Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 336: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (21)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene chợt nhận ra, hóa ra người trả tiền trong miệng Hòa Ngọc là ám chỉ Louis. Sao cậu biết Louis sẽ đến?Khán giả cũng đầy nghi ngờ, vô số khán giả ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc đều là vẻ mặt mờ mịt. Không thể không nói, không đến cuối cùng, hoặc là nếu cậu không giải thích, người bình thường rất khó đoán được Hòa Ngọc đang nghĩ gì, thậm chí có một số sắp xếp trông bình thường nhưng cũng ẩn chứa thần bí, khiến người ta không dám xem thường. Khán giả đã từng khinh thường cậu. Nhưng quan sát từng bước một đi đến bây giờ, ngay cả người không thích cậu cũng không dám chắc như vậy nữa, dù sao cũng không chỉ một hai lần bị mất mặt rồi.Eugene chuẩn bị lấy lại trang bị của mình, tuy rằng trang bị này không hữu dụng lắm, nhưng con muỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng là thịt.Hòa Ngọc cầm lấy, ném cho Lâm: "Tiền boa."Chủ quán ôm ngực nhưng không dám nói nửa lời, sớm biết như thế này thì ông ta đã cất đi luôn rồi.Lâm trừng hai mắt, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, cầm lấy trang bị, cơ thể của ông ta run lên vì kích động, một lúc sau mới nói ra những lời không mạch lạc: "Cảm, cảm ơn, cảm ơn cậu chủ." Một tiếng "cậu chủ" này đầy vẻ chân tình.Eugene: "???" Mẹ kiếp. Gã tức giận muốn giết người nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sắc mặt càng ngày càng lạnh, gió lạnh thối quanh người, làm cho người ta lạnh sống lưng không cách nào kiềm chế. Hòa, Ngọc, cậu đợi đấy cho tôi! Eugene thầm giơ ngón giữa trong tim.Ánh mắt của Louis cũng trở nên tối sầm lại, lại không để ý trang bị chiến đấu như vậy, thật sự là quá kiêu ngạo."Cậu chủ Hòa, tối nay cậu hãy đến ở chỗ tôi ở. Nếu cậu có hứng thú thứ gì hoặc muốn biết điều gì đều có thể nói cho tôi biết. Trong nhà của tôi cũng nuôi mấy con quỷ, lát nữa tôi sẽ cho cậu xem." Louis nở nụ cười ôn hòa, nhún nhường cũng không nịnh bợ, thái độ để người khác thích vô cùng.Sắc mặt của Hòa Ngọc tốt hơn nhiều, cậu khẽ gật đầu: "Để sau đi, tối nay tôi muốn ở lại cửa hàng số một, nhìn xem cái gọi là cửa hàng tốt nhất là như thế nào?" Cậu dừng một chút, chiếu lệ nói: "Đêm nay để người máy của tôi đi đến chỗ ông đi, có gì muốn nói hoặc là hỏi, ông có thể tìm anh ta."Eugene lặng lẽ nháy mắt với cậu để cậu thay đổi quyết định. Gã biết ý của Hòa Ngọc, cậu muốn tách ra để hành động, để gã đến nhà kiểm tra trước, còn bản thân cậu thì đến cửa hàng số một kiểm tra. Con số đếm ngược đang giảm đi từng phút từng giây, hai người cũng không có nhiều thời gian như vậy, điều tra riêng là cách tiết kiệm thời gian nhất.Nhưng... Hòa Ngọc có thể làm điều đó một mình không?Hiển nhiên Louis có chút hối hận, ông ta vươn tay, thân thiết nói: "Vậy tôi đi dạo một vòng với cậu."Hòa Ngọc gật đầu và đi về phía trước. Louis đi theo bên cạnh, Eugene dừng lại một chút, đi ở phía còn lại của Hòa Ngọc. Mà Lâm lại do dự, sau đó nhìn vào trang bị trong tay, cắn răng một cái, tiếp tục đi theo. Ông ta đã nhận tiền boa rồi, đương nhiên phải tiếp tục đi cùng họ. Đi ra ngoài với một cậu chủ như vậy có thể có những lợi ích khác, ngay cả khi không có, được làm quen hơn với cậu chủ cũng là một chuyện tốt.Vào thời điểm này thị trấn quỷ rất sôi động, dọc đường có người qua lại, cửa hàng hai bên cũng rất náo nhiệt, bán đủ thứ, không ngừng hò hét. Họ cùng đi trên đường, người đi cùng Louis tất nhiên rất bắt mắt, hơn nữa, dáng vẻ của Hòa Ngọc và Eugene cũng vô cùng xuất sắc. Trên đường đi, mọi người đều tránh họ, nhưng lại không nhịn được mà đánh giá họ.Louis: "Cậu chủ Hòa, tại sao cậu lại đến thị trấn quý để du lịch vậy?"Hòa Ngọc: "Chơi vui, nhiều quỷ, rèn luyện."Louis mỉm cười, khóe mắt nhìn biểu cảm của cậu: "Mặc dù thị trấn quỷ của chúng tôi náo nhiệt mấy năm nay, nhưng vẫn không bằng được hành tinh chính của Liên Bang, cậu đến nơi này phải chịu thiệt thòi."Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng là chẳng ra làm sao, còn phải xem quỷ ở đây có thú vị không." Cậu hơi bĩu môi, rõ ràng không vui nói: "Ba bảo tôi đi rèn luyện, mẹ tôi nhất quyết để tôi tới đây, thật sự không biết nơi hẻo lánh có gì thú vị."Eugene: "..." Nếu không phải tôi đã biết lai lịch của cậu, tôi tin thật luôn đấy.Đôi mắt sâu thằm của gã tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi, Hòa Ngọc diễn thật sự quá giống. Nếu cậu đi đóng phim thì chắc chắn sẽ giành được giải thưởng lớn.
Eugene chợt nhận ra, hóa ra người trả tiền trong miệng Hòa Ngọc là ám chỉ Louis. Sao cậu biết Louis sẽ đến?
Khán giả cũng đầy nghi ngờ, vô số khán giả ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc đều là vẻ mặt mờ mịt.
Không thể không nói, không đến cuối cùng, hoặc là nếu cậu không giải thích, người bình thường rất khó đoán được Hòa Ngọc đang nghĩ gì, thậm chí có một số sắp xếp trông bình thường nhưng cũng ẩn chứa thần bí, khiến người ta không dám xem thường.
Khán giả đã từng khinh thường cậu. Nhưng quan sát từng bước một đi đến bây giờ, ngay cả người không thích cậu cũng không dám chắc như vậy nữa, dù sao cũng không chỉ một hai lần bị mất mặt rồi.
Eugene chuẩn bị lấy lại trang bị của mình, tuy rằng trang bị này không hữu dụng lắm, nhưng con muỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng là thịt.
Hòa Ngọc cầm lấy, ném cho Lâm: "Tiền boa."
Chủ quán ôm ngực nhưng không dám nói nửa lời, sớm biết như thế này thì ông ta đã cất đi luôn rồi.
Lâm trừng hai mắt, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, cầm lấy trang bị, cơ thể của ông ta run lên vì kích động, một lúc sau mới nói ra những lời không mạch lạc: "Cảm, cảm ơn, cảm ơn cậu chủ." Một tiếng "cậu chủ" này đầy vẻ chân tình.
Eugene: "???" Mẹ kiếp. Gã tức giận muốn giết người nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sắc mặt càng ngày càng lạnh, gió lạnh thối quanh người, làm cho người ta lạnh sống lưng không cách nào kiềm chế.
Hòa, Ngọc, cậu đợi đấy cho tôi! Eugene thầm giơ ngón giữa trong tim.
Ánh mắt của Louis cũng trở nên tối sầm lại, lại không để ý trang bị chiến đấu như vậy, thật sự là quá kiêu ngạo.
"Cậu chủ Hòa, tối nay cậu hãy đến ở chỗ tôi ở. Nếu cậu có hứng thú thứ gì hoặc muốn biết điều gì đều có thể nói cho tôi biết. Trong nhà của tôi cũng nuôi mấy con quỷ, lát nữa tôi sẽ cho cậu xem." Louis nở nụ cười ôn hòa, nhún nhường cũng không nịnh bợ, thái độ để người khác thích vô cùng.
Sắc mặt của Hòa Ngọc tốt hơn nhiều, cậu khẽ gật đầu: "Để sau đi, tối nay tôi muốn ở lại cửa hàng số một, nhìn xem cái gọi là cửa hàng tốt nhất là như thế nào?" Cậu dừng một chút, chiếu lệ nói: "Đêm nay để người máy của tôi đi đến chỗ ông đi, có gì muốn nói hoặc là hỏi, ông có thể tìm anh ta."
Eugene lặng lẽ nháy mắt với cậu để cậu thay đổi quyết định. Gã biết ý của Hòa Ngọc, cậu muốn tách ra để hành động, để gã đến nhà kiểm tra trước, còn bản thân cậu thì đến cửa hàng số một kiểm tra. Con số đếm ngược đang giảm đi từng phút từng giây, hai người cũng không có nhiều thời gian như vậy, điều tra riêng là cách tiết kiệm thời gian nhất.
Nhưng... Hòa Ngọc có thể làm điều đó một mình không?
Hiển nhiên Louis có chút hối hận, ông ta vươn tay, thân thiết nói: "Vậy tôi đi dạo một vòng với cậu."
Hòa Ngọc gật đầu và đi về phía trước. Louis đi theo bên cạnh, Eugene dừng lại một chút, đi ở phía còn lại của Hòa Ngọc. Mà Lâm lại do dự, sau đó nhìn vào trang bị trong tay, cắn răng một cái, tiếp tục đi theo. Ông ta đã nhận tiền boa rồi, đương nhiên phải tiếp tục đi cùng họ. Đi ra ngoài với một cậu chủ như vậy có thể có những lợi ích khác, ngay cả khi không có, được làm quen hơn với cậu chủ cũng là một chuyện tốt.
Vào thời điểm này thị trấn quỷ rất sôi động, dọc đường có người qua lại, cửa hàng hai bên cũng rất náo nhiệt, bán đủ thứ, không ngừng hò hét. Họ cùng đi trên đường, người đi cùng Louis tất nhiên rất bắt mắt, hơn nữa, dáng vẻ của Hòa Ngọc và Eugene cũng vô cùng xuất sắc.
Trên đường đi, mọi người đều tránh họ, nhưng lại không nhịn được mà đánh giá họ.
Louis: "Cậu chủ Hòa, tại sao cậu lại đến thị trấn quý để du lịch vậy?"
Hòa Ngọc: "Chơi vui, nhiều quỷ, rèn luyện."
Louis mỉm cười, khóe mắt nhìn biểu cảm của cậu: "Mặc dù thị trấn quỷ của chúng tôi náo nhiệt mấy năm nay, nhưng vẫn không bằng được hành tinh chính của Liên Bang, cậu đến nơi này phải chịu thiệt thòi."
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng là chẳng ra làm sao, còn phải xem quỷ ở đây có thú vị không." Cậu hơi bĩu môi, rõ ràng không vui nói: "Ba bảo tôi đi rèn luyện, mẹ tôi nhất quyết để tôi tới đây, thật sự không biết nơi hẻo lánh có gì thú vị."
Eugene: "..." Nếu không phải tôi đã biết lai lịch của cậu, tôi tin thật luôn đấy.
Đôi mắt sâu thằm của gã tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi, Hòa Ngọc diễn thật sự quá giống.
Nếu cậu đi đóng phim thì chắc chắn sẽ giành được giải thưởng lớn.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene chợt nhận ra, hóa ra người trả tiền trong miệng Hòa Ngọc là ám chỉ Louis. Sao cậu biết Louis sẽ đến?Khán giả cũng đầy nghi ngờ, vô số khán giả ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc đều là vẻ mặt mờ mịt. Không thể không nói, không đến cuối cùng, hoặc là nếu cậu không giải thích, người bình thường rất khó đoán được Hòa Ngọc đang nghĩ gì, thậm chí có một số sắp xếp trông bình thường nhưng cũng ẩn chứa thần bí, khiến người ta không dám xem thường. Khán giả đã từng khinh thường cậu. Nhưng quan sát từng bước một đi đến bây giờ, ngay cả người không thích cậu cũng không dám chắc như vậy nữa, dù sao cũng không chỉ một hai lần bị mất mặt rồi.Eugene chuẩn bị lấy lại trang bị của mình, tuy rằng trang bị này không hữu dụng lắm, nhưng con muỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng là thịt.Hòa Ngọc cầm lấy, ném cho Lâm: "Tiền boa."Chủ quán ôm ngực nhưng không dám nói nửa lời, sớm biết như thế này thì ông ta đã cất đi luôn rồi.Lâm trừng hai mắt, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, cầm lấy trang bị, cơ thể của ông ta run lên vì kích động, một lúc sau mới nói ra những lời không mạch lạc: "Cảm, cảm ơn, cảm ơn cậu chủ." Một tiếng "cậu chủ" này đầy vẻ chân tình.Eugene: "???" Mẹ kiếp. Gã tức giận muốn giết người nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sắc mặt càng ngày càng lạnh, gió lạnh thối quanh người, làm cho người ta lạnh sống lưng không cách nào kiềm chế. Hòa, Ngọc, cậu đợi đấy cho tôi! Eugene thầm giơ ngón giữa trong tim.Ánh mắt của Louis cũng trở nên tối sầm lại, lại không để ý trang bị chiến đấu như vậy, thật sự là quá kiêu ngạo."Cậu chủ Hòa, tối nay cậu hãy đến ở chỗ tôi ở. Nếu cậu có hứng thú thứ gì hoặc muốn biết điều gì đều có thể nói cho tôi biết. Trong nhà của tôi cũng nuôi mấy con quỷ, lát nữa tôi sẽ cho cậu xem." Louis nở nụ cười ôn hòa, nhún nhường cũng không nịnh bợ, thái độ để người khác thích vô cùng.Sắc mặt của Hòa Ngọc tốt hơn nhiều, cậu khẽ gật đầu: "Để sau đi, tối nay tôi muốn ở lại cửa hàng số một, nhìn xem cái gọi là cửa hàng tốt nhất là như thế nào?" Cậu dừng một chút, chiếu lệ nói: "Đêm nay để người máy của tôi đi đến chỗ ông đi, có gì muốn nói hoặc là hỏi, ông có thể tìm anh ta."Eugene lặng lẽ nháy mắt với cậu để cậu thay đổi quyết định. Gã biết ý của Hòa Ngọc, cậu muốn tách ra để hành động, để gã đến nhà kiểm tra trước, còn bản thân cậu thì đến cửa hàng số một kiểm tra. Con số đếm ngược đang giảm đi từng phút từng giây, hai người cũng không có nhiều thời gian như vậy, điều tra riêng là cách tiết kiệm thời gian nhất.Nhưng... Hòa Ngọc có thể làm điều đó một mình không?Hiển nhiên Louis có chút hối hận, ông ta vươn tay, thân thiết nói: "Vậy tôi đi dạo một vòng với cậu."Hòa Ngọc gật đầu và đi về phía trước. Louis đi theo bên cạnh, Eugene dừng lại một chút, đi ở phía còn lại của Hòa Ngọc. Mà Lâm lại do dự, sau đó nhìn vào trang bị trong tay, cắn răng một cái, tiếp tục đi theo. Ông ta đã nhận tiền boa rồi, đương nhiên phải tiếp tục đi cùng họ. Đi ra ngoài với một cậu chủ như vậy có thể có những lợi ích khác, ngay cả khi không có, được làm quen hơn với cậu chủ cũng là một chuyện tốt.Vào thời điểm này thị trấn quỷ rất sôi động, dọc đường có người qua lại, cửa hàng hai bên cũng rất náo nhiệt, bán đủ thứ, không ngừng hò hét. Họ cùng đi trên đường, người đi cùng Louis tất nhiên rất bắt mắt, hơn nữa, dáng vẻ của Hòa Ngọc và Eugene cũng vô cùng xuất sắc. Trên đường đi, mọi người đều tránh họ, nhưng lại không nhịn được mà đánh giá họ.Louis: "Cậu chủ Hòa, tại sao cậu lại đến thị trấn quý để du lịch vậy?"Hòa Ngọc: "Chơi vui, nhiều quỷ, rèn luyện."Louis mỉm cười, khóe mắt nhìn biểu cảm của cậu: "Mặc dù thị trấn quỷ của chúng tôi náo nhiệt mấy năm nay, nhưng vẫn không bằng được hành tinh chính của Liên Bang, cậu đến nơi này phải chịu thiệt thòi."Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng là chẳng ra làm sao, còn phải xem quỷ ở đây có thú vị không." Cậu hơi bĩu môi, rõ ràng không vui nói: "Ba bảo tôi đi rèn luyện, mẹ tôi nhất quyết để tôi tới đây, thật sự không biết nơi hẻo lánh có gì thú vị."Eugene: "..." Nếu không phải tôi đã biết lai lịch của cậu, tôi tin thật luôn đấy.Đôi mắt sâu thằm của gã tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi, Hòa Ngọc diễn thật sự quá giống. Nếu cậu đi đóng phim thì chắc chắn sẽ giành được giải thưởng lớn.