Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 161: Ai Là Nội Gián? (13)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Buổi sáng bọn họ đều đến tìm đội số một, nhưng qua một ngày hôm nay, tinh lực và thể lực đều tiêu hao, bọn họ đã quên mất việc muốn đi tìm đội của Hòa Ngọc.Eugene: "Biến mất cả ngày, từ lúc vào thi đấu tôi đã không thấy bọn họ, mấy người thì sao?"Trấn Tinh lắc đầu, Nguyên Trạch lắc đầu, đội trưởng những đội khác cũng lắc đầu.Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Đây chắc là đang lo lắng chúng ta sẽ trả thù bọn họ, muốn chờ chúng ta vượt ải thành công mới xuất hiện. Ha, trốn được ải thứ nhất, về sau cũng không thể nào trốn tiếp, làm con rùa rụt cổ cũng vô dụng thôi."Annie: "Nếu có đội số một ở đó, trước tiên hãy liên thủ làm cho đội của bọn Hòa Ngọc biến thành đội yếu, giữ lại cuối cùng, chờ đến ải tiếp theo thì sẽ tiêu diệt bọn họ.""Nhưng mấy người đó chạy đi đâu rồi?" Đường Kha tò mò.Thành Chiêu dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Bọn họ tới rồi!"Eugene trợn tròn mắt. Gã và Trấn Tinh liếc mắt nhìn nhau, thì thầm: "Tên Hòa Ngọc này đúng là gian trá, chờ chúng ta chiến đấu suốt một ngày, toàn thể đều suy yếu rồi mới xuất hiện, muốn nhân cơ hội này giải quyết tôi." Giọng nói đột ngột dừng lại.Lúc quay đầu lại, Eugene thấy đội số một so với đội của bọn họ còn chật vật hơn. Eugene mở to mắt, thiếu chút nữa đã không nhận ra bọn họ. Mặc dù bọn họ vẫn luôn thất bại, nhưng ít nhất vẫn còn chút sức lực, vẫn còn có thể chiến đấu. Nhưng vào giờ phút này, Hòa Ngọc và những người khác đúng nghĩa là phải bò lại đây!Đoàn Vu Thần, Vạn Nhân Trảm, Early, Trảm Đặc, Quỳnh. Những người được xứng danh là cao thủ này, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, vừa mới đi đến trước mặt bọn họ, lập tức tê liệt mà ngã nhào xuống đất, hơn nữa cả người đều dính đầy bùn đất, quần áo rách tơi tả. Ngay cả ngôi sao của Liên Bang vẫn luôn kiêu ngạo và quyến rũ như Seattle, quần chiến đấu cũng bị cắt thành quần đùi, khóe mắt sưng húp, đánh mất hình tượng ngồi trên mặt đất th* d*c.Người duy nhất được tính vẫn còn khá tốt là Hòa Ngọc. Cậu dẫm lên cây chổi của mình, quần áo chỉnh tề, chỉ là có dính chút bùn, trên má cũng bị dính vài vết nhưng không hề xấu xí, ngược lại còn mang một loại xinh đẹp khó nói thành lời. Nhưng dù có xinh đẹp cũng không thể che giấu được sự thật rằng bọn họ đang vô cùng chật vật!Eugene trừng lớn mắt: "Mấy người bị làm sao vậy?"Early cũng trợn trắng mắt: "Hỏi Hòa Ngọc đi, mẹ nó, vào chung đội với cậu ta đúng là vận xui tám kiếp!"Mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc, nhưng Hòa Ngọc lại mang vẻ mặt thâm sâu khó lường, không nói lời nào.Cách Đới lấy vũ khí ra, cười lạnh: "Ô, mặc kệ, trực tiếp đánh đi." Giọng nói vừa dứt, một số tuyển thủ còn khá khoẻ lao về phía họ.Tục ngữ có câu: "Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi", những người thuộc đội số một giờ còn thảm hơn bọn họ, có thể giải quyết những người này một cách nhẹ nhàng, vì cớ gì mà bọn họ lại không ra tay?Hơn nữa, việc bao vây và tiêu diệt đội số một này đã là quyết định của những đội khác ngay khi mà bọn họ vừa mới tiến vào phó bản. Đoàn Vu Thần và những người khác nằm liệt trên mặt đất, vẫn không hề động đậy, lòng như tro tàn. Cũng không biết là bọn họ đã từ bỏ chống cự hay là đã không còn sức lực để chiến đấu.Ngay khi cánh tay máy của Cách Đới chuẩn bị chém về phía Hòa Ngọc, Hòa Ngọc đã điều chỉnh lại hô hấp của mình, nói một cách bình tĩnh."Mọi người, nói chuyện đi.""Tôi có thể giúp cho mọi người cùng thăng cấp, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể nhận được trang bị."

Buổi sáng bọn họ đều đến tìm đội số một, nhưng qua một ngày hôm nay, tinh lực và thể lực đều tiêu hao, bọn họ đã quên mất việc muốn đi tìm đội của Hòa Ngọc.

Eugene: "Biến mất cả ngày, từ lúc vào thi đấu tôi đã không thấy bọn họ, mấy người thì sao?"

Trấn Tinh lắc đầu, Nguyên Trạch lắc đầu, đội trưởng những đội khác cũng lắc đầu.

Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Đây chắc là đang lo lắng chúng ta sẽ trả thù bọn họ, muốn chờ chúng ta vượt ải thành công mới xuất hiện. Ha, trốn được ải thứ nhất, về sau cũng không thể nào trốn tiếp, làm con rùa rụt cổ cũng vô dụng thôi."

Annie: "Nếu có đội số một ở đó, trước tiên hãy liên thủ làm cho đội của bọn Hòa Ngọc biến thành đội yếu, giữ lại cuối cùng, chờ đến ải tiếp theo thì sẽ tiêu diệt bọn họ."

"Nhưng mấy người đó chạy đi đâu rồi?" Đường Kha tò mò.

Thành Chiêu dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Bọn họ tới rồi!"

Eugene trợn tròn mắt. Gã và Trấn Tinh liếc mắt nhìn nhau, thì thầm: "Tên Hòa Ngọc này đúng là gian trá, chờ chúng ta chiến đấu suốt một ngày, toàn thể đều suy yếu rồi mới xuất hiện, muốn nhân cơ hội này giải quyết tôi." Giọng nói đột ngột dừng lại.

Lúc quay đầu lại, Eugene thấy đội số một so với đội của bọn họ còn chật vật hơn. Eugene mở to mắt, thiếu chút nữa đã không nhận ra bọn họ. Mặc dù bọn họ vẫn luôn thất bại, nhưng ít nhất vẫn còn chút sức lực, vẫn còn có thể chiến đấu. Nhưng vào giờ phút này, Hòa Ngọc và những người khác đúng nghĩa là phải bò lại đây!

Đoàn Vu Thần, Vạn Nhân Trảm, Early, Trảm Đặc, Quỳnh. Những người được xứng danh là cao thủ này, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, vừa mới đi đến trước mặt bọn họ, lập tức tê liệt mà ngã nhào xuống đất, hơn nữa cả người đều dính đầy bùn đất, quần áo rách tơi tả. Ngay cả ngôi sao của Liên Bang vẫn luôn kiêu ngạo và quyến rũ như Seattle, quần chiến đấu cũng bị cắt thành quần đùi, khóe mắt sưng húp, đánh mất hình tượng ngồi trên mặt đất th* d*c.

Người duy nhất được tính vẫn còn khá tốt là Hòa Ngọc. Cậu dẫm lên cây chổi của mình, quần áo chỉnh tề, chỉ là có dính chút bùn, trên má cũng bị dính vài vết nhưng không hề xấu xí, ngược lại còn mang một loại xinh đẹp khó nói thành lời. Nhưng dù có xinh đẹp cũng không thể che giấu được sự thật rằng bọn họ đang vô cùng chật vật!

Eugene trừng lớn mắt: "Mấy người bị làm sao vậy?"

Early cũng trợn trắng mắt: "Hỏi Hòa Ngọc đi, mẹ nó, vào chung đội với cậu ta đúng là vận xui tám kiếp!"

Mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc, nhưng Hòa Ngọc lại mang vẻ mặt thâm sâu khó lường, không nói lời nào.

Cách Đới lấy vũ khí ra, cười lạnh: "Ô, mặc kệ, trực tiếp đánh đi." Giọng nói vừa dứt, một số tuyển thủ còn khá khoẻ lao về phía họ.

Tục ngữ có câu: "Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi", những người thuộc đội số một giờ còn thảm hơn bọn họ, có thể giải quyết những người này một cách nhẹ nhàng, vì cớ gì mà bọn họ lại không ra tay?

Hơn nữa, việc bao vây và tiêu diệt đội số một này đã là quyết định của những đội khác ngay khi mà bọn họ vừa mới tiến vào phó bản. Đoàn Vu Thần và những người khác nằm liệt trên mặt đất, vẫn không hề động đậy, lòng như tro tàn. Cũng không biết là bọn họ đã từ bỏ chống cự hay là đã không còn sức lực để chiến đấu.

Ngay khi cánh tay máy của Cách Đới chuẩn bị chém về phía Hòa Ngọc, Hòa Ngọc đã điều chỉnh lại hô hấp của mình, nói một cách bình tĩnh.

"Mọi người, nói chuyện đi."

"Tôi có thể giúp cho mọi người cùng thăng cấp, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể nhận được trang bị."

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Buổi sáng bọn họ đều đến tìm đội số một, nhưng qua một ngày hôm nay, tinh lực và thể lực đều tiêu hao, bọn họ đã quên mất việc muốn đi tìm đội của Hòa Ngọc.Eugene: "Biến mất cả ngày, từ lúc vào thi đấu tôi đã không thấy bọn họ, mấy người thì sao?"Trấn Tinh lắc đầu, Nguyên Trạch lắc đầu, đội trưởng những đội khác cũng lắc đầu.Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Đây chắc là đang lo lắng chúng ta sẽ trả thù bọn họ, muốn chờ chúng ta vượt ải thành công mới xuất hiện. Ha, trốn được ải thứ nhất, về sau cũng không thể nào trốn tiếp, làm con rùa rụt cổ cũng vô dụng thôi."Annie: "Nếu có đội số một ở đó, trước tiên hãy liên thủ làm cho đội của bọn Hòa Ngọc biến thành đội yếu, giữ lại cuối cùng, chờ đến ải tiếp theo thì sẽ tiêu diệt bọn họ.""Nhưng mấy người đó chạy đi đâu rồi?" Đường Kha tò mò.Thành Chiêu dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Bọn họ tới rồi!"Eugene trợn tròn mắt. Gã và Trấn Tinh liếc mắt nhìn nhau, thì thầm: "Tên Hòa Ngọc này đúng là gian trá, chờ chúng ta chiến đấu suốt một ngày, toàn thể đều suy yếu rồi mới xuất hiện, muốn nhân cơ hội này giải quyết tôi." Giọng nói đột ngột dừng lại.Lúc quay đầu lại, Eugene thấy đội số một so với đội của bọn họ còn chật vật hơn. Eugene mở to mắt, thiếu chút nữa đã không nhận ra bọn họ. Mặc dù bọn họ vẫn luôn thất bại, nhưng ít nhất vẫn còn chút sức lực, vẫn còn có thể chiến đấu. Nhưng vào giờ phút này, Hòa Ngọc và những người khác đúng nghĩa là phải bò lại đây!Đoàn Vu Thần, Vạn Nhân Trảm, Early, Trảm Đặc, Quỳnh. Những người được xứng danh là cao thủ này, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, vừa mới đi đến trước mặt bọn họ, lập tức tê liệt mà ngã nhào xuống đất, hơn nữa cả người đều dính đầy bùn đất, quần áo rách tơi tả. Ngay cả ngôi sao của Liên Bang vẫn luôn kiêu ngạo và quyến rũ như Seattle, quần chiến đấu cũng bị cắt thành quần đùi, khóe mắt sưng húp, đánh mất hình tượng ngồi trên mặt đất th* d*c.Người duy nhất được tính vẫn còn khá tốt là Hòa Ngọc. Cậu dẫm lên cây chổi của mình, quần áo chỉnh tề, chỉ là có dính chút bùn, trên má cũng bị dính vài vết nhưng không hề xấu xí, ngược lại còn mang một loại xinh đẹp khó nói thành lời. Nhưng dù có xinh đẹp cũng không thể che giấu được sự thật rằng bọn họ đang vô cùng chật vật!Eugene trừng lớn mắt: "Mấy người bị làm sao vậy?"Early cũng trợn trắng mắt: "Hỏi Hòa Ngọc đi, mẹ nó, vào chung đội với cậu ta đúng là vận xui tám kiếp!"Mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc, nhưng Hòa Ngọc lại mang vẻ mặt thâm sâu khó lường, không nói lời nào.Cách Đới lấy vũ khí ra, cười lạnh: "Ô, mặc kệ, trực tiếp đánh đi." Giọng nói vừa dứt, một số tuyển thủ còn khá khoẻ lao về phía họ.Tục ngữ có câu: "Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi", những người thuộc đội số một giờ còn thảm hơn bọn họ, có thể giải quyết những người này một cách nhẹ nhàng, vì cớ gì mà bọn họ lại không ra tay?Hơn nữa, việc bao vây và tiêu diệt đội số một này đã là quyết định của những đội khác ngay khi mà bọn họ vừa mới tiến vào phó bản. Đoàn Vu Thần và những người khác nằm liệt trên mặt đất, vẫn không hề động đậy, lòng như tro tàn. Cũng không biết là bọn họ đã từ bỏ chống cự hay là đã không còn sức lực để chiến đấu.Ngay khi cánh tay máy của Cách Đới chuẩn bị chém về phía Hòa Ngọc, Hòa Ngọc đã điều chỉnh lại hô hấp của mình, nói một cách bình tĩnh."Mọi người, nói chuyện đi.""Tôi có thể giúp cho mọi người cùng thăng cấp, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể nhận được trang bị."

Chương 161: Ai Là Nội Gián? (13)