Tác giả:

Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, cảm giác từng cơn đau từ trán truyền đến, Mục Vỹ khó khăn mở mắt ra. Đây là đâu? Mục Vỹ có chút bối rối. Ngay trước mắt là một lớp học, chỉ là Mục Vỹ không ngồi ở chỗ của học sinh, mà là đứng phía trên bục giảng. Phía dưới lớp, một đám học sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi trợn tròn mắt, đang chằm chằm nhìn hắn như thể quái vật. Mục Vỹ lắc đầu: “Không phải là mình đã chết rồi ư? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?” Thiên Vận Đại Lục, đế quốc Nam Vân! “Mình vẫn chưa chết? Còn xuyên không sao? Anh chàng này, cũng tên là Mục Vỹ? Đây chẳng phải là…quá trùng hợp rồi sao? Khoan đã, bây giờ là thời đại nào vậy? Hồi tưởng lại những kí ức ngắn ngủi, Mục Vỹ một mình đứng trên bục giảng, trên người mặc một bộ áo dài màu đen, độc thoại với chính mình. Chỉ là, xuyên không vào cơ thể anh chàng này, dường như hơi đen đủi! Tên Mục Vỹ này, là một đứa con ngoài giá thú, không được Đại phu nhân của phụ thân trong gia tộc đối đãi tử tế, hơn nữa từ nhỏ đã là phế vật trong tu luyện,…

Chương 1486: Mục Vỹ bị cưỡng bức

Mục ThầnTác giả: Ốc SênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng SinhBùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, cảm giác từng cơn đau từ trán truyền đến, Mục Vỹ khó khăn mở mắt ra. Đây là đâu? Mục Vỹ có chút bối rối. Ngay trước mắt là một lớp học, chỉ là Mục Vỹ không ngồi ở chỗ của học sinh, mà là đứng phía trên bục giảng. Phía dưới lớp, một đám học sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi trợn tròn mắt, đang chằm chằm nhìn hắn như thể quái vật. Mục Vỹ lắc đầu: “Không phải là mình đã chết rồi ư? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?” Thiên Vận Đại Lục, đế quốc Nam Vân! “Mình vẫn chưa chết? Còn xuyên không sao? Anh chàng này, cũng tên là Mục Vỹ? Đây chẳng phải là…quá trùng hợp rồi sao? Khoan đã, bây giờ là thời đại nào vậy? Hồi tưởng lại những kí ức ngắn ngủi, Mục Vỹ một mình đứng trên bục giảng, trên người mặc một bộ áo dài màu đen, độc thoại với chính mình. Chỉ là, xuyên không vào cơ thể anh chàng này, dường như hơi đen đủi! Tên Mục Vỹ này, là một đứa con ngoài giá thú, không được Đại phu nhân của phụ thân trong gia tộc đối đãi tử tế, hơn nữa từ nhỏ đã là phế vật trong tu luyện,… Cuối cùng, dưới các ngón nghề của Minh Nguyệt Tâm, Mục Vỹ đã phải buông vũ khí đầu hàng, một trận đại chiến nổ ra giữa hai người.Cùng lúc đó, có các bóng người đang nối đuôi nhau xuất hiện trên hồ nước lạnh băng.Bọn họ đều đang không ngừng run rẩy, mặt mày thì tái mét, sau đó nhìn xuống hồ nước với vẻ sợ hãi."Hắc Đới Ngọc, ngươi có biết tại sao hồ nước này lại lạnh thế không?"“Không!"Hắc Đới Ngọc lạnh lùng nói: "Nơi này rất kỳ lạ, nó khiến người ta thấy lạnh lẽo, nhưng không phải cảm giác lạnh từ băng gia, kỳ quái!"Luân Nhiên nhìn xuống phía dưới rồi lo lắng nói: "Đáng chết! Không biết Minh Nguyệt Tâm đưa Mục Vỹ đi đâu rồi, không lẽ họ có thể chống lại sức lạnh ở đây hay sao?"Nghe thấy vậy, Hắc Đới Ngọc chầm chậm lắc đầu.Mặt khác, người của tiểu thế giới Tứ Phương thì đang rất chật vật."Mẹ kiếp! Lạnh thế này thì xuống nước kiểu gì?"Thanh Nghịch Thiên chán nản nói.Tước Anh cũng lạnh mặt.Cô ta tu luyen Thanh Tuoc Quyet của Chu Tuoc Cung nen co thể chat Hoa, vậy mà cũng không thể chịu được sự gái rét này, thì đương nhiên những người khác khó mà chịu nổi rồi."Khoan!"Tước Anh chợt nói: "Nếu hắn không ra ngoài thì chúng ta hãy chờ ở đây, ta không tin tên Mục Vỹ đó chịu rét tốt hơn chúng ta. Hồ nước này lạnh như vậy, thật sự rất quái lạ, chắc chắn tên này sẽ không chịu được đâu".Hồ nước rất lạnh, nhưng người Mục Vỹ thì đang nóng ran.Hai bóng người đang lăn lộn trong cung điện sâu dưới đáy hồ. Đã hơn một canh giờ trôi qua, cùng với một tiếng gầm khẽ và một tiếng thở dốc thoả mãn, cuối cùng thì họ cũng đã dừng lại.Minh Nguyệt Tâm mệt mọi nam trên người Mục Vỹ, chỉ thấy như toàn thân mất hết sức lực.Dù khi tu luyện công pháp xong, cô ấy cũng không mệt cỡ này.Nhưng đây lại là một cảm giác mệt mỏi trong thoả mãn."Không ngờ ngươi lại giỏi chuyện này đến thế!"Minh Nguyệt Tâm hổn hển nói.Giỏi chuyện này?Trái tim Mục Vỹ nguội lạnh, dù hắn đã giải phóng dục vọng, nhưng cảm xúc lại trống rỗng.Chuyện này là sao đây?Hắn bị cưỡng bức ư?Dù hắn bị một đại mỹ nữ ép buộc, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng khó chịu."Trông cái vẻ bất mãn của ngươi kìa, có phải muốn làm thêm lần nữa với ta không?"Minh Nguyệt Tâm đổi sắc mặt nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.Cô gái này thay đổi thái độ liên tục, như thể một người đa nhân cách, lúc thì tỏ ra thanh cao, khi lại nham hiểm như một con rắn độc."Đừng nói là cô định chiếm lấy ta xong rồi giết đấy nhé?"Mục Vỹ nhìn Minh Nguyệt Tâm rồi căng thẳng hỏi.Bây giờ, cơ thể hắn vẫn đang bị trói buộc.Nếu Minh Nguyệt Tâm muốn giết hắn thì quá đơn giản.Người phụ nữ này rất nham hiểm."Đương nhiên là không!"Minh Nguyệt Tâm cười phá lên nói: "Ta còn cần ngươi giúp ta một việc!"Dứt lời, Minh Nguyệt Tâm búng ngón tay, dải lụa trói tay Mục Vỹ đã được tháo, Minh Nguyệt Tâm đỡ Mục Vỹ dậy, sau đó hai người nhìn thẳng vào nhau theo cách "nguyên thuỷ" nhất.Nhưng nghĩ lại mình vừa bị động tiếp xúc khoảng cách âm với một cô gái được coi là mỹ nữ này, Mục Vỹ chợt thấy là lạ.“Cô còn muốn làm gì nữa?""Làm gì á?", Minh Nguyệt Tâm tươi cười nói: "Làm thêm lần nữa!"“Cái gì?""Ta đùa với ngươi thôi!"Minh Nguyệt Tâm cười lớn nói: "Tiếp theo đây mới là cơ duyên lớn thật sự, ngươi cố mà nắm lấy".Nói rồi, Minh Nguyệt Tâm điểm ngón tay, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ của mình đều tiến vào một không gian kỳ ảo.Bao gồm cả suy nghĩ của hắn.Thấy Mục Vỹ đờ ra tại chỗ, Minh Nguyệt Tâm nhoẻn miệng cười.Nhưng nụ cười này lại dần trở nên lạnh lẽo.Minh Nguyệt Tâm cầm tay Mục Vỹ giơ lên, sau đó lại áp sát vào người hắn rồi không ngừng vận chuyển chân nguyên, hai người lại một lần nữa kết hợp.Nhưng lần này, lại có một luồng sức mạnh ngang tàng tuôn ra từ người của Minh Nguyệt Tâm.Luồng sức mạnh ấy rất êm dịu, nhưng lại cuồn cuộn như sông biển.Một lát sau, luồng suc mạnh ấy đa truyền từ trong cơ thể Minh Nguyệt Tâm vào người Mục Vỹ.Ngay khi tiến vào trong cơ thể Mục Vỹ, các luồng sức mạnh ấy đã di chuyển một vòng rồi quay trở lại người Minh Nguyệt Tâm.Nhưng chúng đã hao mất quá nửa, khi trở lại người Minh Nguyệt Tâm thì chỉ còn lại chưa tới nửa phần.Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Cuối cùng, dưới các ngón nghề của Minh Nguyệt Tâm, Mục Vỹ đã phải buông vũ khí đầu hàng, một trận đại chiến nổ ra giữa hai người.

Cùng lúc đó, có các bóng người đang nối đuôi nhau xuất hiện trên hồ nước lạnh băng.

Bọn họ đều đang không ngừng run rẩy, mặt mày thì tái mét, sau đó nhìn xuống hồ nước với vẻ sợ hãi.

"Hắc Đới Ngọc, ngươi có biết tại sao hồ nước này lại lạnh thế không?"

“Không!"

Hắc Đới Ngọc lạnh lùng nói: "Nơi này rất kỳ lạ, nó khiến người ta thấy lạnh lẽo, nhưng không phải cảm giác lạnh từ băng gia, kỳ quái!"

Luân Nhiên nhìn xuống phía dưới rồi lo lắng nói: "Đáng chết! Không biết Minh Nguyệt Tâm đưa Mục Vỹ đi đâu rồi, không lẽ họ có thể chống lại sức lạnh ở đây hay sao?"

Nghe thấy vậy, Hắc Đới Ngọc chầm chậm lắc đầu.

Mặt khác, người của tiểu thế giới Tứ Phương thì đang rất chật vật.

"Mẹ kiếp! Lạnh thế này thì xuống nước kiểu gì?"

Thanh Nghịch Thiên chán nản nói.

Tước Anh cũng lạnh mặt.

Cô ta tu luyen Thanh Tuoc Quyet của Chu Tuoc Cung nen co thể chat Hoa, vậy mà cũng không thể chịu được sự gái rét này, thì đương nhiên những người khác khó mà chịu nổi rồi.

"Khoan!"

Tước Anh chợt nói: "Nếu hắn không ra ngoài thì chúng ta hãy chờ ở đây, ta không tin tên Mục Vỹ đó chịu rét tốt hơn chúng ta. Hồ nước này lạnh như vậy, thật sự rất quái lạ, chắc chắn tên này sẽ không chịu được đâu".

Hồ nước rất lạnh, nhưng người Mục Vỹ thì đang nóng ran.

Hai bóng người đang lăn lộn trong cung điện sâu dưới đáy hồ. Đã hơn một canh giờ trôi qua, cùng với một tiếng gầm khẽ và một tiếng thở dốc thoả mãn, cuối cùng thì họ cũng đã dừng lại.

Minh Nguyệt Tâm mệt mọi nam trên người Mục Vỹ, chỉ thấy như toàn thân mất hết sức lực.

Dù khi tu luyện công pháp xong, cô ấy cũng không mệt cỡ này.

Nhưng đây lại là một cảm giác mệt mỏi trong thoả mãn.

"Không ngờ ngươi lại giỏi chuyện này đến thế!"

Minh Nguyệt Tâm hổn hển nói.

Giỏi chuyện này?

Trái tim Mục Vỹ nguội lạnh, dù hắn đã giải phóng dục vọng, nhưng cảm xúc lại trống rỗng.

Chuyện này là sao đây?

Hắn bị cưỡng bức ư?

Dù hắn bị một đại mỹ nữ ép buộc, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng khó chịu.

"Trông cái vẻ bất mãn của ngươi kìa, có phải muốn làm thêm lần nữa với ta không?"

Minh Nguyệt Tâm đổi sắc mặt nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.

Cô gái này thay đổi thái độ liên tục, như thể một người đa nhân cách, lúc thì tỏ ra thanh cao, khi lại nham hiểm như một con rắn độc.

"Đừng nói là cô định chiếm lấy ta xong rồi giết đấy nhé?"

Mục Vỹ nhìn Minh Nguyệt Tâm rồi căng thẳng hỏi.

Bây giờ, cơ thể hắn vẫn đang bị trói buộc.

Nếu Minh Nguyệt Tâm muốn giết hắn thì quá đơn giản.

Người phụ nữ này rất nham hiểm.

"Đương nhiên là không!"

Minh Nguyệt Tâm cười phá lên nói: "Ta còn cần ngươi giúp ta một việc!"

Dứt lời, Minh Nguyệt Tâm búng ngón tay, dải lụa trói tay Mục Vỹ đã được tháo, Minh Nguyệt Tâm đỡ Mục Vỹ dậy, sau đó hai người nhìn thẳng vào nhau theo cách "nguyên thuỷ" nhất.

Nhưng nghĩ lại mình vừa bị động tiếp xúc khoảng cách âm với một cô gái được coi là mỹ nữ này, Mục Vỹ chợt thấy là lạ.

“Cô còn muốn làm gì nữa?"

"Làm gì á?", Minh Nguyệt Tâm tươi cười nói: "Làm thêm lần nữa!"

“Cái gì?"

"Ta đùa với ngươi thôi!"

Minh Nguyệt Tâm cười lớn nói: "Tiếp theo đây mới là cơ duyên lớn thật sự, ngươi cố mà nắm lấy".

Nói rồi, Minh Nguyệt Tâm điểm ngón tay, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ của mình đều tiến vào một không gian kỳ ảo.

Bao gồm cả suy nghĩ của hắn.

Thấy Mục Vỹ đờ ra tại chỗ, Minh Nguyệt Tâm nhoẻn miệng cười.

Nhưng nụ cười này lại dần trở nên lạnh lẽo.

Minh Nguyệt Tâm cầm tay Mục Vỹ giơ lên, sau đó lại áp sát vào người hắn rồi không ngừng vận chuyển chân nguyên, hai người lại một lần nữa kết hợp.

Nhưng lần này, lại có một luồng sức mạnh ngang tàng tuôn ra từ người của Minh Nguyệt Tâm.

Luồng sức mạnh ấy rất êm dịu, nhưng lại cuồn cuộn như sông biển.

Một lát sau, luồng suc mạnh ấy đa truyền từ trong cơ thể Minh Nguyệt Tâm vào người Mục Vỹ.

Ngay khi tiến vào trong cơ thể Mục Vỹ, các luồng sức mạnh ấy đã di chuyển một vòng rồi quay trở lại người Minh Nguyệt Tâm.

Nhưng chúng đã hao mất quá nửa, khi trở lại người Minh Nguyệt Tâm thì chỉ còn lại chưa tới nửa phần.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Mục ThầnTác giả: Ốc SênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng SinhBùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, cảm giác từng cơn đau từ trán truyền đến, Mục Vỹ khó khăn mở mắt ra. Đây là đâu? Mục Vỹ có chút bối rối. Ngay trước mắt là một lớp học, chỉ là Mục Vỹ không ngồi ở chỗ của học sinh, mà là đứng phía trên bục giảng. Phía dưới lớp, một đám học sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi trợn tròn mắt, đang chằm chằm nhìn hắn như thể quái vật. Mục Vỹ lắc đầu: “Không phải là mình đã chết rồi ư? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?” Thiên Vận Đại Lục, đế quốc Nam Vân! “Mình vẫn chưa chết? Còn xuyên không sao? Anh chàng này, cũng tên là Mục Vỹ? Đây chẳng phải là…quá trùng hợp rồi sao? Khoan đã, bây giờ là thời đại nào vậy? Hồi tưởng lại những kí ức ngắn ngủi, Mục Vỹ một mình đứng trên bục giảng, trên người mặc một bộ áo dài màu đen, độc thoại với chính mình. Chỉ là, xuyên không vào cơ thể anh chàng này, dường như hơi đen đủi! Tên Mục Vỹ này, là một đứa con ngoài giá thú, không được Đại phu nhân của phụ thân trong gia tộc đối đãi tử tế, hơn nữa từ nhỏ đã là phế vật trong tu luyện,… Cuối cùng, dưới các ngón nghề của Minh Nguyệt Tâm, Mục Vỹ đã phải buông vũ khí đầu hàng, một trận đại chiến nổ ra giữa hai người.Cùng lúc đó, có các bóng người đang nối đuôi nhau xuất hiện trên hồ nước lạnh băng.Bọn họ đều đang không ngừng run rẩy, mặt mày thì tái mét, sau đó nhìn xuống hồ nước với vẻ sợ hãi."Hắc Đới Ngọc, ngươi có biết tại sao hồ nước này lại lạnh thế không?"“Không!"Hắc Đới Ngọc lạnh lùng nói: "Nơi này rất kỳ lạ, nó khiến người ta thấy lạnh lẽo, nhưng không phải cảm giác lạnh từ băng gia, kỳ quái!"Luân Nhiên nhìn xuống phía dưới rồi lo lắng nói: "Đáng chết! Không biết Minh Nguyệt Tâm đưa Mục Vỹ đi đâu rồi, không lẽ họ có thể chống lại sức lạnh ở đây hay sao?"Nghe thấy vậy, Hắc Đới Ngọc chầm chậm lắc đầu.Mặt khác, người của tiểu thế giới Tứ Phương thì đang rất chật vật."Mẹ kiếp! Lạnh thế này thì xuống nước kiểu gì?"Thanh Nghịch Thiên chán nản nói.Tước Anh cũng lạnh mặt.Cô ta tu luyen Thanh Tuoc Quyet của Chu Tuoc Cung nen co thể chat Hoa, vậy mà cũng không thể chịu được sự gái rét này, thì đương nhiên những người khác khó mà chịu nổi rồi."Khoan!"Tước Anh chợt nói: "Nếu hắn không ra ngoài thì chúng ta hãy chờ ở đây, ta không tin tên Mục Vỹ đó chịu rét tốt hơn chúng ta. Hồ nước này lạnh như vậy, thật sự rất quái lạ, chắc chắn tên này sẽ không chịu được đâu".Hồ nước rất lạnh, nhưng người Mục Vỹ thì đang nóng ran.Hai bóng người đang lăn lộn trong cung điện sâu dưới đáy hồ. Đã hơn một canh giờ trôi qua, cùng với một tiếng gầm khẽ và một tiếng thở dốc thoả mãn, cuối cùng thì họ cũng đã dừng lại.Minh Nguyệt Tâm mệt mọi nam trên người Mục Vỹ, chỉ thấy như toàn thân mất hết sức lực.Dù khi tu luyện công pháp xong, cô ấy cũng không mệt cỡ này.Nhưng đây lại là một cảm giác mệt mỏi trong thoả mãn."Không ngờ ngươi lại giỏi chuyện này đến thế!"Minh Nguyệt Tâm hổn hển nói.Giỏi chuyện này?Trái tim Mục Vỹ nguội lạnh, dù hắn đã giải phóng dục vọng, nhưng cảm xúc lại trống rỗng.Chuyện này là sao đây?Hắn bị cưỡng bức ư?Dù hắn bị một đại mỹ nữ ép buộc, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng khó chịu."Trông cái vẻ bất mãn của ngươi kìa, có phải muốn làm thêm lần nữa với ta không?"Minh Nguyệt Tâm đổi sắc mặt nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.Cô gái này thay đổi thái độ liên tục, như thể một người đa nhân cách, lúc thì tỏ ra thanh cao, khi lại nham hiểm như một con rắn độc."Đừng nói là cô định chiếm lấy ta xong rồi giết đấy nhé?"Mục Vỹ nhìn Minh Nguyệt Tâm rồi căng thẳng hỏi.Bây giờ, cơ thể hắn vẫn đang bị trói buộc.Nếu Minh Nguyệt Tâm muốn giết hắn thì quá đơn giản.Người phụ nữ này rất nham hiểm."Đương nhiên là không!"Minh Nguyệt Tâm cười phá lên nói: "Ta còn cần ngươi giúp ta một việc!"Dứt lời, Minh Nguyệt Tâm búng ngón tay, dải lụa trói tay Mục Vỹ đã được tháo, Minh Nguyệt Tâm đỡ Mục Vỹ dậy, sau đó hai người nhìn thẳng vào nhau theo cách "nguyên thuỷ" nhất.Nhưng nghĩ lại mình vừa bị động tiếp xúc khoảng cách âm với một cô gái được coi là mỹ nữ này, Mục Vỹ chợt thấy là lạ.“Cô còn muốn làm gì nữa?""Làm gì á?", Minh Nguyệt Tâm tươi cười nói: "Làm thêm lần nữa!"“Cái gì?""Ta đùa với ngươi thôi!"Minh Nguyệt Tâm cười lớn nói: "Tiếp theo đây mới là cơ duyên lớn thật sự, ngươi cố mà nắm lấy".Nói rồi, Minh Nguyệt Tâm điểm ngón tay, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ của mình đều tiến vào một không gian kỳ ảo.Bao gồm cả suy nghĩ của hắn.Thấy Mục Vỹ đờ ra tại chỗ, Minh Nguyệt Tâm nhoẻn miệng cười.Nhưng nụ cười này lại dần trở nên lạnh lẽo.Minh Nguyệt Tâm cầm tay Mục Vỹ giơ lên, sau đó lại áp sát vào người hắn rồi không ngừng vận chuyển chân nguyên, hai người lại một lần nữa kết hợp.Nhưng lần này, lại có một luồng sức mạnh ngang tàng tuôn ra từ người của Minh Nguyệt Tâm.Luồng sức mạnh ấy rất êm dịu, nhưng lại cuồn cuộn như sông biển.Một lát sau, luồng suc mạnh ấy đa truyền từ trong cơ thể Minh Nguyệt Tâm vào người Mục Vỹ.Ngay khi tiến vào trong cơ thể Mục Vỹ, các luồng sức mạnh ấy đã di chuyển một vòng rồi quay trở lại người Minh Nguyệt Tâm.Nhưng chúng đã hao mất quá nửa, khi trở lại người Minh Nguyệt Tâm thì chỉ còn lại chưa tới nửa phần.Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Chương 1486: Mục Vỹ bị cưỡng bức