Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 273: Ai Là Nội Gián? (125)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Móng vuốt của bé mèo lớn duỗi ra trước mặt Hòa Ngọc, Hòa Ngọc nhảy lên trên móng vuốt từ trong ngực bé mèo lớn, chân trước là màu hồng mập mạp rất đáng yêu, hoàn toàn khác với Hàn Băng thú hung dữ.Cậu ngồi trên móng vuốt của bé mèo lớn, để bé mèo lớn nhấc cậu lên.Hàn Băng thú đứng dậy, đặt "đồ chơi" lên đầu, động tác rất nhẹ nhàng.Đúng vậy, đồ chơi.Thức ăn có ở khắp mọi nơi nhưng đồ chơi thì chỉ có một.Tên nhóc này đã quyết định không ăn Hòa Ngọc mà là muốn nuôi lớn, trở thành đồ chơi sau này chơi cùng mình.Hòa Ngọc được đưa lên đầu, bởi vì kiệt sức nên lúc này rất mệt mỏi, chỉ có thể ôm lấy đôi tai đen của bé mèo lớn rồi ngồi xuống.Hàn Băng thú có chút không thoải mái lắc lắc tai, nhưng nghĩ đến món đồ chơi phía trên nên động tác cũng không quá mạnh.Nó nhìn về phía trước, lắc lắc những bông tuyết trên người."Grừ -"Rầm một tiếng, nó nhảy lên, lao thẳng về phía đỉnh núi.Mà trên đầu của nó, Hòa Ngọc chui vào đám lông trắng kia, vừa ấm vừa thoải mái, Hàn Băng thú sống ở nơi băng tuyết nên cơ thể nó rất ấm áp. Lạnh lẽo qua đi, sự ấm áp bao lấy cậu, Hòa Ngọc ngáp một cái.Cậu nhổ lông xung quanh, đắp lên cơ thể của mình, sau đó ôm lấy đôi tai ấm áp, dựa vào đó, nhắm mắt lại.Mệt quá, đi ngủ thôi.Khán giả: "..."Khán giả: "..."Ở trạm trung gian, Kiều Viễn nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp, tên nhóc này thực sự đã thu phục được Hàn Bằng thú hả?"Đoàn Vu Thần: "Cậu ta hack đấy."Quỳnh cũng không thể hiểu được: "Tại sao Hàn Băng thú lại tha cho Hòa Ngọc, bởi vì anh ta nhảy đẹp sao?"Vạn Nhân Trảm nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng nói: "Vậy nên boss của ải sáu đã trở thành vật để cưỡi của Hòa Ngọc, giống như lúc ở vòng tuyển chọn, để cậu ta làm loạn mọi thứ lên."Mọi người: "..."Mẹ kiếp, đột nhiên nghĩ đến nỗi sợ Hòa Ngọc không chế cá lớn ở vòng tuyển chọn.Khán giả cũng nghĩ ra rồi, quảng trường trò chuyện của Show sống còn đỉnh lưu.Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc.Tôi không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.Hàn Băng thú thông minh hơn cá lớn, cũng ghê gớm hơn cá lớn, cá lớn của Hòa Ngọc trong toàn bộ quá trình không biết trên đầu có người, nhưng Hàn Băng thú lại biết, nó chơi chán chê rồi chắc chắn sẽ ăn Hòa Ngọc.Hòa Ngọc đúng là làm mới nhận thức của mọi người, nói thật tôi đã có cách nhìn mới về cậu ta, cũng đánh giá cậu ta cao hơn chút.Tôi chỉ muốn biết Trấn Tinh, Eugene khi thấy cảnh này sẽ cảm thấy như thế nào.Nhìn từ một góc độ khác, Hòa Ngọc lại sắp mang lại cơn ác mộng khác cho bọn họ rồi, dù sao thì đồng đội cũng không chịu nổi giày vò nữa mà rời đi, bây giờ chỉ còn lại đối thủ thôi.Đám người Trấn Tinh, Eugene không có tâm trạng gì, bọn họ đi đến nơi Hòa Ngọc và Hàn Băng thú gặp nhau. Bây giờ không có tuyết rơi, bọn họ mới rời đi không bao lâu, hiện trường để lại dấu vết rất rõ ràng. Thậm chí có những mũi tên băng chưa tan chảy.Sắc mặt Cách Đới trầm xuống: "Hàn Băng thú từng đi qua đây, thậm chí còn đánh nhau ở chỗ này."Thành Chiêu: "Có thể là đánh nhau với đội một nhưng chỉ có dấu vết của Hàn Băng thú, không có dấu vết của những người khác."Nguyên Trạch ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn dấu vết trên mặt đất, đột nhiên đồng tử co rụt lại: "Không, có dấu vết, dấu chân."Trấn Tinh nhìn dấu chân đã không còn rõ ràng, bình tĩnh nói: "Đội một chỉ còn lại một người, Hòa Ngọc." Người của Liên Bang đều cao lớn, dấu chân to và sâu hơn. Chỉ có bàn chân của Hòa Ngọc là rất nhỏ so với bọn họ nên rất dễ phân biệt.Chắc chắn Hòa Ngọc vẫn còn sống, hơn nữa chỉ còn mình cậu sống sót.

Móng vuốt của bé mèo lớn duỗi ra trước mặt Hòa Ngọc, Hòa Ngọc nhảy lên trên móng vuốt từ trong ngực bé mèo lớn, chân trước là màu hồng mập mạp rất đáng yêu, hoàn toàn khác với Hàn Băng thú hung dữ.

Cậu ngồi trên móng vuốt của bé mèo lớn, để bé mèo lớn nhấc cậu lên.

Hàn Băng thú đứng dậy, đặt "đồ chơi" lên đầu, động tác rất nhẹ nhàng.

Đúng vậy, đồ chơi.

Thức ăn có ở khắp mọi nơi nhưng đồ chơi thì chỉ có một.

Tên nhóc này đã quyết định không ăn Hòa Ngọc mà là muốn nuôi lớn, trở thành đồ chơi sau này chơi cùng mình.

Hòa Ngọc được đưa lên đầu, bởi vì kiệt sức nên lúc này rất mệt mỏi, chỉ có thể ôm lấy đôi tai đen của bé mèo lớn rồi ngồi xuống.

Hàn Băng thú có chút không thoải mái lắc lắc tai, nhưng nghĩ đến món đồ chơi phía trên nên động tác cũng không quá mạnh.

Nó nhìn về phía trước, lắc lắc những bông tuyết trên người.

"Grừ -"

Rầm một tiếng, nó nhảy lên, lao thẳng về phía đỉnh núi.

Mà trên đầu của nó, Hòa Ngọc chui vào đám lông trắng kia, vừa ấm vừa thoải mái, Hàn Băng thú sống ở nơi băng tuyết nên cơ thể nó rất ấm áp. Lạnh lẽo qua đi, sự ấm áp bao lấy cậu, Hòa Ngọc ngáp một cái.

Cậu nhổ lông xung quanh, đắp lên cơ thể của mình, sau đó ôm lấy đôi tai ấm áp, dựa vào đó, nhắm mắt lại.

Mệt quá, đi ngủ thôi.

Khán giả: "..."

Khán giả: "..."

Ở trạm trung gian, Kiều Viễn nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp, tên nhóc này thực sự đã thu phục được Hàn Bằng thú hả?"

Đoàn Vu Thần: "Cậu ta hack đấy."

Quỳnh cũng không thể hiểu được: "Tại sao Hàn Băng thú lại tha cho Hòa Ngọc, bởi vì anh ta nhảy đẹp sao?"

Vạn Nhân Trảm nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng nói: "Vậy nên boss của ải sáu đã trở thành vật để cưỡi của Hòa Ngọc, giống như lúc ở vòng tuyển chọn, để cậu ta làm loạn mọi thứ lên."

Mọi người: "..."

Mẹ kiếp, đột nhiên nghĩ đến nỗi sợ Hòa Ngọc không chế cá lớn ở vòng tuyển chọn.

Khán giả cũng nghĩ ra rồi, quảng trường trò chuyện của Show sống còn đỉnh lưu.

  1. Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc.

  2. Tôi không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

  3. Hàn Băng thú thông minh hơn cá lớn, cũng ghê gớm hơn cá lớn, cá lớn của Hòa Ngọc trong toàn bộ quá trình không biết trên đầu có người, nhưng Hàn Băng thú lại biết, nó chơi chán chê rồi chắc chắn sẽ ăn Hòa Ngọc.

  4. Hòa Ngọc đúng là làm mới nhận thức của mọi người, nói thật tôi đã có cách nhìn mới về cậu ta, cũng đánh giá cậu ta cao hơn chút.

  5. Tôi chỉ muốn biết Trấn Tinh, Eugene khi thấy cảnh này sẽ cảm thấy như thế nào.

  6. Nhìn từ một góc độ khác, Hòa Ngọc lại sắp mang lại cơn ác mộng khác cho bọn họ rồi, dù sao thì đồng đội cũng không chịu nổi giày vò nữa mà rời đi, bây giờ chỉ còn lại đối thủ thôi.

Đám người Trấn Tinh, Eugene không có tâm trạng gì, bọn họ đi đến nơi Hòa Ngọc và Hàn Băng thú gặp nhau. Bây giờ không có tuyết rơi, bọn họ mới rời đi không bao lâu, hiện trường để lại dấu vết rất rõ ràng. Thậm chí có những mũi tên băng chưa tan chảy.

Sắc mặt Cách Đới trầm xuống: "Hàn Băng thú từng đi qua đây, thậm chí còn đánh nhau ở chỗ này."

Thành Chiêu: "Có thể là đánh nhau với đội một nhưng chỉ có dấu vết của Hàn Băng thú, không có dấu vết của những người khác."

Nguyên Trạch ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn dấu vết trên mặt đất, đột nhiên đồng tử co rụt lại: "Không, có dấu vết, dấu chân."

Trấn Tinh nhìn dấu chân đã không còn rõ ràng, bình tĩnh nói: "Đội một chỉ còn lại một người, Hòa Ngọc." Người của Liên Bang đều cao lớn, dấu chân to và sâu hơn. Chỉ có bàn chân của Hòa Ngọc là rất nhỏ so với bọn họ nên rất dễ phân biệt.

Chắc chắn Hòa Ngọc vẫn còn sống, hơn nữa chỉ còn mình cậu sống sót.

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Móng vuốt của bé mèo lớn duỗi ra trước mặt Hòa Ngọc, Hòa Ngọc nhảy lên trên móng vuốt từ trong ngực bé mèo lớn, chân trước là màu hồng mập mạp rất đáng yêu, hoàn toàn khác với Hàn Băng thú hung dữ.Cậu ngồi trên móng vuốt của bé mèo lớn, để bé mèo lớn nhấc cậu lên.Hàn Băng thú đứng dậy, đặt "đồ chơi" lên đầu, động tác rất nhẹ nhàng.Đúng vậy, đồ chơi.Thức ăn có ở khắp mọi nơi nhưng đồ chơi thì chỉ có một.Tên nhóc này đã quyết định không ăn Hòa Ngọc mà là muốn nuôi lớn, trở thành đồ chơi sau này chơi cùng mình.Hòa Ngọc được đưa lên đầu, bởi vì kiệt sức nên lúc này rất mệt mỏi, chỉ có thể ôm lấy đôi tai đen của bé mèo lớn rồi ngồi xuống.Hàn Băng thú có chút không thoải mái lắc lắc tai, nhưng nghĩ đến món đồ chơi phía trên nên động tác cũng không quá mạnh.Nó nhìn về phía trước, lắc lắc những bông tuyết trên người."Grừ -"Rầm một tiếng, nó nhảy lên, lao thẳng về phía đỉnh núi.Mà trên đầu của nó, Hòa Ngọc chui vào đám lông trắng kia, vừa ấm vừa thoải mái, Hàn Băng thú sống ở nơi băng tuyết nên cơ thể nó rất ấm áp. Lạnh lẽo qua đi, sự ấm áp bao lấy cậu, Hòa Ngọc ngáp một cái.Cậu nhổ lông xung quanh, đắp lên cơ thể của mình, sau đó ôm lấy đôi tai ấm áp, dựa vào đó, nhắm mắt lại.Mệt quá, đi ngủ thôi.Khán giả: "..."Khán giả: "..."Ở trạm trung gian, Kiều Viễn nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp, tên nhóc này thực sự đã thu phục được Hàn Bằng thú hả?"Đoàn Vu Thần: "Cậu ta hack đấy."Quỳnh cũng không thể hiểu được: "Tại sao Hàn Băng thú lại tha cho Hòa Ngọc, bởi vì anh ta nhảy đẹp sao?"Vạn Nhân Trảm nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng nói: "Vậy nên boss của ải sáu đã trở thành vật để cưỡi của Hòa Ngọc, giống như lúc ở vòng tuyển chọn, để cậu ta làm loạn mọi thứ lên."Mọi người: "..."Mẹ kiếp, đột nhiên nghĩ đến nỗi sợ Hòa Ngọc không chế cá lớn ở vòng tuyển chọn.Khán giả cũng nghĩ ra rồi, quảng trường trò chuyện của Show sống còn đỉnh lưu.Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc.Tôi không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.Hàn Băng thú thông minh hơn cá lớn, cũng ghê gớm hơn cá lớn, cá lớn của Hòa Ngọc trong toàn bộ quá trình không biết trên đầu có người, nhưng Hàn Băng thú lại biết, nó chơi chán chê rồi chắc chắn sẽ ăn Hòa Ngọc.Hòa Ngọc đúng là làm mới nhận thức của mọi người, nói thật tôi đã có cách nhìn mới về cậu ta, cũng đánh giá cậu ta cao hơn chút.Tôi chỉ muốn biết Trấn Tinh, Eugene khi thấy cảnh này sẽ cảm thấy như thế nào.Nhìn từ một góc độ khác, Hòa Ngọc lại sắp mang lại cơn ác mộng khác cho bọn họ rồi, dù sao thì đồng đội cũng không chịu nổi giày vò nữa mà rời đi, bây giờ chỉ còn lại đối thủ thôi.Đám người Trấn Tinh, Eugene không có tâm trạng gì, bọn họ đi đến nơi Hòa Ngọc và Hàn Băng thú gặp nhau. Bây giờ không có tuyết rơi, bọn họ mới rời đi không bao lâu, hiện trường để lại dấu vết rất rõ ràng. Thậm chí có những mũi tên băng chưa tan chảy.Sắc mặt Cách Đới trầm xuống: "Hàn Băng thú từng đi qua đây, thậm chí còn đánh nhau ở chỗ này."Thành Chiêu: "Có thể là đánh nhau với đội một nhưng chỉ có dấu vết của Hàn Băng thú, không có dấu vết của những người khác."Nguyên Trạch ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn dấu vết trên mặt đất, đột nhiên đồng tử co rụt lại: "Không, có dấu vết, dấu chân."Trấn Tinh nhìn dấu chân đã không còn rõ ràng, bình tĩnh nói: "Đội một chỉ còn lại một người, Hòa Ngọc." Người của Liên Bang đều cao lớn, dấu chân to và sâu hơn. Chỉ có bàn chân của Hòa Ngọc là rất nhỏ so với bọn họ nên rất dễ phân biệt.Chắc chắn Hòa Ngọc vẫn còn sống, hơn nữa chỉ còn mình cậu sống sót.

Chương 273: Ai Là Nội Gián? (125)