Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 276: Ai Là Nội Gián? (128)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Quả cầu tuyết quá lớn.Nó lại còn lăn về phía Hòa Ngọc một cách không kiểm soát.Hòa Ngọc không di chuyển, nhưng Hàn Băng thú phản ứng rất nhanh, nó nhảy qua quả cầu tuyết, nhảy đến bên cạnh Hòa Ngọc, dùng đầu của nó đánh bay quả cầu tuyết đang lăn đến."Ngao ngao ~"Nó thích thú gào lên.Quả cầu tuyết vừa đánh bay ban nãy đã mất kiểm soát và lăn xuống núi.Hàn Băng thú còn chê không đủ, vì thế nó nhảy tới, dùng móng vuốt đẩy mạnh, chân dùng hết sức."Ầm ầm -"Mang theo một tiếng động lớn, nó nhanh chóng lăn dọc theo nền tuyết, nhanh như tia chớp, thậm chí còn càng lăn càng lớn.Nhóm người vất vả lắm mới leo được lên trên lại bị ném xuống chân núi.Nhóm Eugene khó khăn leo lên núi.Cách Đới suy sụp: "Tôi không làm được, tôi không làm được!" Hơi thở của gã trở nên nặng nhọc. Môi trường này quá lạnh, không có lợi với người của hành tinh Cơ Giới, mặc dù bọn họ không cảm thấy quá lạnh nhưng nó sẽ khiến cho độ linh hoạt của máy móc bị giảm đi.Thành Chiêu cũng không chịu nổi, dựa vào vũ khí thở hổn hển, nói: "Khó quá, bò lên đấy như muốn lấy mạng người khác vậy."Nguyên Trạch gật đầu: "Con đường này, hộc hộc, không thể đi nổi lần thứ hai nữa đâu."Eugene chợt nhảy dựng lên: "Tiếng gì thế?"Trấn Tinh cũng cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, rất cảnh giác.Mọi người đều nhìn qua đó, khi nhìn rõ ràng thì đồng tử run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.Họ nhìn thấy một quả cầu tuyết khổng lồ đang lao tới nhanh như chớp.Lao về phía họ.Mọi người: "..."Eugene: "Con mẹ nó cái trò gì vậy?"Mọi người lập tức chạy trốn bốn phương tám hướng, nhưng quả cầu tuyết quá lớn, hơn nữa sau khi được Hàn Băng thú đẩy xuống, tốc độ đã cực kỳ nhanh, bọn họ còn chưa kịp chạy trốn đã bị đánh bay lên không trung.Quả cầu tuyết khổng lồ quấn lấy bọn họ, lăn xuống từ trên đỉnh núi."Aaaaaaaaa!"Hàn Băng thú ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn quả cầu tuyết càng ngày càng xa, lại nhìn móng vuốt vừa đẩy quả cầu tuyết xuống, rơi vào trầm tư.Hình như đụng phải cái gì đó.Bỏ đi, cũng không quan trọng.Nó đau lòng quay lại nhìn Hòa Ngọc, phát ra tiếng "ngao" Dường như nó muốn nói rằng quả cầu tuyết mất rồi.Đúng lúc Hòa Ngọc nặn đến bước cuối cùng, đặt hai cái tay trắng vào, hết cách, ở đây chỉ có màu trắng, chỉ có thể góp nhặt vào để sử dụng. Cậu không biết vừa rồi Hàn Băng thú đã làm gì, vỗ tay và vẫy tay cho Hàn Băng Thú"Đến đây, được rồi."Hàn Băng thú cũng không cảm thấy buồn rầu nữa, phấn khích nhảy qua. Đứng trước thứ giống như "bản thân" mình, nó cực kỳ kích động, nhảy cẫng lên.Hòa Ngọc bay lên đầu nó, lại nằm xuống. Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi. Cậu nắm lấy lông của Hàn Băng thú, dựa vào đôi tai đen của nó, an tâm nhắm mắt lại.Hàn Băng thú nhìn mình rồi nhìn "người tuyết" trước mặt, như nghĩ ra điều gì đó, dùng móng vuốt nắm lấy một quả cầu tuyết, rồi cẩn thận duỗi ra hai móng vuốt mềm mại, đặt lên đầu nơi gần với tai.Đồ chơi, không thể quên.Trước khi đi ngủ, Hòa Ngọc đột nhiên mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Mấy người kia chậm quá, theo như suy đoán chắc bây giờ cũng đã lên núi rồi, sao còn chưa tới vậy?".Nhưng mà, giấc ngủ mới là quan trọng nhất, sau khi Hòa Ngọc lẩm bẩm xong thì không nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại.
Quả cầu tuyết quá lớn.
Nó lại còn lăn về phía Hòa Ngọc một cách không kiểm soát.
Hòa Ngọc không di chuyển, nhưng Hàn Băng thú phản ứng rất nhanh, nó nhảy qua quả cầu tuyết, nhảy đến bên cạnh Hòa Ngọc, dùng đầu của nó đánh bay quả cầu tuyết đang lăn đến.
"Ngao ngao ~"
Nó thích thú gào lên.
Quả cầu tuyết vừa đánh bay ban nãy đã mất kiểm soát và lăn xuống núi.
Hàn Băng thú còn chê không đủ, vì thế nó nhảy tới, dùng móng vuốt đẩy mạnh, chân dùng hết sức.
"Ầm ầm -"
Mang theo một tiếng động lớn, nó nhanh chóng lăn dọc theo nền tuyết, nhanh như tia chớp, thậm chí còn càng lăn càng lớn.
Nhóm người vất vả lắm mới leo được lên trên lại bị ném xuống chân núi.
Nhóm Eugene khó khăn leo lên núi.
Cách Đới suy sụp: "Tôi không làm được, tôi không làm được!" Hơi thở của gã trở nên nặng nhọc. Môi trường này quá lạnh, không có lợi với người của hành tinh Cơ Giới, mặc dù bọn họ không cảm thấy quá lạnh nhưng nó sẽ khiến cho độ linh hoạt của máy móc bị giảm đi.
Thành Chiêu cũng không chịu nổi, dựa vào vũ khí thở hổn hển, nói: "Khó quá, bò lên đấy như muốn lấy mạng người khác vậy."
Nguyên Trạch gật đầu: "Con đường này, hộc hộc, không thể đi nổi lần thứ hai nữa đâu."
Eugene chợt nhảy dựng lên: "Tiếng gì thế?"
Trấn Tinh cũng cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, rất cảnh giác.
Mọi người đều nhìn qua đó, khi nhìn rõ ràng thì đồng tử run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Họ nhìn thấy một quả cầu tuyết khổng lồ đang lao tới nhanh như chớp.
Lao về phía họ.
Mọi người: "..."
Eugene: "Con mẹ nó cái trò gì vậy?"
Mọi người lập tức chạy trốn bốn phương tám hướng, nhưng quả cầu tuyết quá lớn, hơn nữa sau khi được Hàn Băng thú đẩy xuống, tốc độ đã cực kỳ nhanh, bọn họ còn chưa kịp chạy trốn đã bị đánh bay lên không trung.
Quả cầu tuyết khổng lồ quấn lấy bọn họ, lăn xuống từ trên đỉnh núi.
"Aaaaaaaaa!"
Hàn Băng thú ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn quả cầu tuyết càng ngày càng xa, lại nhìn móng vuốt vừa đẩy quả cầu tuyết xuống, rơi vào trầm tư.
Hình như đụng phải cái gì đó.
Bỏ đi, cũng không quan trọng.
Nó đau lòng quay lại nhìn Hòa Ngọc, phát ra tiếng "ngao" Dường như nó muốn nói rằng quả cầu tuyết mất rồi.
Đúng lúc Hòa Ngọc nặn đến bước cuối cùng, đặt hai cái tay trắng vào, hết cách, ở đây chỉ có màu trắng, chỉ có thể góp nhặt vào để sử dụng. Cậu không biết vừa rồi Hàn Băng thú đã làm gì, vỗ tay và vẫy tay cho Hàn Băng Thú
"Đến đây, được rồi."
Hàn Băng thú cũng không cảm thấy buồn rầu nữa, phấn khích nhảy qua. Đứng trước thứ giống như "bản thân" mình, nó cực kỳ kích động, nhảy cẫng lên.
Hòa Ngọc bay lên đầu nó, lại nằm xuống. Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi. Cậu nắm lấy lông của Hàn Băng thú, dựa vào đôi tai đen của nó, an tâm nhắm mắt lại.
Hàn Băng thú nhìn mình rồi nhìn "người tuyết" trước mặt, như nghĩ ra điều gì đó, dùng móng vuốt nắm lấy một quả cầu tuyết, rồi cẩn thận duỗi ra hai móng vuốt mềm mại, đặt lên đầu nơi gần với tai.
Đồ chơi, không thể quên.
Trước khi đi ngủ, Hòa Ngọc đột nhiên mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Mấy người kia chậm quá, theo như suy đoán chắc bây giờ cũng đã lên núi rồi, sao còn chưa tới vậy?".
Nhưng mà, giấc ngủ mới là quan trọng nhất, sau khi Hòa Ngọc lẩm bẩm xong thì không nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Quả cầu tuyết quá lớn.Nó lại còn lăn về phía Hòa Ngọc một cách không kiểm soát.Hòa Ngọc không di chuyển, nhưng Hàn Băng thú phản ứng rất nhanh, nó nhảy qua quả cầu tuyết, nhảy đến bên cạnh Hòa Ngọc, dùng đầu của nó đánh bay quả cầu tuyết đang lăn đến."Ngao ngao ~"Nó thích thú gào lên.Quả cầu tuyết vừa đánh bay ban nãy đã mất kiểm soát và lăn xuống núi.Hàn Băng thú còn chê không đủ, vì thế nó nhảy tới, dùng móng vuốt đẩy mạnh, chân dùng hết sức."Ầm ầm -"Mang theo một tiếng động lớn, nó nhanh chóng lăn dọc theo nền tuyết, nhanh như tia chớp, thậm chí còn càng lăn càng lớn.Nhóm người vất vả lắm mới leo được lên trên lại bị ném xuống chân núi.Nhóm Eugene khó khăn leo lên núi.Cách Đới suy sụp: "Tôi không làm được, tôi không làm được!" Hơi thở của gã trở nên nặng nhọc. Môi trường này quá lạnh, không có lợi với người của hành tinh Cơ Giới, mặc dù bọn họ không cảm thấy quá lạnh nhưng nó sẽ khiến cho độ linh hoạt của máy móc bị giảm đi.Thành Chiêu cũng không chịu nổi, dựa vào vũ khí thở hổn hển, nói: "Khó quá, bò lên đấy như muốn lấy mạng người khác vậy."Nguyên Trạch gật đầu: "Con đường này, hộc hộc, không thể đi nổi lần thứ hai nữa đâu."Eugene chợt nhảy dựng lên: "Tiếng gì thế?"Trấn Tinh cũng cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, rất cảnh giác.Mọi người đều nhìn qua đó, khi nhìn rõ ràng thì đồng tử run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.Họ nhìn thấy một quả cầu tuyết khổng lồ đang lao tới nhanh như chớp.Lao về phía họ.Mọi người: "..."Eugene: "Con mẹ nó cái trò gì vậy?"Mọi người lập tức chạy trốn bốn phương tám hướng, nhưng quả cầu tuyết quá lớn, hơn nữa sau khi được Hàn Băng thú đẩy xuống, tốc độ đã cực kỳ nhanh, bọn họ còn chưa kịp chạy trốn đã bị đánh bay lên không trung.Quả cầu tuyết khổng lồ quấn lấy bọn họ, lăn xuống từ trên đỉnh núi."Aaaaaaaaa!"Hàn Băng thú ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn quả cầu tuyết càng ngày càng xa, lại nhìn móng vuốt vừa đẩy quả cầu tuyết xuống, rơi vào trầm tư.Hình như đụng phải cái gì đó.Bỏ đi, cũng không quan trọng.Nó đau lòng quay lại nhìn Hòa Ngọc, phát ra tiếng "ngao" Dường như nó muốn nói rằng quả cầu tuyết mất rồi.Đúng lúc Hòa Ngọc nặn đến bước cuối cùng, đặt hai cái tay trắng vào, hết cách, ở đây chỉ có màu trắng, chỉ có thể góp nhặt vào để sử dụng. Cậu không biết vừa rồi Hàn Băng thú đã làm gì, vỗ tay và vẫy tay cho Hàn Băng Thú"Đến đây, được rồi."Hàn Băng thú cũng không cảm thấy buồn rầu nữa, phấn khích nhảy qua. Đứng trước thứ giống như "bản thân" mình, nó cực kỳ kích động, nhảy cẫng lên.Hòa Ngọc bay lên đầu nó, lại nằm xuống. Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi. Cậu nắm lấy lông của Hàn Băng thú, dựa vào đôi tai đen của nó, an tâm nhắm mắt lại.Hàn Băng thú nhìn mình rồi nhìn "người tuyết" trước mặt, như nghĩ ra điều gì đó, dùng móng vuốt nắm lấy một quả cầu tuyết, rồi cẩn thận duỗi ra hai móng vuốt mềm mại, đặt lên đầu nơi gần với tai.Đồ chơi, không thể quên.Trước khi đi ngủ, Hòa Ngọc đột nhiên mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Mấy người kia chậm quá, theo như suy đoán chắc bây giờ cũng đã lên núi rồi, sao còn chưa tới vậy?".Nhưng mà, giấc ngủ mới là quan trọng nhất, sau khi Hòa Ngọc lẩm bẩm xong thì không nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại.