Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 323: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong? (8)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene rất có ý kiến, nhưng một câu "có manh mối" của Hòa Ngọc khiến gã nhịn xuống ngay lập tức, tuyển thủ dự thi quan trọng nhất không phải tranh cãi, cũng không phải g**t ch*t đối thủ mà là sống sót. Manh mối, có lợi cho sự sống sót của bọn họ.Giữa manh mối và bị sỉ nhục, Eugene khó khăn lựa chọn một lúc, cuối cùng đã chọn cái trước. Không biết manh mối là gì, cũng không biết làm sao có được manh mối, Eugene chỉ có thể nhịn để Hòa Ngọc tự phát huy. Nhưng gã nghiến răng nghiến lợi, lòng thầm nghĩ: "Chờ đó, khi biết manh mối rồi tôi sẽ giết cậu ngay." Gã chờ xem, xem Hòa Ngọc muốn làm cái gì, mà manh mối quan trọng trong miệng cậu ta có thể liên quan tới việc qua ải hay không?Khán giả: "..."Khán gỉa im lặng một cách quỷ dị. Không biết vì sao, bọn họ luôn cảm thấy một khi đám người Eugene không tiến hàng theo kế hoạch "vào phó bản mà thấy Hòa Ngọc phải giết ngay", thì chuyện giết Hòa Ngọc không thể thực hiện được. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, một khi nghe Hòa Ngọc ngụy biện, à không, đề nghị. Sẽ bị cậu ta dắt mũi, đi theo tiết tấu của cậu ta, không có cách nào phản kích được. Nhưng giờ, Eugene đã mắc câu rồi. Trừ khi có thâm cừu đại hận gì với Hòa Ngọc, không thì sẽ không ở tình huống biết rõ mọi chuyện mà vẫn muốn động thủ với Hòa Ngọc. Dù đổi thành bọn họ, phần lớn cũng muốn nhìn xem sao Hòa Ngọc tụ tập nhiều người như vậy là muốn làm cái gì. Đúng là có cậu ta lắp nhiều bẫy, dù sao cũng phải giẫm một cái.Eugene cảm thấy cách nói chuyện của Hoà Ngọc rất kỳ quặc, hiện trường cũng không có ai nghi ngờ, đơn giản là Hòa Ngọc đã xây dựng hình tượng "cậu chủ của một gia tộc lớn vô cùng đỉnh" trước mặt bọn họ. Cậu tự cao tự đại, không thứ nào lọt vào mắt cậu được. Tuy nói đi dạo cùng Lâm rất nhiều cửa hàng nhưng không thích thứ gì, không mua một thứ gì. Ánh mắt cực cao, dù là trang bị năng lực chiến đấu cũng không thèm ngó tới, nhưng lại có hứng thú với những món đồ thú vị. Tất cả biểu hiện của cậu, vô cùng phù hợp với hình tượng "cậu chủ trong một gia tộc lớn" trong tưởng tượng của họ.Phó bản thị trấn quỷ được đặt ở hành tinh thông thường của Liên Bang, mặc dù là một thắng cảnh du lịch nhưng vẫn chênh lệch rất lớn với hành tinh chính, chứ đừng nói tới những gia tộc lớn của hành tinh chính, đó là sự tồn tại mà bọn họ không theo kịp, thậm chí không tiếp xúc được. Trong nhận thức của bọn họ, các gia tộc lớn không gì là không làm được. Hơn nữa trước khi Eugene đến, Hòa Ngọc tỏ vẻ ghét bỏ với những robot ở thị trấn này, cậu từng nói robot trong nhà cậu là người của hành tinh Cơ Giới. Lúc ấy cũng có người nghi ngờ trong lòng, có gia tộc nào có thể lớn mạnh đến mức khiến người của hành tinh Cơ Giới làm robot sao? Đó là gia tộc đáng sợ cỡ nào?Nhưng hiện tại bọn họ không nghi ngờ chút nào. Eugene xuất hiện, chứng minh lời Hòa Ngọc nói là thật, thật sự có người có thể khiến người của hành tinh Cơ Giới thành robot gia đình, mà còn là một người mạnh của hành tinh Cơ Giới. Cậu chủ này quả nhiên không tầm thường. Nhất thời, tất cả bọn họ đều nghiêng mình kính nể, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc trở nên nóng bỏng hơn, dù Hòa Ngọc không tiêu một đồng nào trên người bọn họ, nhưng chỉ cần đối đáp với cậu chủ như ban nãy, cũng là một loại vinh hạnh đó. Liên Bang Vũ Trụ chính là một thế giới cuồng kẻ mạnh như thế. Cho dù chỉ là bối cảnh mạnh mẽ cũng có thể đạt được sự tôn trọng và cung kính không thể tưởng được.Trong đám người vây xem, có người lặng lẽ rời đi. Hòa Ngọc nhìn lướt qua, giống như không nhìn thấy, thu hồi tầm mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Eugene rất có ý kiến, nhưng một câu "có manh mối" của Hòa Ngọc khiến gã nhịn xuống ngay lập tức, tuyển thủ dự thi quan trọng nhất không phải tranh cãi, cũng không phải g**t ch*t đối thủ mà là sống sót.
Manh mối, có lợi cho sự sống sót của bọn họ.
Giữa manh mối và bị sỉ nhục, Eugene khó khăn lựa chọn một lúc, cuối cùng đã chọn cái trước. Không biết manh mối là gì, cũng không biết làm sao có được manh mối, Eugene chỉ có thể nhịn để Hòa Ngọc tự phát huy.
Nhưng gã nghiến răng nghiến lợi, lòng thầm nghĩ: "Chờ đó, khi biết manh mối rồi tôi sẽ giết cậu ngay." Gã chờ xem, xem Hòa Ngọc muốn làm cái gì, mà manh mối quan trọng trong miệng cậu ta có thể liên quan tới việc qua ải hay không?
Khán giả: "..."
Khán gỉa im lặng một cách quỷ dị. Không biết vì sao, bọn họ luôn cảm thấy một khi đám người Eugene không tiến hàng theo kế hoạch "vào phó bản mà thấy Hòa Ngọc phải giết ngay", thì chuyện giết Hòa Ngọc không thể thực hiện được. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, một khi nghe Hòa Ngọc ngụy biện, à không, đề nghị. Sẽ bị cậu ta dắt mũi, đi theo tiết tấu của cậu ta, không có cách nào phản kích được.
Nhưng giờ, Eugene đã mắc câu rồi. Trừ khi có thâm cừu đại hận gì với Hòa Ngọc, không thì sẽ không ở tình huống biết rõ mọi chuyện mà vẫn muốn động thủ với Hòa Ngọc. Dù đổi thành bọn họ, phần lớn cũng muốn nhìn xem sao Hòa Ngọc tụ tập nhiều người như vậy là muốn làm cái gì.
Đúng là có cậu ta lắp nhiều bẫy, dù sao cũng phải giẫm một cái.
Eugene cảm thấy cách nói chuyện của Hoà Ngọc rất kỳ quặc, hiện trường cũng không có ai nghi ngờ, đơn giản là Hòa Ngọc đã xây dựng hình tượng "cậu chủ của một gia tộc lớn vô cùng đỉnh" trước mặt bọn họ.
Cậu tự cao tự đại, không thứ nào lọt vào mắt cậu được. Tuy nói đi dạo cùng Lâm rất nhiều cửa hàng nhưng không thích thứ gì, không mua một thứ gì. Ánh mắt cực cao, dù là trang bị năng lực chiến đấu cũng không thèm ngó tới, nhưng lại có hứng thú với những món đồ thú vị.
Tất cả biểu hiện của cậu, vô cùng phù hợp với hình tượng "cậu chủ trong một gia tộc lớn" trong tưởng tượng của họ.
Phó bản thị trấn quỷ được đặt ở hành tinh thông thường của Liên Bang, mặc dù là một thắng cảnh du lịch nhưng vẫn chênh lệch rất lớn với hành tinh chính, chứ đừng nói tới những gia tộc lớn của hành tinh chính, đó là sự tồn tại mà bọn họ không theo kịp, thậm chí không tiếp xúc được.
Trong nhận thức của bọn họ, các gia tộc lớn không gì là không làm được.
Hơn nữa trước khi Eugene đến, Hòa Ngọc tỏ vẻ ghét bỏ với những robot ở thị trấn này, cậu từng nói robot trong nhà cậu là người của hành tinh Cơ Giới. Lúc ấy cũng có người nghi ngờ trong lòng, có gia tộc nào có thể lớn mạnh đến mức khiến người của hành tinh Cơ Giới làm robot sao? Đó là gia tộc đáng sợ cỡ nào?
Nhưng hiện tại bọn họ không nghi ngờ chút nào.
Eugene xuất hiện, chứng minh lời Hòa Ngọc nói là thật, thật sự có người có thể khiến người của hành tinh Cơ Giới thành robot gia đình, mà còn là một người mạnh của hành tinh Cơ Giới. Cậu chủ này quả nhiên không tầm thường.
Nhất thời, tất cả bọn họ đều nghiêng mình kính nể, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc trở nên nóng bỏng hơn, dù Hòa Ngọc không tiêu một đồng nào trên người bọn họ, nhưng chỉ cần đối đáp với cậu chủ như ban nãy, cũng là một loại vinh hạnh đó. Liên Bang Vũ Trụ chính là một thế giới cuồng kẻ mạnh như thế. Cho dù chỉ là bối cảnh mạnh mẽ cũng có thể đạt được sự tôn trọng và cung kính không thể tưởng được.
Trong đám người vây xem, có người lặng lẽ rời đi.
Hòa Ngọc nhìn lướt qua, giống như không nhìn thấy, thu hồi tầm mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene rất có ý kiến, nhưng một câu "có manh mối" của Hòa Ngọc khiến gã nhịn xuống ngay lập tức, tuyển thủ dự thi quan trọng nhất không phải tranh cãi, cũng không phải g**t ch*t đối thủ mà là sống sót. Manh mối, có lợi cho sự sống sót của bọn họ.Giữa manh mối và bị sỉ nhục, Eugene khó khăn lựa chọn một lúc, cuối cùng đã chọn cái trước. Không biết manh mối là gì, cũng không biết làm sao có được manh mối, Eugene chỉ có thể nhịn để Hòa Ngọc tự phát huy. Nhưng gã nghiến răng nghiến lợi, lòng thầm nghĩ: "Chờ đó, khi biết manh mối rồi tôi sẽ giết cậu ngay." Gã chờ xem, xem Hòa Ngọc muốn làm cái gì, mà manh mối quan trọng trong miệng cậu ta có thể liên quan tới việc qua ải hay không?Khán giả: "..."Khán gỉa im lặng một cách quỷ dị. Không biết vì sao, bọn họ luôn cảm thấy một khi đám người Eugene không tiến hàng theo kế hoạch "vào phó bản mà thấy Hòa Ngọc phải giết ngay", thì chuyện giết Hòa Ngọc không thể thực hiện được. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, một khi nghe Hòa Ngọc ngụy biện, à không, đề nghị. Sẽ bị cậu ta dắt mũi, đi theo tiết tấu của cậu ta, không có cách nào phản kích được. Nhưng giờ, Eugene đã mắc câu rồi. Trừ khi có thâm cừu đại hận gì với Hòa Ngọc, không thì sẽ không ở tình huống biết rõ mọi chuyện mà vẫn muốn động thủ với Hòa Ngọc. Dù đổi thành bọn họ, phần lớn cũng muốn nhìn xem sao Hòa Ngọc tụ tập nhiều người như vậy là muốn làm cái gì. Đúng là có cậu ta lắp nhiều bẫy, dù sao cũng phải giẫm một cái.Eugene cảm thấy cách nói chuyện của Hoà Ngọc rất kỳ quặc, hiện trường cũng không có ai nghi ngờ, đơn giản là Hòa Ngọc đã xây dựng hình tượng "cậu chủ của một gia tộc lớn vô cùng đỉnh" trước mặt bọn họ. Cậu tự cao tự đại, không thứ nào lọt vào mắt cậu được. Tuy nói đi dạo cùng Lâm rất nhiều cửa hàng nhưng không thích thứ gì, không mua một thứ gì. Ánh mắt cực cao, dù là trang bị năng lực chiến đấu cũng không thèm ngó tới, nhưng lại có hứng thú với những món đồ thú vị. Tất cả biểu hiện của cậu, vô cùng phù hợp với hình tượng "cậu chủ trong một gia tộc lớn" trong tưởng tượng của họ.Phó bản thị trấn quỷ được đặt ở hành tinh thông thường của Liên Bang, mặc dù là một thắng cảnh du lịch nhưng vẫn chênh lệch rất lớn với hành tinh chính, chứ đừng nói tới những gia tộc lớn của hành tinh chính, đó là sự tồn tại mà bọn họ không theo kịp, thậm chí không tiếp xúc được. Trong nhận thức của bọn họ, các gia tộc lớn không gì là không làm được. Hơn nữa trước khi Eugene đến, Hòa Ngọc tỏ vẻ ghét bỏ với những robot ở thị trấn này, cậu từng nói robot trong nhà cậu là người của hành tinh Cơ Giới. Lúc ấy cũng có người nghi ngờ trong lòng, có gia tộc nào có thể lớn mạnh đến mức khiến người của hành tinh Cơ Giới làm robot sao? Đó là gia tộc đáng sợ cỡ nào?Nhưng hiện tại bọn họ không nghi ngờ chút nào. Eugene xuất hiện, chứng minh lời Hòa Ngọc nói là thật, thật sự có người có thể khiến người của hành tinh Cơ Giới thành robot gia đình, mà còn là một người mạnh của hành tinh Cơ Giới. Cậu chủ này quả nhiên không tầm thường. Nhất thời, tất cả bọn họ đều nghiêng mình kính nể, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc trở nên nóng bỏng hơn, dù Hòa Ngọc không tiêu một đồng nào trên người bọn họ, nhưng chỉ cần đối đáp với cậu chủ như ban nãy, cũng là một loại vinh hạnh đó. Liên Bang Vũ Trụ chính là một thế giới cuồng kẻ mạnh như thế. Cho dù chỉ là bối cảnh mạnh mẽ cũng có thể đạt được sự tôn trọng và cung kính không thể tưởng được.Trong đám người vây xem, có người lặng lẽ rời đi. Hòa Ngọc nhìn lướt qua, giống như không nhìn thấy, thu hồi tầm mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.