Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 358: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (43)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Louis lái một chiếc xe bay loại nhỏ đến đây, một chiếc chỉ có bốn chỗ ngồi, Hòa Ngọc và Trấn Tinh vào ở đằng sau, Eugene đi theo vào hàng sau, cũng chỉ còn lại một chỗ ở hàng sau."Cậu chủ Hòa." Louis cười tươi chuẩn bị đi vào.Một cánh tay to khỏe đặt trước mặt ông ta, cơ bắp cứng rắn thô bạo như sắt thép ngăn lại động tác đi vào của ông ta.Louis sững sờ, quay đầu nhìn.Vạn Nhân Trảm nghiêm túc nói: "Tôi là vệ sĩ, tôi phải đi theo cậu chủ."Louis: "..." Ông ta yên lặng lùi ra.Vạn Nhân Trảm bước đi bằng đôi chân dài, đi vào vị trí còn lại, yên tâm thoải mái mà ngồi, để Louis lại ở bên ngoài. Đúng là cậu chủ của gia tộc lớn, ngay cả thuộc hạ cũng có tính cách ngang ngược như vậy.Louis rất rối rắm trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười: "Cậu chủ Hòa, xe bay sẽ đưa ngài đến chỗ ở của tôi, tôi ngồi xe ở đằng sau đi theo cậu."Hòa Ngọc gật đầu. Trấn Tinh đóng cửa xe, xe lập tức đi về phía trước.Kỹ thuật không người lái của Liên Bang rất tốt, xe bay cũng có nghìn năm lịch sử, rất thuần tục, vừa vững vừa nhanh còn rất an toàn, dường như từ trước đến nay chưa từng xảy ra sự cố do xe bay tự động lái tạo ra, thật sự là kỹ thuật mà Trái Đất cần phải học.Ngón tay Hòa Ngọc gõ vào đầu gối: "Eugene, che tất cả camera giám sát ở trong xe đi." Trong xe bay chắc chắn sẽ có camera, chỉ sợ là rất nhỏ, thậm chí còn không nhìn thấy nhưng chắc chắn sẽ có. Chủ xe có thể trực tiếp đóng lại, không phải chủ xe thì phải nghĩ cách khác.Eugene: "..." Gã trừng mắt, như đang muốn dùng ánh mắt để nói với cậu, mẹ nó giờ lại coi tôi như công cụ che chắn. Cơ thể máy móc của gã nghiêng về phía trước, đầu gã để ở khoảng trống ở giữa, gã nhìn về phía Hòa Ngọc một cách khó tin.Hòa Ngọc nghiêng đầu, mặt vô tội nói: "Đây chính là người giỏi làm được nhiều việc, hơn nữa hiện tại chúng ta không có thiết bị che chắn, chẳng lẽ anh muốn chúng ta bàn bạc luôn rồi bị người khác nghe thấy?"Trấn Tinh gật đầu, Vạn Nhân Trảm cũng gật đầu hùa theo.Eugene: "'..." f*ck. Gã tức đến ngứa răng, nhưng cuối cùng vẫn tháo đầu xuống. Coi mình như máy móc, thật sự càng ngày càng quen tay. "Được rồi, che rồi." Loay hoay một lúc, Eugene ôm đầu của mình, giọng nói máy móc không hề có cảm xúc, rõ ràng là vẫn đang tức giận. Nhưng mà ba người còn lại cũng sẽ không dỗ dành gã. [V: *Ôn Dĩ* Eugene: không khó dỗ dành sao lại không dỗ dành]Vạn Nhân Trảm nhìn chằm chằm vào Trấn Tinh đang ngồi đằng trước: "Sao mày lại đến đây? Sao biết mình là quản gia?"Trấn Tinh nhìn gã, bình tĩnh nói: "Tao không biết."Vạn Nhân Trảm: "..."Hai tay Eugene ôm lấy đầu, miệng ở trên đầu lúc đóng lúc mở: "Anh ta thực sự không biết, lúc xuất hiện chỉ gọi cậu chủ, thân phận quản gia là do Hoà Ngọc nói giúp anh ta." Tiếp theo đó Trấn Tinh thuận theo lấy luôn thân phận "quản gia."Vạn Nhân Trảm lại hỏi: "Vậy sao mày biết Hòa Ngọc? Sao lại tìm đến đây?"Trấn Tinh: "Cũng may có Lâm, ông ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức, tao chú ý đến ông ta, theo dõi ông ta, hơn nữa..." Gã nhìn về phía Hòa Ngọc: "Danh tiếng của cậu chủ Hòa đã truyền khắp thị trấn, cậu ấm ngang tàn coi tiền như rác."Hòa Ngọc không hề cảm thấy chột dạ, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh như trước. Trấn Tinh nhìn cậu, hơi ngấn người ra.Eugene xoa mái tóc bạc, đôi mắt nhìn chằm chẵm Trấn Tinh: "Vậy tại sao mày lại đến đây tụ họp với chúng tao? Phó bản này có thể chém giết mà." Gã là người đầu tiên tìm đến, mục đích chính là giết Hòa Ngọc. Tất nhiên, cuối cùng không thành công nên mới hợp tác với Hòa Ngọc, tên ngốc Vạn Nhân Trảm không cần nhắc đến, Trấn Tinh khi biết gã và Hòa Ngọc đã chung sống hòa bình rồi, tại sao còn dám đến đây? Gã không sợ bọn họ liên kết lại giết gã sao?
Louis lái một chiếc xe bay loại nhỏ đến đây, một chiếc chỉ có bốn chỗ ngồi, Hòa Ngọc và Trấn Tinh vào ở đằng sau, Eugene đi theo vào hàng sau, cũng chỉ còn lại một chỗ ở hàng sau.
"Cậu chủ Hòa." Louis cười tươi chuẩn bị đi vào.
Một cánh tay to khỏe đặt trước mặt ông ta, cơ bắp cứng rắn thô bạo như sắt thép ngăn lại động tác đi vào của ông ta.
Louis sững sờ, quay đầu nhìn.
Vạn Nhân Trảm nghiêm túc nói: "Tôi là vệ sĩ, tôi phải đi theo cậu chủ."
Louis: "..." Ông ta yên lặng lùi ra.
Vạn Nhân Trảm bước đi bằng đôi chân dài, đi vào vị trí còn lại, yên tâm thoải mái mà ngồi, để Louis lại ở bên ngoài. Đúng là cậu chủ của gia tộc lớn, ngay cả thuộc hạ cũng có tính cách ngang ngược như vậy.
Louis rất rối rắm trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười: "Cậu chủ Hòa, xe bay sẽ đưa ngài đến chỗ ở của tôi, tôi ngồi xe ở đằng sau đi theo cậu."
Hòa Ngọc gật đầu. Trấn Tinh đóng cửa xe, xe lập tức đi về phía trước.
Kỹ thuật không người lái của Liên Bang rất tốt, xe bay cũng có nghìn năm lịch sử, rất thuần tục, vừa vững vừa nhanh còn rất an toàn, dường như từ trước đến nay chưa từng xảy ra sự cố do xe bay tự động lái tạo ra, thật sự là kỹ thuật mà Trái Đất cần phải học.
Ngón tay Hòa Ngọc gõ vào đầu gối: "Eugene, che tất cả camera giám sát ở trong xe đi." Trong xe bay chắc chắn sẽ có camera, chỉ sợ là rất nhỏ, thậm chí còn không nhìn thấy nhưng chắc chắn sẽ có. Chủ xe có thể trực tiếp đóng lại, không phải chủ xe thì phải nghĩ cách khác.
Eugene: "..." Gã trừng mắt, như đang muốn dùng ánh mắt để nói với cậu, mẹ nó giờ lại coi tôi như công cụ che chắn.
Cơ thể máy móc của gã nghiêng về phía trước, đầu gã để ở khoảng trống ở giữa, gã nhìn về phía Hòa Ngọc một cách khó tin.
Hòa Ngọc nghiêng đầu, mặt vô tội nói: "Đây chính là người giỏi làm được nhiều việc, hơn nữa hiện tại chúng ta không có thiết bị che chắn, chẳng lẽ anh muốn chúng ta bàn bạc luôn rồi bị người khác nghe thấy?"
Trấn Tinh gật đầu, Vạn Nhân Trảm cũng gật đầu hùa theo.
Eugene: "'..." f*ck. Gã tức đến ngứa răng, nhưng cuối cùng vẫn tháo đầu xuống.
Coi mình như máy móc, thật sự càng ngày càng quen tay. "Được rồi, che rồi." Loay hoay một lúc, Eugene ôm đầu của mình, giọng nói máy móc không hề có cảm xúc, rõ ràng là vẫn đang tức giận.
Nhưng mà ba người còn lại cũng sẽ không dỗ dành gã. [V: *Ôn Dĩ* Eugene: không khó dỗ dành sao lại không dỗ dành]
Vạn Nhân Trảm nhìn chằm chằm vào Trấn Tinh đang ngồi đằng trước: "Sao mày lại đến đây? Sao biết mình là quản gia?"
Trấn Tinh nhìn gã, bình tĩnh nói: "Tao không biết."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Hai tay Eugene ôm lấy đầu, miệng ở trên đầu lúc đóng lúc mở: "Anh ta thực sự không biết, lúc xuất hiện chỉ gọi cậu chủ, thân phận quản gia là do Hoà Ngọc nói giúp anh ta." Tiếp theo đó Trấn Tinh thuận theo lấy luôn thân phận "quản gia."
Vạn Nhân Trảm lại hỏi: "Vậy sao mày biết Hòa Ngọc? Sao lại tìm đến đây?"
Trấn Tinh: "Cũng may có Lâm, ông ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức, tao chú ý đến ông ta, theo dõi ông ta, hơn nữa..." Gã nhìn về phía Hòa Ngọc: "Danh tiếng của cậu chủ Hòa đã truyền khắp thị trấn, cậu ấm ngang tàn coi tiền như rác."
Hòa Ngọc không hề cảm thấy chột dạ, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh như trước.
Trấn Tinh nhìn cậu, hơi ngấn người ra.
Eugene xoa mái tóc bạc, đôi mắt nhìn chằm chẵm Trấn Tinh: "Vậy tại sao mày lại đến đây tụ họp với chúng tao? Phó bản này có thể chém giết mà."
Gã là người đầu tiên tìm đến, mục đích chính là giết Hòa Ngọc. Tất nhiên, cuối cùng không thành công nên mới hợp tác với Hòa Ngọc, tên ngốc Vạn Nhân Trảm không cần nhắc đến, Trấn Tinh khi biết gã và Hòa Ngọc đã chung sống hòa bình rồi, tại sao còn dám đến đây?
Gã không sợ bọn họ liên kết lại giết gã sao?
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Louis lái một chiếc xe bay loại nhỏ đến đây, một chiếc chỉ có bốn chỗ ngồi, Hòa Ngọc và Trấn Tinh vào ở đằng sau, Eugene đi theo vào hàng sau, cũng chỉ còn lại một chỗ ở hàng sau."Cậu chủ Hòa." Louis cười tươi chuẩn bị đi vào.Một cánh tay to khỏe đặt trước mặt ông ta, cơ bắp cứng rắn thô bạo như sắt thép ngăn lại động tác đi vào của ông ta.Louis sững sờ, quay đầu nhìn.Vạn Nhân Trảm nghiêm túc nói: "Tôi là vệ sĩ, tôi phải đi theo cậu chủ."Louis: "..." Ông ta yên lặng lùi ra.Vạn Nhân Trảm bước đi bằng đôi chân dài, đi vào vị trí còn lại, yên tâm thoải mái mà ngồi, để Louis lại ở bên ngoài. Đúng là cậu chủ của gia tộc lớn, ngay cả thuộc hạ cũng có tính cách ngang ngược như vậy.Louis rất rối rắm trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười: "Cậu chủ Hòa, xe bay sẽ đưa ngài đến chỗ ở của tôi, tôi ngồi xe ở đằng sau đi theo cậu."Hòa Ngọc gật đầu. Trấn Tinh đóng cửa xe, xe lập tức đi về phía trước.Kỹ thuật không người lái của Liên Bang rất tốt, xe bay cũng có nghìn năm lịch sử, rất thuần tục, vừa vững vừa nhanh còn rất an toàn, dường như từ trước đến nay chưa từng xảy ra sự cố do xe bay tự động lái tạo ra, thật sự là kỹ thuật mà Trái Đất cần phải học.Ngón tay Hòa Ngọc gõ vào đầu gối: "Eugene, che tất cả camera giám sát ở trong xe đi." Trong xe bay chắc chắn sẽ có camera, chỉ sợ là rất nhỏ, thậm chí còn không nhìn thấy nhưng chắc chắn sẽ có. Chủ xe có thể trực tiếp đóng lại, không phải chủ xe thì phải nghĩ cách khác.Eugene: "..." Gã trừng mắt, như đang muốn dùng ánh mắt để nói với cậu, mẹ nó giờ lại coi tôi như công cụ che chắn. Cơ thể máy móc của gã nghiêng về phía trước, đầu gã để ở khoảng trống ở giữa, gã nhìn về phía Hòa Ngọc một cách khó tin.Hòa Ngọc nghiêng đầu, mặt vô tội nói: "Đây chính là người giỏi làm được nhiều việc, hơn nữa hiện tại chúng ta không có thiết bị che chắn, chẳng lẽ anh muốn chúng ta bàn bạc luôn rồi bị người khác nghe thấy?"Trấn Tinh gật đầu, Vạn Nhân Trảm cũng gật đầu hùa theo.Eugene: "'..." f*ck. Gã tức đến ngứa răng, nhưng cuối cùng vẫn tháo đầu xuống. Coi mình như máy móc, thật sự càng ngày càng quen tay. "Được rồi, che rồi." Loay hoay một lúc, Eugene ôm đầu của mình, giọng nói máy móc không hề có cảm xúc, rõ ràng là vẫn đang tức giận. Nhưng mà ba người còn lại cũng sẽ không dỗ dành gã. [V: *Ôn Dĩ* Eugene: không khó dỗ dành sao lại không dỗ dành]Vạn Nhân Trảm nhìn chằm chằm vào Trấn Tinh đang ngồi đằng trước: "Sao mày lại đến đây? Sao biết mình là quản gia?"Trấn Tinh nhìn gã, bình tĩnh nói: "Tao không biết."Vạn Nhân Trảm: "..."Hai tay Eugene ôm lấy đầu, miệng ở trên đầu lúc đóng lúc mở: "Anh ta thực sự không biết, lúc xuất hiện chỉ gọi cậu chủ, thân phận quản gia là do Hoà Ngọc nói giúp anh ta." Tiếp theo đó Trấn Tinh thuận theo lấy luôn thân phận "quản gia."Vạn Nhân Trảm lại hỏi: "Vậy sao mày biết Hòa Ngọc? Sao lại tìm đến đây?"Trấn Tinh: "Cũng may có Lâm, ông ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức, tao chú ý đến ông ta, theo dõi ông ta, hơn nữa..." Gã nhìn về phía Hòa Ngọc: "Danh tiếng của cậu chủ Hòa đã truyền khắp thị trấn, cậu ấm ngang tàn coi tiền như rác."Hòa Ngọc không hề cảm thấy chột dạ, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh như trước. Trấn Tinh nhìn cậu, hơi ngấn người ra.Eugene xoa mái tóc bạc, đôi mắt nhìn chằm chẵm Trấn Tinh: "Vậy tại sao mày lại đến đây tụ họp với chúng tao? Phó bản này có thể chém giết mà." Gã là người đầu tiên tìm đến, mục đích chính là giết Hòa Ngọc. Tất nhiên, cuối cùng không thành công nên mới hợp tác với Hòa Ngọc, tên ngốc Vạn Nhân Trảm không cần nhắc đến, Trấn Tinh khi biết gã và Hòa Ngọc đã chung sống hòa bình rồi, tại sao còn dám đến đây? Gã không sợ bọn họ liên kết lại giết gã sao?