Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 234: Ai Là Nội Gián? (86)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… "Bộp!"Tất cả mọi người bị đạp ra ngoài, chỉ có Hòa Ngọc vẫn luôn đề phòng cổ thụ, hơn nữa giẫm vào cái chổi là né được. Những người khác đều rơi trên cỏ, Hòa Ngọc nhẹ nhàng đi xuống.Vạn Nhân Trảm: "?" Mẹ nó thật sự rất không phục! - Dựa nào đâu mà cậu ta giẫm lên chổi cũng có thể đẹp như vậy?Nhưng hiện tại không phải là lúc để so đo, sáu người đều nhìn về phía cây đại thụ bằng ánh mắt đề phòng. Hình thể của đại thụ vô cùng to lớn, cành cây nhe nanh múa vuốt không những có thể tạo ra ảo ảnh mà còn rất linh hoạt, hung ác và tàn nhẫn, đại thụ vốn đang xanh biếc trầm lặng, hiện tại biến thành một cây đại thụ quái vật khiến người ta phải đề phòng. Sau khi quất bọn họ đi, nhánh cây vẫn hoạt động như trước, bởi vì phạm vi có hạn nó không đánh được bọn họ. Nhưng dáng vẻ hung dữ nhe nanh múa vuốt lại như đang nói với tất cả mọi người — dám đến gần, chết!Đoàn Vu Thần chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tên này... khó đối phó."Vạn Nhân Trảm cầm rìu chạy lên nói: "Khó đối phó cũng phải đối phó, tên này vừa nãy dám quật tao, ông đây chém chết mày!" Rìu chiến bay đi, chém vào đại thụ. Năng lực chiến đấu của Vạn Nhân Trảm đã đi vào một tầm cao mới sau ba lần thăng cấp. Rìu lớn mang một lực lượng đáng sợ, chém vào cành cây của đại thụ. Ngay tức khắc, cành cây đứt, chất lỏng màu đỏ chảy ra.'Grào -' Một tiếng rít nhỏ rất khó để có thể nghe thấy, kèm theo tiếng gió, đại thụ đung đưa dữ dội.Vạn Nhân Trảm lùi về phía sau thật nhanh, thoát khỏi phạm vi chiến đấu của đại thụ, gã cười lớn nói: "Ha ha ha! Mày không đánh tao được, có giỏi - A!" Giọng nói đột nhiên im bặt. Rễ cây ở dưới lao ra, quấn lấy Vạn Nhân Trảm, quấn chặt như đang muốn treo cổ gã. Mặt Vạn Nhân Trảm đỏ bừng, cầm rìu chém loạn xạ, năng lực chiến đấu của gã rất mạnh, mỗi lần chém đều để lại cho rễ cây những vết thương rất sâu nhưng rễ cây càng bị thương lại càng nổi điên, càng dùng sức quấn chặt Vạn Nhân Trảm.Mà lúc này, những người khác không rảnh chú ý đến gã, tất cả đều phải đối phó với vô vàn rễ cây lao ra."Mẹ nó, cái thứ rễ cây này lại có thể tấn công!" Trảm Đặc cũng bị quấn lên, anh ta vừa dùng gậy đánh lại, vừa mắng nó."Đại thụ sợ lửa, dùng đá lửa đốt nó!" Quỳnh kêu lên.Đoàn Vu Thần dùng lửa lớn đốt rễ cây.Hòa Ngọc giẫm lên cái chổi, cây chổi linh hoạt tránh đi sự tấn công mạnh mẽ của rễ cây, miễn cưỡng bảo vệ được Hòa Ngọc, nhưng cũng không thể làm gì hơn được.Lăng Bất Thần... Anh ta là người duy nhất bị mặc kệ, nhưng hình như người có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm cũng không làm được gì.Bên kia, Vạn Nhân Trảm thành công chém bỏ rễ cây, né tránh rễ cây mới, hét lên: "Tốc chiến tốc thắng, Hòa Ngọc!" Bọn họ ở bên nhau, lại có át chủ bài, cũng không phải không đánh lại đại thụ.Nhưng mà - Trong đội có một người trợ giúp mạnh nhất, cớ sao phải liều chết chứ?

"Bộp!"

Tất cả mọi người bị đạp ra ngoài, chỉ có Hòa Ngọc vẫn luôn đề phòng cổ thụ, hơn nữa giẫm vào cái chổi là né được. Những người khác đều rơi trên cỏ, Hòa Ngọc nhẹ nhàng đi xuống.

Vạn Nhân Trảm: "?" Mẹ nó thật sự rất không phục! - Dựa nào đâu mà cậu ta giẫm lên chổi cũng có thể đẹp như vậy?

Nhưng hiện tại không phải là lúc để so đo, sáu người đều nhìn về phía cây đại thụ bằng ánh mắt đề phòng. 

Hình thể của đại thụ vô cùng to lớn, cành cây nhe nanh múa vuốt không những có thể tạo ra ảo ảnh mà còn rất linh hoạt, hung ác và tàn nhẫn, đại thụ vốn đang xanh biếc trầm lặng, hiện tại biến thành một cây đại thụ quái vật khiến người ta phải đề phòng. Sau khi quất bọn họ đi, nhánh cây vẫn hoạt động như trước, bởi vì phạm vi có hạn nó không đánh được bọn họ. 

Nhưng dáng vẻ hung dữ nhe nanh múa vuốt lại như đang nói với tất cả mọi người — dám đến gần, chết!

Đoàn Vu Thần chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tên này... khó đối phó."

Vạn Nhân Trảm cầm rìu chạy lên nói: "Khó đối phó cũng phải đối phó, tên này vừa nãy dám quật tao, ông đây chém chết mày!" Rìu chiến bay đi, chém vào đại thụ. Năng lực chiến đấu của Vạn Nhân Trảm đã đi vào một tầm cao mới sau ba lần thăng cấp. Rìu lớn mang một lực lượng đáng sợ, chém vào cành cây của đại thụ. Ngay tức khắc, cành cây đứt, chất lỏng màu đỏ chảy ra.

'Grào -' Một tiếng rít nhỏ rất khó để có thể nghe thấy, kèm theo tiếng gió, đại thụ đung đưa dữ dội.

Vạn Nhân Trảm lùi về phía sau thật nhanh, thoát khỏi phạm vi chiến đấu của đại thụ, gã cười lớn nói: "Ha ha ha! Mày không đánh tao được, có giỏi - A!" Giọng nói đột nhiên im bặt. 

Rễ cây ở dưới lao ra, quấn lấy Vạn Nhân Trảm, quấn chặt như đang muốn treo cổ gã. Mặt Vạn Nhân Trảm đỏ bừng, cầm rìu chém loạn xạ, năng lực chiến đấu của gã rất mạnh, mỗi lần chém đều để lại cho rễ cây những vết thương rất sâu nhưng rễ cây càng bị thương lại càng nổi điên, càng dùng sức quấn chặt Vạn Nhân Trảm.

Mà lúc này, những người khác không rảnh chú ý đến gã, tất cả đều phải đối phó với vô vàn rễ cây lao ra.

"Mẹ nó, cái thứ rễ cây này lại có thể tấn công!" Trảm Đặc cũng bị quấn lên, anh ta vừa dùng gậy đánh lại, vừa mắng nó.

"Đại thụ sợ lửa, dùng đá lửa đốt nó!" Quỳnh kêu lên.

Đoàn Vu Thần dùng lửa lớn đốt rễ cây.

Hòa Ngọc giẫm lên cái chổi, cây chổi linh hoạt tránh đi sự tấn công mạnh mẽ của rễ cây, miễn cưỡng bảo vệ được Hòa Ngọc, nhưng cũng không thể làm gì hơn được.

Lăng Bất Thần... Anh ta là người duy nhất bị mặc kệ, nhưng hình như người có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm cũng không làm được gì.

Bên kia, Vạn Nhân Trảm thành công chém bỏ rễ cây, né tránh rễ cây mới, hét lên: "Tốc chiến tốc thắng, Hòa Ngọc!" Bọn họ ở bên nhau, lại có át chủ bài, cũng không phải không đánh lại đại thụ.

Nhưng mà - Trong đội có một người trợ giúp mạnh nhất, cớ sao phải liều chết chứ?

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… "Bộp!"Tất cả mọi người bị đạp ra ngoài, chỉ có Hòa Ngọc vẫn luôn đề phòng cổ thụ, hơn nữa giẫm vào cái chổi là né được. Những người khác đều rơi trên cỏ, Hòa Ngọc nhẹ nhàng đi xuống.Vạn Nhân Trảm: "?" Mẹ nó thật sự rất không phục! - Dựa nào đâu mà cậu ta giẫm lên chổi cũng có thể đẹp như vậy?Nhưng hiện tại không phải là lúc để so đo, sáu người đều nhìn về phía cây đại thụ bằng ánh mắt đề phòng. Hình thể của đại thụ vô cùng to lớn, cành cây nhe nanh múa vuốt không những có thể tạo ra ảo ảnh mà còn rất linh hoạt, hung ác và tàn nhẫn, đại thụ vốn đang xanh biếc trầm lặng, hiện tại biến thành một cây đại thụ quái vật khiến người ta phải đề phòng. Sau khi quất bọn họ đi, nhánh cây vẫn hoạt động như trước, bởi vì phạm vi có hạn nó không đánh được bọn họ. Nhưng dáng vẻ hung dữ nhe nanh múa vuốt lại như đang nói với tất cả mọi người — dám đến gần, chết!Đoàn Vu Thần chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tên này... khó đối phó."Vạn Nhân Trảm cầm rìu chạy lên nói: "Khó đối phó cũng phải đối phó, tên này vừa nãy dám quật tao, ông đây chém chết mày!" Rìu chiến bay đi, chém vào đại thụ. Năng lực chiến đấu của Vạn Nhân Trảm đã đi vào một tầm cao mới sau ba lần thăng cấp. Rìu lớn mang một lực lượng đáng sợ, chém vào cành cây của đại thụ. Ngay tức khắc, cành cây đứt, chất lỏng màu đỏ chảy ra.'Grào -' Một tiếng rít nhỏ rất khó để có thể nghe thấy, kèm theo tiếng gió, đại thụ đung đưa dữ dội.Vạn Nhân Trảm lùi về phía sau thật nhanh, thoát khỏi phạm vi chiến đấu của đại thụ, gã cười lớn nói: "Ha ha ha! Mày không đánh tao được, có giỏi - A!" Giọng nói đột nhiên im bặt. Rễ cây ở dưới lao ra, quấn lấy Vạn Nhân Trảm, quấn chặt như đang muốn treo cổ gã. Mặt Vạn Nhân Trảm đỏ bừng, cầm rìu chém loạn xạ, năng lực chiến đấu của gã rất mạnh, mỗi lần chém đều để lại cho rễ cây những vết thương rất sâu nhưng rễ cây càng bị thương lại càng nổi điên, càng dùng sức quấn chặt Vạn Nhân Trảm.Mà lúc này, những người khác không rảnh chú ý đến gã, tất cả đều phải đối phó với vô vàn rễ cây lao ra."Mẹ nó, cái thứ rễ cây này lại có thể tấn công!" Trảm Đặc cũng bị quấn lên, anh ta vừa dùng gậy đánh lại, vừa mắng nó."Đại thụ sợ lửa, dùng đá lửa đốt nó!" Quỳnh kêu lên.Đoàn Vu Thần dùng lửa lớn đốt rễ cây.Hòa Ngọc giẫm lên cái chổi, cây chổi linh hoạt tránh đi sự tấn công mạnh mẽ của rễ cây, miễn cưỡng bảo vệ được Hòa Ngọc, nhưng cũng không thể làm gì hơn được.Lăng Bất Thần... Anh ta là người duy nhất bị mặc kệ, nhưng hình như người có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm cũng không làm được gì.Bên kia, Vạn Nhân Trảm thành công chém bỏ rễ cây, né tránh rễ cây mới, hét lên: "Tốc chiến tốc thắng, Hòa Ngọc!" Bọn họ ở bên nhau, lại có át chủ bài, cũng không phải không đánh lại đại thụ.Nhưng mà - Trong đội có một người trợ giúp mạnh nhất, cớ sao phải liều chết chứ?

Chương 234: Ai Là Nội Gián? (86)