Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 90: Trường Đào Tạo Lê Minh (46)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Sau khi Hòa Ngọc rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, rẽ vào một nơi yên ắng phía sau tòa nhà. Chín người khác đều ở đây. Eugene và Cách Đới đã được lắp ráp hoàn chỉnh lại, đang hoạt động cơ thể. Sắc mặt của Cách Đới rất khó coi, thấy Hòa Ngọc đến đây, hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt.Eugene vặn cổ, hỏi: "Hung thủ gần như gói gọn lại là bảo vệ rồi nhỉ?" Dừng một chút, gã tiếp tục: "Có điều để đề phòng thì sáng hôm nay theo dõi bảo vệ và lớp phó học tập, cố gắng để nắm được manh mối xác thực, buổi tối trực tiếp ra tay."Thành Chiêu: "Tôi không có ý kiến."Trấn Tinh: "Đồng ý."Những người khác cũng đều gật đầu, dù sao thì nếu đúng như lời Hòa Ngọc phân tích thì bọn họ tuyệt đối không thể giết nhầm người.Hòa Ngọc: "Tôi không đi theo dõi ông ấy." Cậu gõ gõ Eugene: "Chiếu thông tin quét được từ màn hình ra đi, tôi xem thử thông tin của tám học sinh bị giết."Eugene sửng sốt: "Còn xem cái này để làm gì?" Nhưng gã vẫn thành thật chiếu ảnh ra. Hòa Ngọc nghiêm túc xem, cau mày lướt qua từng cái. Khi đến tờ thứ tám, thì hơi dừng lại, sau đó liền đẩy gọng kính, nhìn tin tức liên quan đến người này với vẻ mặt suy tư. Một lúc lâu sau, cậu phất tay, kêu Eugene tắt màn hình chiếu."Đi thôi." Hòa Ngọc nói."Nhóm chúng ta vẫn chia thành hai đường, Quỳnh cô và -" Cách Đới sắp xếp.Hòa Ngọc dừng chân lại: "Ý tôi nói là — đi thôi, nên vào lớp rồi."Cách Đới: "???"Mọi người: "???"Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Đi học?!""Đi thôi." Hòa Ngọc nói.Hòa Ngọc gật đầu chắc chắn như lẽ đương nhiên: "Ừ, đi học, lớp thực hành Khoa học cơ bản của tôi."Sau khi Hòa Ngọc rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, rẽ vào một nơi yên ắng phía sau tòa nhà. Chín người khác đều ở đây. Eugene và Cách Đới đã được lắp ráp hoàn chỉnh lại, đang hoạt động cơ thể. Sắc mặt của Cách Đới rất khó coi, thấy Hòa Ngọc đến đây, hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt.Eugene vặn cổ, hỏi: "Hung thủ gần như gói gọn lại là bảo vệ rồi nhỉ?" Dừng một chút, gã tiếp tục: "Có điều để đề phòng thì sáng hôm nay theo dõi bảo vệ và lớp phó học tập, cố gắng để nắm được manh mối xác thực, buổi tối trực tiếp ra tay."Thành Chiêu: "Tôi không có ý kiến."Trấn Tinh: "Đồng ý."Những người khác cũng đều gật đầu, dù sao thì nếu đúng như lời Hòa Ngọc phân tích thì bọn họ tuyệt đối không thể giết nhầm người.Hòa Ngọc: "Tôi không đi theo dõi ông ấy." Cậu gõ gõ Eugene: "Chiếu thông tin quét được từ màn hình ra đi, tôi xem thử thông tin của tám học sinh bị giết."Eugene sửng sốt: "Còn xem cái này để làm gì?" Nhưng gã vẫn thành thật chiếu ảnh ra. Hòa Ngọc nghiêm túc xem, cau mày lướt qua từng cái. Khi đến tờ thứ tám, thì hơi dừng lại, sau đó liền đẩy gọng kính, nhìn tin tức liên quan đến người này với vẻ mặt suy tư. Một lúc lâu sau, cậu phất tay, kêu Eugene tắt màn hình chiếu."Đi thôi." Hòa Ngọc nói."Nhóm chúng ta vẫn chia thành hai đường, Quỳnh cô và -" Cách Đới sắp xếp.Hòa Ngọc dừng chân lại: "Ý tôi nói là — đi thôi, nên vào lớp rồi."Cách Đới: "???"Mọi người: "???"Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Đi học?!""Đi thôi." Hòa Ngọc nói.Hòa Ngọc gật đầu chắc chắn như lẽ đương nhiên: "Ừ, đi học, lớp thực hành Khoa học cơ bản của tôi."
Sau khi Hòa Ngọc rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, rẽ vào một nơi yên ắng phía sau tòa nhà.
Chín người khác đều ở đây. Eugene và Cách Đới đã được lắp ráp hoàn chỉnh lại, đang hoạt động cơ thể. Sắc mặt của Cách Đới rất khó coi, thấy Hòa Ngọc đến đây, hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt.
Eugene vặn cổ, hỏi: "Hung thủ gần như gói gọn lại là bảo vệ rồi nhỉ?" Dừng một chút, gã tiếp tục: "Có điều để đề phòng thì sáng hôm nay theo dõi bảo vệ và lớp phó học tập, cố gắng để nắm được manh mối xác thực, buổi tối trực tiếp ra tay."
Thành Chiêu: "Tôi không có ý kiến."
Trấn Tinh: "Đồng ý."
Những người khác cũng đều gật đầu, dù sao thì nếu đúng như lời Hòa Ngọc phân tích thì bọn họ tuyệt đối không thể giết nhầm người.
Hòa Ngọc: "Tôi không đi theo dõi ông ấy." Cậu gõ gõ Eugene: "Chiếu thông tin quét được từ màn hình ra đi, tôi xem thử thông tin của tám học sinh bị giết."
Eugene sửng sốt: "Còn xem cái này để làm gì?" Nhưng gã vẫn thành thật chiếu ảnh ra.
Hòa Ngọc nghiêm túc xem, cau mày lướt qua từng cái. Khi đến tờ thứ tám, thì hơi dừng lại, sau đó liền đẩy gọng kính, nhìn tin tức liên quan đến người này với vẻ mặt suy tư. Một lúc lâu sau, cậu phất tay, kêu Eugene tắt màn hình chiếu.
"Đi thôi." Hòa Ngọc nói.
"Nhóm chúng ta vẫn chia thành hai đường, Quỳnh cô và -" Cách Đới sắp xếp.
Hòa Ngọc dừng chân lại: "Ý tôi nói là — đi thôi, nên vào lớp rồi."
Cách Đới: "???"
Mọi người: "???"
Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Đi học?!"
"Đi thôi." Hòa Ngọc nói.
Hòa Ngọc gật đầu chắc chắn như lẽ đương nhiên: "Ừ, đi học, lớp thực hành Khoa học cơ bản của tôi."
Sau khi Hòa Ngọc rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, rẽ vào một nơi yên ắng phía sau tòa nhà.
Chín người khác đều ở đây. Eugene và Cách Đới đã được lắp ráp hoàn chỉnh lại, đang hoạt động cơ thể. Sắc mặt của Cách Đới rất khó coi, thấy Hòa Ngọc đến đây, hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt.
Eugene vặn cổ, hỏi: "Hung thủ gần như gói gọn lại là bảo vệ rồi nhỉ?" Dừng một chút, gã tiếp tục: "Có điều để đề phòng thì sáng hôm nay theo dõi bảo vệ và lớp phó học tập, cố gắng để nắm được manh mối xác thực, buổi tối trực tiếp ra tay."
Thành Chiêu: "Tôi không có ý kiến."
Trấn Tinh: "Đồng ý."
Những người khác cũng đều gật đầu, dù sao thì nếu đúng như lời Hòa Ngọc phân tích thì bọn họ tuyệt đối không thể giết nhầm người.
Hòa Ngọc: "Tôi không đi theo dõi ông ấy." Cậu gõ gõ Eugene: "Chiếu thông tin quét được từ màn hình ra đi, tôi xem thử thông tin của tám học sinh bị giết."
Eugene sửng sốt: "Còn xem cái này để làm gì?" Nhưng gã vẫn thành thật chiếu ảnh ra.
Hòa Ngọc nghiêm túc xem, cau mày lướt qua từng cái. Khi đến tờ thứ tám, thì hơi dừng lại, sau đó liền đẩy gọng kính, nhìn tin tức liên quan đến người này với vẻ mặt suy tư. Một lúc lâu sau, cậu phất tay, kêu Eugene tắt màn hình chiếu.
"Đi thôi." Hòa Ngọc nói.
"Nhóm chúng ta vẫn chia thành hai đường, Quỳnh cô và -" Cách Đới sắp xếp.
Hòa Ngọc dừng chân lại: "Ý tôi nói là — đi thôi, nên vào lớp rồi."
Cách Đới: "???"
Mọi người: "???"
Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Đi học?!"
"Đi thôi." Hòa Ngọc nói.
Hòa Ngọc gật đầu chắc chắn như lẽ đương nhiên: "Ừ, đi học, lớp thực hành Khoa học cơ bản của tôi."
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Sau khi Hòa Ngọc rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, rẽ vào một nơi yên ắng phía sau tòa nhà. Chín người khác đều ở đây. Eugene và Cách Đới đã được lắp ráp hoàn chỉnh lại, đang hoạt động cơ thể. Sắc mặt của Cách Đới rất khó coi, thấy Hòa Ngọc đến đây, hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt.Eugene vặn cổ, hỏi: "Hung thủ gần như gói gọn lại là bảo vệ rồi nhỉ?" Dừng một chút, gã tiếp tục: "Có điều để đề phòng thì sáng hôm nay theo dõi bảo vệ và lớp phó học tập, cố gắng để nắm được manh mối xác thực, buổi tối trực tiếp ra tay."Thành Chiêu: "Tôi không có ý kiến."Trấn Tinh: "Đồng ý."Những người khác cũng đều gật đầu, dù sao thì nếu đúng như lời Hòa Ngọc phân tích thì bọn họ tuyệt đối không thể giết nhầm người.Hòa Ngọc: "Tôi không đi theo dõi ông ấy." Cậu gõ gõ Eugene: "Chiếu thông tin quét được từ màn hình ra đi, tôi xem thử thông tin của tám học sinh bị giết."Eugene sửng sốt: "Còn xem cái này để làm gì?" Nhưng gã vẫn thành thật chiếu ảnh ra. Hòa Ngọc nghiêm túc xem, cau mày lướt qua từng cái. Khi đến tờ thứ tám, thì hơi dừng lại, sau đó liền đẩy gọng kính, nhìn tin tức liên quan đến người này với vẻ mặt suy tư. Một lúc lâu sau, cậu phất tay, kêu Eugene tắt màn hình chiếu."Đi thôi." Hòa Ngọc nói."Nhóm chúng ta vẫn chia thành hai đường, Quỳnh cô và -" Cách Đới sắp xếp.Hòa Ngọc dừng chân lại: "Ý tôi nói là — đi thôi, nên vào lớp rồi."Cách Đới: "???"Mọi người: "???"Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Đi học?!""Đi thôi." Hòa Ngọc nói.Hòa Ngọc gật đầu chắc chắn như lẽ đương nhiên: "Ừ, đi học, lớp thực hành Khoa học cơ bản của tôi."Sau khi Hòa Ngọc rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, rẽ vào một nơi yên ắng phía sau tòa nhà. Chín người khác đều ở đây. Eugene và Cách Đới đã được lắp ráp hoàn chỉnh lại, đang hoạt động cơ thể. Sắc mặt của Cách Đới rất khó coi, thấy Hòa Ngọc đến đây, hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt.Eugene vặn cổ, hỏi: "Hung thủ gần như gói gọn lại là bảo vệ rồi nhỉ?" Dừng một chút, gã tiếp tục: "Có điều để đề phòng thì sáng hôm nay theo dõi bảo vệ và lớp phó học tập, cố gắng để nắm được manh mối xác thực, buổi tối trực tiếp ra tay."Thành Chiêu: "Tôi không có ý kiến."Trấn Tinh: "Đồng ý."Những người khác cũng đều gật đầu, dù sao thì nếu đúng như lời Hòa Ngọc phân tích thì bọn họ tuyệt đối không thể giết nhầm người.Hòa Ngọc: "Tôi không đi theo dõi ông ấy." Cậu gõ gõ Eugene: "Chiếu thông tin quét được từ màn hình ra đi, tôi xem thử thông tin của tám học sinh bị giết."Eugene sửng sốt: "Còn xem cái này để làm gì?" Nhưng gã vẫn thành thật chiếu ảnh ra. Hòa Ngọc nghiêm túc xem, cau mày lướt qua từng cái. Khi đến tờ thứ tám, thì hơi dừng lại, sau đó liền đẩy gọng kính, nhìn tin tức liên quan đến người này với vẻ mặt suy tư. Một lúc lâu sau, cậu phất tay, kêu Eugene tắt màn hình chiếu."Đi thôi." Hòa Ngọc nói."Nhóm chúng ta vẫn chia thành hai đường, Quỳnh cô và -" Cách Đới sắp xếp.Hòa Ngọc dừng chân lại: "Ý tôi nói là — đi thôi, nên vào lớp rồi."Cách Đới: "???"Mọi người: "???"Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Đi học?!""Đi thôi." Hòa Ngọc nói.Hòa Ngọc gật đầu chắc chắn như lẽ đương nhiên: "Ừ, đi học, lớp thực hành Khoa học cơ bản của tôi."