Khi Thương Thời Thiên tỉnh lại, bầu trời đầy sao lấp lánh, dải ngân hà rực rỡ vắt ngang màn đêm, một ngôi sao băng xẹt qua, để lại một vệt sáng như sợi bạc lấp lánh trong khóe mắt.   Bầu trời đầy sao chân thực đến mức không giống như là hình ảnh được chiếu lên.   Ngay giây sau đó, Thương Thời Thiên nhận ra – mình đang ở ngoài trời.   Nhưng... chẳng phải cô đã chết rồi sao?   Chẳng lẽ... bị ném xác ở nơi hoang dã?   Cô bật dậy đầy hoảng hốt, do dùng sức quá mạnh, khớp xương cùng cụt như lệch vị trí, "rắc" một tiếng, đau đến mức cô nghẹn cả thở, mặt mày nhăn nhó, phải một lúc lâu sau mới dịu lại.   Vừa xoa lưng, cô vừa quan sát xung quanh.   Xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ bầu trời đêm rọi xuống.   Cũng chính nhờ chút ánh sáng đó, cô bất ngờ nhìn thấy một tấm ảnh chân dung to với vẻ mặt lạnh lẽo và kỳ quái.   "Ma á!!!"   Cô hét lên theo phản xạ, tiếng hét vang vọng trong vùng đất hoang vắng, khiến nơi vốn đã lạnh lẽo càng thêm chết chóc.   Thương Thời Thiên…

Truyện chữ