệu Tiểu Duyệt bỗng chạy vào một cửa hàng đồ lưu niệm: "Chị, chị Diệp, hai chị chờ em một chút!" Khi ra, tay cô bé cầm hai cái túi nhỏ, đưa cho Bạch Dã và Diệp Thanh Mạn. "Cái gì đây?" Bạch Dã hỏi. "Quà năm mới cho hai chị!" Triệu Tiểu Duyệt nheo mắt cười. Bạch Dã lúc này mới nhớ ra, ba tuần sau là tết Dương lịch. Lớp học gần đây không khí rất sôi động, nhiều người đang bàn bạc chuyện tặng quà. Trước đây cô ở Xuyên Thành, bạn bè trong trường cũng rất thích tặng quà, viết thiệp mừng vào dịp năm mới - lễ gì cũng không quan trọng, chủ yếu là một đám trẻ con, tìm cớ để thể hiện tình cảm. Nhưng Bạch Dã chưa bao giờ tham gia, cũng chưa bao giờ tặng quà năm mới cho Diệp Thanh Mạn. Nhìn chiếc túi quà Triệu Tiểu Duyệt đưa, Bạch Dã không hiểu sao lại cảm thấy lòng mình nhộn nhạo. Bạch Dã nghe thấy Triệu Tiểu Duyệt đang nói với Diệp Thanh Mạn: "Chị Diệp, mặc dù hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng em cảm thấy... cảm thấy chị rất thân thiết, như là, trước đây chúng ta đã từng quen biết vậy." Diệp Thanh Mạn cười khẽ: "Thật sao?" Triệu Tiểu Duyệt dùng sức gật đầu: "Đúng đúng đúng!" Bạch Dã ở bên cạnh "Chậc" một tiếng, thân thiết là phải rồi. Diệp Thanh Mạn đã hoán đổi thân xác với cô sáu năm cơ mà. Chỉ là, cô mơ hồ cảm thấy, chiều nay, ánh mắt Triệu Tiểu Duyệt nhìn Diệp Thanh Mạn vừa ngưỡng mộ vừa yêu thích, giống hệt với ánh mắt trước đây cô bé nhìn cô. Chẳng trách trước đây có lúc Bạch Dã cảm thấy, ánh mắt Triệu Tiểu Duyệt nhìn cô rất lạ. Như thể đang nhìn xuyên qua cô, để nhìn Diệp Thanh Mạn ở cách xa hàng ngàn dặm. Diệp Thanh Mạn ngồi xe về nhà, Bạch Dã đưa Triệu Tiểu Duyệt về nơi ở của bố mẹ nuôi. "Chị, em muốn hỏi chị một câu." Triệu Tiểu Duyệt kéo nhẹ tay áo cô, hỏi một cách lén lút. "Gì?" Bạch Dã liếc nhìn cô bé. "Chính là, ờm... Chị, chị và chị Diệp có quan hệ gì vậy?" Giọng Triệu Tiểu Duyệt rất ngọt ngào. "Bạn bè." Bạch Dã theo bản năng nói. Quá nhiều người đã tò mò về mối quan hệ của cô và Diệp Thanh Mạn. Chỉ cần Diệp Thanh Mạn không ở bên cạnh, cô đã tạo ra một phản xạ có điều kiện. "Thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?" Triệu Tiểu Duyệt hỏi. Bạch Dã nói thêm: "Bạn thân." Loại bạn còn quan trọng hơn cả mạng sống. Chỉ là, không cần thiết phải nói cho Triệu Tiểu Duyệt biết. "Ồ—" Triệu Tiểu Duyệt kéo dài giọng, cười híp mắt đi vào nhà, vẫy tay với Bạch Dã, "Em biết rồi! Chị bye bye!" Tác giả có lời muốn nói: Gần như bắt đầu đếm ngược đến chương cuối