Khi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm…
Chương 97
Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Nhược Cửu Châu thực chất không phù hợp với công tác tình báo.Gã Sentinel tóc đen có lẽ thuộc nhóm người hiếm hoi trong Liên bang có thể được xưng là thiên chi kiêu tử, bất kể là tố chất bẩm sinh về trí óc hay thể chất đều vô cùng mạnh mẽ, đối mặt với một vũ khí tối tân được thiết kế nhân tạo như Hạ Tác cũng không hề lép vế. Nhưng nhân vô thập toàn, cũng chẳng có ai toàn năng. Ở Đại học Quân sự Quốc phòng Thủ đô, cậu ta từng học qua các môn về trinh sát tình báo, và nhận xét mà giáo sư dành cho cậu là: Ánh mắt sắc bén, tinh lực dồi dào.Một điệp viên giỏi dĩ nhiên cần có ánh mắt sắc bén, biết được thông tin nào có thể dùng và thông tin nào chỉ là hỏa mù được tung ra, thế nhưng tinh lực dồi dào…… Vị giáo sư cho rằng việc muốn gã Sentinel nào đó cải trang thành người khác mà không để lộ bản chất ngang tàng và hội chứng chunibyo của mình là điều không thể.Thế nên lúc cậu ta nhập ngũ, trong các chức vụ binh chủng có thể lựa chọn hoàn toàn không có mục sĩ quan tình báo.Vậy mà đối mặt với lần tiếp nhận tình báo này, cậu vẫn phải cắn răng nhận nhiệm vụ.Nhược Cửu Châu quẹt một vệt bùn đất trên mặt.Cùng lúc đó, vô số bùn đặc trượt theo bộ quân phục tác chiến của cậu rơi xuống đất, khi ánh mắt Nhược Cửu Châu nhìn xuống, chúng còn lưu luyến nhô lên thành chóp, trông rất giống một thứ gì đó vón cục chui ra từ hậu môn.Nhược Cửu Châu cảm thấy mình sắp nôn đến nơi.May thay, bộ quân phục tác chiến bó sát của bộ binh không phụ số tiền mà Cục hậu cần của Tập đoàn quân số 3 đã chi cho nó, không chỉ chống được bức xạ vũ trụ, gần như đao thương bất nhập, mà còn có chức năng tự làm sạch. Đi chưa được mấy bước, Nhược Cửu Châu đã từ một người bùn biến trở lại thành người bình thường, không còn lê lết vệt bùn mỗi khi bước đi nữa.Chỉ có mùi hôi thối đến độ người thường khó mà chịu nổi của cống ngầm vẫn lởn vởn quanh chóp mũi, k*ch th*ch khứu giác vốn đã nhạy bén hơn người thường rất nhiều của một Sentinel.Mang theo một thân mùi hôi, Nhược Cửu Châu lao đi trong đường cống ngầm khúc khuỷu tối tăm.Nhiệm vụ lần này của cậu là tiếp nhận tình báo, nội dung cụ thể là đưa một sĩ quan tình báo của quân đội bị mắc kẹt trong lòng địch trở về từ một nơi nào đó.Danh nghĩa là sĩ quan tình báo, thực chất là một gã đã bí mật phản bội và đầu hàng quân đội.Gã này đã vòng vèo liên lạc với băng đảng ở Nam Thành, tung tin rằng chỉ có Nhược Cửu Châu mới được gặp mặt hắn, làm như thể hắn và Nhược Cửu Châu thân quen lắm vậy.Địa điểm gặp mặt lại chính là nơi sâu nhất của hệ thống cống ngầm, bên dưới địa bàn mà băng đảng Nam Thành của Kim Thủy Tinh chiếm cứ.Hệ thống cống ngầm của Kim Thủy Tinh ngoài việc thoát nước còn có một loạt công dụng khác như làm hầm trú ẩn, pháo đài chiến tranh, nơi tổ chức chợ đen ngầm. Những kẻ hoạt động bên trong toàn là hạng rồng rắn lẫn lộn, nhưng trùng hợp thay, Nhược Cửu Châu lại chính là kẻ đã lăn lộn ở đây mà lớn."...Nơi ta hoạt động trước đây đều được dọn dẹp sạch sẽ cả, trông có giống cống ngầm chút nào đâu chứ? Mẹ kiếp, ở đây đến một ngọn đèn cũng không có."Nhược Cửu Châu lẩm bẩm phàn nàn trong bóng tối.Giọng cậu vang vọng rất xa dọc theo đường cống quanh co, cuối cùng loãng ra thành một vùng tiếng vọng sột soạt, khiến bóng tối càng thêm phần ma quái.Nhược Cửu Châu lập tức dừng bước.Lối đi phía trước trông vẫn thông suốt, kéo dài đến tận cùng không thấy lối ra, nhưng âm thanh dội lại cho cậu biết sự thật không phải vậy.Đôi tai của gã Sentinel khẽ động, sức mạnh tinh thần được vận chuyển, k*ch th*ch ốc tai, dây thần kinh thính giác lập tức hoạt động ở mức cao nhất.Trong thoáng chốc, đủ loại âm thanh kỳ lạ trong đường cống vốn tưởng như tĩnh lặng đều lọt vào tai cậu. Bỏ qua tiếng thở, nhịp tim của chính mình, hoạt động của một vài sinh vật và những tiếng ồn ào khó hiểu trong không khí, một tiếng "cạch" nhỏ, có nhịp điệu nổi bật lên.Đó là tiếng vận hành của một loại máy móc cỡ lớn nào đó ở gần đây, dù đã dùng đủ mọi cách che giấu, nó vẫn phát ra những âm thanh mà người thường không thể nhận ra.Chỉ có ngũ quan vượt trội của Sentinel mới có thể phát hiện được.Nhớ lại vài loại máy móc trong ký ức có thể phát ra âm thanh này, ngay cả một kẻ ngông cuồng như Nhược Cửu Châu cũng phải im thin thít trong giây lát.Thế nhưng trên bản đồ mà thiết bị thông minh cá nhân mở ra trước mắt cậu, chấm xanh đại diện cho điểm đến vẫn nằm yên ổn ở cuối lối đi phía sau vật cản, không hề di chuyển dù chỉ một milimet.…Tổ cha nhà nó.Nhược Cửu Châu thầm chửi một tiếng trong lòng.Để đề phòng tín hiệu bị theo dõi rồi bị phát hiện, kết nối bên ngoài của thiết bị thông minh cá nhân đã được ngắt, trong bóng tối, Nhược Cửu Châu chỉ có thể nhận được một chút an ủi từ sự kết nối giữa cậu và Hướng đạo của mình.Thôi được… một thiên tài như cậu ta, dĩ nhiên có thể không thầy tự thông mọi năng lực, bao gồm cả việc trở thành James Bond.Cậu hạ quyết tâm, nâng súng trong tay, chiếc đồng hồ tưởng như chỉ để trang trí trên cổ tay bung ra hai thanh gậy nhỏ dài hai mươi centimet, vo ve xoay tròn, biến thành một chiếc khiên đơn giản."Tuyệt kỹ! Đây là thần kỹ đi kèm với liên kết vĩnh cửu, Hướng đạo của ta! Nhập vào ta! Điệp viên biến hình!"Làm như thể hành động này thật sự có thể khiến Hạ Tác ở tận Thủ đô mang lại sức mạnh cho mình, cậu nghiêm túc hét lớn, giây tiếp theo lao thẳng tới nơi đã chặn sóng âm lại.Khoảng cách vài trăm mét chỉ mất chốc lát, khi đến gần vật cản vô hình kia trong phạm vi năm mươi mét, Nhược Cửu Châu giơ súng lên, điện từ lóe lên, vài viên đạn được b*n r*.Mỗi viên đạn đều nhắm vào cùng một điểm, đến phát thứ tư, trên bức tường vô hình kia, lấy điểm bị bắn trúng làm trung tâm, xuất hiện vài vết nứt hình mạng nhện.Cùng lúc đó, cuối cùng tiếng báo động cũng chậm chạp vang lên inh ỏi, dội lại trong đường cống ngầm chật hẹp, trở thành nhạc nền tiết tấu nhanh cho cuộc đột kích trăm mét của Nhược Cửu Châu.Đúng nhịp nhảy vọt ra, Nhược Cửu Châu xoay người một trăm tám mươi độ, mặt hướng lên vòm cống, nở một nụ cười chế nhạo, bắn nát một tia sáng nhỏ trên vòm.Rồi cậu đâm sầm vào bức tường vô hình đầy vết nứt, trong tiếng vỡ loảng xoảng, cùng vô số mảnh vụn xuyên qua vô số tia laser đột ngột sáng lên phía sau bức tường.Khi Nhược Cửu Châu đáp đất, chiếc khiên trên cổ tay đã hoàn toàn phế bỏ, trên người cậu cũng chi chít vết bỏng do laser, không khí tràn ngập mùi ozone bị ion hóa. Chịu đựng hỏa lực trút xuống như mưa từ hai ụ pháo tự động, gã Sentinel co giò chạy biến như một con gà trống bị lửa đốt vào mông.Giây phút này, cậu ao ước biết bao rằng bộ xương vũ trang loè loẹt có mười ba đóa hồng vàng lấp lánh mà cậu quen dùng đang ở ngay bên cạnh.…Tiếc là không có.Cậu chỉ có thể vừa chạy như một con gà trống, vừa "thải" ra sau một quả bom trọng lực.Đó chính là quả bom cậu chôm được từ tên thích khách lần trước.Đối mặt với lực hấp dẫn đột ngột tăng lên phía sau, cậu đột ngột lăn một vòng trên mặt đất, khi đứng dậy, hai ụ pháo tự động kia đã im bặt.Bom trọng lực tuy có vẻ đã trở thành thứ mà ai ai cũng có, nhưng sức công phá cực lớn của nó vẫn khiến nó trở thành át chủ bài của quân đội Liên bang. Trong vũ trụ không ánh sáng, không không khí, nơi các loại sóng xung kích không thể truyền đi, vũ khí trọng lực mới là phương hướng phát triển của nghiên cứu quân sự.Nhưng so với những vũ khí cấp thần thánh vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, quả bom trọng lực nhỏ nhắn xinh xắn này có lẽ là món đồ chơi do một nhà nghiên cứu nào đó làm ra.Chặng đường này trôi qua trong những màn oanh tạc và bị oanh tạc của Nhược Cửu Châu. Rất nhanh, bom đã dùng hết, Nhược Cửu Châu thấy cuối đường xuất hiện đủ loại rô-bốt sát thủ. Cậu được bản đồ chỉ dẫn đi vòng vèo, dùng hết tất cả các ngón nghề, lôi ra đủ thứ cậu biết công dụng lẫn không biết công dụng để cắt đuôi đám truy binh này, cuối cùng cũng đến được địa điểm được đánh dấu bằng chấm xanh.Cậu phát hiện ra hình như mình đã bị tên sĩ quan tình báo kia chơi khăm một vố.Địa điểm mục tiêu là một bức tường, chỉ cần cạy nhẹ vài cái là có thể phát hiện một thứ bị nhét vào trong khe tường.Thứ này một ngày trước cậu vừa mới thấy ở chỗ của Nguyên soái Turan.— Thiết bị dịch chuyển cá nhân.Rõ ràng là sản phẩm thử nghiệm của Viện nghiên cứu quân sự, bây giờ lại lưu hành ra ngoài nhiều như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?Là một thành viên của chợ đen ngầm, Nhược Cửu Châu hiển nhiên không nghĩ rằng mình có tư cách để chất vấn vấn đề này.Thiết bị dịch chuyển này còn chưa dài bằng cánh tay, trông như một cây gậy nhỏ, trên đỉnh có một viên tinh thể màu xanh lam óng ánh cỡ quả trứng cút. Lúc này, viên tinh thể đang lấp lánh trong bóng tối, khiến người ta liên tưởng đến những thứ như cây đũa thần tiên mà các bé gái tiểu học hay chơi.Có thể nói là tràn đầy thú vị tuổi thơ.Cậu mở mạng để báo cáo tiến độ, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kẻ địch đã truy lùng tín hiệu mà cậu mở ra và xác định được vị trí của cậu.Đối mặt với đám truy binh đang ầm ầm kéo tới, Nhược Cửu Châu chỉ do dự một chút rồi đưa tay nắm lấy "cây đũa thần tiên" kia.Ngọn lửa sức mạnh tinh thần nuốt chửng lấy cậu, không gian bị kéo giãn và méo đi, đến khi đám truy binh tới nơi, dưới bức tường đã chẳng còn gì.Trong một phòng giam của nhà tù Thủ đô, Hạ Tác day day mi tâm.Gulba ngồi đối diện anh, bị còng tay vào ghế.Ánh đèn trong phòng giam sáng trắng đến chói mắt. Sau khi vào tù, ông Gulba đã gầy đi ba vòng, ngay cả đôi môi giống như lạp xưởng cũng không còn căng mọng như trước, trông vô cùng tiều tụy."Ngài còn muốn hỏi gì nữa không, Thượng tá?" Người đàn ông uể oải nói, "Những gì tôi biết lúc đó, lẽ ra tôi đã nói hết với ngài rồi."Hạ Tác cũng đang ngồi, mày anh nhíu chặt, chỉ cảm thấy từng cơn mệt mỏi trào ra từ sâu trong cơ thể, không thể tập trung.Sáng nay, anh đã được một cậu cai ngục trẻ gọi dậy.Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, thời gian biểu sinh hoạt của anh lúc nào cũng rất chính xác, trừ lần bị bệnh khi còn ở trường, anh chưa bao giờ dậy muộn.Hạ Tác cố gắng vực dậy tinh thần, nói: "Mã Hiểu Tĩnh không phải con gái của Mã Toa Toa."Gulba sững sờ một lúc, một lát sau mới cúi đầu, lẩm bẩm: "…Vậy sao? Như vậy có lẽ cũng tốt."Không có một người mẹ là tội phạm truy nã của Liên bang kiêm kẻ phản quốc, cuộc sống sau này của cô bé mà ông nhìn lớn lên có lẽ sẽ thuận lợi hơn.Nếu như cũng không có vết nhơ là người cha nuôi này của ông."Ông Gulba, đây là cơ hội để ông lập công chuộc tội, xin ông hãy cố gắng nhớ lại, lúc ở Liên bang, Mã Toa Toa đã quen biết những ai? Những người có quyền cao chức trọng."Gulba nghiêm túc hồi tưởng, "Tuy tôi và cô ấy từng là bạn trai bạn gái, nhưng nói thật, tôi vẫn luôn không thể hòa nhập vào vòng xã giao của Toa Toa, những người cô ấy quen tôi cũng chẳng biết được mấy ai."Đầu óc ngày càng choáng váng, Hạ Tác ngắt lời ông, "Dù chỉ là tin đồn cũng được, làm ơn."Lời nói có phần yếu ớt khiến Gulba kinh ngạc. Người đàn ông từ lúc vào đây đã không dám nhìn Hạ Tác ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt của vị Thượng tá đối diện còn tiều tụy hơn cả mình.Bên dưới đôi mắt xanh lục óng ánh của người đàn ông tóc xám là vầng thâm quầng đậm, mạch máu xanh nổi lên quanh thái dương, da trắng bệch như được phủ một lớp tro nhang.Gương mặt quá hoàn hảo khiến anh khi mất đi sức sống trông như một người sáp.Gulba cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, nhưng điều đầu tiên ông muốn làm là đứng dậy đỡ Hạ Tác.Còng tay vang lên một tiếng "keng", kéo ông trở lại ghế, không thể động đậy, ông chỉ có thể dùng lời nói để quan tâm."Thượng, Thượng tá! Ngài, ngài… ngài không sao chứ?"Hạ Tác xua tay tỏ ý mình không sao, nhưng động tác xua tay cũng yếu ớt, không có sức.Gulba đành phải đặt mông trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng."Tin đồn thì tôi nghe không ít, nhưng người có quyền cao chức trọng… nơi thực tập năm tư của Toa Toa là ở Tòa nhà Ark."Cảm thấy đủ mọi loại buồn nôn khó chịu, Hạ Tác nghe vậy tinh thần chấn động, hỏi: "Bộ phận nào?""Tôi không nhớ nữa… hình như là một nơi nào đó liên quan đến Tổng thống…"Tổng thống? Tổng thống lúc đó vẫn là bà Bacon.Chiến tranh… rốt cuộc là ai?Cơn chấn động tinh thần mấy giây trước dường như là hồi quang phản chiếu, bây giờ Hạ Tác cảm thấy trong đầu như có một que cời lửa đang ra sức khuấy đảo, đau đến mức anh không thể rên lên một tiếng.Và Gulba cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc lúc này của Hạ Tác là gì."Ngài… Thượng tá… ngài sắp thức tỉnh sao?"Giọng ông còn chưa dứt, Hạ Tác đã trước mắt tối sầm rồi ngất đi.Không phải vì cơn đau đột ngột tăng lên, mà là vì ở đầu bên kia của liên kết hoàn toàn mới chỉ vừa được thiết lập mấy ngày trước, đột nhiên trở nên trống rỗng, mênh mông.…Nhược… Cửu Châu?
Nhược Cửu Châu thực chất không phù hợp với công tác tình báo.
Gã Sentinel tóc đen có lẽ thuộc nhóm người hiếm hoi trong Liên bang có thể được xưng là thiên chi kiêu tử, bất kể là tố chất bẩm sinh về trí óc hay thể chất đều vô cùng mạnh mẽ, đối mặt với một vũ khí tối tân được thiết kế nhân tạo như Hạ Tác cũng không hề lép vế. Nhưng nhân vô thập toàn, cũng chẳng có ai toàn năng. Ở Đại học Quân sự Quốc phòng Thủ đô, cậu ta từng học qua các môn về trinh sát tình báo, và nhận xét mà giáo sư dành cho cậu là: Ánh mắt sắc bén, tinh lực dồi dào.
Một điệp viên giỏi dĩ nhiên cần có ánh mắt sắc bén, biết được thông tin nào có thể dùng và thông tin nào chỉ là hỏa mù được tung ra, thế nhưng tinh lực dồi dào…
… Vị giáo sư cho rằng việc muốn gã Sentinel nào đó cải trang thành người khác mà không để lộ bản chất ngang tàng và hội chứng chunibyo của mình là điều không thể.
Thế nên lúc cậu ta nhập ngũ, trong các chức vụ binh chủng có thể lựa chọn hoàn toàn không có mục sĩ quan tình báo.
Vậy mà đối mặt với lần tiếp nhận tình báo này, cậu vẫn phải cắn răng nhận nhiệm vụ.
Nhược Cửu Châu quẹt một vệt bùn đất trên mặt.
Cùng lúc đó, vô số bùn đặc trượt theo bộ quân phục tác chiến của cậu rơi xuống đất, khi ánh mắt Nhược Cửu Châu nhìn xuống, chúng còn lưu luyến nhô lên thành chóp, trông rất giống một thứ gì đó vón cục chui ra từ hậu môn.
Nhược Cửu Châu cảm thấy mình sắp nôn đến nơi.
May thay, bộ quân phục tác chiến bó sát của bộ binh không phụ số tiền mà Cục hậu cần của Tập đoàn quân số 3 đã chi cho nó, không chỉ chống được bức xạ vũ trụ, gần như đao thương bất nhập, mà còn có chức năng tự làm sạch. Đi chưa được mấy bước, Nhược Cửu Châu đã từ một người bùn biến trở lại thành người bình thường, không còn lê lết vệt bùn mỗi khi bước đi nữa.
Chỉ có mùi hôi thối đến độ người thường khó mà chịu nổi của cống ngầm vẫn lởn vởn quanh chóp mũi, k*ch th*ch khứu giác vốn đã nhạy bén hơn người thường rất nhiều của một Sentinel.
Mang theo một thân mùi hôi, Nhược Cửu Châu lao đi trong đường cống ngầm khúc khuỷu tối tăm.
Nhiệm vụ lần này của cậu là tiếp nhận tình báo, nội dung cụ thể là đưa một sĩ quan tình báo của quân đội bị mắc kẹt trong lòng địch trở về từ một nơi nào đó.
Danh nghĩa là sĩ quan tình báo, thực chất là một gã đã bí mật phản bội và đầu hàng quân đội.
Gã này đã vòng vèo liên lạc với băng đảng ở Nam Thành, tung tin rằng chỉ có Nhược Cửu Châu mới được gặp mặt hắn, làm như thể hắn và Nhược Cửu Châu thân quen lắm vậy.
Địa điểm gặp mặt lại chính là nơi sâu nhất của hệ thống cống ngầm, bên dưới địa bàn mà băng đảng Nam Thành của Kim Thủy Tinh chiếm cứ.
Hệ thống cống ngầm của Kim Thủy Tinh ngoài việc thoát nước còn có một loạt công dụng khác như làm hầm trú ẩn, pháo đài chiến tranh, nơi tổ chức chợ đen ngầm. Những kẻ hoạt động bên trong toàn là hạng rồng rắn lẫn lộn, nhưng trùng hợp thay, Nhược Cửu Châu lại chính là kẻ đã lăn lộn ở đây mà lớn.
"...Nơi ta hoạt động trước đây đều được dọn dẹp sạch sẽ cả, trông có giống cống ngầm chút nào đâu chứ? Mẹ kiếp, ở đây đến một ngọn đèn cũng không có."
Nhược Cửu Châu lẩm bẩm phàn nàn trong bóng tối.
Giọng cậu vang vọng rất xa dọc theo đường cống quanh co, cuối cùng loãng ra thành một vùng tiếng vọng sột soạt, khiến bóng tối càng thêm phần ma quái.
Nhược Cửu Châu lập tức dừng bước.
Lối đi phía trước trông vẫn thông suốt, kéo dài đến tận cùng không thấy lối ra, nhưng âm thanh dội lại cho cậu biết sự thật không phải vậy.
Đôi tai của gã Sentinel khẽ động, sức mạnh tinh thần được vận chuyển, k*ch th*ch ốc tai, dây thần kinh thính giác lập tức hoạt động ở mức cao nhất.
Trong thoáng chốc, đủ loại âm thanh kỳ lạ trong đường cống vốn tưởng như tĩnh lặng đều lọt vào tai cậu. Bỏ qua tiếng thở, nhịp tim của chính mình, hoạt động của một vài sinh vật và những tiếng ồn ào khó hiểu trong không khí, một tiếng "cạch" nhỏ, có nhịp điệu nổi bật lên.
Đó là tiếng vận hành của một loại máy móc cỡ lớn nào đó ở gần đây, dù đã dùng đủ mọi cách che giấu, nó vẫn phát ra những âm thanh mà người thường không thể nhận ra.
Chỉ có ngũ quan vượt trội của Sentinel mới có thể phát hiện được.
Nhớ lại vài loại máy móc trong ký ức có thể phát ra âm thanh này, ngay cả một kẻ ngông cuồng như Nhược Cửu Châu cũng phải im thin thít trong giây lát.
Thế nhưng trên bản đồ mà thiết bị thông minh cá nhân mở ra trước mắt cậu, chấm xanh đại diện cho điểm đến vẫn nằm yên ổn ở cuối lối đi phía sau vật cản, không hề di chuyển dù chỉ một milimet.
…Tổ cha nhà nó.
Nhược Cửu Châu thầm chửi một tiếng trong lòng.
Để đề phòng tín hiệu bị theo dõi rồi bị phát hiện, kết nối bên ngoài của thiết bị thông minh cá nhân đã được ngắt, trong bóng tối, Nhược Cửu Châu chỉ có thể nhận được một chút an ủi từ sự kết nối giữa cậu và Hướng đạo của mình.
Thôi được… một thiên tài như cậu ta, dĩ nhiên có thể không thầy tự thông mọi năng lực, bao gồm cả việc trở thành James Bond.
Cậu hạ quyết tâm, nâng súng trong tay, chiếc đồng hồ tưởng như chỉ để trang trí trên cổ tay bung ra hai thanh gậy nhỏ dài hai mươi centimet, vo ve xoay tròn, biến thành một chiếc khiên đơn giản.
"Tuyệt kỹ! Đây là thần kỹ đi kèm với liên kết vĩnh cửu, Hướng đạo của ta! Nhập vào ta! Điệp viên biến hình!"
Làm như thể hành động này thật sự có thể khiến Hạ Tác ở tận Thủ đô mang lại sức mạnh cho mình, cậu nghiêm túc hét lớn, giây tiếp theo lao thẳng tới nơi đã chặn sóng âm lại.
Khoảng cách vài trăm mét chỉ mất chốc lát, khi đến gần vật cản vô hình kia trong phạm vi năm mươi mét, Nhược Cửu Châu giơ súng lên, điện từ lóe lên, vài viên đạn được b*n r*.
Mỗi viên đạn đều nhắm vào cùng một điểm, đến phát thứ tư, trên bức tường vô hình kia, lấy điểm bị bắn trúng làm trung tâm, xuất hiện vài vết nứt hình mạng nhện.
Cùng lúc đó, cuối cùng tiếng báo động cũng chậm chạp vang lên inh ỏi, dội lại trong đường cống ngầm chật hẹp, trở thành nhạc nền tiết tấu nhanh cho cuộc đột kích trăm mét của Nhược Cửu Châu.
Đúng nhịp nhảy vọt ra, Nhược Cửu Châu xoay người một trăm tám mươi độ, mặt hướng lên vòm cống, nở một nụ cười chế nhạo, bắn nát một tia sáng nhỏ trên vòm.
Rồi cậu đâm sầm vào bức tường vô hình đầy vết nứt, trong tiếng vỡ loảng xoảng, cùng vô số mảnh vụn xuyên qua vô số tia laser đột ngột sáng lên phía sau bức tường.
Khi Nhược Cửu Châu đáp đất, chiếc khiên trên cổ tay đã hoàn toàn phế bỏ, trên người cậu cũng chi chít vết bỏng do laser, không khí tràn ngập mùi ozone bị ion hóa. Chịu đựng hỏa lực trút xuống như mưa từ hai ụ pháo tự động, gã Sentinel co giò chạy biến như một con gà trống bị lửa đốt vào mông.
Giây phút này, cậu ao ước biết bao rằng bộ xương vũ trang loè loẹt có mười ba đóa hồng vàng lấp lánh mà cậu quen dùng đang ở ngay bên cạnh.
…Tiếc là không có.
Cậu chỉ có thể vừa chạy như một con gà trống, vừa "thải" ra sau một quả bom trọng lực.
Đó chính là quả bom cậu chôm được từ tên thích khách lần trước.
Đối mặt với lực hấp dẫn đột ngột tăng lên phía sau, cậu đột ngột lăn một vòng trên mặt đất, khi đứng dậy, hai ụ pháo tự động kia đã im bặt.
Bom trọng lực tuy có vẻ đã trở thành thứ mà ai ai cũng có, nhưng sức công phá cực lớn của nó vẫn khiến nó trở thành át chủ bài của quân đội Liên bang. Trong vũ trụ không ánh sáng, không không khí, nơi các loại sóng xung kích không thể truyền đi, vũ khí trọng lực mới là phương hướng phát triển của nghiên cứu quân sự.
Nhưng so với những vũ khí cấp thần thánh vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, quả bom trọng lực nhỏ nhắn xinh xắn này có lẽ là món đồ chơi do một nhà nghiên cứu nào đó làm ra.
Chặng đường này trôi qua trong những màn oanh tạc và bị oanh tạc của Nhược Cửu Châu. Rất nhanh, bom đã dùng hết, Nhược Cửu Châu thấy cuối đường xuất hiện đủ loại rô-bốt sát thủ. Cậu được bản đồ chỉ dẫn đi vòng vèo, dùng hết tất cả các ngón nghề, lôi ra đủ thứ cậu biết công dụng lẫn không biết công dụng để cắt đuôi đám truy binh này, cuối cùng cũng đến được địa điểm được đánh dấu bằng chấm xanh.
Cậu phát hiện ra hình như mình đã bị tên sĩ quan tình báo kia chơi khăm một vố.
Địa điểm mục tiêu là một bức tường, chỉ cần cạy nhẹ vài cái là có thể phát hiện một thứ bị nhét vào trong khe tường.
Thứ này một ngày trước cậu vừa mới thấy ở chỗ của Nguyên soái Turan.
— Thiết bị dịch chuyển cá nhân.
Rõ ràng là sản phẩm thử nghiệm của Viện nghiên cứu quân sự, bây giờ lại lưu hành ra ngoài nhiều như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?
Là một thành viên của chợ đen ngầm, Nhược Cửu Châu hiển nhiên không nghĩ rằng mình có tư cách để chất vấn vấn đề này.
Thiết bị dịch chuyển này còn chưa dài bằng cánh tay, trông như một cây gậy nhỏ, trên đỉnh có một viên tinh thể màu xanh lam óng ánh cỡ quả trứng cút. Lúc này, viên tinh thể đang lấp lánh trong bóng tối, khiến người ta liên tưởng đến những thứ như cây đũa thần tiên mà các bé gái tiểu học hay chơi.
Có thể nói là tràn đầy thú vị tuổi thơ.
Cậu mở mạng để báo cáo tiến độ, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kẻ địch đã truy lùng tín hiệu mà cậu mở ra và xác định được vị trí của cậu.
Đối mặt với đám truy binh đang ầm ầm kéo tới, Nhược Cửu Châu chỉ do dự một chút rồi đưa tay nắm lấy "cây đũa thần tiên" kia.
Ngọn lửa sức mạnh tinh thần nuốt chửng lấy cậu, không gian bị kéo giãn và méo đi, đến khi đám truy binh tới nơi, dưới bức tường đã chẳng còn gì.
Trong một phòng giam của nhà tù Thủ đô, Hạ Tác day day mi tâm.
Gulba ngồi đối diện anh, bị còng tay vào ghế.
Ánh đèn trong phòng giam sáng trắng đến chói mắt. Sau khi vào tù, ông Gulba đã gầy đi ba vòng, ngay cả đôi môi giống như lạp xưởng cũng không còn căng mọng như trước, trông vô cùng tiều tụy.
"Ngài còn muốn hỏi gì nữa không, Thượng tá?" Người đàn ông uể oải nói, "Những gì tôi biết lúc đó, lẽ ra tôi đã nói hết với ngài rồi."
Hạ Tác cũng đang ngồi, mày anh nhíu chặt, chỉ cảm thấy từng cơn mệt mỏi trào ra từ sâu trong cơ thể, không thể tập trung.
Sáng nay, anh đã được một cậu cai ngục trẻ gọi dậy.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, thời gian biểu sinh hoạt của anh lúc nào cũng rất chính xác, trừ lần bị bệnh khi còn ở trường, anh chưa bao giờ dậy muộn.
Hạ Tác cố gắng vực dậy tinh thần, nói: "Mã Hiểu Tĩnh không phải con gái của Mã Toa Toa."
Gulba sững sờ một lúc, một lát sau mới cúi đầu, lẩm bẩm: "…Vậy sao? Như vậy có lẽ cũng tốt."
Không có một người mẹ là tội phạm truy nã của Liên bang kiêm kẻ phản quốc, cuộc sống sau này của cô bé mà ông nhìn lớn lên có lẽ sẽ thuận lợi hơn.
Nếu như cũng không có vết nhơ là người cha nuôi này của ông.
"Ông Gulba, đây là cơ hội để ông lập công chuộc tội, xin ông hãy cố gắng nhớ lại, lúc ở Liên bang, Mã Toa Toa đã quen biết những ai? Những người có quyền cao chức trọng."
Gulba nghiêm túc hồi tưởng, "Tuy tôi và cô ấy từng là bạn trai bạn gái, nhưng nói thật, tôi vẫn luôn không thể hòa nhập vào vòng xã giao của Toa Toa, những người cô ấy quen tôi cũng chẳng biết được mấy ai."
Đầu óc ngày càng choáng váng, Hạ Tác ngắt lời ông, "Dù chỉ là tin đồn cũng được, làm ơn."
Lời nói có phần yếu ớt khiến Gulba kinh ngạc. Người đàn ông từ lúc vào đây đã không dám nhìn Hạ Tác ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt của vị Thượng tá đối diện còn tiều tụy hơn cả mình.
Bên dưới đôi mắt xanh lục óng ánh của người đàn ông tóc xám là vầng thâm quầng đậm, mạch máu xanh nổi lên quanh thái dương, da trắng bệch như được phủ một lớp tro nhang.
Gương mặt quá hoàn hảo khiến anh khi mất đi sức sống trông như một người sáp.
Gulba cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, nhưng điều đầu tiên ông muốn làm là đứng dậy đỡ Hạ Tác.
Còng tay vang lên một tiếng "keng", kéo ông trở lại ghế, không thể động đậy, ông chỉ có thể dùng lời nói để quan tâm.
"Thượng, Thượng tá! Ngài, ngài… ngài không sao chứ?"
Hạ Tác xua tay tỏ ý mình không sao, nhưng động tác xua tay cũng yếu ớt, không có sức.
Gulba đành phải đặt mông trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng.
"Tin đồn thì tôi nghe không ít, nhưng người có quyền cao chức trọng… nơi thực tập năm tư của Toa Toa là ở Tòa nhà Ark."
Cảm thấy đủ mọi loại buồn nôn khó chịu, Hạ Tác nghe vậy tinh thần chấn động, hỏi: "Bộ phận nào?"
"Tôi không nhớ nữa… hình như là một nơi nào đó liên quan đến Tổng thống…"
Tổng thống? Tổng thống lúc đó vẫn là bà Bacon.
Chiến tranh… rốt cuộc là ai?
Cơn chấn động tinh thần mấy giây trước dường như là hồi quang phản chiếu, bây giờ Hạ Tác cảm thấy trong đầu như có một que cời lửa đang ra sức khuấy đảo, đau đến mức anh không thể rên lên một tiếng.
Và Gulba cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc lúc này của Hạ Tác là gì.
"Ngài… Thượng tá… ngài sắp thức tỉnh sao?"
Giọng ông còn chưa dứt, Hạ Tác đã trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Không phải vì cơn đau đột ngột tăng lên, mà là vì ở đầu bên kia của liên kết hoàn toàn mới chỉ vừa được thiết lập mấy ngày trước, đột nhiên trở nên trống rỗng, mênh mông.
…Nhược… Cửu Châu?
Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Nhược Cửu Châu thực chất không phù hợp với công tác tình báo.Gã Sentinel tóc đen có lẽ thuộc nhóm người hiếm hoi trong Liên bang có thể được xưng là thiên chi kiêu tử, bất kể là tố chất bẩm sinh về trí óc hay thể chất đều vô cùng mạnh mẽ, đối mặt với một vũ khí tối tân được thiết kế nhân tạo như Hạ Tác cũng không hề lép vế. Nhưng nhân vô thập toàn, cũng chẳng có ai toàn năng. Ở Đại học Quân sự Quốc phòng Thủ đô, cậu ta từng học qua các môn về trinh sát tình báo, và nhận xét mà giáo sư dành cho cậu là: Ánh mắt sắc bén, tinh lực dồi dào.Một điệp viên giỏi dĩ nhiên cần có ánh mắt sắc bén, biết được thông tin nào có thể dùng và thông tin nào chỉ là hỏa mù được tung ra, thế nhưng tinh lực dồi dào…… Vị giáo sư cho rằng việc muốn gã Sentinel nào đó cải trang thành người khác mà không để lộ bản chất ngang tàng và hội chứng chunibyo của mình là điều không thể.Thế nên lúc cậu ta nhập ngũ, trong các chức vụ binh chủng có thể lựa chọn hoàn toàn không có mục sĩ quan tình báo.Vậy mà đối mặt với lần tiếp nhận tình báo này, cậu vẫn phải cắn răng nhận nhiệm vụ.Nhược Cửu Châu quẹt một vệt bùn đất trên mặt.Cùng lúc đó, vô số bùn đặc trượt theo bộ quân phục tác chiến của cậu rơi xuống đất, khi ánh mắt Nhược Cửu Châu nhìn xuống, chúng còn lưu luyến nhô lên thành chóp, trông rất giống một thứ gì đó vón cục chui ra từ hậu môn.Nhược Cửu Châu cảm thấy mình sắp nôn đến nơi.May thay, bộ quân phục tác chiến bó sát của bộ binh không phụ số tiền mà Cục hậu cần của Tập đoàn quân số 3 đã chi cho nó, không chỉ chống được bức xạ vũ trụ, gần như đao thương bất nhập, mà còn có chức năng tự làm sạch. Đi chưa được mấy bước, Nhược Cửu Châu đã từ một người bùn biến trở lại thành người bình thường, không còn lê lết vệt bùn mỗi khi bước đi nữa.Chỉ có mùi hôi thối đến độ người thường khó mà chịu nổi của cống ngầm vẫn lởn vởn quanh chóp mũi, k*ch th*ch khứu giác vốn đã nhạy bén hơn người thường rất nhiều của một Sentinel.Mang theo một thân mùi hôi, Nhược Cửu Châu lao đi trong đường cống ngầm khúc khuỷu tối tăm.Nhiệm vụ lần này của cậu là tiếp nhận tình báo, nội dung cụ thể là đưa một sĩ quan tình báo của quân đội bị mắc kẹt trong lòng địch trở về từ một nơi nào đó.Danh nghĩa là sĩ quan tình báo, thực chất là một gã đã bí mật phản bội và đầu hàng quân đội.Gã này đã vòng vèo liên lạc với băng đảng ở Nam Thành, tung tin rằng chỉ có Nhược Cửu Châu mới được gặp mặt hắn, làm như thể hắn và Nhược Cửu Châu thân quen lắm vậy.Địa điểm gặp mặt lại chính là nơi sâu nhất của hệ thống cống ngầm, bên dưới địa bàn mà băng đảng Nam Thành của Kim Thủy Tinh chiếm cứ.Hệ thống cống ngầm của Kim Thủy Tinh ngoài việc thoát nước còn có một loạt công dụng khác như làm hầm trú ẩn, pháo đài chiến tranh, nơi tổ chức chợ đen ngầm. Những kẻ hoạt động bên trong toàn là hạng rồng rắn lẫn lộn, nhưng trùng hợp thay, Nhược Cửu Châu lại chính là kẻ đã lăn lộn ở đây mà lớn."...Nơi ta hoạt động trước đây đều được dọn dẹp sạch sẽ cả, trông có giống cống ngầm chút nào đâu chứ? Mẹ kiếp, ở đây đến một ngọn đèn cũng không có."Nhược Cửu Châu lẩm bẩm phàn nàn trong bóng tối.Giọng cậu vang vọng rất xa dọc theo đường cống quanh co, cuối cùng loãng ra thành một vùng tiếng vọng sột soạt, khiến bóng tối càng thêm phần ma quái.Nhược Cửu Châu lập tức dừng bước.Lối đi phía trước trông vẫn thông suốt, kéo dài đến tận cùng không thấy lối ra, nhưng âm thanh dội lại cho cậu biết sự thật không phải vậy.Đôi tai của gã Sentinel khẽ động, sức mạnh tinh thần được vận chuyển, k*ch th*ch ốc tai, dây thần kinh thính giác lập tức hoạt động ở mức cao nhất.Trong thoáng chốc, đủ loại âm thanh kỳ lạ trong đường cống vốn tưởng như tĩnh lặng đều lọt vào tai cậu. Bỏ qua tiếng thở, nhịp tim của chính mình, hoạt động của một vài sinh vật và những tiếng ồn ào khó hiểu trong không khí, một tiếng "cạch" nhỏ, có nhịp điệu nổi bật lên.Đó là tiếng vận hành của một loại máy móc cỡ lớn nào đó ở gần đây, dù đã dùng đủ mọi cách che giấu, nó vẫn phát ra những âm thanh mà người thường không thể nhận ra.Chỉ có ngũ quan vượt trội của Sentinel mới có thể phát hiện được.Nhớ lại vài loại máy móc trong ký ức có thể phát ra âm thanh này, ngay cả một kẻ ngông cuồng như Nhược Cửu Châu cũng phải im thin thít trong giây lát.Thế nhưng trên bản đồ mà thiết bị thông minh cá nhân mở ra trước mắt cậu, chấm xanh đại diện cho điểm đến vẫn nằm yên ổn ở cuối lối đi phía sau vật cản, không hề di chuyển dù chỉ một milimet.…Tổ cha nhà nó.Nhược Cửu Châu thầm chửi một tiếng trong lòng.Để đề phòng tín hiệu bị theo dõi rồi bị phát hiện, kết nối bên ngoài của thiết bị thông minh cá nhân đã được ngắt, trong bóng tối, Nhược Cửu Châu chỉ có thể nhận được một chút an ủi từ sự kết nối giữa cậu và Hướng đạo của mình.Thôi được… một thiên tài như cậu ta, dĩ nhiên có thể không thầy tự thông mọi năng lực, bao gồm cả việc trở thành James Bond.Cậu hạ quyết tâm, nâng súng trong tay, chiếc đồng hồ tưởng như chỉ để trang trí trên cổ tay bung ra hai thanh gậy nhỏ dài hai mươi centimet, vo ve xoay tròn, biến thành một chiếc khiên đơn giản."Tuyệt kỹ! Đây là thần kỹ đi kèm với liên kết vĩnh cửu, Hướng đạo của ta! Nhập vào ta! Điệp viên biến hình!"Làm như thể hành động này thật sự có thể khiến Hạ Tác ở tận Thủ đô mang lại sức mạnh cho mình, cậu nghiêm túc hét lớn, giây tiếp theo lao thẳng tới nơi đã chặn sóng âm lại.Khoảng cách vài trăm mét chỉ mất chốc lát, khi đến gần vật cản vô hình kia trong phạm vi năm mươi mét, Nhược Cửu Châu giơ súng lên, điện từ lóe lên, vài viên đạn được b*n r*.Mỗi viên đạn đều nhắm vào cùng một điểm, đến phát thứ tư, trên bức tường vô hình kia, lấy điểm bị bắn trúng làm trung tâm, xuất hiện vài vết nứt hình mạng nhện.Cùng lúc đó, cuối cùng tiếng báo động cũng chậm chạp vang lên inh ỏi, dội lại trong đường cống ngầm chật hẹp, trở thành nhạc nền tiết tấu nhanh cho cuộc đột kích trăm mét của Nhược Cửu Châu.Đúng nhịp nhảy vọt ra, Nhược Cửu Châu xoay người một trăm tám mươi độ, mặt hướng lên vòm cống, nở một nụ cười chế nhạo, bắn nát một tia sáng nhỏ trên vòm.Rồi cậu đâm sầm vào bức tường vô hình đầy vết nứt, trong tiếng vỡ loảng xoảng, cùng vô số mảnh vụn xuyên qua vô số tia laser đột ngột sáng lên phía sau bức tường.Khi Nhược Cửu Châu đáp đất, chiếc khiên trên cổ tay đã hoàn toàn phế bỏ, trên người cậu cũng chi chít vết bỏng do laser, không khí tràn ngập mùi ozone bị ion hóa. Chịu đựng hỏa lực trút xuống như mưa từ hai ụ pháo tự động, gã Sentinel co giò chạy biến như một con gà trống bị lửa đốt vào mông.Giây phút này, cậu ao ước biết bao rằng bộ xương vũ trang loè loẹt có mười ba đóa hồng vàng lấp lánh mà cậu quen dùng đang ở ngay bên cạnh.…Tiếc là không có.Cậu chỉ có thể vừa chạy như một con gà trống, vừa "thải" ra sau một quả bom trọng lực.Đó chính là quả bom cậu chôm được từ tên thích khách lần trước.Đối mặt với lực hấp dẫn đột ngột tăng lên phía sau, cậu đột ngột lăn một vòng trên mặt đất, khi đứng dậy, hai ụ pháo tự động kia đã im bặt.Bom trọng lực tuy có vẻ đã trở thành thứ mà ai ai cũng có, nhưng sức công phá cực lớn của nó vẫn khiến nó trở thành át chủ bài của quân đội Liên bang. Trong vũ trụ không ánh sáng, không không khí, nơi các loại sóng xung kích không thể truyền đi, vũ khí trọng lực mới là phương hướng phát triển của nghiên cứu quân sự.Nhưng so với những vũ khí cấp thần thánh vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, quả bom trọng lực nhỏ nhắn xinh xắn này có lẽ là món đồ chơi do một nhà nghiên cứu nào đó làm ra.Chặng đường này trôi qua trong những màn oanh tạc và bị oanh tạc của Nhược Cửu Châu. Rất nhanh, bom đã dùng hết, Nhược Cửu Châu thấy cuối đường xuất hiện đủ loại rô-bốt sát thủ. Cậu được bản đồ chỉ dẫn đi vòng vèo, dùng hết tất cả các ngón nghề, lôi ra đủ thứ cậu biết công dụng lẫn không biết công dụng để cắt đuôi đám truy binh này, cuối cùng cũng đến được địa điểm được đánh dấu bằng chấm xanh.Cậu phát hiện ra hình như mình đã bị tên sĩ quan tình báo kia chơi khăm một vố.Địa điểm mục tiêu là một bức tường, chỉ cần cạy nhẹ vài cái là có thể phát hiện một thứ bị nhét vào trong khe tường.Thứ này một ngày trước cậu vừa mới thấy ở chỗ của Nguyên soái Turan.— Thiết bị dịch chuyển cá nhân.Rõ ràng là sản phẩm thử nghiệm của Viện nghiên cứu quân sự, bây giờ lại lưu hành ra ngoài nhiều như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?Là một thành viên của chợ đen ngầm, Nhược Cửu Châu hiển nhiên không nghĩ rằng mình có tư cách để chất vấn vấn đề này.Thiết bị dịch chuyển này còn chưa dài bằng cánh tay, trông như một cây gậy nhỏ, trên đỉnh có một viên tinh thể màu xanh lam óng ánh cỡ quả trứng cút. Lúc này, viên tinh thể đang lấp lánh trong bóng tối, khiến người ta liên tưởng đến những thứ như cây đũa thần tiên mà các bé gái tiểu học hay chơi.Có thể nói là tràn đầy thú vị tuổi thơ.Cậu mở mạng để báo cáo tiến độ, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kẻ địch đã truy lùng tín hiệu mà cậu mở ra và xác định được vị trí của cậu.Đối mặt với đám truy binh đang ầm ầm kéo tới, Nhược Cửu Châu chỉ do dự một chút rồi đưa tay nắm lấy "cây đũa thần tiên" kia.Ngọn lửa sức mạnh tinh thần nuốt chửng lấy cậu, không gian bị kéo giãn và méo đi, đến khi đám truy binh tới nơi, dưới bức tường đã chẳng còn gì.Trong một phòng giam của nhà tù Thủ đô, Hạ Tác day day mi tâm.Gulba ngồi đối diện anh, bị còng tay vào ghế.Ánh đèn trong phòng giam sáng trắng đến chói mắt. Sau khi vào tù, ông Gulba đã gầy đi ba vòng, ngay cả đôi môi giống như lạp xưởng cũng không còn căng mọng như trước, trông vô cùng tiều tụy."Ngài còn muốn hỏi gì nữa không, Thượng tá?" Người đàn ông uể oải nói, "Những gì tôi biết lúc đó, lẽ ra tôi đã nói hết với ngài rồi."Hạ Tác cũng đang ngồi, mày anh nhíu chặt, chỉ cảm thấy từng cơn mệt mỏi trào ra từ sâu trong cơ thể, không thể tập trung.Sáng nay, anh đã được một cậu cai ngục trẻ gọi dậy.Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, thời gian biểu sinh hoạt của anh lúc nào cũng rất chính xác, trừ lần bị bệnh khi còn ở trường, anh chưa bao giờ dậy muộn.Hạ Tác cố gắng vực dậy tinh thần, nói: "Mã Hiểu Tĩnh không phải con gái của Mã Toa Toa."Gulba sững sờ một lúc, một lát sau mới cúi đầu, lẩm bẩm: "…Vậy sao? Như vậy có lẽ cũng tốt."Không có một người mẹ là tội phạm truy nã của Liên bang kiêm kẻ phản quốc, cuộc sống sau này của cô bé mà ông nhìn lớn lên có lẽ sẽ thuận lợi hơn.Nếu như cũng không có vết nhơ là người cha nuôi này của ông."Ông Gulba, đây là cơ hội để ông lập công chuộc tội, xin ông hãy cố gắng nhớ lại, lúc ở Liên bang, Mã Toa Toa đã quen biết những ai? Những người có quyền cao chức trọng."Gulba nghiêm túc hồi tưởng, "Tuy tôi và cô ấy từng là bạn trai bạn gái, nhưng nói thật, tôi vẫn luôn không thể hòa nhập vào vòng xã giao của Toa Toa, những người cô ấy quen tôi cũng chẳng biết được mấy ai."Đầu óc ngày càng choáng váng, Hạ Tác ngắt lời ông, "Dù chỉ là tin đồn cũng được, làm ơn."Lời nói có phần yếu ớt khiến Gulba kinh ngạc. Người đàn ông từ lúc vào đây đã không dám nhìn Hạ Tác ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt của vị Thượng tá đối diện còn tiều tụy hơn cả mình.Bên dưới đôi mắt xanh lục óng ánh của người đàn ông tóc xám là vầng thâm quầng đậm, mạch máu xanh nổi lên quanh thái dương, da trắng bệch như được phủ một lớp tro nhang.Gương mặt quá hoàn hảo khiến anh khi mất đi sức sống trông như một người sáp.Gulba cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, nhưng điều đầu tiên ông muốn làm là đứng dậy đỡ Hạ Tác.Còng tay vang lên một tiếng "keng", kéo ông trở lại ghế, không thể động đậy, ông chỉ có thể dùng lời nói để quan tâm."Thượng, Thượng tá! Ngài, ngài… ngài không sao chứ?"Hạ Tác xua tay tỏ ý mình không sao, nhưng động tác xua tay cũng yếu ớt, không có sức.Gulba đành phải đặt mông trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng."Tin đồn thì tôi nghe không ít, nhưng người có quyền cao chức trọng… nơi thực tập năm tư của Toa Toa là ở Tòa nhà Ark."Cảm thấy đủ mọi loại buồn nôn khó chịu, Hạ Tác nghe vậy tinh thần chấn động, hỏi: "Bộ phận nào?""Tôi không nhớ nữa… hình như là một nơi nào đó liên quan đến Tổng thống…"Tổng thống? Tổng thống lúc đó vẫn là bà Bacon.Chiến tranh… rốt cuộc là ai?Cơn chấn động tinh thần mấy giây trước dường như là hồi quang phản chiếu, bây giờ Hạ Tác cảm thấy trong đầu như có một que cời lửa đang ra sức khuấy đảo, đau đến mức anh không thể rên lên một tiếng.Và Gulba cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc lúc này của Hạ Tác là gì."Ngài… Thượng tá… ngài sắp thức tỉnh sao?"Giọng ông còn chưa dứt, Hạ Tác đã trước mắt tối sầm rồi ngất đi.Không phải vì cơn đau đột ngột tăng lên, mà là vì ở đầu bên kia của liên kết hoàn toàn mới chỉ vừa được thiết lập mấy ngày trước, đột nhiên trở nên trống rỗng, mênh mông.…Nhược… Cửu Châu?