Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 83: Trường Đào Tạo Lê Minh (39)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Đúng lúc này, lỗ tai của Eugene giật giật, tất cả những người khác đều nhìn về một hướng — Có người!Ký túc xá của học sinh, lớp phó học tập đi ra từ bên trong. Cậu ta nhìn quanh khắp nơi, thấy không có ai liền đi nhanh về phía trước, dáng vẻ vô cùng có mục đích."Cậu ta làm gì vậy?" Annie nhíu mày.Trấn Tinh nhảy xuống khỏi cái cây: "Đuổi theo."Chín người giống như bay nhanh chóng chạy theo lớp phó học tập, Hòa Ngọc theo sau cùng, bay rất chậm, vô cùng nhàn nhã.Khán giả: "... Không biết vì sao, cứ luôn cảm thấy Hòa Ngọc có vẻ rất, rất trâu bò."Khán giả khác: "Còn không phải à? Những người khác đều điên cuồng chạy theo, cậu ta thì chỉ chậm rãi bay."Hòa Ngọc cũng không dám bay quá nhanh, bay trước rất dễ rút dây động rừng. Cậu chỉ cần biết phương hướng của nhóm Eugene là có thể đuổi theo rồi, chỉ là càng bay càng cảm thấy quen thuộc. Hòa Ngọc nhướng mày.Rất nhanh, người phía trước ngừng lại, bọn họ đã đến nơi — Phòng bảo vệ.Lớp phó học tập đi vào phòng bảo vệ. Khi Hòa Ngọc đáp xuống đất, Quỳnh vừa mới lén lút đến gần, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh từ thiết bị trên tay Trấn Tinh. Khi Hòa Ngọc đến gần thì lớp phó học tập mới nói câu nói đầu tiên, cũng vì câu này làm cho cậu lại nhướng mày lần nữa."Cha." Lớp phó học tập nói.Chín người còn lại thì không có phản ứng gì khác, chỉ có Eugene nói: "Bảo vệ là cha của lớp phó học tập, vậy ông ấy cũng có thể là hung thủ. Dù sao thì dường như lớp phó học tập biết một chút manh mối, mà người thân thiết với cậu ta đều có khả năng."Cuộc đối thoại vẫn đang tiếp diễn."Sao con lại tới đây? Không phải cha đã nói đừng để người khác biết quan hệ của chúng ta sao?" Giọng nói của chú bảo vệ có chút bất đắc dĩ.Lớp phó học tập: "Con đến là có việc muốn nói với cha. Bọn họ đang điều tra vụ án giết người, chín người mới chuyển đến kia cùng với thầy Hòa Ngọc môn Khoa học cơ bản đều đang điều tra."Bảo vệ sửng sốt, sau đó liền nhíu mày: "Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta? Con về đi, xem như chưa phát hiện ra cái gì."Lớp phó học tập: "Nhưng mà con lo lắng..." Vẻ mặt của vài người dần nghiêm túc, nhìn chằm chằm về hướng phòng bảo vệ.Bảo vệ thở dài: "Không có gì phải lo lắng cả, con đi học đi, cha sẽ canh cổng thật tốt, con phải nhìn về phía trước chứ."Lớp phó học tập cắn răng: "Con không nhịn được, con vừa nhắm mắt lại thì chính là cảnh tượng đó.""Đừng nghĩ nữa!" Chú bảo vệ xoa đầu lớp phó học tập: "Con trai, đêm nay ngủ ở đây đi, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, cha sẽ trông chừng con."Lúc sau, hai người không nói gì nữa. Quỳnh lặng lẽ lui ra, mọi người đều lùi xa hơn một chút.Đường Kha gần như chắc chắn nói: "Bảo vệ rất đáng nghi!"Những người khác sôi nổi nhìn về phía Hòa Ngọc. Hòa Ngọc không nói gì, tầm mắt cắm xuống mặt đất, dường như đang lâm vào trầm tư.Eugene bước đến, tò mò hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì?"Hòa Ngọc ngẩng đầu, cười: "Quả nhiên, suy đoán của tôi lại chính xác ở một hướng."Eugene: "Cái gì?"Khán giả: "... Cái gì?"
Đúng lúc này, lỗ tai của Eugene giật giật, tất cả những người khác đều nhìn về một hướng — Có người!
Ký túc xá của học sinh, lớp phó học tập đi ra từ bên trong.
Cậu ta nhìn quanh khắp nơi, thấy không có ai liền đi nhanh về phía trước, dáng vẻ vô cùng có mục đích.
"Cậu ta làm gì vậy?" Annie nhíu mày.
Trấn Tinh nhảy xuống khỏi cái cây: "Đuổi theo."
Chín người giống như bay nhanh chóng chạy theo lớp phó học tập, Hòa Ngọc theo sau cùng, bay rất chậm, vô cùng nhàn nhã.
Khán giả: "... Không biết vì sao, cứ luôn cảm thấy Hòa Ngọc có vẻ rất, rất trâu bò."
Khán giả khác: "Còn không phải à? Những người khác đều điên cuồng chạy theo, cậu ta thì chỉ chậm rãi bay."
Hòa Ngọc cũng không dám bay quá nhanh, bay trước rất dễ rút dây động rừng. Cậu chỉ cần biết phương hướng của nhóm Eugene là có thể đuổi theo rồi, chỉ là càng bay càng cảm thấy quen thuộc.
Hòa Ngọc nhướng mày.
Rất nhanh, người phía trước ngừng lại, bọn họ đã đến nơi — Phòng bảo vệ.
Lớp phó học tập đi vào phòng bảo vệ.
Khi Hòa Ngọc đáp xuống đất, Quỳnh vừa mới lén lút đến gần, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh từ thiết bị trên tay Trấn Tinh. Khi Hòa Ngọc đến gần thì lớp phó học tập mới nói câu nói đầu tiên, cũng vì câu này làm cho cậu lại nhướng mày lần nữa.
"Cha." Lớp phó học tập nói.
Chín người còn lại thì không có phản ứng gì khác, chỉ có Eugene nói: "Bảo vệ là cha của lớp phó học tập, vậy ông ấy cũng có thể là hung thủ. Dù sao thì dường như lớp phó học tập biết một chút manh mối, mà người thân thiết với cậu ta đều có khả năng."
Cuộc đối thoại vẫn đang tiếp diễn.
"Sao con lại tới đây? Không phải cha đã nói đừng để người khác biết quan hệ của chúng ta sao?" Giọng nói của chú bảo vệ có chút bất đắc dĩ.
Lớp phó học tập: "Con đến là có việc muốn nói với cha. Bọn họ đang điều tra vụ án giết người, chín người mới chuyển đến kia cùng với thầy Hòa Ngọc môn Khoa học cơ bản đều đang điều tra."
Bảo vệ sửng sốt, sau đó liền nhíu mày: "Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta? Con về đi, xem như chưa phát hiện ra cái gì."
Lớp phó học tập: "Nhưng mà con lo lắng..." Vẻ mặt của vài người dần nghiêm túc, nhìn chằm chằm về hướng phòng bảo vệ.
Bảo vệ thở dài: "Không có gì phải lo lắng cả, con đi học đi, cha sẽ canh cổng thật tốt, con phải nhìn về phía trước chứ."
Lớp phó học tập cắn răng: "Con không nhịn được, con vừa nhắm mắt lại thì chính là cảnh tượng đó."
"Đừng nghĩ nữa!" Chú bảo vệ xoa đầu lớp phó học tập: "Con trai, đêm nay ngủ ở đây đi, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, cha sẽ trông chừng con."
Lúc sau, hai người không nói gì nữa. Quỳnh lặng lẽ lui ra, mọi người đều lùi xa hơn một chút.
Đường Kha gần như chắc chắn nói: "Bảo vệ rất đáng nghi!"
Những người khác sôi nổi nhìn về phía Hòa Ngọc. Hòa Ngọc không nói gì, tầm mắt cắm xuống mặt đất, dường như đang lâm vào trầm tư.
Eugene bước đến, tò mò hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì?"
Hòa Ngọc ngẩng đầu, cười: "Quả nhiên, suy đoán của tôi lại chính xác ở một hướng."
Eugene: "Cái gì?"
Khán giả: "... Cái gì?"
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Đúng lúc này, lỗ tai của Eugene giật giật, tất cả những người khác đều nhìn về một hướng — Có người!Ký túc xá của học sinh, lớp phó học tập đi ra từ bên trong. Cậu ta nhìn quanh khắp nơi, thấy không có ai liền đi nhanh về phía trước, dáng vẻ vô cùng có mục đích."Cậu ta làm gì vậy?" Annie nhíu mày.Trấn Tinh nhảy xuống khỏi cái cây: "Đuổi theo."Chín người giống như bay nhanh chóng chạy theo lớp phó học tập, Hòa Ngọc theo sau cùng, bay rất chậm, vô cùng nhàn nhã.Khán giả: "... Không biết vì sao, cứ luôn cảm thấy Hòa Ngọc có vẻ rất, rất trâu bò."Khán giả khác: "Còn không phải à? Những người khác đều điên cuồng chạy theo, cậu ta thì chỉ chậm rãi bay."Hòa Ngọc cũng không dám bay quá nhanh, bay trước rất dễ rút dây động rừng. Cậu chỉ cần biết phương hướng của nhóm Eugene là có thể đuổi theo rồi, chỉ là càng bay càng cảm thấy quen thuộc. Hòa Ngọc nhướng mày.Rất nhanh, người phía trước ngừng lại, bọn họ đã đến nơi — Phòng bảo vệ.Lớp phó học tập đi vào phòng bảo vệ. Khi Hòa Ngọc đáp xuống đất, Quỳnh vừa mới lén lút đến gần, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh từ thiết bị trên tay Trấn Tinh. Khi Hòa Ngọc đến gần thì lớp phó học tập mới nói câu nói đầu tiên, cũng vì câu này làm cho cậu lại nhướng mày lần nữa."Cha." Lớp phó học tập nói.Chín người còn lại thì không có phản ứng gì khác, chỉ có Eugene nói: "Bảo vệ là cha của lớp phó học tập, vậy ông ấy cũng có thể là hung thủ. Dù sao thì dường như lớp phó học tập biết một chút manh mối, mà người thân thiết với cậu ta đều có khả năng."Cuộc đối thoại vẫn đang tiếp diễn."Sao con lại tới đây? Không phải cha đã nói đừng để người khác biết quan hệ của chúng ta sao?" Giọng nói của chú bảo vệ có chút bất đắc dĩ.Lớp phó học tập: "Con đến là có việc muốn nói với cha. Bọn họ đang điều tra vụ án giết người, chín người mới chuyển đến kia cùng với thầy Hòa Ngọc môn Khoa học cơ bản đều đang điều tra."Bảo vệ sửng sốt, sau đó liền nhíu mày: "Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta? Con về đi, xem như chưa phát hiện ra cái gì."Lớp phó học tập: "Nhưng mà con lo lắng..." Vẻ mặt của vài người dần nghiêm túc, nhìn chằm chằm về hướng phòng bảo vệ.Bảo vệ thở dài: "Không có gì phải lo lắng cả, con đi học đi, cha sẽ canh cổng thật tốt, con phải nhìn về phía trước chứ."Lớp phó học tập cắn răng: "Con không nhịn được, con vừa nhắm mắt lại thì chính là cảnh tượng đó.""Đừng nghĩ nữa!" Chú bảo vệ xoa đầu lớp phó học tập: "Con trai, đêm nay ngủ ở đây đi, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, cha sẽ trông chừng con."Lúc sau, hai người không nói gì nữa. Quỳnh lặng lẽ lui ra, mọi người đều lùi xa hơn một chút.Đường Kha gần như chắc chắn nói: "Bảo vệ rất đáng nghi!"Những người khác sôi nổi nhìn về phía Hòa Ngọc. Hòa Ngọc không nói gì, tầm mắt cắm xuống mặt đất, dường như đang lâm vào trầm tư.Eugene bước đến, tò mò hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì?"Hòa Ngọc ngẩng đầu, cười: "Quả nhiên, suy đoán của tôi lại chính xác ở một hướng."Eugene: "Cái gì?"Khán giả: "... Cái gì?"