Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 106: Trường Đào Tạo Lê Minh (62)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Ngày hôm sau.Chú nhiệm lớp tìm Vạn Nhân Trảm nói chuyện, không cho phép gã bắt nạt lớp phó học tập nữa, cũng không cho phép bắt nạt bất kỳ bạn học nào. Vạn Nhân Trảm trả lời có lệ, sau khi về, tóm lấy lớp phó học tập rồi lớn tiếng nói: "Là mày mách giáo viên đúng không, không đánh lại được thì đi báo giáo viên, đúng là vô dụng, mọi người đừng có để ý đến cậu ta nữa." Vẻ mặt gã càn rỡ lại ngạo mạn, khiến người ta vô cùng chán ghét.Lớp phó học tập đỏ bừng mặt. Tất cả bạn học trong lớp đều đang nhìn bọn họ, trừ lớp trưởng khuyên vài câu ra, những người khác đều không lên tiếng, chỉ nhìn thôi, bàn tay lớp phó học tập đã nắm chặt thành nắm đấm.Đêm đó, lúc lớp phó học tập đi qua lại đụng phải Vạn Nhân Trảm. Lần này, Vạn Nhân Trảm không để cậu ta đi. "Một lần rồi hai lần, sao nào, mày cho là lần nào tao cũng tha cho mày sao, ai cho mày cái lá gan dám đắc tội với tao hả?" Lúc gã nói, có mang theo mùi rượu. Hiển nhiên, thế này là vừa say mèm về. Khuôn mặt lớp phó học tập lập tức trầm xuống, đồng thời, đáy mắt u ám càng sâu hơn. Cậu ta nhận ra được Vạn Nhân Trảm đang cố ý gây sự.Vạn Nhân Trảm nhe răng cười rồi nhấc lớp phó học tập lên cao, muốn để cậu ta ngã xuống đất, lớp phó học tập nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng. Năng lực chiến đấu của cậu ta không chịu nổi một đòn nào trước mặt Vạn Nhân Trảm."Dừng tay." Đột nhiên, một giọng nữ trong tréo vang lên. Vạn Nhân Trảm ngẩng đầu nhìn, Quỳnh xuất hiện trong tầm mắt, đi bên cạnh cô ta là Hòa Ngọc. Quỳnh nhỏ nhắn và Hòa Ngọc vóc dáng gầy yếu đang tới gần, vẻ mặt tức giận: "Vạn Nhân Trảm, cậu đang làm gì? Cậu lại dám bắt nạt bạn học, mau thả cậu ấy xuống."Vạn Nhân Trảm nhấc lớp phó học tập lên, không kiên nhẫn: "Bớt nhiều chuyện đi."Quỳnh trừng to mắt: "Không phải chúng ta đã bàn với nhau là cùng đi tìm hung thủ, theo đuổi k*ch th*ch sao? Sao cậu lại đi bắt nạt lớp phó học tập, mau buông tay.""Mày bớt nhiều chuyện đi, hôm nay ông đây đang có tâm trạng không tốt, đừng có nhảm I*n nữa, nếu không thì bắt nạt cả chúng mày luôn đấy." Vạn Nhân Trảm cười lạnh.Hòa Ngọc đẩy kính mắt: "Trường chúng ta có quy định mới, không thể làm nhục bạn học, Vạn Nhân Trảm, em bị đuổi học, mau thả bạn xuống rồi xin lỗi bạn đi."Vạn Nhân Trảm sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn: "Mày dám đuổi học tao? Coi mình là giáo viên của tao thật à, đm, mày cản tao, mày dựa vào cái gì mà dám quản ông đây chứ?" Gã cười to ra tiếng: "Ha ha ha, hai đứa gà yếu như mấy người muốn cứu cậu ta, nếu vậy thì gia nhập đi, chúng mày chết chung với cậu ta đi!""Ông đây đã ngứa mắt mấy người từ lâu rồi, năng lực chiến đấu thì kém, tao xử hết chúng mày, quá easy." Giọng nói của gã hung hãn bá đạo."Cậu..." Quỳnh trừng mắt.Đột nhiên lớp phó học tập điên cuồng giãy giụa, hét lên đau xé lòng: "Đi mau, các người mau đi đi." Vạn Nhân Trảm ném cậu ta xuống đất, rồi nhe răng cười với Quỳnh, thân hình cao lớn cường tráng bước từng bước tới gần, Quỳnh sợ tới mức lùi về phía sau theo bản năng, vẻ mặt sợ hãi.Quỳnh: "Không, đừng mà."Vạn Nhân Trảm nhe răng cười: "Trông cũng không tệ lắm, vừa hay để ông đây chơi, Hòa Ngọc!"Người xem ở xa: "..."Quỳnh đang giả vờ yếu đuối: "..."Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..." Ơ, thế này?Vạn Nhân Trảm, gã tự thay đổi kịch bản.Hòa Ngọc là một cao thủ đối diễn, thực lực diễn xuất thuộc cấp cực kỳ cực kỳ đỉnh cao khỏi cần nghi ngờ gì, mặt cậu trắng bệch không ngừng lùi về sau, cơ thể không khống chế được sự run rẩy, giọng nói cũng run theo: "Em, tôi là thầy giáo của em, em đừng qua đây."Mái tóc rối bù trên trán, da thịt tái nhợt trong suốt lấp lánh, hàm răng chỉnh tề xinh đẹp đang cắn đôi môi trắng bệch. Dáng vẻ đó, gầy yếu, đáng thương, lại có cảm giác vô cùng dễ vỡ. Nhất là Vạn Nhân Trảm cao lớn cường tráng ở trước mặt đang ngày càng đến gần, cơ thể cậu cũng ngày càng run rẩy hơn, khiến người ta muốn bắt nạt cậu, mạnh mẽ bắt nạt cậu. Dáng vẻ như vậy, nam hay nữ đều không thể chịu nổi.Bình luận: "Mẹ kiếp, Hòa Ngọc này đúng là biết diễn."Quỳnh: "...." Cô ta lặng lẽ lùi sang bên cạnh, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. So với Hòa Ngọc, cô ta thấy mình có hơi dư thừa, dù sao thì khi cô ta giả vờ yếu đuối, dấu vết ngụy trang quá rõ ràng.
Ngày hôm sau.
Chú nhiệm lớp tìm Vạn Nhân Trảm nói chuyện, không cho phép gã bắt nạt lớp phó học tập nữa, cũng không cho phép bắt nạt bất kỳ bạn học nào.
Vạn Nhân Trảm trả lời có lệ, sau khi về, tóm lấy lớp phó học tập rồi lớn tiếng nói: "Là mày mách giáo viên đúng không, không đánh lại được thì đi báo giáo viên, đúng là vô dụng, mọi người đừng có để ý đến cậu ta nữa." Vẻ mặt gã càn rỡ lại ngạo mạn, khiến người ta vô cùng chán ghét.
Lớp phó học tập đỏ bừng mặt. Tất cả bạn học trong lớp đều đang nhìn bọn họ, trừ lớp trưởng khuyên vài câu ra, những người khác đều không lên tiếng, chỉ nhìn thôi, bàn tay lớp phó học tập đã nắm chặt thành nắm đấm.
Đêm đó, lúc lớp phó học tập đi qua lại đụng phải Vạn Nhân Trảm. Lần này, Vạn Nhân Trảm không để cậu ta đi.
"Một lần rồi hai lần, sao nào, mày cho là lần nào tao cũng tha cho mày sao, ai cho mày cái lá gan dám đắc tội với tao hả?" Lúc gã nói, có mang theo mùi rượu. Hiển nhiên, thế này là vừa say mèm về.
Khuôn mặt lớp phó học tập lập tức trầm xuống, đồng thời, đáy mắt u ám càng sâu hơn. Cậu ta nhận ra được Vạn Nhân Trảm đang cố ý gây sự.
Vạn Nhân Trảm nhe răng cười rồi nhấc lớp phó học tập lên cao, muốn để cậu ta ngã xuống đất, lớp phó học tập nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng. Năng lực chiến đấu của cậu ta không chịu nổi một đòn nào trước mặt Vạn Nhân Trảm.
"Dừng tay." Đột nhiên, một giọng nữ trong tréo vang lên.
Vạn Nhân Trảm ngẩng đầu nhìn, Quỳnh xuất hiện trong tầm mắt, đi bên cạnh cô ta là Hòa Ngọc.
Quỳnh nhỏ nhắn và Hòa Ngọc vóc dáng gầy yếu đang tới gần, vẻ mặt tức giận: "Vạn Nhân Trảm, cậu đang làm gì? Cậu lại dám bắt nạt bạn học, mau thả cậu ấy xuống."
Vạn Nhân Trảm nhấc lớp phó học tập lên, không kiên nhẫn: "Bớt nhiều chuyện đi."
Quỳnh trừng to mắt: "Không phải chúng ta đã bàn với nhau là cùng đi tìm hung thủ, theo đuổi k*ch th*ch sao? Sao cậu lại đi bắt nạt lớp phó học tập, mau buông tay."
"Mày bớt nhiều chuyện đi, hôm nay ông đây đang có tâm trạng không tốt, đừng có nhảm I*n nữa, nếu không thì bắt nạt cả chúng mày luôn đấy." Vạn Nhân Trảm cười lạnh.
Hòa Ngọc đẩy kính mắt: "Trường chúng ta có quy định mới, không thể làm nhục bạn học, Vạn Nhân Trảm, em bị đuổi học, mau thả bạn xuống rồi xin lỗi bạn đi."
Vạn Nhân Trảm sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn: "Mày dám đuổi học tao? Coi mình là giáo viên của tao thật à, đm, mày cản tao, mày dựa vào cái gì mà dám quản ông đây chứ?" Gã cười to ra tiếng: "Ha ha ha, hai đứa gà yếu như mấy người muốn cứu cậu ta, nếu vậy thì gia nhập đi, chúng mày chết chung với cậu ta đi!"
"Ông đây đã ngứa mắt mấy người từ lâu rồi, năng lực chiến đấu thì kém, tao xử hết chúng mày, quá easy." Giọng nói của gã hung hãn bá đạo.
"Cậu..." Quỳnh trừng mắt.
Đột nhiên lớp phó học tập điên cuồng giãy giụa, hét lên đau xé lòng: "Đi mau, các người mau đi đi."
Vạn Nhân Trảm ném cậu ta xuống đất, rồi nhe răng cười với Quỳnh, thân hình cao lớn cường tráng bước từng bước tới gần, Quỳnh sợ tới mức lùi về phía sau theo bản năng, vẻ mặt sợ hãi.
Quỳnh: "Không, đừng mà."
Vạn Nhân Trảm nhe răng cười: "Trông cũng không tệ lắm, vừa hay để ông đây chơi, Hòa Ngọc!"
Người xem ở xa: "..."
Quỳnh đang giả vờ yếu đuối: "..."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..." Ơ, thế này?
Vạn Nhân Trảm, gã tự thay đổi kịch bản.
Hòa Ngọc là một cao thủ đối diễn, thực lực diễn xuất thuộc cấp cực kỳ cực kỳ đỉnh cao khỏi cần nghi ngờ gì, mặt cậu trắng bệch không ngừng lùi về sau, cơ thể không khống chế được sự run rẩy, giọng nói cũng run theo: "Em, tôi là thầy giáo của em, em đừng qua đây."
Mái tóc rối bù trên trán, da thịt tái nhợt trong suốt lấp lánh, hàm răng chỉnh tề xinh đẹp đang cắn đôi môi trắng bệch. Dáng vẻ đó, gầy yếu, đáng thương, lại có cảm giác vô cùng dễ vỡ.
Nhất là Vạn Nhân Trảm cao lớn cường tráng ở trước mặt đang ngày càng đến gần, cơ thể cậu cũng ngày càng run rẩy hơn, khiến người ta muốn bắt nạt cậu, mạnh mẽ bắt nạt cậu. Dáng vẻ như vậy, nam hay nữ đều không thể chịu nổi.
Bình luận: "Mẹ kiếp, Hòa Ngọc này đúng là biết diễn."
Quỳnh: "...." Cô ta lặng lẽ lùi sang bên cạnh, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. So với Hòa Ngọc, cô ta thấy mình có hơi dư thừa, dù sao thì khi cô ta giả vờ yếu đuối, dấu vết ngụy trang quá rõ ràng.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Ngày hôm sau.Chú nhiệm lớp tìm Vạn Nhân Trảm nói chuyện, không cho phép gã bắt nạt lớp phó học tập nữa, cũng không cho phép bắt nạt bất kỳ bạn học nào. Vạn Nhân Trảm trả lời có lệ, sau khi về, tóm lấy lớp phó học tập rồi lớn tiếng nói: "Là mày mách giáo viên đúng không, không đánh lại được thì đi báo giáo viên, đúng là vô dụng, mọi người đừng có để ý đến cậu ta nữa." Vẻ mặt gã càn rỡ lại ngạo mạn, khiến người ta vô cùng chán ghét.Lớp phó học tập đỏ bừng mặt. Tất cả bạn học trong lớp đều đang nhìn bọn họ, trừ lớp trưởng khuyên vài câu ra, những người khác đều không lên tiếng, chỉ nhìn thôi, bàn tay lớp phó học tập đã nắm chặt thành nắm đấm.Đêm đó, lúc lớp phó học tập đi qua lại đụng phải Vạn Nhân Trảm. Lần này, Vạn Nhân Trảm không để cậu ta đi. "Một lần rồi hai lần, sao nào, mày cho là lần nào tao cũng tha cho mày sao, ai cho mày cái lá gan dám đắc tội với tao hả?" Lúc gã nói, có mang theo mùi rượu. Hiển nhiên, thế này là vừa say mèm về. Khuôn mặt lớp phó học tập lập tức trầm xuống, đồng thời, đáy mắt u ám càng sâu hơn. Cậu ta nhận ra được Vạn Nhân Trảm đang cố ý gây sự.Vạn Nhân Trảm nhe răng cười rồi nhấc lớp phó học tập lên cao, muốn để cậu ta ngã xuống đất, lớp phó học tập nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng. Năng lực chiến đấu của cậu ta không chịu nổi một đòn nào trước mặt Vạn Nhân Trảm."Dừng tay." Đột nhiên, một giọng nữ trong tréo vang lên. Vạn Nhân Trảm ngẩng đầu nhìn, Quỳnh xuất hiện trong tầm mắt, đi bên cạnh cô ta là Hòa Ngọc. Quỳnh nhỏ nhắn và Hòa Ngọc vóc dáng gầy yếu đang tới gần, vẻ mặt tức giận: "Vạn Nhân Trảm, cậu đang làm gì? Cậu lại dám bắt nạt bạn học, mau thả cậu ấy xuống."Vạn Nhân Trảm nhấc lớp phó học tập lên, không kiên nhẫn: "Bớt nhiều chuyện đi."Quỳnh trừng to mắt: "Không phải chúng ta đã bàn với nhau là cùng đi tìm hung thủ, theo đuổi k*ch th*ch sao? Sao cậu lại đi bắt nạt lớp phó học tập, mau buông tay.""Mày bớt nhiều chuyện đi, hôm nay ông đây đang có tâm trạng không tốt, đừng có nhảm I*n nữa, nếu không thì bắt nạt cả chúng mày luôn đấy." Vạn Nhân Trảm cười lạnh.Hòa Ngọc đẩy kính mắt: "Trường chúng ta có quy định mới, không thể làm nhục bạn học, Vạn Nhân Trảm, em bị đuổi học, mau thả bạn xuống rồi xin lỗi bạn đi."Vạn Nhân Trảm sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn: "Mày dám đuổi học tao? Coi mình là giáo viên của tao thật à, đm, mày cản tao, mày dựa vào cái gì mà dám quản ông đây chứ?" Gã cười to ra tiếng: "Ha ha ha, hai đứa gà yếu như mấy người muốn cứu cậu ta, nếu vậy thì gia nhập đi, chúng mày chết chung với cậu ta đi!""Ông đây đã ngứa mắt mấy người từ lâu rồi, năng lực chiến đấu thì kém, tao xử hết chúng mày, quá easy." Giọng nói của gã hung hãn bá đạo."Cậu..." Quỳnh trừng mắt.Đột nhiên lớp phó học tập điên cuồng giãy giụa, hét lên đau xé lòng: "Đi mau, các người mau đi đi." Vạn Nhân Trảm ném cậu ta xuống đất, rồi nhe răng cười với Quỳnh, thân hình cao lớn cường tráng bước từng bước tới gần, Quỳnh sợ tới mức lùi về phía sau theo bản năng, vẻ mặt sợ hãi.Quỳnh: "Không, đừng mà."Vạn Nhân Trảm nhe răng cười: "Trông cũng không tệ lắm, vừa hay để ông đây chơi, Hòa Ngọc!"Người xem ở xa: "..."Quỳnh đang giả vờ yếu đuối: "..."Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..." Ơ, thế này?Vạn Nhân Trảm, gã tự thay đổi kịch bản.Hòa Ngọc là một cao thủ đối diễn, thực lực diễn xuất thuộc cấp cực kỳ cực kỳ đỉnh cao khỏi cần nghi ngờ gì, mặt cậu trắng bệch không ngừng lùi về sau, cơ thể không khống chế được sự run rẩy, giọng nói cũng run theo: "Em, tôi là thầy giáo của em, em đừng qua đây."Mái tóc rối bù trên trán, da thịt tái nhợt trong suốt lấp lánh, hàm răng chỉnh tề xinh đẹp đang cắn đôi môi trắng bệch. Dáng vẻ đó, gầy yếu, đáng thương, lại có cảm giác vô cùng dễ vỡ. Nhất là Vạn Nhân Trảm cao lớn cường tráng ở trước mặt đang ngày càng đến gần, cơ thể cậu cũng ngày càng run rẩy hơn, khiến người ta muốn bắt nạt cậu, mạnh mẽ bắt nạt cậu. Dáng vẻ như vậy, nam hay nữ đều không thể chịu nổi.Bình luận: "Mẹ kiếp, Hòa Ngọc này đúng là biết diễn."Quỳnh: "...." Cô ta lặng lẽ lùi sang bên cạnh, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. So với Hòa Ngọc, cô ta thấy mình có hơi dư thừa, dù sao thì khi cô ta giả vờ yếu đuối, dấu vết ngụy trang quá rõ ràng.