Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 304: Ai Là Nội Gián? (156)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Đồng thời, tách ra một ngọn lửa khác, lấy trang bị biến hình ra, biến nó thành một cái nồi lớn, bỏ vào nồi một nửa là tuyết, sau khi đun lên, cho vài con cá vào nồi, đồng thời, lấy hai bông hoa hàn băng bỏ vào trong đó.Thành Chiêu nhảy dựng lên, không thể tin được: "Cậu thật sự coi hoa hàn băng là rau luộc đấy hả?" Bọn họ suýt nữa nghi ngờ bản thân nhìn nhầm. Ngay cả trong Liên Bang, hoa hàn băng cũng có thể được sử dụng làm vật phẩm đấu giá, người mua được nó sẽ phải mời dược sư cực kỳ giỏi, sau đó chế thành thuốc viên, không để phí bất kỳ cái gì. Như Hòa Ngọc bây giờ, nấu hoa hàn băng thành rau luộc để ăn, đúng là phung phí của trời.Tất cả những người đang xem từ xa đều mở to mắt không thể tin được.Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Có chuyện gì sao?"Mọi người: "..."Eugene lấy một món trang bị ra: "Tôi dùng một trang bị đổi lấy một bông hoa hàn băng."Hòa Ngọc: "Không đổi."Eugene: "Tại sao?"Hòa Ngọc: "Bé mèo nhà tôi muốn ăn."Eugene: "..."Mọi người: "..."Aaaaaa!Họ chỉ muốn nắm lấy vai Hòa Ngọc và hét lên rằng cậu tỉnh táo lại đi! Phung phí của trời quá đi mất, thật sự khiến người ta không thể nhìn thẳng được.Hòa Ngọc không quan tâm đến tâm trạng của bọn họ, tiếp tục hầm cá, đồng thời lật cá nướng bên cạnh lên, thái độ bình thường, không hề thấy mình đang lãng phí chút nào.Bé mèo lớn ở bên cạnh cũng cảm thấy vậy. Nó phấn khích kêu lên xung quanh ngọn lửa và cái nồi, thích nhất là sự kết hợp của thịt cá và hoa hàn băng, hương thơm lan tỏa, bé mèo lớn đã ch** n**c dãi. Nhưng nó đã hiểu rằng khi Hòa Ngọc không đưa cho nó, nó sẽ không thể lấy đi được. Cậu nấu rất ngon, rồi sẽ đưa cho nó thôi. Vì vậy, Hàn Băng thú chỉ đi vòng quanh Hòa Ngọc, chọc vào chóp mũi của cậu, thúc giục cậu nhanh lên, vô thức giẫm móng chân lên mặt đất, tạo ra mấy cái hố.Hòa Ngọc bất lực: "Con mèo ham ăn."Bé mèo lớn: "Ngao ngao ~" Chỉ là một con mèo tham ăn, chỉ muốn ăn.Cách đó không xa, Eugene đấm ngực giậm chân: "Đó là hoa hàn băng đó Hòa Ngọc, có thể chế ra rất nhiều loại thuốc viên, có thể nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân, cũng có thể điều chế ra thuốc viên hồi phục cấp chín đó." Trên mặt gã tràn đầy đau khổ: "Sao cậu lại hầm nó lên như thế hả, còn có ích gì nữa chứ?"Hòa Ngọc: "Ngon."Eugene: ".."Những người khác: "'..."Khán giả: ""..."Bé mèo lớn ở bên cạnh cũng cảm thấy vậy. Nó phấn khích kêu lên xung quanh ngọn lửa và cái nồi, thích nhất là sự kết hợp của thịt cá và hoa hàn băng, hương thơm lan tỏa, bé mèo lớn đã ch** n**c dãi. Nhưng nó đã hiểu rằng khi Hòa Ngọc không đưa cho nó, nó sẽ không thể lấy đi được. Cậu nấu rất ngon, rồi sẽ đưa cho nó thôi. Vì vậy, Hàn Băng thú chỉ đi vòng quanh Hòa Ngọc, chọc vào chóp mũi của cậu, thúc giục cậu nhanh lên, vô thức giẫm móng chân lên mặt đất, tạo ra mấy cái hố.Hòa Ngọc bất lực: "Con mèo ham ăn."Bé mèo lớn: "Ngao ngao ~" Chỉ là một con mèo tham ăn, chỉ muốn ăn.Cách đó không xa, Eugene đấm ngực giậm chân: "Đó là hoa hàn băng đó Hòa Ngọc, có thể chế ra rất nhiều loại thuốc viên, có thể nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân, cũng có thể điều chế ra thuốc viên hồi phục cấp chín đó." Trên mặt gã tràn đầy đau khổ: "Sao cậu lại hầm nó lên như thế hả, còn có ích gì nữa chứ?"Hòa Ngọc: "Ngon."Eugene: ".."Những người khác: "'..."Khán giả: ""..."

Đồng thời, tách ra một ngọn lửa khác, lấy trang bị biến hình ra, biến nó thành một cái nồi lớn, bỏ vào nồi một nửa là tuyết, sau khi đun lên, cho vài con cá vào nồi, đồng thời, lấy hai bông hoa hàn băng bỏ vào trong đó.

Thành Chiêu nhảy dựng lên, không thể tin được: "Cậu thật sự coi hoa hàn băng là rau luộc đấy hả?" Bọn họ suýt nữa nghi ngờ bản thân nhìn nhầm. 

Ngay cả trong Liên Bang, hoa hàn băng cũng có thể được sử dụng làm vật phẩm đấu giá, người mua được nó sẽ phải mời dược sư cực kỳ giỏi, sau đó chế thành thuốc viên, không để phí bất kỳ cái gì. Như Hòa Ngọc bây giờ, nấu hoa hàn băng thành rau luộc để ăn, đúng là phung phí của trời.

Tất cả những người đang xem từ xa đều mở to mắt không thể tin được.

Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Có chuyện gì sao?"

Mọi người: "..."

Eugene lấy một món trang bị ra: "Tôi dùng một trang bị đổi lấy một bông hoa hàn băng."

Hòa Ngọc: "Không đổi."

Eugene: "Tại sao?"

Hòa Ngọc: "Bé mèo nhà tôi muốn ăn."

Eugene: "..."

Mọi người: "..."

Aaaaaa!

Họ chỉ muốn nắm lấy vai Hòa Ngọc và hét lên rằng cậu tỉnh táo lại đi! Phung phí của trời quá đi mất, thật sự khiến người ta không thể nhìn thẳng được.

Hòa Ngọc không quan tâm đến tâm trạng của bọn họ, tiếp tục hầm cá, đồng thời lật cá nướng bên cạnh lên, thái độ bình thường, không hề thấy mình đang lãng phí chút nào.

Bé mèo lớn ở bên cạnh cũng cảm thấy vậy. Nó phấn khích kêu lên xung quanh ngọn lửa và cái nồi, thích nhất là sự kết hợp của thịt cá và hoa hàn băng, hương thơm lan tỏa, bé mèo lớn đã ch** n**c dãi. Nhưng nó đã hiểu rằng khi Hòa Ngọc không đưa cho nó, nó sẽ không thể lấy đi được. 

Cậu nấu rất ngon, rồi sẽ đưa cho nó thôi. 

Vì vậy, Hàn Băng thú chỉ đi vòng quanh Hòa Ngọc, chọc vào chóp mũi của cậu, thúc giục cậu nhanh lên, vô thức giẫm móng chân lên mặt đất, tạo ra mấy cái hố.

Hòa Ngọc bất lực: "Con mèo ham ăn."

Bé mèo lớn: "Ngao ngao ~" Chỉ là một con mèo tham ăn, chỉ muốn ăn.

Cách đó không xa, Eugene đấm ngực giậm chân: "Đó là hoa hàn băng đó Hòa Ngọc, có thể chế ra rất nhiều loại thuốc viên, có thể nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân, cũng có thể điều chế ra thuốc viên hồi phục cấp chín đó." Trên mặt gã tràn đầy đau khổ: "Sao cậu lại hầm nó lên như thế hả, còn có ích gì nữa chứ?"

Hòa Ngọc: "Ngon."

Eugene: ".."

Những người khác: "'..."

Khán giả: ""..."

Bé mèo lớn ở bên cạnh cũng cảm thấy vậy. Nó phấn khích kêu lên xung quanh ngọn lửa và cái nồi, thích nhất là sự kết hợp của thịt cá và hoa hàn băng, hương thơm lan tỏa, bé mèo lớn đã ch** n**c dãi. Nhưng nó đã hiểu rằng khi Hòa Ngọc không đưa cho nó, nó sẽ không thể lấy đi được. 

Cậu nấu rất ngon, rồi sẽ đưa cho nó thôi. 

Vì vậy, Hàn Băng thú chỉ đi vòng quanh Hòa Ngọc, chọc vào chóp mũi của cậu, thúc giục cậu nhanh lên, vô thức giẫm móng chân lên mặt đất, tạo ra mấy cái hố.

Hòa Ngọc bất lực: "Con mèo ham ăn."

Bé mèo lớn: "Ngao ngao ~" Chỉ là một con mèo tham ăn, chỉ muốn ăn.

Cách đó không xa, Eugene đấm ngực giậm chân: "Đó là hoa hàn băng đó Hòa Ngọc, có thể chế ra rất nhiều loại thuốc viên, có thể nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân, cũng có thể điều chế ra thuốc viên hồi phục cấp chín đó." Trên mặt gã tràn đầy đau khổ: "Sao cậu lại hầm nó lên như thế hả, còn có ích gì nữa chứ?"

Hòa Ngọc: "Ngon."

Eugene: ".."

Những người khác: "'..."

Khán giả: ""..."

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Đồng thời, tách ra một ngọn lửa khác, lấy trang bị biến hình ra, biến nó thành một cái nồi lớn, bỏ vào nồi một nửa là tuyết, sau khi đun lên, cho vài con cá vào nồi, đồng thời, lấy hai bông hoa hàn băng bỏ vào trong đó.Thành Chiêu nhảy dựng lên, không thể tin được: "Cậu thật sự coi hoa hàn băng là rau luộc đấy hả?" Bọn họ suýt nữa nghi ngờ bản thân nhìn nhầm. Ngay cả trong Liên Bang, hoa hàn băng cũng có thể được sử dụng làm vật phẩm đấu giá, người mua được nó sẽ phải mời dược sư cực kỳ giỏi, sau đó chế thành thuốc viên, không để phí bất kỳ cái gì. Như Hòa Ngọc bây giờ, nấu hoa hàn băng thành rau luộc để ăn, đúng là phung phí của trời.Tất cả những người đang xem từ xa đều mở to mắt không thể tin được.Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Có chuyện gì sao?"Mọi người: "..."Eugene lấy một món trang bị ra: "Tôi dùng một trang bị đổi lấy một bông hoa hàn băng."Hòa Ngọc: "Không đổi."Eugene: "Tại sao?"Hòa Ngọc: "Bé mèo nhà tôi muốn ăn."Eugene: "..."Mọi người: "..."Aaaaaa!Họ chỉ muốn nắm lấy vai Hòa Ngọc và hét lên rằng cậu tỉnh táo lại đi! Phung phí của trời quá đi mất, thật sự khiến người ta không thể nhìn thẳng được.Hòa Ngọc không quan tâm đến tâm trạng của bọn họ, tiếp tục hầm cá, đồng thời lật cá nướng bên cạnh lên, thái độ bình thường, không hề thấy mình đang lãng phí chút nào.Bé mèo lớn ở bên cạnh cũng cảm thấy vậy. Nó phấn khích kêu lên xung quanh ngọn lửa và cái nồi, thích nhất là sự kết hợp của thịt cá và hoa hàn băng, hương thơm lan tỏa, bé mèo lớn đã ch** n**c dãi. Nhưng nó đã hiểu rằng khi Hòa Ngọc không đưa cho nó, nó sẽ không thể lấy đi được. Cậu nấu rất ngon, rồi sẽ đưa cho nó thôi. Vì vậy, Hàn Băng thú chỉ đi vòng quanh Hòa Ngọc, chọc vào chóp mũi của cậu, thúc giục cậu nhanh lên, vô thức giẫm móng chân lên mặt đất, tạo ra mấy cái hố.Hòa Ngọc bất lực: "Con mèo ham ăn."Bé mèo lớn: "Ngao ngao ~" Chỉ là một con mèo tham ăn, chỉ muốn ăn.Cách đó không xa, Eugene đấm ngực giậm chân: "Đó là hoa hàn băng đó Hòa Ngọc, có thể chế ra rất nhiều loại thuốc viên, có thể nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân, cũng có thể điều chế ra thuốc viên hồi phục cấp chín đó." Trên mặt gã tràn đầy đau khổ: "Sao cậu lại hầm nó lên như thế hả, còn có ích gì nữa chứ?"Hòa Ngọc: "Ngon."Eugene: ".."Những người khác: "'..."Khán giả: ""..."Bé mèo lớn ở bên cạnh cũng cảm thấy vậy. Nó phấn khích kêu lên xung quanh ngọn lửa và cái nồi, thích nhất là sự kết hợp của thịt cá và hoa hàn băng, hương thơm lan tỏa, bé mèo lớn đã ch** n**c dãi. Nhưng nó đã hiểu rằng khi Hòa Ngọc không đưa cho nó, nó sẽ không thể lấy đi được. Cậu nấu rất ngon, rồi sẽ đưa cho nó thôi. Vì vậy, Hàn Băng thú chỉ đi vòng quanh Hòa Ngọc, chọc vào chóp mũi của cậu, thúc giục cậu nhanh lên, vô thức giẫm móng chân lên mặt đất, tạo ra mấy cái hố.Hòa Ngọc bất lực: "Con mèo ham ăn."Bé mèo lớn: "Ngao ngao ~" Chỉ là một con mèo tham ăn, chỉ muốn ăn.Cách đó không xa, Eugene đấm ngực giậm chân: "Đó là hoa hàn băng đó Hòa Ngọc, có thể chế ra rất nhiều loại thuốc viên, có thể nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân, cũng có thể điều chế ra thuốc viên hồi phục cấp chín đó." Trên mặt gã tràn đầy đau khổ: "Sao cậu lại hầm nó lên như thế hả, còn có ích gì nữa chứ?"Hòa Ngọc: "Ngon."Eugene: ".."Những người khác: "'..."Khán giả: ""..."

Chương 304: Ai Là Nội Gián? (156)