Lẩm bẩm xong, hắn nhớ tới câu nói của hiệu trưởng, Trương Huyền xoa mi tâm: “Người thứ mười bảy! Hôm nay nếu như hôm nay ngay cả một học viên cũng không tuyển được, ngày mai ta sẽ phải khăn gói quả mướp về nhà đấy!” Trương Huyền thực sự không phải người của thế giới này. Hắn là một người rất bình thường sống ở trái đất, làm nhân viên quản lý tại thư viện của một trường đại học. Lúc đó, hắn chỉ nhớ rõ có lửa cháy hừng hực rất lớn, sau đó... Không có sau đó. Bởi vì khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở thế giới này rồi. Không khác gì trong tiểu thuyết miêu tả, ở nơi đây lấy võ vi tôn, thực lực vi vương*. (*) Lấy võ vi tôn, thực lực vi vương: Võ đạo làm nền tảng của thế giới, kẻ có thực lực sẽ thống trị đỉnh cao. Hắn vốn tưởng rằng mình xuyên qua sẽ giống như motip: trở thành một kẻ vô dụng, chịu nỗi sỉ nhục bị người từ hôn, sau đó trở nên mạnh mẽ, chà đạp lại những kẻ đó, một đường hát vang tiến lên, tương lai rộng mở.... Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là do hắn cả nghĩ mà thôi. Hắn xuyên không…
Tác giả: