Khi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm…
Chương 80
Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… "Xác nhận quyền hạn, Trợ lý Trương, chào mừng vào phòng hỏa táng rác thải." Giọng nữ lạnh lẽo nhưng êm tai vang lên.Thì ra nghiên cứu viên bị hắn đánh bất tỉnh trên phi thuyền họ Trương à, Nhược Cửu Châu nghĩ.Cánh cửa kim loại lặng lẽ trượt mở, bên trong tối đen như miệng quái vật. Thị lực của Sentinel tức thì tăng lên cực điểm, các mạch máu quanh mắt sưng lên, khiến vẻ mặt hắn trông có vẻ đáng sợ.Thẻ ID bạc xoay tròn giữa các ngón tay hắn, để lại tàn ảnh như một đóa mẫu đơn đang nở rộ. Nếu có bất kỳ động tĩnh nào, chắc hẳn tấm thẻ này sẽ biến thành một vũ khí sắc bén như lưỡi dao.Điều khiến Nhược Cửu Châu phải nghiêm chỉnh đề phòng, là mùi máu tanh nồng nặc thoát ra từ phòng hỏa táng.Hạ Tác bị thương ư?Vừa lo lắng, hắn vừa chậm rãi tiến vào. Cánh cửa kim loại tự động trượt đóng lại sau lưng hắn, chặn luôn cả ánh đèn hành lang.Phòng hỏa táng đột ngột chìm vào bóng tối tĩnh mịch.Toàn thân Nhược Cửu Châu nổi da gà vì cảm giác đe dọa gần kề. Hắn vô thức chớp mắt điều chỉnh giác mạc, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã có thể nhìn thấy những đường nét mờ ảo xung quanh.Đây là sơ hở hắn cố tình tạo ra, nhưng không có kẻ địch nào nhân cơ hội này tấn công.Giữ nguyên tư thế cảnh giác này suốt một phút, xác nhận không có ai trong phòng hỏa táng, Nhược Cửu Châu thở phào nhẹ nhõm, thư giãn. Tuy nhiên, lông mày hắn vẫn nhíu chặt, có chút bực bội mà đánh giá xung quanh."Có vẻ như không có người sống ở đây… nhưng cảm giác nguy hiểm quá."Sentinel lẩm bẩm trong bóng tối, tránh một đống thùng chất cao trước mặt hắn.Lò hỏa táng đã ngừng hoạt động, nhưng các loại rác thải sinh hóa cần tiêu hủy vẫn được niêm phong trong thùng, vận chuyển qua các đường ống tiện lợi trong căn cứ. Hệ thống vận chuyển tự động này không hề tắt ngay cả trong tình trạng cảnh báo cấp hai, khiến căn phòng hỏa táng dù rộng lớn vẫn bị chất đầy các thùng rác.Từ lối đi hẹp giữa hai núi rác, Nhược Cửu Châu nghiêng người chen qua, mồ hôi đầm đìa nhìn một cánh tay máy đang kẹp một cái thùng còn lớn hơn cả hắn lơ lửng di chuyển trên đầu.Nếu cái thùng này rơi xuống, có lẽ sẽ nghiền hắn thành một đống thịt băm.Không gian né tránh bị các thùng rác xung quanh chắn kín, tình huống này thật quá thích hợp để xảy ra bất trắc.AI cá nhân: "Thưa ngài, đường cong adrenaline của ngài có chút bất thường…"Nhược Cửu Châu: "Câm miệng."Sentinel gầm lên trong đầu, ánh mắt lướt qua xung quanh, lặng lẽ với động tác "xấu hổ" ôm lấy bản thân mà né tránh một sợi tóc ẩn mình vắt giữa hai thùng rác.Nếu Nhược Cửu Châu không quá cảnh giác, có lẽ đã trực tiếp đâm sầm vào nó.Sau khi vượt qua cái bẫy này, hắn mới quay đầu nhìn chằm chằm sợi tóc dài, rõ ràng là của phụ nữ, trong vài giây, không kìm được sự tò mò, hắn rút dao găm ra, cắt đứt sợi tóc.Sợi tóc đứt làm đôi nhẹ nhàng rơi xuống, giây tiếp theo, cả núi rác ầm ầm đổ sập. Dù Nhược Cửu Châu đã chuẩn bị sẵn sàng để né tránh, hắn cũng suýt chút nữa bị núi rác chôn vùi bên dưới."Mẹ kiếp…"Nhược Cửu Châu lao nhanh ra khỏi vùng bẫy, quay đầu nhìn lại, hàng trăm mảnh kim loại từ các góc phòng hỏa táng bắn lên không trung, những cạnh sắc bén lấp lánh lạnh lẽo trong bóng tối, bay thẳng về phía hắn.Nhược Cửu Châu không nhịn được chửi tục, "Ngươi muốn mưu sát chồng à, đồ tiểu bạch kiểm!"Không ai đáp lại.Lời nói lạnh lùng của ai đó: "Chúng ta không kết hôn" dường như lại vang vọng bên tai, Nhược Cửu Châu nhếch khóe môi, bay người lộn một vòng chui xuống đống rác.Các thùng rác phía trên không ngừng rung chuyển dưới va chạm, cho đến khi sự rung chuyển này dừng hẳn khoảng một phút, Nhược Cửu Châu mới dám thò đầu ra.Mảnh kim loại cuối cùng được mài sắc thành vũ khí bay sượt qua tai hắn.Nhược Cửu Châu: "…"Thật hú vía.Sentinel bò ra từ đống rác, xoa trán.Trong căn cứ nghiên cứu này, có khả năng và năng lực bố trí bẫy trong phòng hỏa táng chỉ có Hạ Tác. AI cấp thấp của robot hoàn toàn không thể hiểu được bẫy là gì, còn lũ côn trùng… những cái bẫy xảo quyệt man rợ của chúng sẽ không dùng công cụ, cũng không tinh xảo đến vậy.Nghĩ đến cảnh nếu thực sự có côn trùng lọt vào phòng hỏa táng, rồi bị núi rác đè bẹp hoặc bị ám khí đâm hàng trăm lỗ, Nhược Cửu Châu thấy rất buồn cười, "Thật tàn bạo, nhưng ta thích."Hắn nở nụ cười đầy tưởng tượng, rút ra cái lọ nhỏ mà Hạ Hữu đã đưa cho hắn.Trong chiếc lọ trong suốt, chất lỏng màu xanh lam lay động, phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt trong bóng tối.Đợi Hạ Tác uống thuốc sửa chữa tinh thần lực, sửa chữa thành công phôi thai lĩnh vực tinh thần, thức tỉnh Guide, hắn sẽ đi báo cáo với thầy An để xin kết hôn.Chiến tranh chưa kết thúc cũng không sao, trước tiên phải định đoạt người này đã.Trong lúc mơ màng suy nghĩ như vậy, tiếp tục chậm rãi bước đi giữa các bẫy của Hạ Tác, ánh mắt Nhược Cửu Châu rời khỏi ánh huỳnh quang của lọ thuốc, chợt thấy xung quanh cũng bắt đầu nổi lên những đốm sáng nhỏ.Khác với ánh sáng xanh lam của lọ thuốc, những đốm huỳnh quang trong bóng tối này có màu xanh ngọc bích, nhảy nhót, mang theo sức sống mãnh liệt.Những đốm huỳnh quang từng đôi từng đôi một, đứng yên không nhúc nhích.Bước chân hắn dừng lại bên cạnh một thi thể phụ nữ đã chết từ lâu, nhìn vết thương gọn gàng trên cổ họng người phụ nữ, không khỏi thở dài.Trên băng chuyền bên cạnh thi thể cũng có hai đốm sáng xanh ngọc bích lơ lửng, nhìn kỹ mới thấy đó là một đôi mắt.Nhược Cửu Châu đối mặt với cái đầu có khuôn mặt giống hệt Hạ Tác, một lúc sau, hắn vươn tay, giúp nhắm mắt cái đầu lại."Thảo nào giận dữ đến vậy, Hạ Tác… Ta giúp ngươi báo thù bọn chúng, đừng giận nữa được không?"Rõ ràng biết Hạ Tác đã rời khỏi đây, sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn không kìm được nói ra lời trong lòng.Bây giờ ngươi phẫn nộ đến vậy, khiến ta lo lắng ngươi sẽ bị lợi dụng đấy.[Hạ Hữu.][Ừm?][Thay đổi kế hoạch, trước tiên hãy lấy quả bom trong tim ngươi ra.]Phải nhanh chóng tìm thấy Hạ Tác, đưa ra phán đoán này, Nhược Cửu Châu quay người định rời khỏi phòng hỏa táng.Khoảnh khắc quay người, khóe mắt hắn liếc thấy những dấu vết bị gặm nhấm trên thi thể người phụ nữ."Cái gì thế, hóa ra ngươi không phải Hữu Hữu."Cô bé mặc váy trắng chống nạnh, bất mãn nói.Hạ Tác nhìn cô bé trước mặt, vẻ mặt mờ mịt."Hữu Hữu?"Vẻ mặt mờ mịt của hắn rõ ràng đã chọc giận cô bé, cô bé há to miệng, để lộ hàm răng sứt mẻ, táp một miếng vào mặt Hạ Tác.Răng của cô bé không hề sắc bén chút nào, chỉ làm Hạ Tác dính đầy nước bọt.Hạ Tác nhấc gáy cô bé lên như nhấc một con mèo, đưa cô bé ra xa.Người nhân tạo mang đầy sát ý gặp cô bé ở một góc đường ống vận chuyển vật thể.Đường ống vận chuyển vật thể của căn cứ chằng chịt khắp nơi, vì quá chật hẹp nên người bình thường không thể hoạt động trong đó. Nếu không được huấn luyện đặc biệt, Hạ Tác cũng không thể nhét mình vào cái ống này.Vì vậy, khi gặp cô bé này, hắn thực sự rất bất ngờ, chưa kể cô bé còn tỏ vẻ như quen biết hắn."Thì ra ngươi là Hạ Tác." Cô bé co người trong ống, đầy vẻ ghét bỏ trên mặt.Hạ Tác cũng co người lại, nghi hoặc. Hắn không hề nói tên mình, cẩn thận hồi tưởng lại quy trình giao tiếp thông thường với con người, hắn nói: "Ngươi là ai?""Ta tên Ana… ta tên Tiểu Bất Điểm, là vợ của Hạ Hữu!"Đại tá thầm đánh đồng xd1001 với cái tên Hạ Hữu, lại đánh đồng hình ảnh cô bé trước mặt với ô trống "vợ của Hạ Hữu"… ừm?Hắn đánh giá lại Tiểu Bất Điểm.Tiểu Bất Điểm ưỡn ngực, kiêu hãnh khoe cái ngực phẳng lì của mình."…Trừ khi ngươi có khuyết tật gen, là một người lùn không lớn lên được, nếu không, năm tuổi cách tuổi kết hôn hợp pháp của Liên bang còn một khoảng cách rất lớn." Hạ Tác dùng cách uyển chuyển nhất có thể để phản bác."Hừ, luật pháp loài người không thể quản được ta." Tiểu Bất Điểm quay mặt đi.Hạ Tác không biết cách hòa hợp với trẻ con nên im lặng. Vài giây sau, hắn đột nhiên hỏi: "Bây giờ tên của hắn là Hạ Hữu sao?""Hắn tên là Hạ Hữu," Tiểu Bất Điểm nhe răng nói, "Không những lấy một cái tên có liên quan đến ai đó, mà còn ngày nào cũng lải nhải em trai em trai, hừ, em trai có gì tốt đâu chứ.""Ơ…" Đối mặt với lời than vãn này, Hạ Tác ngây người một giây, vô thức hỏi, "Ngươi đang ghen sao?""Ta ghen với ngươi –? Làm sao có thể!"Giọng cô bé đột ngột trở nên chói tai vì âm lượng tăng cao. Hạ Tác nhíu mày chống lại sóng âm, chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy có người đang nói chuyện ở phía bên kia góc cua."Ai đang nói chuyện vậy?"Hạ Tác nín thở, trực tiếp đưa tay bịt miệng Tiểu Bất Điểm, ngón tay khác đặt trước môi, ra hiệu im lặng.Một lớn một nhỏ lặng lẽ co rút và duỗi thẳng cơ thể, lùi lại.Cách góc cua không xa là một lối ra, bình thường khi vận chuyển đồ đạc các nghiên cứu viên sẽ đặt đồ ở đây, nhưng bây giờ lối ra trống trơn, không có gì bày biện.Trong phòng thí nghiệm, bốn năm người mặc áo khoác trắng đi đi lại lại, các màn hình sáng đủ màu sắc mở ra lộn xộn, đủ loại dữ liệu lướt qua."Ngươi nghe nhầm rồi phải không? Không có tiếng động gì cả."Đồng nghiệp của người nói vỗ vai anh ta."Thật sao… có lẽ thực sự nghe nhầm rồi.""Đừng quá căng thẳng, đây không phải lần đầu tiên chuyển nhà, York, dữ liệu này rất quan trọng, ngươi đừng cho vào thùng rác đấy!"Một lớn một nhỏ trong đường ống nhìn nhau, chuyển nhà?…Đây là, lại chuẩn bị di tản toàn bộ tài nguyên thí nghiệm và nghiên cứu viên, từ bỏ căn cứ này sao?Tiến sĩ Hopkins đưa ra quyết định này, Hạ Tác hoàn toàn không thấy ngạc nhiên, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Vấn đề là… hắn hiểu rõ bản thân mình; cho dù có gây ra động tĩnh lớn trong căn cứ nghiên cứu đi nữa, thì suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người mà thôi. Liệu thật sự có thể khiến tiến sĩ hoảng sợ đến mức bỏ cả căn cứ mà ông ta đã gầy dựng suốt bao năm sao?Tiểu Bất Điểm chọc chọc Hạ Tác."Ngươi định làm gì?""Giết Peter Hopkins." Hạ Tác đáp.Mắt Tiểu Bất Điểm sáng lên, "Ngươi muốn giết hắn? Tốt quá, biết hắn ở đâu không? Ta dẫn đường cho ngươi!"Nói xong, cô bé quay đầu, lắc cái mông nhỏ xíu, nhúc nhích tiến về phía trước trong đường ống."Đứng ngây ra đó làm gì? Đi theo đi." Tiểu Bất Điểm giục.Hạ Tác giữ lấy cô bé từ phía sau, trước khi cô bé kịp phản ứng, hắn lật váy cô bé lên nhìn khắp người.Tiểu Bất Điểm giật lại váy mình, "Đồ b**n th** ngươi làm gì vậy!"Hạ Tác nghi hoặc, "Không có mã số?"Cô bé ngẩn người, biết Hạ Tác cũng giống Hạ Hữu, đoán rằng cô là người nhân tạo của viện nghiên cứu, muốn phản bác, nhưng lại lo lắng Hạ Hữu biết, ậm ừ một hồi, không nói gì, quay người dẫn đường.Hai người họ bò trèo trong đường ống chật hẹp và quanh co, cho đến khi Hạ Tác đếm đến ngã rẽ thứ bảy mươi hai, Tiểu Bất Điểm mới dừng lại.Ánh sáng lờ mờ lọt vào từ lối ra, Hạ Tác thò đầu ra, nhìn từ trên xuống, thấy trong văn phòng rộng lớn, Tiến sĩ Hopkins đang ôm một chồng tài liệu nhét vào máy hủy giấy.Hoàn thành tất cả những việc này, người đàn ông vỗ tay, dường như đã hoàn thành đại sự mà thở phào nhẹ nhõm.Tất cả các thiết bị trong văn phòng đều đã tắt, sau khi đốt hết tài liệu mật, ông ta xách một cái túi, quay người định đi.Hạ Tác nheo mắt.Xung quanh không có ai, đây là cơ hội tốt. Lát nữa tiến sĩ sẽ hội quân với đại quân rút lui, dưới con mắt của mọi người e rằng không tiện ra tay.Người nhân tạo tóc xám lặng lẽ nhảy xuống đường ống, rút ra một mảnh chip kim loại sắc bén.Vị tiến sĩ quay lưng lại với hắn đột nhiên dừng động tác."xd1009, ngươi đến rồi."
"Xác nhận quyền hạn, Trợ lý Trương, chào mừng vào phòng hỏa táng rác thải." Giọng nữ lạnh lẽo nhưng êm tai vang lên.
Thì ra nghiên cứu viên bị hắn đánh bất tỉnh trên phi thuyền họ Trương à, Nhược Cửu Châu nghĩ.
Cánh cửa kim loại lặng lẽ trượt mở, bên trong tối đen như miệng quái vật. Thị lực của Sentinel tức thì tăng lên cực điểm, các mạch máu quanh mắt sưng lên, khiến vẻ mặt hắn trông có vẻ đáng sợ.
Thẻ ID bạc xoay tròn giữa các ngón tay hắn, để lại tàn ảnh như một đóa mẫu đơn đang nở rộ. Nếu có bất kỳ động tĩnh nào, chắc hẳn tấm thẻ này sẽ biến thành một vũ khí sắc bén như lưỡi dao.
Điều khiến Nhược Cửu Châu phải nghiêm chỉnh đề phòng, là mùi máu tanh nồng nặc thoát ra từ phòng hỏa táng.
Hạ Tác bị thương ư?
Vừa lo lắng, hắn vừa chậm rãi tiến vào. Cánh cửa kim loại tự động trượt đóng lại sau lưng hắn, chặn luôn cả ánh đèn hành lang.
Phòng hỏa táng đột ngột chìm vào bóng tối tĩnh mịch.
Toàn thân Nhược Cửu Châu nổi da gà vì cảm giác đe dọa gần kề. Hắn vô thức chớp mắt điều chỉnh giác mạc, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã có thể nhìn thấy những đường nét mờ ảo xung quanh.
Đây là sơ hở hắn cố tình tạo ra, nhưng không có kẻ địch nào nhân cơ hội này tấn công.
Giữ nguyên tư thế cảnh giác này suốt một phút, xác nhận không có ai trong phòng hỏa táng, Nhược Cửu Châu thở phào nhẹ nhõm, thư giãn. Tuy nhiên, lông mày hắn vẫn nhíu chặt, có chút bực bội mà đánh giá xung quanh.
"Có vẻ như không có người sống ở đây… nhưng cảm giác nguy hiểm quá."
Sentinel lẩm bẩm trong bóng tối, tránh một đống thùng chất cao trước mặt hắn.
Lò hỏa táng đã ngừng hoạt động, nhưng các loại rác thải sinh hóa cần tiêu hủy vẫn được niêm phong trong thùng, vận chuyển qua các đường ống tiện lợi trong căn cứ. Hệ thống vận chuyển tự động này không hề tắt ngay cả trong tình trạng cảnh báo cấp hai, khiến căn phòng hỏa táng dù rộng lớn vẫn bị chất đầy các thùng rác.
Từ lối đi hẹp giữa hai núi rác, Nhược Cửu Châu nghiêng người chen qua, mồ hôi đầm đìa nhìn một cánh tay máy đang kẹp một cái thùng còn lớn hơn cả hắn lơ lửng di chuyển trên đầu.
Nếu cái thùng này rơi xuống, có lẽ sẽ nghiền hắn thành một đống thịt băm.
Không gian né tránh bị các thùng rác xung quanh chắn kín, tình huống này thật quá thích hợp để xảy ra bất trắc.
AI cá nhân: "Thưa ngài, đường cong adrenaline của ngài có chút bất thường…"
Nhược Cửu Châu: "Câm miệng."
Sentinel gầm lên trong đầu, ánh mắt lướt qua xung quanh, lặng lẽ với động tác "xấu hổ" ôm lấy bản thân mà né tránh một sợi tóc ẩn mình vắt giữa hai thùng rác.
Nếu Nhược Cửu Châu không quá cảnh giác, có lẽ đã trực tiếp đâm sầm vào nó.
Sau khi vượt qua cái bẫy này, hắn mới quay đầu nhìn chằm chằm sợi tóc dài, rõ ràng là của phụ nữ, trong vài giây, không kìm được sự tò mò, hắn rút dao găm ra, cắt đứt sợi tóc.
Sợi tóc đứt làm đôi nhẹ nhàng rơi xuống, giây tiếp theo, cả núi rác ầm ầm đổ sập. Dù Nhược Cửu Châu đã chuẩn bị sẵn sàng để né tránh, hắn cũng suýt chút nữa bị núi rác chôn vùi bên dưới.
"Mẹ kiếp…"
Nhược Cửu Châu lao nhanh ra khỏi vùng bẫy, quay đầu nhìn lại, hàng trăm mảnh kim loại từ các góc phòng hỏa táng bắn lên không trung, những cạnh sắc bén lấp lánh lạnh lẽo trong bóng tối, bay thẳng về phía hắn.
Nhược Cửu Châu không nhịn được chửi tục, "Ngươi muốn mưu sát chồng à, đồ tiểu bạch kiểm!"
Không ai đáp lại.
Lời nói lạnh lùng của ai đó: "Chúng ta không kết hôn" dường như lại vang vọng bên tai, Nhược Cửu Châu nhếch khóe môi, bay người lộn một vòng chui xuống đống rác.
Các thùng rác phía trên không ngừng rung chuyển dưới va chạm, cho đến khi sự rung chuyển này dừng hẳn khoảng một phút, Nhược Cửu Châu mới dám thò đầu ra.
Mảnh kim loại cuối cùng được mài sắc thành vũ khí bay sượt qua tai hắn.
Nhược Cửu Châu: "…"
Thật hú vía.
Sentinel bò ra từ đống rác, xoa trán.
Trong căn cứ nghiên cứu này, có khả năng và năng lực bố trí bẫy trong phòng hỏa táng chỉ có Hạ Tác. AI cấp thấp của robot hoàn toàn không thể hiểu được bẫy là gì, còn lũ côn trùng… những cái bẫy xảo quyệt man rợ của chúng sẽ không dùng công cụ, cũng không tinh xảo đến vậy.
Nghĩ đến cảnh nếu thực sự có côn trùng lọt vào phòng hỏa táng, rồi bị núi rác đè bẹp hoặc bị ám khí đâm hàng trăm lỗ, Nhược Cửu Châu thấy rất buồn cười, "Thật tàn bạo, nhưng ta thích."
Hắn nở nụ cười đầy tưởng tượng, rút ra cái lọ nhỏ mà Hạ Hữu đã đưa cho hắn.
Trong chiếc lọ trong suốt, chất lỏng màu xanh lam lay động, phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt trong bóng tối.
Đợi Hạ Tác uống thuốc sửa chữa tinh thần lực, sửa chữa thành công phôi thai lĩnh vực tinh thần, thức tỉnh Guide, hắn sẽ đi báo cáo với thầy An để xin kết hôn.
Chiến tranh chưa kết thúc cũng không sao, trước tiên phải định đoạt người này đã.
Trong lúc mơ màng suy nghĩ như vậy, tiếp tục chậm rãi bước đi giữa các bẫy của Hạ Tác, ánh mắt Nhược Cửu Châu rời khỏi ánh huỳnh quang của lọ thuốc, chợt thấy xung quanh cũng bắt đầu nổi lên những đốm sáng nhỏ.
Khác với ánh sáng xanh lam của lọ thuốc, những đốm huỳnh quang trong bóng tối này có màu xanh ngọc bích, nhảy nhót, mang theo sức sống mãnh liệt.
Những đốm huỳnh quang từng đôi từng đôi một, đứng yên không nhúc nhích.
Bước chân hắn dừng lại bên cạnh một thi thể phụ nữ đã chết từ lâu, nhìn vết thương gọn gàng trên cổ họng người phụ nữ, không khỏi thở dài.
Trên băng chuyền bên cạnh thi thể cũng có hai đốm sáng xanh ngọc bích lơ lửng, nhìn kỹ mới thấy đó là một đôi mắt.
Nhược Cửu Châu đối mặt với cái đầu có khuôn mặt giống hệt Hạ Tác, một lúc sau, hắn vươn tay, giúp nhắm mắt cái đầu lại.
"Thảo nào giận dữ đến vậy, Hạ Tác… Ta giúp ngươi báo thù bọn chúng, đừng giận nữa được không?"
Rõ ràng biết Hạ Tác đã rời khỏi đây, sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn không kìm được nói ra lời trong lòng.
Bây giờ ngươi phẫn nộ đến vậy, khiến ta lo lắng ngươi sẽ bị lợi dụng đấy.
[Hạ Hữu.]
[Ừm?]
[Thay đổi kế hoạch, trước tiên hãy lấy quả bom trong tim ngươi ra.]
Phải nhanh chóng tìm thấy Hạ Tác, đưa ra phán đoán này, Nhược Cửu Châu quay người định rời khỏi phòng hỏa táng.
Khoảnh khắc quay người, khóe mắt hắn liếc thấy những dấu vết bị gặm nhấm trên thi thể người phụ nữ.
"Cái gì thế, hóa ra ngươi không phải Hữu Hữu."
Cô bé mặc váy trắng chống nạnh, bất mãn nói.
Hạ Tác nhìn cô bé trước mặt, vẻ mặt mờ mịt.
"Hữu Hữu?"
Vẻ mặt mờ mịt của hắn rõ ràng đã chọc giận cô bé, cô bé há to miệng, để lộ hàm răng sứt mẻ, táp một miếng vào mặt Hạ Tác.
Răng của cô bé không hề sắc bén chút nào, chỉ làm Hạ Tác dính đầy nước bọt.
Hạ Tác nhấc gáy cô bé lên như nhấc một con mèo, đưa cô bé ra xa.
Người nhân tạo mang đầy sát ý gặp cô bé ở một góc đường ống vận chuyển vật thể.
Đường ống vận chuyển vật thể của căn cứ chằng chịt khắp nơi, vì quá chật hẹp nên người bình thường không thể hoạt động trong đó. Nếu không được huấn luyện đặc biệt, Hạ Tác cũng không thể nhét mình vào cái ống này.
Vì vậy, khi gặp cô bé này, hắn thực sự rất bất ngờ, chưa kể cô bé còn tỏ vẻ như quen biết hắn.
"Thì ra ngươi là Hạ Tác." Cô bé co người trong ống, đầy vẻ ghét bỏ trên mặt.
Hạ Tác cũng co người lại, nghi hoặc. Hắn không hề nói tên mình, cẩn thận hồi tưởng lại quy trình giao tiếp thông thường với con người, hắn nói: "Ngươi là ai?"
"Ta tên Ana… ta tên Tiểu Bất Điểm, là vợ của Hạ Hữu!"
Đại tá thầm đánh đồng xd1001 với cái tên Hạ Hữu, lại đánh đồng hình ảnh cô bé trước mặt với ô trống "vợ của Hạ Hữu"… ừm?
Hắn đánh giá lại Tiểu Bất Điểm.
Tiểu Bất Điểm ưỡn ngực, kiêu hãnh khoe cái ngực phẳng lì của mình.
"…Trừ khi ngươi có khuyết tật gen, là một người lùn không lớn lên được, nếu không, năm tuổi cách tuổi kết hôn hợp pháp của Liên bang còn một khoảng cách rất lớn." Hạ Tác dùng cách uyển chuyển nhất có thể để phản bác.
"Hừ, luật pháp loài người không thể quản được ta." Tiểu Bất Điểm quay mặt đi.
Hạ Tác không biết cách hòa hợp với trẻ con nên im lặng. Vài giây sau, hắn đột nhiên hỏi: "Bây giờ tên của hắn là Hạ Hữu sao?"
"Hắn tên là Hạ Hữu," Tiểu Bất Điểm nhe răng nói, "Không những lấy một cái tên có liên quan đến ai đó, mà còn ngày nào cũng lải nhải em trai em trai, hừ, em trai có gì tốt đâu chứ."
"Ơ…" Đối mặt với lời than vãn này, Hạ Tác ngây người một giây, vô thức hỏi, "Ngươi đang ghen sao?"
"Ta ghen với ngươi –? Làm sao có thể!"
Giọng cô bé đột ngột trở nên chói tai vì âm lượng tăng cao. Hạ Tác nhíu mày chống lại sóng âm, chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy có người đang nói chuyện ở phía bên kia góc cua.
"Ai đang nói chuyện vậy?"
Hạ Tác nín thở, trực tiếp đưa tay bịt miệng Tiểu Bất Điểm, ngón tay khác đặt trước môi, ra hiệu im lặng.
Một lớn một nhỏ lặng lẽ co rút và duỗi thẳng cơ thể, lùi lại.
Cách góc cua không xa là một lối ra, bình thường khi vận chuyển đồ đạc các nghiên cứu viên sẽ đặt đồ ở đây, nhưng bây giờ lối ra trống trơn, không có gì bày biện.
Trong phòng thí nghiệm, bốn năm người mặc áo khoác trắng đi đi lại lại, các màn hình sáng đủ màu sắc mở ra lộn xộn, đủ loại dữ liệu lướt qua.
"Ngươi nghe nhầm rồi phải không? Không có tiếng động gì cả."
Đồng nghiệp của người nói vỗ vai anh ta.
"Thật sao… có lẽ thực sự nghe nhầm rồi."
"Đừng quá căng thẳng, đây không phải lần đầu tiên chuyển nhà, York, dữ liệu này rất quan trọng, ngươi đừng cho vào thùng rác đấy!"
Một lớn một nhỏ trong đường ống nhìn nhau, chuyển nhà?
…Đây là, lại chuẩn bị di tản toàn bộ tài nguyên thí nghiệm và nghiên cứu viên, từ bỏ căn cứ này sao?
Tiến sĩ Hopkins đưa ra quyết định này, Hạ Tác hoàn toàn không thấy ngạc nhiên, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Vấn đề là… hắn hiểu rõ bản thân mình; cho dù có gây ra động tĩnh lớn trong căn cứ nghiên cứu đi nữa, thì suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người mà thôi. Liệu thật sự có thể khiến tiến sĩ hoảng sợ đến mức bỏ cả căn cứ mà ông ta đã gầy dựng suốt bao năm sao?
Tiểu Bất Điểm chọc chọc Hạ Tác.
"Ngươi định làm gì?"
"Giết Peter Hopkins." Hạ Tác đáp.
Mắt Tiểu Bất Điểm sáng lên, "Ngươi muốn giết hắn? Tốt quá, biết hắn ở đâu không? Ta dẫn đường cho ngươi!"
Nói xong, cô bé quay đầu, lắc cái mông nhỏ xíu, nhúc nhích tiến về phía trước trong đường ống.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Đi theo đi." Tiểu Bất Điểm giục.
Hạ Tác giữ lấy cô bé từ phía sau, trước khi cô bé kịp phản ứng, hắn lật váy cô bé lên nhìn khắp người.
Tiểu Bất Điểm giật lại váy mình, "Đồ b**n th** ngươi làm gì vậy!"
Hạ Tác nghi hoặc, "Không có mã số?"
Cô bé ngẩn người, biết Hạ Tác cũng giống Hạ Hữu, đoán rằng cô là người nhân tạo của viện nghiên cứu, muốn phản bác, nhưng lại lo lắng Hạ Hữu biết, ậm ừ một hồi, không nói gì, quay người dẫn đường.
Hai người họ bò trèo trong đường ống chật hẹp và quanh co, cho đến khi Hạ Tác đếm đến ngã rẽ thứ bảy mươi hai, Tiểu Bất Điểm mới dừng lại.
Ánh sáng lờ mờ lọt vào từ lối ra, Hạ Tác thò đầu ra, nhìn từ trên xuống, thấy trong văn phòng rộng lớn, Tiến sĩ Hopkins đang ôm một chồng tài liệu nhét vào máy hủy giấy.
Hoàn thành tất cả những việc này, người đàn ông vỗ tay, dường như đã hoàn thành đại sự mà thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả các thiết bị trong văn phòng đều đã tắt, sau khi đốt hết tài liệu mật, ông ta xách một cái túi, quay người định đi.
Hạ Tác nheo mắt.
Xung quanh không có ai, đây là cơ hội tốt. Lát nữa tiến sĩ sẽ hội quân với đại quân rút lui, dưới con mắt của mọi người e rằng không tiện ra tay.
Người nhân tạo tóc xám lặng lẽ nhảy xuống đường ống, rút ra một mảnh chip kim loại sắc bén.
Vị tiến sĩ quay lưng lại với hắn đột nhiên dừng động tác.
"xd1009, ngươi đến rồi."
Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… "Xác nhận quyền hạn, Trợ lý Trương, chào mừng vào phòng hỏa táng rác thải." Giọng nữ lạnh lẽo nhưng êm tai vang lên.Thì ra nghiên cứu viên bị hắn đánh bất tỉnh trên phi thuyền họ Trương à, Nhược Cửu Châu nghĩ.Cánh cửa kim loại lặng lẽ trượt mở, bên trong tối đen như miệng quái vật. Thị lực của Sentinel tức thì tăng lên cực điểm, các mạch máu quanh mắt sưng lên, khiến vẻ mặt hắn trông có vẻ đáng sợ.Thẻ ID bạc xoay tròn giữa các ngón tay hắn, để lại tàn ảnh như một đóa mẫu đơn đang nở rộ. Nếu có bất kỳ động tĩnh nào, chắc hẳn tấm thẻ này sẽ biến thành một vũ khí sắc bén như lưỡi dao.Điều khiến Nhược Cửu Châu phải nghiêm chỉnh đề phòng, là mùi máu tanh nồng nặc thoát ra từ phòng hỏa táng.Hạ Tác bị thương ư?Vừa lo lắng, hắn vừa chậm rãi tiến vào. Cánh cửa kim loại tự động trượt đóng lại sau lưng hắn, chặn luôn cả ánh đèn hành lang.Phòng hỏa táng đột ngột chìm vào bóng tối tĩnh mịch.Toàn thân Nhược Cửu Châu nổi da gà vì cảm giác đe dọa gần kề. Hắn vô thức chớp mắt điều chỉnh giác mạc, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã có thể nhìn thấy những đường nét mờ ảo xung quanh.Đây là sơ hở hắn cố tình tạo ra, nhưng không có kẻ địch nào nhân cơ hội này tấn công.Giữ nguyên tư thế cảnh giác này suốt một phút, xác nhận không có ai trong phòng hỏa táng, Nhược Cửu Châu thở phào nhẹ nhõm, thư giãn. Tuy nhiên, lông mày hắn vẫn nhíu chặt, có chút bực bội mà đánh giá xung quanh."Có vẻ như không có người sống ở đây… nhưng cảm giác nguy hiểm quá."Sentinel lẩm bẩm trong bóng tối, tránh một đống thùng chất cao trước mặt hắn.Lò hỏa táng đã ngừng hoạt động, nhưng các loại rác thải sinh hóa cần tiêu hủy vẫn được niêm phong trong thùng, vận chuyển qua các đường ống tiện lợi trong căn cứ. Hệ thống vận chuyển tự động này không hề tắt ngay cả trong tình trạng cảnh báo cấp hai, khiến căn phòng hỏa táng dù rộng lớn vẫn bị chất đầy các thùng rác.Từ lối đi hẹp giữa hai núi rác, Nhược Cửu Châu nghiêng người chen qua, mồ hôi đầm đìa nhìn một cánh tay máy đang kẹp một cái thùng còn lớn hơn cả hắn lơ lửng di chuyển trên đầu.Nếu cái thùng này rơi xuống, có lẽ sẽ nghiền hắn thành một đống thịt băm.Không gian né tránh bị các thùng rác xung quanh chắn kín, tình huống này thật quá thích hợp để xảy ra bất trắc.AI cá nhân: "Thưa ngài, đường cong adrenaline của ngài có chút bất thường…"Nhược Cửu Châu: "Câm miệng."Sentinel gầm lên trong đầu, ánh mắt lướt qua xung quanh, lặng lẽ với động tác "xấu hổ" ôm lấy bản thân mà né tránh một sợi tóc ẩn mình vắt giữa hai thùng rác.Nếu Nhược Cửu Châu không quá cảnh giác, có lẽ đã trực tiếp đâm sầm vào nó.Sau khi vượt qua cái bẫy này, hắn mới quay đầu nhìn chằm chằm sợi tóc dài, rõ ràng là của phụ nữ, trong vài giây, không kìm được sự tò mò, hắn rút dao găm ra, cắt đứt sợi tóc.Sợi tóc đứt làm đôi nhẹ nhàng rơi xuống, giây tiếp theo, cả núi rác ầm ầm đổ sập. Dù Nhược Cửu Châu đã chuẩn bị sẵn sàng để né tránh, hắn cũng suýt chút nữa bị núi rác chôn vùi bên dưới."Mẹ kiếp…"Nhược Cửu Châu lao nhanh ra khỏi vùng bẫy, quay đầu nhìn lại, hàng trăm mảnh kim loại từ các góc phòng hỏa táng bắn lên không trung, những cạnh sắc bén lấp lánh lạnh lẽo trong bóng tối, bay thẳng về phía hắn.Nhược Cửu Châu không nhịn được chửi tục, "Ngươi muốn mưu sát chồng à, đồ tiểu bạch kiểm!"Không ai đáp lại.Lời nói lạnh lùng của ai đó: "Chúng ta không kết hôn" dường như lại vang vọng bên tai, Nhược Cửu Châu nhếch khóe môi, bay người lộn một vòng chui xuống đống rác.Các thùng rác phía trên không ngừng rung chuyển dưới va chạm, cho đến khi sự rung chuyển này dừng hẳn khoảng một phút, Nhược Cửu Châu mới dám thò đầu ra.Mảnh kim loại cuối cùng được mài sắc thành vũ khí bay sượt qua tai hắn.Nhược Cửu Châu: "…"Thật hú vía.Sentinel bò ra từ đống rác, xoa trán.Trong căn cứ nghiên cứu này, có khả năng và năng lực bố trí bẫy trong phòng hỏa táng chỉ có Hạ Tác. AI cấp thấp của robot hoàn toàn không thể hiểu được bẫy là gì, còn lũ côn trùng… những cái bẫy xảo quyệt man rợ của chúng sẽ không dùng công cụ, cũng không tinh xảo đến vậy.Nghĩ đến cảnh nếu thực sự có côn trùng lọt vào phòng hỏa táng, rồi bị núi rác đè bẹp hoặc bị ám khí đâm hàng trăm lỗ, Nhược Cửu Châu thấy rất buồn cười, "Thật tàn bạo, nhưng ta thích."Hắn nở nụ cười đầy tưởng tượng, rút ra cái lọ nhỏ mà Hạ Hữu đã đưa cho hắn.Trong chiếc lọ trong suốt, chất lỏng màu xanh lam lay động, phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt trong bóng tối.Đợi Hạ Tác uống thuốc sửa chữa tinh thần lực, sửa chữa thành công phôi thai lĩnh vực tinh thần, thức tỉnh Guide, hắn sẽ đi báo cáo với thầy An để xin kết hôn.Chiến tranh chưa kết thúc cũng không sao, trước tiên phải định đoạt người này đã.Trong lúc mơ màng suy nghĩ như vậy, tiếp tục chậm rãi bước đi giữa các bẫy của Hạ Tác, ánh mắt Nhược Cửu Châu rời khỏi ánh huỳnh quang của lọ thuốc, chợt thấy xung quanh cũng bắt đầu nổi lên những đốm sáng nhỏ.Khác với ánh sáng xanh lam của lọ thuốc, những đốm huỳnh quang trong bóng tối này có màu xanh ngọc bích, nhảy nhót, mang theo sức sống mãnh liệt.Những đốm huỳnh quang từng đôi từng đôi một, đứng yên không nhúc nhích.Bước chân hắn dừng lại bên cạnh một thi thể phụ nữ đã chết từ lâu, nhìn vết thương gọn gàng trên cổ họng người phụ nữ, không khỏi thở dài.Trên băng chuyền bên cạnh thi thể cũng có hai đốm sáng xanh ngọc bích lơ lửng, nhìn kỹ mới thấy đó là một đôi mắt.Nhược Cửu Châu đối mặt với cái đầu có khuôn mặt giống hệt Hạ Tác, một lúc sau, hắn vươn tay, giúp nhắm mắt cái đầu lại."Thảo nào giận dữ đến vậy, Hạ Tác… Ta giúp ngươi báo thù bọn chúng, đừng giận nữa được không?"Rõ ràng biết Hạ Tác đã rời khỏi đây, sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn không kìm được nói ra lời trong lòng.Bây giờ ngươi phẫn nộ đến vậy, khiến ta lo lắng ngươi sẽ bị lợi dụng đấy.[Hạ Hữu.][Ừm?][Thay đổi kế hoạch, trước tiên hãy lấy quả bom trong tim ngươi ra.]Phải nhanh chóng tìm thấy Hạ Tác, đưa ra phán đoán này, Nhược Cửu Châu quay người định rời khỏi phòng hỏa táng.Khoảnh khắc quay người, khóe mắt hắn liếc thấy những dấu vết bị gặm nhấm trên thi thể người phụ nữ."Cái gì thế, hóa ra ngươi không phải Hữu Hữu."Cô bé mặc váy trắng chống nạnh, bất mãn nói.Hạ Tác nhìn cô bé trước mặt, vẻ mặt mờ mịt."Hữu Hữu?"Vẻ mặt mờ mịt của hắn rõ ràng đã chọc giận cô bé, cô bé há to miệng, để lộ hàm răng sứt mẻ, táp một miếng vào mặt Hạ Tác.Răng của cô bé không hề sắc bén chút nào, chỉ làm Hạ Tác dính đầy nước bọt.Hạ Tác nhấc gáy cô bé lên như nhấc một con mèo, đưa cô bé ra xa.Người nhân tạo mang đầy sát ý gặp cô bé ở một góc đường ống vận chuyển vật thể.Đường ống vận chuyển vật thể của căn cứ chằng chịt khắp nơi, vì quá chật hẹp nên người bình thường không thể hoạt động trong đó. Nếu không được huấn luyện đặc biệt, Hạ Tác cũng không thể nhét mình vào cái ống này.Vì vậy, khi gặp cô bé này, hắn thực sự rất bất ngờ, chưa kể cô bé còn tỏ vẻ như quen biết hắn."Thì ra ngươi là Hạ Tác." Cô bé co người trong ống, đầy vẻ ghét bỏ trên mặt.Hạ Tác cũng co người lại, nghi hoặc. Hắn không hề nói tên mình, cẩn thận hồi tưởng lại quy trình giao tiếp thông thường với con người, hắn nói: "Ngươi là ai?""Ta tên Ana… ta tên Tiểu Bất Điểm, là vợ của Hạ Hữu!"Đại tá thầm đánh đồng xd1001 với cái tên Hạ Hữu, lại đánh đồng hình ảnh cô bé trước mặt với ô trống "vợ của Hạ Hữu"… ừm?Hắn đánh giá lại Tiểu Bất Điểm.Tiểu Bất Điểm ưỡn ngực, kiêu hãnh khoe cái ngực phẳng lì của mình."…Trừ khi ngươi có khuyết tật gen, là một người lùn không lớn lên được, nếu không, năm tuổi cách tuổi kết hôn hợp pháp của Liên bang còn một khoảng cách rất lớn." Hạ Tác dùng cách uyển chuyển nhất có thể để phản bác."Hừ, luật pháp loài người không thể quản được ta." Tiểu Bất Điểm quay mặt đi.Hạ Tác không biết cách hòa hợp với trẻ con nên im lặng. Vài giây sau, hắn đột nhiên hỏi: "Bây giờ tên của hắn là Hạ Hữu sao?""Hắn tên là Hạ Hữu," Tiểu Bất Điểm nhe răng nói, "Không những lấy một cái tên có liên quan đến ai đó, mà còn ngày nào cũng lải nhải em trai em trai, hừ, em trai có gì tốt đâu chứ.""Ơ…" Đối mặt với lời than vãn này, Hạ Tác ngây người một giây, vô thức hỏi, "Ngươi đang ghen sao?""Ta ghen với ngươi –? Làm sao có thể!"Giọng cô bé đột ngột trở nên chói tai vì âm lượng tăng cao. Hạ Tác nhíu mày chống lại sóng âm, chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy có người đang nói chuyện ở phía bên kia góc cua."Ai đang nói chuyện vậy?"Hạ Tác nín thở, trực tiếp đưa tay bịt miệng Tiểu Bất Điểm, ngón tay khác đặt trước môi, ra hiệu im lặng.Một lớn một nhỏ lặng lẽ co rút và duỗi thẳng cơ thể, lùi lại.Cách góc cua không xa là một lối ra, bình thường khi vận chuyển đồ đạc các nghiên cứu viên sẽ đặt đồ ở đây, nhưng bây giờ lối ra trống trơn, không có gì bày biện.Trong phòng thí nghiệm, bốn năm người mặc áo khoác trắng đi đi lại lại, các màn hình sáng đủ màu sắc mở ra lộn xộn, đủ loại dữ liệu lướt qua."Ngươi nghe nhầm rồi phải không? Không có tiếng động gì cả."Đồng nghiệp của người nói vỗ vai anh ta."Thật sao… có lẽ thực sự nghe nhầm rồi.""Đừng quá căng thẳng, đây không phải lần đầu tiên chuyển nhà, York, dữ liệu này rất quan trọng, ngươi đừng cho vào thùng rác đấy!"Một lớn một nhỏ trong đường ống nhìn nhau, chuyển nhà?…Đây là, lại chuẩn bị di tản toàn bộ tài nguyên thí nghiệm và nghiên cứu viên, từ bỏ căn cứ này sao?Tiến sĩ Hopkins đưa ra quyết định này, Hạ Tác hoàn toàn không thấy ngạc nhiên, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Vấn đề là… hắn hiểu rõ bản thân mình; cho dù có gây ra động tĩnh lớn trong căn cứ nghiên cứu đi nữa, thì suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người mà thôi. Liệu thật sự có thể khiến tiến sĩ hoảng sợ đến mức bỏ cả căn cứ mà ông ta đã gầy dựng suốt bao năm sao?Tiểu Bất Điểm chọc chọc Hạ Tác."Ngươi định làm gì?""Giết Peter Hopkins." Hạ Tác đáp.Mắt Tiểu Bất Điểm sáng lên, "Ngươi muốn giết hắn? Tốt quá, biết hắn ở đâu không? Ta dẫn đường cho ngươi!"Nói xong, cô bé quay đầu, lắc cái mông nhỏ xíu, nhúc nhích tiến về phía trước trong đường ống."Đứng ngây ra đó làm gì? Đi theo đi." Tiểu Bất Điểm giục.Hạ Tác giữ lấy cô bé từ phía sau, trước khi cô bé kịp phản ứng, hắn lật váy cô bé lên nhìn khắp người.Tiểu Bất Điểm giật lại váy mình, "Đồ b**n th** ngươi làm gì vậy!"Hạ Tác nghi hoặc, "Không có mã số?"Cô bé ngẩn người, biết Hạ Tác cũng giống Hạ Hữu, đoán rằng cô là người nhân tạo của viện nghiên cứu, muốn phản bác, nhưng lại lo lắng Hạ Hữu biết, ậm ừ một hồi, không nói gì, quay người dẫn đường.Hai người họ bò trèo trong đường ống chật hẹp và quanh co, cho đến khi Hạ Tác đếm đến ngã rẽ thứ bảy mươi hai, Tiểu Bất Điểm mới dừng lại.Ánh sáng lờ mờ lọt vào từ lối ra, Hạ Tác thò đầu ra, nhìn từ trên xuống, thấy trong văn phòng rộng lớn, Tiến sĩ Hopkins đang ôm một chồng tài liệu nhét vào máy hủy giấy.Hoàn thành tất cả những việc này, người đàn ông vỗ tay, dường như đã hoàn thành đại sự mà thở phào nhẹ nhõm.Tất cả các thiết bị trong văn phòng đều đã tắt, sau khi đốt hết tài liệu mật, ông ta xách một cái túi, quay người định đi.Hạ Tác nheo mắt.Xung quanh không có ai, đây là cơ hội tốt. Lát nữa tiến sĩ sẽ hội quân với đại quân rút lui, dưới con mắt của mọi người e rằng không tiện ra tay.Người nhân tạo tóc xám lặng lẽ nhảy xuống đường ống, rút ra một mảnh chip kim loại sắc bén.Vị tiến sĩ quay lưng lại với hắn đột nhiên dừng động tác."xd1009, ngươi đến rồi."