Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 338: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (23)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Trên đường đến cửa hàng số một, dưới sự ám chỉ của Hòa Ngọc, Eugene cảm thấy hứng thú với rất nhiều thứ, Louis cũng mua tất cả rồi đưa cho họ. May mắn thay, những thứ mà Hòa Ngọc hơi quan tâm không đắt tiền, Louis cũng không cảm thấy quá đau lòng.Một nhóm người đi đến bên ngoài cửa hàng số một. Louis giới thiệu: "Đây là cửa hàng số một. Quả thực là một cửa hàng rất độc đáo ở thị trấn quỷ của chúng tôi. Môi trường cũng rất tốt. Nếu cậu muốn ở đây thì cứ vào ở. Nếu cậu không muốn ở nữa thì nhà của tôi chào đón cậu bất cứ lúc nào."Hòa Ngọc gật đầu: "Biết rồi." Sau khi đồng ý, cậu nhấc chân chuẩn bị bước vào cửa hàng số một, Louis đi theo sau vẫn đi cùng cậu.Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên. "Hòa Ngọc, cuối cùng ông đây cũng tìm được mày rồi." Giọng nói vừa mới vang lên thì một bóng người đã xuất hiện, mấy người khác liền tránh ra, gã rơi xuống bên cạnh Hòa Ngọc, tay cầm một cái rìu, trên mặt có vết sẹo dữ dội với một dáng người rất cao và vạm vỡ. Nhìn là biết người không dễ khiêu khích, năng lực chiến đấu vô cùng cao.Là Vạn Nhân Trảm.Lúc trước Vạn Nhân Trảm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, bây giờ gã đang đứng bên cạnh Hòa Ngọc mới nhận ra rằng có rất nhiều người xung quanh, tất cả đều nhìn họ với ánh mắt khó hiểu. Đặc biệt là Louis, trong mắt lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc. Người này lại là ai nữa?Vạn Nhân Trảm: "???" Mẹ kiếp, chuyện gì đã xảy ra? Vẻ mặt của gã sững sờ.Hòa Ngọc và Eugene đồng thời giật giật khóe miệng, rất không nói nên lời. Anh chàng này, đúng là sớm không đến, muộn không đến, cứ đến ngay lúc này.Louis: "Cậu chủ, vị này là..." Ánh mắt của ông ta nghi hoặc, nhìn Vạn Nhân Trảm từ trên xuống dưới, rồi quay đầu nhìn Hòa Ngọc và Eugene. Còn có người có thể nói lời thô lỗ với Hòa Ngọc sao? Sao ông ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?Vạn Nhân Trảm mở miệng đang định nói, Eugene tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Vạn Nhân Trảm, nghiêm túc nói: "Tuy rằng anh và cậu chủ cùng lớn lên, nhưng anh phải luôn nhớ kỹ anh chỉ là vệ sĩ của cậu chủ, không được lại gọi cả tên của cậu chủ như vậy nữa, nếu như để bà chủ phát hiện, nhất định sẽ trừng phạt anh nữa đấy."Hòa Ngọc bất đắc dĩ: "Đừng nói anh ta nữa, anh ta đã từng cứu tôi mà, chao ôi..."Eugene: "Cậu chủ, cậu không thể nuông chiều anh ta như vậy nữa."Vạn Nhân Trảm: "???" Mấy người đang nói gì vậy? Có thể giải thích cho tôi biết được không?
Trên đường đến cửa hàng số một, dưới sự ám chỉ của Hòa Ngọc, Eugene cảm thấy hứng thú với rất nhiều thứ, Louis cũng mua tất cả rồi đưa cho họ. May mắn thay, những thứ mà Hòa Ngọc hơi quan tâm không đắt tiền, Louis cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Một nhóm người đi đến bên ngoài cửa hàng số một. Louis giới thiệu: "Đây là cửa hàng số một. Quả thực là một cửa hàng rất độc đáo ở thị trấn quỷ của chúng tôi. Môi trường cũng rất tốt. Nếu cậu muốn ở đây thì cứ vào ở. Nếu cậu không muốn ở nữa thì nhà của tôi chào đón cậu bất cứ lúc nào."
Hòa Ngọc gật đầu: "Biết rồi." Sau khi đồng ý, cậu nhấc chân chuẩn bị bước vào cửa hàng số một, Louis đi theo sau vẫn đi cùng cậu.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên. "Hòa Ngọc, cuối cùng ông đây cũng tìm được mày rồi."
Giọng nói vừa mới vang lên thì một bóng người đã xuất hiện, mấy người khác liền tránh ra, gã rơi xuống bên cạnh Hòa Ngọc, tay cầm một cái rìu, trên mặt có vết sẹo dữ dội với một dáng người rất cao và vạm vỡ. Nhìn là biết người không dễ khiêu khích, năng lực chiến đấu vô cùng cao.
Là Vạn Nhân Trảm.
Lúc trước Vạn Nhân Trảm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, bây giờ gã đang đứng bên cạnh Hòa Ngọc mới nhận ra rằng có rất nhiều người xung quanh, tất cả đều nhìn họ với ánh mắt khó hiểu. Đặc biệt là Louis, trong mắt lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc. Người này lại là ai nữa?
Vạn Nhân Trảm: "???" Mẹ kiếp, chuyện gì đã xảy ra? Vẻ mặt của gã sững sờ.
Hòa Ngọc và Eugene đồng thời giật giật khóe miệng, rất không nói nên lời.
Anh chàng này, đúng là sớm không đến, muộn không đến, cứ đến ngay lúc này.
Louis: "Cậu chủ, vị này là..." Ánh mắt của ông ta nghi hoặc, nhìn Vạn Nhân Trảm từ trên xuống dưới, rồi quay đầu nhìn Hòa Ngọc và Eugene.
Còn có người có thể nói lời thô lỗ với Hòa Ngọc sao? Sao ông ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?
Vạn Nhân Trảm mở miệng đang định nói, Eugene tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Vạn Nhân Trảm, nghiêm túc nói: "Tuy rằng anh và cậu chủ cùng lớn lên, nhưng anh phải luôn nhớ kỹ anh chỉ là vệ sĩ của cậu chủ, không được lại gọi cả tên của cậu chủ như vậy nữa, nếu như để bà chủ phát hiện, nhất định sẽ trừng phạt anh nữa đấy."
Hòa Ngọc bất đắc dĩ: "Đừng nói anh ta nữa, anh ta đã từng cứu tôi mà, chao ôi..."
Eugene: "Cậu chủ, cậu không thể nuông chiều anh ta như vậy nữa."
Vạn Nhân Trảm: "???" Mấy người đang nói gì vậy? Có thể giải thích cho tôi biết được không?
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Trên đường đến cửa hàng số một, dưới sự ám chỉ của Hòa Ngọc, Eugene cảm thấy hứng thú với rất nhiều thứ, Louis cũng mua tất cả rồi đưa cho họ. May mắn thay, những thứ mà Hòa Ngọc hơi quan tâm không đắt tiền, Louis cũng không cảm thấy quá đau lòng.Một nhóm người đi đến bên ngoài cửa hàng số một. Louis giới thiệu: "Đây là cửa hàng số một. Quả thực là một cửa hàng rất độc đáo ở thị trấn quỷ của chúng tôi. Môi trường cũng rất tốt. Nếu cậu muốn ở đây thì cứ vào ở. Nếu cậu không muốn ở nữa thì nhà của tôi chào đón cậu bất cứ lúc nào."Hòa Ngọc gật đầu: "Biết rồi." Sau khi đồng ý, cậu nhấc chân chuẩn bị bước vào cửa hàng số một, Louis đi theo sau vẫn đi cùng cậu.Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên. "Hòa Ngọc, cuối cùng ông đây cũng tìm được mày rồi." Giọng nói vừa mới vang lên thì một bóng người đã xuất hiện, mấy người khác liền tránh ra, gã rơi xuống bên cạnh Hòa Ngọc, tay cầm một cái rìu, trên mặt có vết sẹo dữ dội với một dáng người rất cao và vạm vỡ. Nhìn là biết người không dễ khiêu khích, năng lực chiến đấu vô cùng cao.Là Vạn Nhân Trảm.Lúc trước Vạn Nhân Trảm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, bây giờ gã đang đứng bên cạnh Hòa Ngọc mới nhận ra rằng có rất nhiều người xung quanh, tất cả đều nhìn họ với ánh mắt khó hiểu. Đặc biệt là Louis, trong mắt lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc. Người này lại là ai nữa?Vạn Nhân Trảm: "???" Mẹ kiếp, chuyện gì đã xảy ra? Vẻ mặt của gã sững sờ.Hòa Ngọc và Eugene đồng thời giật giật khóe miệng, rất không nói nên lời. Anh chàng này, đúng là sớm không đến, muộn không đến, cứ đến ngay lúc này.Louis: "Cậu chủ, vị này là..." Ánh mắt của ông ta nghi hoặc, nhìn Vạn Nhân Trảm từ trên xuống dưới, rồi quay đầu nhìn Hòa Ngọc và Eugene. Còn có người có thể nói lời thô lỗ với Hòa Ngọc sao? Sao ông ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?Vạn Nhân Trảm mở miệng đang định nói, Eugene tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Vạn Nhân Trảm, nghiêm túc nói: "Tuy rằng anh và cậu chủ cùng lớn lên, nhưng anh phải luôn nhớ kỹ anh chỉ là vệ sĩ của cậu chủ, không được lại gọi cả tên của cậu chủ như vậy nữa, nếu như để bà chủ phát hiện, nhất định sẽ trừng phạt anh nữa đấy."Hòa Ngọc bất đắc dĩ: "Đừng nói anh ta nữa, anh ta đã từng cứu tôi mà, chao ôi..."Eugene: "Cậu chủ, cậu không thể nuông chiều anh ta như vậy nữa."Vạn Nhân Trảm: "???" Mấy người đang nói gì vậy? Có thể giải thích cho tôi biết được không?