Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 70: Trường Đào Tạo Lê Minh (26)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Bình luận: "Hòa Ngọc có á?"Bình luận khác: "Có cái rắm! Tui vừa cố nén đau lòng nhìn ba lô của cậu ta nhét đầy thứ vô dụng, trong đó căn bản không có loại trang bị kia.""Roẹt!"Cây cối xung quanh rung rinh, một thân ảnh lóe lên cực nhanh từ sau những cái cây. Ngay lập tức, Trấn Tinh, Eugene, Vạn Nhân Trảm, Thành Chiêu, Cách Đới, Annie, Đường Kha, Nguyên Trạch, Quỳnh đều đồng loạt không chút do dự lao về phía trước, các loại trang bị lần lượt xuất hiện trên tay họ. Không cần nói, bọn họ đã chặn kín mọi hướng chạy thoát của hung thủ. Đúng vậy, không ai trong bọn họ có thể một mình giết hung thủ, nhưng bọn họ có tận mười người."Giấu đầu hở đuôi, để bố xem mày là ai!" Vừa dứt lời, rìu của Vạn Nhân Trảm lập tức bay đến.Người nọ giơ tay, trên tay lập tức xuất hiện một cái chùy giống như "lang nha bổng" nhưng được gắn thêm dao găm, đối đầu với chiếc rìu."Keng!"Rìu của Vạn Nhân Trảm bị đánh bật trở lại. Hòa Ngọc đã thấy cánh tay máy của Cách Đới, là hai thanh đao. Vũ khí của Thành Chiêu là một cái roi dài. Còn vũ khí của Nguyên Trạch thì có chút kỳ quái, Hòa Ngọc chưa thấy bao giờ, nửa giống đao, nửa giống côn. Quỳnh thì cầm một sợi tơ. Không đúng, sợi tơ kia có thể xé gió, nhìn thì mềm mại nhưng lúc xẹt qua đảm bảo có thể cắt người ta thành hai nửa. Mặt khác, đám Vạn Nhân Trảm vẫn luôn tò mò muốn nhìn thử cánh tay máy của Eugene một lần. Cưa điện! Hai cánh tay gã đã biến thành hai chiếc cưa điện rất kh*ng b*. Vũ khí của Trấn Tinh lại càng kỳ quái, là một khối rubik thần bí. Lúc lấy ra chỉ là một khối rubik nhỏ, nhưng hiện tại khối rubik đã dài gần nửa mét, đang xoay với tốc độ chóng mặt, gần như chỉ còn lại dư ảnh. Mỗi lần Trấn Tinh xoay khối rubik đều tung ra những sát chiêu khác nhau về phía hung thủ.Bình luận bùng nổ."Á á á đẹp trai quá đi! Cao thủ đánh nhau thiệt là đẹp trai quá đi!""Mẹ ơi, đều mạnh quá xá luôn! Cao thủ cấp S cũng bị bọn họ bao vây rồi!""Tui có thể tưởng tượng được các đại lão tương lai sẽ như nào luôn, đây mới chỉ là giai đoạn đầu của vòng loại thôi á!""Trò chơi mang tính thi đấu cạnh tranh, mỗi lần thấy các đại lão đoàn kết lại chiến đấu là tui đều bị chấn động á! Cảnh mười người cùng chiến đấu cũng rất đẹp trai!""Chờ đã... mười người á?"Khán giả đột nhiên chuyển sự chú ý sang Hòa Ngọc. Chỉ có chín người đang chiến đấu. Hòa Ngọc bình tĩnh đứng sang một bên. Cậu là người đã dụ được hung thủ ra, nhưng khi hung thủ xuất hiện, cậu rất biết điều giảm cảm giác tồn tại của mình đi. Hướng Hòa Ngọc đang đứng, người gần nhất là Vạn Nhân Trảm. Cậu lặng lẽ lùi ra phía sau lưng gã, đồng thời tránh xa vòng chiến đấu, lẳng lặng đứng dưới tàng cây.Nói cậu không sợ thì không đúng. Cậu tránh rất xa khỏi khu vực chiến đấu và lùi lại sâu hơn tất cả mọi người. Nhưng nói cậu sợ thì... cậu đang bình tĩnh lấy cuốn sổ ghi chép ra, bắt đầu viết.Khán giả: "..."Khán giả khác: "..."Dù là cưa điện của Eugene hay khối rubik của Trấn Tinh thì đều rất phiền phức, nhưng hiển nhiên cái bóng kia rất có kinh nghiệm chiến đấu, né tránh một cách lão luyện. Không ai có thể một mình đánh bại gã, nhưng bị chín người bọn họ bao vây, cái bóng kia cũng không có cách nào. Vì thế rất nhanh, gã tung ra một thứ gì đó."Ầm!"Một tiếng nổ mạnh. Làn khói ngột ngạt lập tức tràn ngập không khí, hành động của đám người Eugene đã bị kiềm hãm trong một chốc. Cũng chính trong nháy mắt này, bóng đen biến mất với tốc độ cực nhanh.

Bình luận: "Hòa Ngọc có á?"

Bình luận khác: "Có cái rắm! Tui vừa cố nén đau lòng nhìn ba lô của cậu ta nhét đầy thứ vô dụng, trong đó căn bản không có loại trang bị kia."

"Roẹt!"

Cây cối xung quanh rung rinh, một thân ảnh lóe lên cực nhanh từ sau những cái cây. 

Ngay lập tức, Trấn Tinh, Eugene, Vạn Nhân Trảm, Thành Chiêu, Cách Đới, Annie, Đường Kha, Nguyên Trạch, Quỳnh đều đồng loạt không chút do dự lao về phía trước, các loại trang bị lần lượt xuất hiện trên tay họ. Không cần nói, bọn họ đã chặn kín mọi hướng chạy thoát của hung thủ. Đúng vậy, không ai trong bọn họ có thể một mình giết hung thủ, nhưng bọn họ có tận mười người.

"Giấu đầu hở đuôi, để bố xem mày là ai!" Vừa dứt lời, rìu của Vạn Nhân Trảm lập tức bay đến.

Người nọ giơ tay, trên tay lập tức xuất hiện một cái chùy giống như "lang nha bổng" nhưng được gắn thêm dao găm, đối đầu với chiếc rìu.

"Keng!"

Rìu của Vạn Nhân Trảm bị đánh bật trở lại. 

Hòa Ngọc đã thấy cánh tay máy của Cách Đới, là hai thanh đao. Vũ khí của Thành Chiêu là một cái roi dài. Còn vũ khí của Nguyên Trạch thì có chút kỳ quái, Hòa Ngọc chưa thấy bao giờ, nửa giống đao, nửa giống côn. Quỳnh thì cầm một sợi tơ. Không đúng, sợi tơ kia có thể xé gió, nhìn thì mềm mại nhưng lúc xẹt qua đảm bảo có thể cắt người ta thành hai nửa. 

Mặt khác, đám Vạn Nhân Trảm vẫn luôn tò mò muốn nhìn thử cánh tay máy của Eugene một lần. Cưa điện! Hai cánh tay gã đã biến thành hai chiếc cưa điện rất kh*ng b*. 

Vũ khí của Trấn Tinh lại càng kỳ quái, là một khối rubik thần bí. Lúc lấy ra chỉ là một khối rubik nhỏ, nhưng hiện tại khối rubik đã dài gần nửa mét, đang xoay với tốc độ chóng mặt, gần như chỉ còn lại dư ảnh. Mỗi lần Trấn Tinh xoay khối rubik đều tung ra những sát chiêu khác nhau về phía hung thủ.

Bình luận bùng nổ.

"Á á á đẹp trai quá đi! Cao thủ đánh nhau thiệt là đẹp trai quá đi!"

"Mẹ ơi, đều mạnh quá xá luôn! Cao thủ cấp S cũng bị bọn họ bao vây rồi!"

"Tui có thể tưởng tượng được các đại lão tương lai sẽ như nào luôn, đây mới chỉ là giai đoạn đầu của vòng loại thôi á!"

"Trò chơi mang tính thi đấu cạnh tranh, mỗi lần thấy các đại lão đoàn kết lại chiến đấu là tui đều bị chấn động á! Cảnh mười người cùng chiến đấu cũng rất đẹp trai!"

"Chờ đã... mười người á?"

Khán giả đột nhiên chuyển sự chú ý sang Hòa Ngọc. Chỉ có chín người đang chiến đấu. 

Hòa Ngọc bình tĩnh đứng sang một bên. Cậu là người đã dụ được hung thủ ra, nhưng khi hung thủ xuất hiện, cậu rất biết điều giảm cảm giác tồn tại của mình đi. Hướng Hòa Ngọc đang đứng, người gần nhất là Vạn Nhân Trảm. Cậu lặng lẽ lùi ra phía sau lưng gã, đồng thời tránh xa vòng chiến đấu, lẳng lặng đứng dưới tàng cây.

Nói cậu không sợ thì không đúng. Cậu tránh rất xa khỏi khu vực chiến đấu và lùi lại sâu hơn tất cả mọi người. 

Nhưng nói cậu sợ thì... cậu đang bình tĩnh lấy cuốn sổ ghi chép ra, bắt đầu viết.

Khán giả: "..."

Khán giả khác: "..."

Dù là cưa điện của Eugene hay khối rubik của Trấn Tinh thì đều rất phiền phức, nhưng hiển nhiên cái bóng kia rất có kinh nghiệm chiến đấu, né tránh một cách lão luyện. Không ai có thể một mình đánh bại gã, nhưng bị chín người bọn họ bao vây, cái bóng kia cũng không có cách nào. Vì thế rất nhanh, gã tung ra một thứ gì đó.

"Ầm!"

Một tiếng nổ mạnh. Làn khói ngột ngạt lập tức tràn ngập không khí, hành động của đám người Eugene đã bị kiềm hãm trong một chốc. Cũng chính trong nháy mắt này, bóng đen biến mất với tốc độ cực nhanh.

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Bình luận: "Hòa Ngọc có á?"Bình luận khác: "Có cái rắm! Tui vừa cố nén đau lòng nhìn ba lô của cậu ta nhét đầy thứ vô dụng, trong đó căn bản không có loại trang bị kia.""Roẹt!"Cây cối xung quanh rung rinh, một thân ảnh lóe lên cực nhanh từ sau những cái cây. Ngay lập tức, Trấn Tinh, Eugene, Vạn Nhân Trảm, Thành Chiêu, Cách Đới, Annie, Đường Kha, Nguyên Trạch, Quỳnh đều đồng loạt không chút do dự lao về phía trước, các loại trang bị lần lượt xuất hiện trên tay họ. Không cần nói, bọn họ đã chặn kín mọi hướng chạy thoát của hung thủ. Đúng vậy, không ai trong bọn họ có thể một mình giết hung thủ, nhưng bọn họ có tận mười người."Giấu đầu hở đuôi, để bố xem mày là ai!" Vừa dứt lời, rìu của Vạn Nhân Trảm lập tức bay đến.Người nọ giơ tay, trên tay lập tức xuất hiện một cái chùy giống như "lang nha bổng" nhưng được gắn thêm dao găm, đối đầu với chiếc rìu."Keng!"Rìu của Vạn Nhân Trảm bị đánh bật trở lại. Hòa Ngọc đã thấy cánh tay máy của Cách Đới, là hai thanh đao. Vũ khí của Thành Chiêu là một cái roi dài. Còn vũ khí của Nguyên Trạch thì có chút kỳ quái, Hòa Ngọc chưa thấy bao giờ, nửa giống đao, nửa giống côn. Quỳnh thì cầm một sợi tơ. Không đúng, sợi tơ kia có thể xé gió, nhìn thì mềm mại nhưng lúc xẹt qua đảm bảo có thể cắt người ta thành hai nửa. Mặt khác, đám Vạn Nhân Trảm vẫn luôn tò mò muốn nhìn thử cánh tay máy của Eugene một lần. Cưa điện! Hai cánh tay gã đã biến thành hai chiếc cưa điện rất kh*ng b*. Vũ khí của Trấn Tinh lại càng kỳ quái, là một khối rubik thần bí. Lúc lấy ra chỉ là một khối rubik nhỏ, nhưng hiện tại khối rubik đã dài gần nửa mét, đang xoay với tốc độ chóng mặt, gần như chỉ còn lại dư ảnh. Mỗi lần Trấn Tinh xoay khối rubik đều tung ra những sát chiêu khác nhau về phía hung thủ.Bình luận bùng nổ."Á á á đẹp trai quá đi! Cao thủ đánh nhau thiệt là đẹp trai quá đi!""Mẹ ơi, đều mạnh quá xá luôn! Cao thủ cấp S cũng bị bọn họ bao vây rồi!""Tui có thể tưởng tượng được các đại lão tương lai sẽ như nào luôn, đây mới chỉ là giai đoạn đầu của vòng loại thôi á!""Trò chơi mang tính thi đấu cạnh tranh, mỗi lần thấy các đại lão đoàn kết lại chiến đấu là tui đều bị chấn động á! Cảnh mười người cùng chiến đấu cũng rất đẹp trai!""Chờ đã... mười người á?"Khán giả đột nhiên chuyển sự chú ý sang Hòa Ngọc. Chỉ có chín người đang chiến đấu. Hòa Ngọc bình tĩnh đứng sang một bên. Cậu là người đã dụ được hung thủ ra, nhưng khi hung thủ xuất hiện, cậu rất biết điều giảm cảm giác tồn tại của mình đi. Hướng Hòa Ngọc đang đứng, người gần nhất là Vạn Nhân Trảm. Cậu lặng lẽ lùi ra phía sau lưng gã, đồng thời tránh xa vòng chiến đấu, lẳng lặng đứng dưới tàng cây.Nói cậu không sợ thì không đúng. Cậu tránh rất xa khỏi khu vực chiến đấu và lùi lại sâu hơn tất cả mọi người. Nhưng nói cậu sợ thì... cậu đang bình tĩnh lấy cuốn sổ ghi chép ra, bắt đầu viết.Khán giả: "..."Khán giả khác: "..."Dù là cưa điện của Eugene hay khối rubik của Trấn Tinh thì đều rất phiền phức, nhưng hiển nhiên cái bóng kia rất có kinh nghiệm chiến đấu, né tránh một cách lão luyện. Không ai có thể một mình đánh bại gã, nhưng bị chín người bọn họ bao vây, cái bóng kia cũng không có cách nào. Vì thế rất nhanh, gã tung ra một thứ gì đó."Ầm!"Một tiếng nổ mạnh. Làn khói ngột ngạt lập tức tràn ngập không khí, hành động của đám người Eugene đã bị kiềm hãm trong một chốc. Cũng chính trong nháy mắt này, bóng đen biến mất với tốc độ cực nhanh.

Chương 70: Trường Đào Tạo Lê Minh (26)