Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 365: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (50)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Ánh mắt của ông ta quét qua ba người: "Các cậu cũng là cao thủ, tuổi trẻ tài cao rất khó gặp, tuổi như vậy đã có năng lực như thế, ngày trở thành cao thủ cấp SS sẽ không xa."Vạn Nhân Trảm nói thầm: "Ông đây mà muốn liều thì phải là cấp SSS."Trấn Tinh gật đầu, nhớ kỹ nhân vật "ba của Tiền Đa." Tuy rằng chỉ cách cấp SS một chút, nhưng không phải cấp SS, cũng không phải người cao thủ ba trăm năm trước.Hòa Ngọc liếc Louis một cái, bình tĩnh hỏi: "Ông Louis, ông đã làm thị trưởng của thị trấn quỷ ba trăm năm rồi, hiện tại nhìn vẫn rất khỏe khoắn, năng lực chiến đấu của ông như thế nào vậy?"Louis sửng sốt, lập tức ngại ngùng gãi đầu: "Thật ra tôi vẫn chưa được cấp S, chỉ là cấp A+, muốn vượt qua cấp này, nếu không thăng cấp trang bị thì cũng là thăng cấp năng lực chiến đấu của bản thân, còn cần phải nỗ lực thêm." Cấp A+ sắp đến cấp S, cứ uống thêm ít thuốc, sống đến bây giờ cũng khá bình thường.Nhưng mà - Hơn ba trăm năm trước vẫn không lên được cấp S, lại không thiếu tiền, như vậy quá phế rồi.Hòa Ngọc cầm khăn mặt, lau khóe miệng sau đó đứng lên: "Được rồi, tôi mệt rồi, cảm ơn ông Louis đã chiêu đãi, về cửa hàng số một nghỉ ngơi thôi."Louis cũng nhanh chóng đứng dậy: "Mời đi bên này, cậu Eugene và cậu Trấn Tinh này, muốn ở lại không?"Trấn Tinh đứng lên: "Eugene ở lại đi, tôi đi cùng cậu chủ của tôi, Vạn Nhân Trảm không đáng tin lắm, tôi không yên tâm."Vạn Nhân Trảm: "Sao tao lại không đáng tin cậy, cậu chủ để tao lo, chắc chắn sẽ sống tốt." Eugene nhìn gã bằng ánh mắt xem thường.Bầu không khí của cả nhóm này nhìn trông rất tốt, lấy "cậu chủ Hòa Ngọc" làm trung tâm, người bên cạnh cãi nhau nhưng đều đang bảo vệ cậu. Louis cười lắc đầu, đưa bọn họ đi ra ngoài.Đi đến cửa phủ, xe bay đã dừng bên ngoài. Hòa Ngọc xua tay: "Không cần đưa, tôi và Vạn Nhân Trảm tự về được."Eugene vội vàng nói: "Cậu chủ." Đùa cái gì vậy, tối nay lãng phí mất hơn một tiếng, bọn họ không hề phát hiện ra được gì, Hòa Ngọc như vậy rõ ràng là đã phát hiện ra rồi, gã cũng muốn biết mà.Hòa Ngọc ra hiệu cho gã im lặng. Eugene lập tức im lặng.Louis nghĩ một chút, nói: "Được rồi, tôi không đưa nữa, cậu chủ Hòa cẩn thận. Thị trấn quỷ tuy rằng cũng khá an ninh nhưng buổi tối là thiên hạ của quỷ, giao tiếp với quỷ ở cửa hàng số một thì được, buổi tối đừng ra ngoài, chắc chắn sẽ có một vài con quỷ khá mạnh hoạt động bên ngoài, đừng để cậu chủ bị thương."Hòa Ngọc gật đầu, mỉm cười đồng ý: "Được." Xoay người, mặt cậu lập tức lạnh đi, ánh mắt sắc bén, con ngươi đen kịt, trừ trước đến nay chưa từng lạnh lẽo như vậy.Vạn Nhân Trảm nói nhỏ: "Rốt cuộc mày đã biết được gì rồi?" Ở bên cạnh, Trấn Tinh cũng dỏng tai lên nghe.Giọng Hòa Ngọc khàn khàn: "Đừng nói chuyện vội, lát nữa nói cho các anh."

Ánh mắt của ông ta quét qua ba người: "Các cậu cũng là cao thủ, tuổi trẻ tài cao rất khó gặp, tuổi như vậy đã có năng lực như thế, ngày trở thành cao thủ cấp SS sẽ không xa."

Vạn Nhân Trảm nói thầm: "Ông đây mà muốn liều thì phải là cấp SSS."

Trấn Tinh gật đầu, nhớ kỹ nhân vật "ba của Tiền Đa." Tuy rằng chỉ cách cấp SS một chút, nhưng không phải cấp SS, cũng không phải người cao thủ ba trăm năm trước.

Hòa Ngọc liếc Louis một cái, bình tĩnh hỏi: "Ông Louis, ông đã làm thị trưởng của thị trấn quỷ ba trăm năm rồi, hiện tại nhìn vẫn rất khỏe khoắn, năng lực chiến đấu của ông như thế nào vậy?"

Louis sửng sốt, lập tức ngại ngùng gãi đầu: "Thật ra tôi vẫn chưa được cấp S, chỉ là cấp A+, muốn vượt qua cấp này, nếu không thăng cấp trang bị thì cũng là thăng cấp năng lực chiến đấu của bản thân, còn cần phải nỗ lực thêm." 

Cấp A+ sắp đến cấp S, cứ uống thêm ít thuốc, sống đến bây giờ cũng khá bình thường.

Nhưng mà - 

Hơn ba trăm năm trước vẫn không lên được cấp S, lại không thiếu tiền, như vậy quá phế rồi.

Hòa Ngọc cầm khăn mặt, lau khóe miệng sau đó đứng lên: "Được rồi, tôi mệt rồi, cảm ơn ông Louis đã chiêu đãi, về cửa hàng số một nghỉ ngơi thôi."

Louis cũng nhanh chóng đứng dậy: "Mời đi bên này, cậu Eugene và cậu Trấn Tinh này, muốn ở lại không?"

Trấn Tinh đứng lên: "Eugene ở lại đi, tôi đi cùng cậu chủ của tôi, Vạn Nhân Trảm không đáng tin lắm, tôi không yên tâm."

Vạn Nhân Trảm: "Sao tao lại không đáng tin cậy, cậu chủ để tao lo, chắc chắn sẽ sống tốt." Eugene nhìn gã bằng ánh mắt xem thường.

Bầu không khí của cả nhóm này nhìn trông rất tốt, lấy "cậu chủ Hòa Ngọc" làm trung tâm, người bên cạnh cãi nhau nhưng đều đang bảo vệ cậu. Louis cười lắc đầu, đưa bọn họ đi ra ngoài.

Đi đến cửa phủ, xe bay đã dừng bên ngoài. Hòa Ngọc xua tay: "Không cần đưa, tôi và Vạn Nhân Trảm tự về được."

Eugene vội vàng nói: "Cậu chủ." 

Đùa cái gì vậy, tối nay lãng phí mất hơn một tiếng, bọn họ không hề phát hiện ra được gì, Hòa Ngọc như vậy rõ ràng là đã phát hiện ra rồi, gã cũng muốn biết mà.

Hòa Ngọc ra hiệu cho gã im lặng. Eugene lập tức im lặng.

Louis nghĩ một chút, nói: "Được rồi, tôi không đưa nữa, cậu chủ Hòa cẩn thận. Thị trấn quỷ tuy rằng cũng khá an ninh nhưng buổi tối là thiên hạ của quỷ, giao tiếp với quỷ ở cửa hàng số một thì được, buổi tối đừng ra ngoài, chắc chắn sẽ có một vài con quỷ khá mạnh hoạt động bên ngoài, đừng để cậu chủ bị thương."

Hòa Ngọc gật đầu, mỉm cười đồng ý: "Được." Xoay người, mặt cậu lập tức lạnh đi, ánh mắt sắc bén, con ngươi đen kịt, trừ trước đến nay chưa từng lạnh lẽo như vậy.

Vạn Nhân Trảm nói nhỏ: "Rốt cuộc mày đã biết được gì rồi?" Ở bên cạnh, Trấn Tinh cũng dỏng tai lên nghe.

Giọng Hòa Ngọc khàn khàn: "Đừng nói chuyện vội, lát nữa nói cho các anh."

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Ánh mắt của ông ta quét qua ba người: "Các cậu cũng là cao thủ, tuổi trẻ tài cao rất khó gặp, tuổi như vậy đã có năng lực như thế, ngày trở thành cao thủ cấp SS sẽ không xa."Vạn Nhân Trảm nói thầm: "Ông đây mà muốn liều thì phải là cấp SSS."Trấn Tinh gật đầu, nhớ kỹ nhân vật "ba của Tiền Đa." Tuy rằng chỉ cách cấp SS một chút, nhưng không phải cấp SS, cũng không phải người cao thủ ba trăm năm trước.Hòa Ngọc liếc Louis một cái, bình tĩnh hỏi: "Ông Louis, ông đã làm thị trưởng của thị trấn quỷ ba trăm năm rồi, hiện tại nhìn vẫn rất khỏe khoắn, năng lực chiến đấu của ông như thế nào vậy?"Louis sửng sốt, lập tức ngại ngùng gãi đầu: "Thật ra tôi vẫn chưa được cấp S, chỉ là cấp A+, muốn vượt qua cấp này, nếu không thăng cấp trang bị thì cũng là thăng cấp năng lực chiến đấu của bản thân, còn cần phải nỗ lực thêm." Cấp A+ sắp đến cấp S, cứ uống thêm ít thuốc, sống đến bây giờ cũng khá bình thường.Nhưng mà - Hơn ba trăm năm trước vẫn không lên được cấp S, lại không thiếu tiền, như vậy quá phế rồi.Hòa Ngọc cầm khăn mặt, lau khóe miệng sau đó đứng lên: "Được rồi, tôi mệt rồi, cảm ơn ông Louis đã chiêu đãi, về cửa hàng số một nghỉ ngơi thôi."Louis cũng nhanh chóng đứng dậy: "Mời đi bên này, cậu Eugene và cậu Trấn Tinh này, muốn ở lại không?"Trấn Tinh đứng lên: "Eugene ở lại đi, tôi đi cùng cậu chủ của tôi, Vạn Nhân Trảm không đáng tin lắm, tôi không yên tâm."Vạn Nhân Trảm: "Sao tao lại không đáng tin cậy, cậu chủ để tao lo, chắc chắn sẽ sống tốt." Eugene nhìn gã bằng ánh mắt xem thường.Bầu không khí của cả nhóm này nhìn trông rất tốt, lấy "cậu chủ Hòa Ngọc" làm trung tâm, người bên cạnh cãi nhau nhưng đều đang bảo vệ cậu. Louis cười lắc đầu, đưa bọn họ đi ra ngoài.Đi đến cửa phủ, xe bay đã dừng bên ngoài. Hòa Ngọc xua tay: "Không cần đưa, tôi và Vạn Nhân Trảm tự về được."Eugene vội vàng nói: "Cậu chủ." Đùa cái gì vậy, tối nay lãng phí mất hơn một tiếng, bọn họ không hề phát hiện ra được gì, Hòa Ngọc như vậy rõ ràng là đã phát hiện ra rồi, gã cũng muốn biết mà.Hòa Ngọc ra hiệu cho gã im lặng. Eugene lập tức im lặng.Louis nghĩ một chút, nói: "Được rồi, tôi không đưa nữa, cậu chủ Hòa cẩn thận. Thị trấn quỷ tuy rằng cũng khá an ninh nhưng buổi tối là thiên hạ của quỷ, giao tiếp với quỷ ở cửa hàng số một thì được, buổi tối đừng ra ngoài, chắc chắn sẽ có một vài con quỷ khá mạnh hoạt động bên ngoài, đừng để cậu chủ bị thương."Hòa Ngọc gật đầu, mỉm cười đồng ý: "Được." Xoay người, mặt cậu lập tức lạnh đi, ánh mắt sắc bén, con ngươi đen kịt, trừ trước đến nay chưa từng lạnh lẽo như vậy.Vạn Nhân Trảm nói nhỏ: "Rốt cuộc mày đã biết được gì rồi?" Ở bên cạnh, Trấn Tinh cũng dỏng tai lên nghe.Giọng Hòa Ngọc khàn khàn: "Đừng nói chuyện vội, lát nữa nói cho các anh."

Chương 365: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (50)