Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 133: Trường Đào Tạo Lê Minh (89)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Người nằm trên mặt đất bị Hòa Ngọc bắt là một người tôn sư trọng đạo, người mà vẫn thường xuyên duy trì trật tự lớp học. Hòa Ngọc có sắp xếp gì cậu ta sẽ đi đầu chấp hành - lớp trưởng đã nhiều lần khiến trách nhóm Vạn Nhân Trảm.Đó cũng là người Vạn Nhân Trảm vô tình chỉ vào trước đó.Có điều, lúc này bọn họ đều không thể tin. Một học sinh chính trực liêm minh như thế, tôn sư trọng đạo như thế, là một lớp trưởng ưu tú quản lý học sinh, sao lại có thể là hung thủ sát hại Anna và Yuno cơ chứ? Hơn nữa, kẻ chủ mưu đã lẩn trốn ẩn dật ba tháng trời. Dù trông thế nào cũng không giống."Thầy Hoà." Lớp trưởng nhận ra giọng nói của Hòa Ngọc, vẻ mặt cậu ta mờ mịt: "Thầy Hòà, thầy, sao nhìn thầy lại giống Anna thế? Có chuyện gì vậy?""Mày là người giết Yuno?" Ông chú căng tin phía sau Hòa Ngọc tiến lên vài bước, đầu dao trỏ vào lớp trưởng."Gì cơ? Rốt cuộc các người đang nói gì vậy?" Lớp trưởng hoàn toàn mờ tịt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn họ, dường như không hề biết chuyện gì đã xảy ra.Mũi dao của ông chú căng tin hung tợn đâm về phía cậu ta, sức lực lớn đến mức gần như muốn dùng một nhát dao đó chém cậu ta thành hai nửa."Á." Tiếng thét chói tai của lớp trưởng vang lên: "Đừng mà, thầy Hòa cứu em!"Mũi dao nhọn dừng lại trước mặt cậu ta, ông chú căng tin trông vẻ hung dữ, hỏi: "Hỏi lại mày, mày giết Yuno đúng không?""Không phải tôi, tôi không biết mọi người đang nói gì cả. Tôi không giết Yuno, tôi cũng không giết Anna. Tôi không oán không thù với hai người họ mà." Lớp trưởng cứng đờ người nhìn mũi dao, sốt ruột phản bác: "Rốt cuộc mọi người muốn làm gì? Sao lại muốn giết tôi?"Nhân viên vệ sinh nhìn Hòa Ngọc: "Sao cậu lại nhìn cậu ta ra hung thủ?" Cho đến bây giờ, bà vẫn không nhìn ra được một kẽ hở nào. Tất cả phản ứng và biểu hiện của lớp trưởng đều rất phù hợp với một học sinh bình thường. Đầu tiên là mờ mịt, tiếp đến là sốt ruột lo lắng vì bị hiểu lầm, không có một chút bất thường nào. Vì vậy, làm thế nào mà Hòa Ngọc xác định được cậu ta giữa đám đông trong nháy mắt?Bình luận -"Tôi cũng muốn biết Hòa Ngọc làm cách nào để nhận biết hung thủ. Vừa rồi có rất nhiều học sinh, lớp trưởng chen chúc giữa đám đông đó, mới đầu tôi cũng không để ý đến cậu ta.""Đúng vậy, Hòa Ngọc phán đoán bằng cách nào nhỉ?""Tôi không hiểu, cậu ta siêu đến mức vừa liếc mắt một cái đã có thể tìm ra hung thủ rồi sao? Việc này không hợp với logic.""Phản ứng của lớp trưởng rất bình thường, không giống là phản ứng của hung thủ.""Hay là cậu ta giá họa cho người khác để thăng cấp?""Giá họa cho lớp trưởng để thăng cấp cũng không sao. Dù gì cũng là NPC, việc thăng cấp là quan trọng nhất."Tất cả mọi người từ khán giả đến hiện trường đều rất tò mò.Hòa Ngọc định đưa tay đẩy kính thì chợt nhận ra hôm nay cậu không đeo. Cậu bỏ tay xuống rất tự nhiên, bình tĩnh nói: "Cậu ngụy trang thật sự rất khéo, chắc hẳn là đã sống với cái mặt nạ đó từ nhỏ rồi."Ánh mắt của lớp trưởng mông lung.Hòa Ngọc: "Giữa đám đông, vẻ mặt của cậu rất khó để phán đoán. Lý do là vì phản ứng của cậu và người bên cạnh đều giống nhau y đúc. Cậu chen vào trong đó, tuyệt nhiên không có gì nổi bật."Những người khác: "Vậy cậu phát hiện ra cậu ta bằng cách nào?""Thầy Hoà, rốt cuộc thầy đang nói gì vậy?" Lớp trưởng đã có chút suy sụp.Phản ứng của cậu ta khiến người xung quanh lung lay với kết luận "cậu ta là hung thủ". Ông chú căng tin cũng tạm thời buông vũ khí xuống, đôi mắt vẫn theo dõi cậu ta chằm chặp, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng động thủ.Hòa Ngọc: "Cậu ngụy trang rất tốt. Ngay cả tôi tự mình xuất trận cũng không chắc chắn có thể bắt được cậu trong hoàn cảnh mọi người có cùng một phản ứng như thế."Không để mọi người tiếp tục rối rắm, Hòa Ngọc nghiêng đầu: "Nhưng ai nói là tôi bắt được cậu là nhờ phản ứng của cậu đâu?"Lớp trưởng: "..."Mọi người: "..."Bình luận: "..."Không nhìn phản ứng thì rốt cuộc là bắt cái kiểu gì?

Người nằm trên mặt đất bị Hòa Ngọc bắt là một người tôn sư trọng đạo, người mà vẫn thường xuyên duy trì trật tự lớp học. Hòa Ngọc có sắp xếp gì cậu ta sẽ đi đầu chấp hành - lớp trưởng đã nhiều lần khiến trách nhóm Vạn Nhân Trảm.

Đó cũng là người Vạn Nhân Trảm vô tình chỉ vào trước đó.

Có điều, lúc này bọn họ đều không thể tin. Một học sinh chính trực liêm minh như thế, tôn sư trọng đạo như thế, là một lớp trưởng ưu tú quản lý học sinh, sao lại có thể là hung thủ sát hại Anna và Yuno cơ chứ? Hơn nữa, kẻ chủ mưu đã lẩn trốn ẩn dật ba tháng trời. Dù trông thế nào cũng không giống.

"Thầy Hoà." Lớp trưởng nhận ra giọng nói của Hòa Ngọc, vẻ mặt cậu ta mờ mịt: "Thầy Hòà, thầy, sao nhìn thầy lại giống Anna thế? Có chuyện gì vậy?"

"Mày là người giết Yuno?" Ông chú căng tin phía sau Hòa Ngọc tiến lên vài bước, đầu dao trỏ vào lớp trưởng.

"Gì cơ? Rốt cuộc các người đang nói gì vậy?" Lớp trưởng hoàn toàn mờ tịt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn họ, dường như không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

Mũi dao của ông chú căng tin hung tợn đâm về phía cậu ta, sức lực lớn đến mức gần như muốn dùng một nhát dao đó chém cậu ta thành hai nửa.

"Á." Tiếng thét chói tai của lớp trưởng vang lên: "Đừng mà, thầy Hòa cứu em!"

Mũi dao nhọn dừng lại trước mặt cậu ta, ông chú căng tin trông vẻ hung dữ, hỏi: "Hỏi lại mày, mày giết Yuno đúng không?"

"Không phải tôi, tôi không biết mọi người đang nói gì cả. Tôi không giết Yuno, tôi cũng không giết Anna. Tôi không oán không thù với hai người họ mà." Lớp trưởng cứng đờ người nhìn mũi dao, sốt ruột phản bác: "Rốt cuộc mọi người muốn làm gì? Sao lại muốn giết tôi?"

Nhân viên vệ sinh nhìn Hòa Ngọc: "Sao cậu lại nhìn cậu ta ra hung thủ?" Cho đến bây giờ, bà vẫn không nhìn ra được một kẽ hở nào. Tất cả phản ứng và biểu hiện của lớp trưởng đều rất phù hợp với một học sinh bình thường. Đầu tiên là mờ mịt, tiếp đến là sốt ruột lo lắng vì bị hiểu lầm, không có một chút bất thường nào. 

Vì vậy, làm thế nào mà Hòa Ngọc xác định được cậu ta giữa đám đông trong nháy mắt?

Bình luận -

"Tôi cũng muốn biết Hòa Ngọc làm cách nào để nhận biết hung thủ. Vừa rồi có rất nhiều học sinh, lớp trưởng chen chúc giữa đám đông đó, mới đầu tôi cũng không để ý đến cậu ta."

"Đúng vậy, Hòa Ngọc phán đoán bằng cách nào nhỉ?"

"Tôi không hiểu, cậu ta siêu đến mức vừa liếc mắt một cái đã có thể tìm ra hung thủ rồi sao? Việc này không hợp với logic."

"Phản ứng của lớp trưởng rất bình thường, không giống là phản ứng của hung thủ."

"Hay là cậu ta giá họa cho người khác để thăng cấp?"

"Giá họa cho lớp trưởng để thăng cấp cũng không sao. Dù gì cũng là NPC, việc thăng cấp là quan trọng nhất."

Tất cả mọi người từ khán giả đến hiện trường đều rất tò mò.

Hòa Ngọc định đưa tay đẩy kính thì chợt nhận ra hôm nay cậu không đeo. Cậu bỏ tay xuống rất tự nhiên, bình tĩnh nói: "Cậu ngụy trang thật sự rất khéo, chắc hẳn là đã sống với cái mặt nạ đó từ nhỏ rồi."

Ánh mắt của lớp trưởng mông lung.

Hòa Ngọc: "Giữa đám đông, vẻ mặt của cậu rất khó để phán đoán. Lý do là vì phản ứng của cậu và người bên cạnh đều giống nhau y đúc. Cậu chen vào trong đó, tuyệt nhiên không có gì nổi bật."

Những người khác: "Vậy cậu phát hiện ra cậu ta bằng cách nào?"

"Thầy Hoà, rốt cuộc thầy đang nói gì vậy?" Lớp trưởng đã có chút suy sụp.

Phản ứng của cậu ta khiến người xung quanh lung lay với kết luận "cậu ta là hung thủ". 

Ông chú căng tin cũng tạm thời buông vũ khí xuống, đôi mắt vẫn theo dõi cậu ta chằm chặp, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng động thủ.

Hòa Ngọc: "Cậu ngụy trang rất tốt. Ngay cả tôi tự mình xuất trận cũng không chắc chắn có thể bắt được cậu trong hoàn cảnh mọi người có cùng một phản ứng như thế."

Không để mọi người tiếp tục rối rắm, Hòa Ngọc nghiêng đầu: "Nhưng ai nói là tôi bắt được cậu là nhờ phản ứng của cậu đâu?"

Lớp trưởng: "..."

Mọi người: "..."

Bình luận: "..."

Không nhìn phản ứng thì rốt cuộc là bắt cái kiểu gì?

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Người nằm trên mặt đất bị Hòa Ngọc bắt là một người tôn sư trọng đạo, người mà vẫn thường xuyên duy trì trật tự lớp học. Hòa Ngọc có sắp xếp gì cậu ta sẽ đi đầu chấp hành - lớp trưởng đã nhiều lần khiến trách nhóm Vạn Nhân Trảm.Đó cũng là người Vạn Nhân Trảm vô tình chỉ vào trước đó.Có điều, lúc này bọn họ đều không thể tin. Một học sinh chính trực liêm minh như thế, tôn sư trọng đạo như thế, là một lớp trưởng ưu tú quản lý học sinh, sao lại có thể là hung thủ sát hại Anna và Yuno cơ chứ? Hơn nữa, kẻ chủ mưu đã lẩn trốn ẩn dật ba tháng trời. Dù trông thế nào cũng không giống."Thầy Hoà." Lớp trưởng nhận ra giọng nói của Hòa Ngọc, vẻ mặt cậu ta mờ mịt: "Thầy Hòà, thầy, sao nhìn thầy lại giống Anna thế? Có chuyện gì vậy?""Mày là người giết Yuno?" Ông chú căng tin phía sau Hòa Ngọc tiến lên vài bước, đầu dao trỏ vào lớp trưởng."Gì cơ? Rốt cuộc các người đang nói gì vậy?" Lớp trưởng hoàn toàn mờ tịt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn họ, dường như không hề biết chuyện gì đã xảy ra.Mũi dao của ông chú căng tin hung tợn đâm về phía cậu ta, sức lực lớn đến mức gần như muốn dùng một nhát dao đó chém cậu ta thành hai nửa."Á." Tiếng thét chói tai của lớp trưởng vang lên: "Đừng mà, thầy Hòa cứu em!"Mũi dao nhọn dừng lại trước mặt cậu ta, ông chú căng tin trông vẻ hung dữ, hỏi: "Hỏi lại mày, mày giết Yuno đúng không?""Không phải tôi, tôi không biết mọi người đang nói gì cả. Tôi không giết Yuno, tôi cũng không giết Anna. Tôi không oán không thù với hai người họ mà." Lớp trưởng cứng đờ người nhìn mũi dao, sốt ruột phản bác: "Rốt cuộc mọi người muốn làm gì? Sao lại muốn giết tôi?"Nhân viên vệ sinh nhìn Hòa Ngọc: "Sao cậu lại nhìn cậu ta ra hung thủ?" Cho đến bây giờ, bà vẫn không nhìn ra được một kẽ hở nào. Tất cả phản ứng và biểu hiện của lớp trưởng đều rất phù hợp với một học sinh bình thường. Đầu tiên là mờ mịt, tiếp đến là sốt ruột lo lắng vì bị hiểu lầm, không có một chút bất thường nào. Vì vậy, làm thế nào mà Hòa Ngọc xác định được cậu ta giữa đám đông trong nháy mắt?Bình luận -"Tôi cũng muốn biết Hòa Ngọc làm cách nào để nhận biết hung thủ. Vừa rồi có rất nhiều học sinh, lớp trưởng chen chúc giữa đám đông đó, mới đầu tôi cũng không để ý đến cậu ta.""Đúng vậy, Hòa Ngọc phán đoán bằng cách nào nhỉ?""Tôi không hiểu, cậu ta siêu đến mức vừa liếc mắt một cái đã có thể tìm ra hung thủ rồi sao? Việc này không hợp với logic.""Phản ứng của lớp trưởng rất bình thường, không giống là phản ứng của hung thủ.""Hay là cậu ta giá họa cho người khác để thăng cấp?""Giá họa cho lớp trưởng để thăng cấp cũng không sao. Dù gì cũng là NPC, việc thăng cấp là quan trọng nhất."Tất cả mọi người từ khán giả đến hiện trường đều rất tò mò.Hòa Ngọc định đưa tay đẩy kính thì chợt nhận ra hôm nay cậu không đeo. Cậu bỏ tay xuống rất tự nhiên, bình tĩnh nói: "Cậu ngụy trang thật sự rất khéo, chắc hẳn là đã sống với cái mặt nạ đó từ nhỏ rồi."Ánh mắt của lớp trưởng mông lung.Hòa Ngọc: "Giữa đám đông, vẻ mặt của cậu rất khó để phán đoán. Lý do là vì phản ứng của cậu và người bên cạnh đều giống nhau y đúc. Cậu chen vào trong đó, tuyệt nhiên không có gì nổi bật."Những người khác: "Vậy cậu phát hiện ra cậu ta bằng cách nào?""Thầy Hoà, rốt cuộc thầy đang nói gì vậy?" Lớp trưởng đã có chút suy sụp.Phản ứng của cậu ta khiến người xung quanh lung lay với kết luận "cậu ta là hung thủ". Ông chú căng tin cũng tạm thời buông vũ khí xuống, đôi mắt vẫn theo dõi cậu ta chằm chặp, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng động thủ.Hòa Ngọc: "Cậu ngụy trang rất tốt. Ngay cả tôi tự mình xuất trận cũng không chắc chắn có thể bắt được cậu trong hoàn cảnh mọi người có cùng một phản ứng như thế."Không để mọi người tiếp tục rối rắm, Hòa Ngọc nghiêng đầu: "Nhưng ai nói là tôi bắt được cậu là nhờ phản ứng của cậu đâu?"Lớp trưởng: "..."Mọi người: "..."Bình luận: "..."Không nhìn phản ứng thì rốt cuộc là bắt cái kiểu gì?

Chương 133: Trường Đào Tạo Lê Minh (89)