Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 334: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (19)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Khi còn ở trong Liên Bang thì Eugene đúng là siêu giàu, tiêu tiền chưa bao giờ mềm lòng, nhưng một khi đã tiến vào Show sống còn đỉnh lưu thì ai cũng như ai, mọi người đều không có tiền. Hơn nữa do thiết lập của cuộc tranh tài nên cũng không có việc gì phải dùng đến tiền. Hòa Ngọc muốn chơi trò chơi, mặc dù một nhiệm vụ phụ đã được kích hoạt, lại không có lợi ích gì cả, cũng không cần phải tiêu tiền để kích hoạt nó. Vì vậy tại thời điểm này, cả hai đều nghèo rớt mồng tơi.bình luận: "Hahaha, để xem họ làm gì tiếp theo."bình luận: "Hòa Ngọc đã thành công vứt cái nồi này đi, bây giờ người giúp việc của cậu ta phải trả tiền."bình luận: "Hahahahahaha lần đầu tiên trong lịch sử, Eugene - đại ca của hành tinh Cơ Giới, vì 100 đồng Liên Bang mà sững sờ."Mọi người đều nhìn về phía Eugene.Eugene hít sâu một hơi: "Cậu chủ, tiền đều ở chỗ quản gia, tôi..."Mọi người nhìn sang, ánh mắt lập tức trở nên không thân thiện, không khí nặng nề, thậm chí nhiệt độ còn giảm mấy độ, bầu không khí thật kinh khủng. Rõ ràng, "không trả tiền" là một việc rất nghiêm trọng trong thị trấn quỷ. Đây là thiết lập của phó bản Đếm ngược thời gian tử vong. Hòa Ngọc và Eugene chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của họ là biết họ không thể quyt nợ khi ở đây, nếu không hậu quả có thể rất tồi tệ.Trong lòng Eugene mắng Hòa Ngọc, mặt không chút biểu tình lấy một thanh kiếm nhỏ ra, ném ra ngoài: "Cái này cho ông."Chủ quán: "!!!"Mọi người: "!!!" Mẹ kiếp. Thật kiêu ngạo, lại lấy trang bị chiến đấu ra để trả tiền. Hành động táo bạo này khiến mọi người choáng váng. Cho dù chỉ là một thanh kiếm nhỏ có hơn mười điểm năng lực chiến đấu cũng đáng giá mấy nghìn đồng Liên Bang, hơn nữa theo tay nghề, vật liệu rất tốt, về sau có thể dung hợp để chế tạo những thanh kiếm khác. Kiếm được món lớn rồi. Chủ quán sững sờ vì kinh ngạc, những người xung quanh thì vừa ghen tị vừa nóng bỏng, ánh mắt họ sáng lên khi nhìn Hòa Ngọc.Eugene hạ thấp giọng, nói bằng giọng điệu mà chỉ Hòa Ngọc mới có thể nghe thấy: "Ông đây không có tiền, nếu cậu còn tiêu thêm một đồng nào nữa, tôi sẽ không trả nổi đâu..." Gã vừa nghe thấy gì vậy? Ở trọ? Bọn họ có tiền ở trọ sao? Eugene muốn mắng người.Hòa Ngọc mở miệng: "Không có tiền thì có thể bán anh đi mà, dù sao anh cũng là người máy."Eugene: "???" Gã mở to mắt, nghi ngờ mình nghe lầm.Hòa Ngọc thấp giọng nói: "Đùa thôi, anh không cần trả tiền, người trả tiền sẽ đến ngay." Cậu vừa nói xong, một giọng nói nồng nhiệt vang lên."Đợi đã!"Hòa Ngọc cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên ý cười.
Khi còn ở trong Liên Bang thì Eugene đúng là siêu giàu, tiêu tiền chưa bao giờ mềm lòng, nhưng một khi đã tiến vào Show sống còn đỉnh lưu thì ai cũng như ai, mọi người đều không có tiền. Hơn nữa do thiết lập của cuộc tranh tài nên cũng không có việc gì phải dùng đến tiền.
Hòa Ngọc muốn chơi trò chơi, mặc dù một nhiệm vụ phụ đã được kích hoạt, lại không có lợi ích gì cả, cũng không cần phải tiêu tiền để kích hoạt nó.
Vì vậy tại thời điểm này, cả hai đều nghèo rớt mồng tơi.
bình luận: "Hahaha, để xem họ làm gì tiếp theo."
bình luận: "Hòa Ngọc đã thành công vứt cái nồi này đi, bây giờ người giúp việc của cậu ta phải trả tiền."
bình luận: "Hahahahahaha lần đầu tiên trong lịch sử, Eugene - đại ca của hành tinh Cơ Giới, vì 100 đồng Liên Bang mà sững sờ."
Mọi người đều nhìn về phía Eugene.
Eugene hít sâu một hơi: "Cậu chủ, tiền đều ở chỗ quản gia, tôi..."
Mọi người nhìn sang, ánh mắt lập tức trở nên không thân thiện, không khí nặng nề, thậm chí nhiệt độ còn giảm mấy độ, bầu không khí thật kinh khủng. Rõ ràng, "không trả tiền" là một việc rất nghiêm trọng trong thị trấn quỷ.
Đây là thiết lập của phó bản Đếm ngược thời gian tử vong.
Hòa Ngọc và Eugene chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của họ là biết họ không thể quyt nợ khi ở đây, nếu không hậu quả có thể rất tồi tệ.
Trong lòng Eugene mắng Hòa Ngọc, mặt không chút biểu tình lấy một thanh kiếm nhỏ ra, ném ra ngoài: "Cái này cho ông."
Chủ quán: "!!!"
Mọi người: "!!!" Mẹ kiếp. Thật kiêu ngạo, lại lấy trang bị chiến đấu ra để trả tiền.
Hành động táo bạo này khiến mọi người choáng váng.
Cho dù chỉ là một thanh kiếm nhỏ có hơn mười điểm năng lực chiến đấu cũng đáng giá mấy nghìn đồng Liên Bang, hơn nữa theo tay nghề, vật liệu rất tốt, về sau có thể dung hợp để chế tạo những thanh kiếm khác.
Kiếm được món lớn rồi. Chủ quán sững sờ vì kinh ngạc, những người xung quanh thì vừa ghen tị vừa nóng bỏng, ánh mắt họ sáng lên khi nhìn Hòa Ngọc.
Eugene hạ thấp giọng, nói bằng giọng điệu mà chỉ Hòa Ngọc mới có thể nghe thấy: "Ông đây không có tiền, nếu cậu còn tiêu thêm một đồng nào nữa, tôi sẽ không trả nổi đâu..."
Gã vừa nghe thấy gì vậy? Ở trọ? Bọn họ có tiền ở trọ sao? Eugene muốn mắng người.
Hòa Ngọc mở miệng: "Không có tiền thì có thể bán anh đi mà, dù sao anh cũng là người máy."
Eugene: "???" Gã mở to mắt, nghi ngờ mình nghe lầm.
Hòa Ngọc thấp giọng nói: "Đùa thôi, anh không cần trả tiền, người trả tiền sẽ đến ngay." Cậu vừa nói xong, một giọng nói nồng nhiệt vang lên.
"Đợi đã!"
Hòa Ngọc cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên ý cười.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Khi còn ở trong Liên Bang thì Eugene đúng là siêu giàu, tiêu tiền chưa bao giờ mềm lòng, nhưng một khi đã tiến vào Show sống còn đỉnh lưu thì ai cũng như ai, mọi người đều không có tiền. Hơn nữa do thiết lập của cuộc tranh tài nên cũng không có việc gì phải dùng đến tiền. Hòa Ngọc muốn chơi trò chơi, mặc dù một nhiệm vụ phụ đã được kích hoạt, lại không có lợi ích gì cả, cũng không cần phải tiêu tiền để kích hoạt nó. Vì vậy tại thời điểm này, cả hai đều nghèo rớt mồng tơi.bình luận: "Hahaha, để xem họ làm gì tiếp theo."bình luận: "Hòa Ngọc đã thành công vứt cái nồi này đi, bây giờ người giúp việc của cậu ta phải trả tiền."bình luận: "Hahahahahaha lần đầu tiên trong lịch sử, Eugene - đại ca của hành tinh Cơ Giới, vì 100 đồng Liên Bang mà sững sờ."Mọi người đều nhìn về phía Eugene.Eugene hít sâu một hơi: "Cậu chủ, tiền đều ở chỗ quản gia, tôi..."Mọi người nhìn sang, ánh mắt lập tức trở nên không thân thiện, không khí nặng nề, thậm chí nhiệt độ còn giảm mấy độ, bầu không khí thật kinh khủng. Rõ ràng, "không trả tiền" là một việc rất nghiêm trọng trong thị trấn quỷ. Đây là thiết lập của phó bản Đếm ngược thời gian tử vong. Hòa Ngọc và Eugene chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của họ là biết họ không thể quyt nợ khi ở đây, nếu không hậu quả có thể rất tồi tệ.Trong lòng Eugene mắng Hòa Ngọc, mặt không chút biểu tình lấy một thanh kiếm nhỏ ra, ném ra ngoài: "Cái này cho ông."Chủ quán: "!!!"Mọi người: "!!!" Mẹ kiếp. Thật kiêu ngạo, lại lấy trang bị chiến đấu ra để trả tiền. Hành động táo bạo này khiến mọi người choáng váng. Cho dù chỉ là một thanh kiếm nhỏ có hơn mười điểm năng lực chiến đấu cũng đáng giá mấy nghìn đồng Liên Bang, hơn nữa theo tay nghề, vật liệu rất tốt, về sau có thể dung hợp để chế tạo những thanh kiếm khác. Kiếm được món lớn rồi. Chủ quán sững sờ vì kinh ngạc, những người xung quanh thì vừa ghen tị vừa nóng bỏng, ánh mắt họ sáng lên khi nhìn Hòa Ngọc.Eugene hạ thấp giọng, nói bằng giọng điệu mà chỉ Hòa Ngọc mới có thể nghe thấy: "Ông đây không có tiền, nếu cậu còn tiêu thêm một đồng nào nữa, tôi sẽ không trả nổi đâu..." Gã vừa nghe thấy gì vậy? Ở trọ? Bọn họ có tiền ở trọ sao? Eugene muốn mắng người.Hòa Ngọc mở miệng: "Không có tiền thì có thể bán anh đi mà, dù sao anh cũng là người máy."Eugene: "???" Gã mở to mắt, nghi ngờ mình nghe lầm.Hòa Ngọc thấp giọng nói: "Đùa thôi, anh không cần trả tiền, người trả tiền sẽ đến ngay." Cậu vừa nói xong, một giọng nói nồng nhiệt vang lên."Đợi đã!"Hòa Ngọc cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên ý cười.