Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 309: Ai Là Nội Gián? (161) - "Thiên Đường" Băng Tuyết
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Bình luận:"Hòa Ngọc muốn làm cái quái gì vậy? Còn chưa rời đi nữa hả?""Trấn Tinh vẫn không đi, có phải cậu ta đang đợi Hòa Ngọc không?""Mẹ kiếp, còn có năm mươi vị trí nữa thôi, nguy hiểm quá, mau đi đi.""Không có khả năng thắng ở đấu trường này, chủ yếu là do Hòa Ngọc gặp phải Hàn Băng thú khác với những con kia, không qua được cũng không mất mặt lắm đâu.""Bởi vì tuyết rơi, sắc trời đã tối rồi, trước trời tối Hòa Ngọc không ra tay, không định làm gì khác sao?"Khán giả đang thảo luận sôi nổi.Trời càng lúc càng tối, bởi vì trên đỉnh núi bao phủ đầy tuyết vì thế nên khó có thể nhìn rõ xung quanh.Hòa Ngọc đứng trên tay bé mèo lớn, nằm nhoài trên mũi của nó. Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt xanh biếc như nước của Bé mèo lớn, động tác rất nhẹ nhàng.Bé mèo lớn ngoan ngoãn nhìn cậu, chớp chớp mắt."Thời gian không còn nhiều." Giọng Hòa Ngọc khàn khàn: "Tao còn có thể gặp lại mày, ánh mắt quen thuộc này không?""Ngao ngao ~" Bé mèo lớn hoang mang.Hòa Ngọc đẩy móng vuốt của nó, bé mèo lớn nghe lời di chuyển, Hòa Ngọc ngẩng đầu lên, đối mặt với tuyết dày và gió lạnh, đôi môi của cậu đã sớm trở nên trắng bệch vì lạnh, nhưng vẫn luôn trong tư thế ngẩng cao đầu."Ngao ngao" Bé mèo lớn vội vàng.Cuối cùng Hòa Ngọc cũng cúi đầu xuống, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, cậu nhảy lên người bé mèo lớn, dang rộng hai tay dụi mặt vào lớp lông tơ trắng như tuyết quen thuộc đã cho cậu hơi ấm trong thế giới băng tuyết mấy ngày này.Giọng nói của cậu trầm khàn giống như đang nói với chính mình, cũng giống như đang nói với khán giả: "Từ khi bước vào ải sáu, tôi đã luôn nghĩ tới bốn chữ Thiên đường băng tuyết. Ải trước là Địa ngục rực lửa, địa ngục là sự đau khổ, thiên đường là hạnh phúc sao, cách tốt nhất để qua ải này rốt cuộc là cái gì?""Lần đầu tiên chiến đấu cùng Hàn Băng thú, tôi đã biết không thể đánh bại nó, không thể đánh bại được Hàn Băng thú, làm sao có thể vượt qua ải này đây?""Thiên đường băng tuyết, thiên đường là hạnh phúc, để Hàn Băng thú vui vẻ, vì vậy trêu đùa với nó, nhảy múa với nó, chuẩn bị thức ăn ngon, sau đó để nó tự nguyện hy sinh.""Đây có phải ý nghĩa thực sự của ải này không? Đây có phải là thiết lập hệ thống, cách hoàn hảo nhất để vượt qua ải này hay không?"Đó là một câu nghi vấn, nhưng lại là một giọng điệu chắc chắn.Có nhiều cách để qua cửa, có thể hợp tác để g**t ch*t Hàn Băng thú, có thể sử dụng cách khác để hoàn thành.Nhưng đây là câu trả lời hoàn hảo nhất và phù hợp nhất với tiêu đề của ải.
Bình luận:
"Hòa Ngọc muốn làm cái quái gì vậy? Còn chưa rời đi nữa hả?"
"Trấn Tinh vẫn không đi, có phải cậu ta đang đợi Hòa Ngọc không?"
"Mẹ kiếp, còn có năm mươi vị trí nữa thôi, nguy hiểm quá, mau đi đi."
"Không có khả năng thắng ở đấu trường này, chủ yếu là do Hòa Ngọc gặp phải Hàn Băng thú khác với những con kia, không qua được cũng không mất mặt lắm đâu."
"Bởi vì tuyết rơi, sắc trời đã tối rồi, trước trời tối Hòa Ngọc không ra tay, không định làm gì khác sao?"
Khán giả đang thảo luận sôi nổi.
Trời càng lúc càng tối, bởi vì trên đỉnh núi bao phủ đầy tuyết vì thế nên khó có thể nhìn rõ xung quanh.
Hòa Ngọc đứng trên tay bé mèo lớn, nằm nhoài trên mũi của nó. Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt xanh biếc như nước của Bé mèo lớn, động tác rất nhẹ nhàng.
Bé mèo lớn ngoan ngoãn nhìn cậu, chớp chớp mắt.
"Thời gian không còn nhiều." Giọng Hòa Ngọc khàn khàn: "Tao còn có thể gặp lại mày, ánh mắt quen thuộc này không?"
"Ngao ngao ~" Bé mèo lớn hoang mang.
Hòa Ngọc đẩy móng vuốt của nó, bé mèo lớn nghe lời di chuyển, Hòa Ngọc ngẩng đầu lên, đối mặt với tuyết dày và gió lạnh, đôi môi của cậu đã sớm trở nên trắng bệch vì lạnh, nhưng vẫn luôn trong tư thế ngẩng cao đầu.
"Ngao ngao" Bé mèo lớn vội vàng.
Cuối cùng Hòa Ngọc cũng cúi đầu xuống, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, cậu nhảy lên người bé mèo lớn, dang rộng hai tay dụi mặt vào lớp lông tơ trắng như tuyết quen thuộc đã cho cậu hơi ấm trong thế giới băng tuyết mấy ngày này.
Giọng nói của cậu trầm khàn giống như đang nói với chính mình, cũng giống như đang nói với khán giả: "Từ khi bước vào ải sáu, tôi đã luôn nghĩ tới bốn chữ Thiên đường băng tuyết. Ải trước là Địa ngục rực lửa, địa ngục là sự đau khổ, thiên đường là hạnh phúc sao, cách tốt nhất để qua ải này rốt cuộc là cái gì?"
"Lần đầu tiên chiến đấu cùng Hàn Băng thú, tôi đã biết không thể đánh bại nó, không thể đánh bại được Hàn Băng thú, làm sao có thể vượt qua ải này đây?"
"Thiên đường băng tuyết, thiên đường là hạnh phúc, để Hàn Băng thú vui vẻ, vì vậy trêu đùa với nó, nhảy múa với nó, chuẩn bị thức ăn ngon, sau đó để nó tự nguyện hy sinh."
"Đây có phải ý nghĩa thực sự của ải này không? Đây có phải là thiết lập hệ thống, cách hoàn hảo nhất để vượt qua ải này hay không?"
Đó là một câu nghi vấn, nhưng lại là một giọng điệu chắc chắn.
Có nhiều cách để qua cửa, có thể hợp tác để g**t ch*t Hàn Băng thú, có thể sử dụng cách khác để hoàn thành.
Nhưng đây là câu trả lời hoàn hảo nhất và phù hợp nhất với tiêu đề của ải.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Bình luận:"Hòa Ngọc muốn làm cái quái gì vậy? Còn chưa rời đi nữa hả?""Trấn Tinh vẫn không đi, có phải cậu ta đang đợi Hòa Ngọc không?""Mẹ kiếp, còn có năm mươi vị trí nữa thôi, nguy hiểm quá, mau đi đi.""Không có khả năng thắng ở đấu trường này, chủ yếu là do Hòa Ngọc gặp phải Hàn Băng thú khác với những con kia, không qua được cũng không mất mặt lắm đâu.""Bởi vì tuyết rơi, sắc trời đã tối rồi, trước trời tối Hòa Ngọc không ra tay, không định làm gì khác sao?"Khán giả đang thảo luận sôi nổi.Trời càng lúc càng tối, bởi vì trên đỉnh núi bao phủ đầy tuyết vì thế nên khó có thể nhìn rõ xung quanh.Hòa Ngọc đứng trên tay bé mèo lớn, nằm nhoài trên mũi của nó. Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt xanh biếc như nước của Bé mèo lớn, động tác rất nhẹ nhàng.Bé mèo lớn ngoan ngoãn nhìn cậu, chớp chớp mắt."Thời gian không còn nhiều." Giọng Hòa Ngọc khàn khàn: "Tao còn có thể gặp lại mày, ánh mắt quen thuộc này không?""Ngao ngao ~" Bé mèo lớn hoang mang.Hòa Ngọc đẩy móng vuốt của nó, bé mèo lớn nghe lời di chuyển, Hòa Ngọc ngẩng đầu lên, đối mặt với tuyết dày và gió lạnh, đôi môi của cậu đã sớm trở nên trắng bệch vì lạnh, nhưng vẫn luôn trong tư thế ngẩng cao đầu."Ngao ngao" Bé mèo lớn vội vàng.Cuối cùng Hòa Ngọc cũng cúi đầu xuống, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, cậu nhảy lên người bé mèo lớn, dang rộng hai tay dụi mặt vào lớp lông tơ trắng như tuyết quen thuộc đã cho cậu hơi ấm trong thế giới băng tuyết mấy ngày này.Giọng nói của cậu trầm khàn giống như đang nói với chính mình, cũng giống như đang nói với khán giả: "Từ khi bước vào ải sáu, tôi đã luôn nghĩ tới bốn chữ Thiên đường băng tuyết. Ải trước là Địa ngục rực lửa, địa ngục là sự đau khổ, thiên đường là hạnh phúc sao, cách tốt nhất để qua ải này rốt cuộc là cái gì?""Lần đầu tiên chiến đấu cùng Hàn Băng thú, tôi đã biết không thể đánh bại nó, không thể đánh bại được Hàn Băng thú, làm sao có thể vượt qua ải này đây?""Thiên đường băng tuyết, thiên đường là hạnh phúc, để Hàn Băng thú vui vẻ, vì vậy trêu đùa với nó, nhảy múa với nó, chuẩn bị thức ăn ngon, sau đó để nó tự nguyện hy sinh.""Đây có phải ý nghĩa thực sự của ải này không? Đây có phải là thiết lập hệ thống, cách hoàn hảo nhất để vượt qua ải này hay không?"Đó là một câu nghi vấn, nhưng lại là một giọng điệu chắc chắn.Có nhiều cách để qua cửa, có thể hợp tác để g**t ch*t Hàn Băng thú, có thể sử dụng cách khác để hoàn thành.Nhưng đây là câu trả lời hoàn hảo nhất và phù hợp nhất với tiêu đề của ải.