Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 380: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (65) - Trang bị đó được khán giả đặt tên là "Tiện Đao".
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Khán giả thở phào nhẹ nhõm: "Hòa Ngọc tới rồi may quá!" "Vị trí phụ trợ mạnh nhất, không sợ gì cả." "Đợi đến khi phụ trợ mạnh nhất thực sự có thể đánh bại Louis, nhưng sao tôi lại cảm thấy hình như Louis mạnh hơn thú mê cung một chút nhỉ, hơn nữa lúc đó cũng không hoàn toàn thằng được thú mê cung." "Đừng mà, nhất định phải sống đó, bỏ phiếu bỏ phiếu, mọi người mau mau bỏ phiếu!"Hòa Ngọc rất bình tĩnh, cười nói: "Ông Louis, không cần vội, chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được không?"Louis cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ đi, tôi không quan tâm các cậu tính toán cái gì, đừng nghĩ tới việc giở trò ở thị trấn quỷ này."Hòa Ngọc vỗ tay: "Đúng là một thị trưởng tốt, đáng tiếc, ngài thị trưởng của chúng ta có hơi vội vàng nhỉ, sợ người khác phát hiện ra bí mật ông che giấu hay sao?"Ánh mắt Louis lóe lên, sau đó không chút do dự ra tay, hoàn toàn là thái độ muốn bịt miệng. Hòa Ngọc không hề sợ hãi, ngược lại nghiêng đầu nói: "Thị trưởng Louis, không, nên gọi ông là Khảm."Mọi người: "..."Khán giả: "..." Mẹ kiếp, Hòa Ngọc lại vạch ra câu chuyện đáng sợ gì vậy? Khảm, ba trăm năm trước có cao thủ xuất hiện ở thị trấn quỷ, tên Khảm đó giết rất nhiều quỷ. Người đấy thế mà lại là Louis? Không đúng, là đóng giả thành Louis - Bí mật này hơi lớn đó.Sắc mặt Louis thay đổi, động tác tấn công cũng dừng lại, ánh mắt kinh ngạc. Hòa Ngọc mỉm cười, hài lòng: "Quả nhiên là vậy, mặc dù suy đoán chỉ có 30% khả năng, nhưng dùng tí thủ thuật thôi liền tăng thành 100%."Mọi người: "..."Louis: "..." Ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, giọng nói giống như phát tiết: "Cậu biết cũng nhiều đấy, đã vậy, các người đều ở lại hết đi."Nói xong, vô số con quỷ xuất hiện xung quanh họ, dày đặc, gần như bao vây họ không chừa một kẽ hở. Cấp S... Cấp S... Vẫn là cấp S...Những con quỷ xuất hiện xung quanh đều là cao thủ.Bàn tay cầm khối rubik của Trấn Tinh khẽ run lên, đôi mắt chớp nháy của Eugene liền mở to. Vạn Nhân Trảm càng nhìn Hòa Ngọc chằm chằm, dùng ánh mắt truyền đạt: Vãi, chọc vào ổ quỷ cao thủ cấp S, chúng ta đánh kiểu gì đây?Louis cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Không phải mấy người giỏi lắm sao, vậy thì đánh với đám quỷ của tôi đi, đây chính là sự thật cậu muốn tìm, bây giờ giống như những gì cậu thấy, hài lòng chưa?"Hòa Ngọc đột nhiên lớn tiếng nói: "Nhắm mắt lại!"Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm và Eugene sửng sốt, nhắm mắt lại trong vô thức. Vào khoảnh khắc bọn họ nhắm mắt, Hòa Ngọc lấy ra thứ đồ quen thuộc, trang bị đó được khán giả gọi là "tiện đao".Đánh ư? Không, cậu vốn dĩ không định đánh nhau với Louis. Cậu có một át chủ bài dấu ở đáy hộp nữa, có lẽ lâu quá không xuất hiện nên mọi người quên rồi, nhưng không sao, bây giờ có thể giúp mọi người nhớ lại một chút - Sáng mù mắt chó của ông luôn.
Khán giả thở phào nhẹ nhõm:
"Hòa Ngọc tới rồi may quá!"
"Vị trí phụ trợ mạnh nhất, không sợ gì cả."
"Đợi đến khi phụ trợ mạnh nhất thực sự có thể đánh bại Louis, nhưng sao tôi lại cảm thấy hình như Louis mạnh hơn thú mê cung một chút nhỉ, hơn nữa lúc đó cũng không hoàn toàn thằng được thú mê cung."
"Đừng mà, nhất định phải sống đó, bỏ phiếu bỏ phiếu, mọi người mau mau bỏ phiếu!"
Hòa Ngọc rất bình tĩnh, cười nói: "Ông Louis, không cần vội, chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được không?"
Louis cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ đi, tôi không quan tâm các cậu tính toán cái gì, đừng nghĩ tới việc giở trò ở thị trấn quỷ này."
Hòa Ngọc vỗ tay: "Đúng là một thị trưởng tốt, đáng tiếc, ngài thị trưởng của chúng ta có hơi vội vàng nhỉ, sợ người khác phát hiện ra bí mật ông che giấu hay sao?"
Ánh mắt Louis lóe lên, sau đó không chút do dự ra tay, hoàn toàn là thái độ muốn bịt miệng. Hòa Ngọc không hề sợ hãi, ngược lại nghiêng đầu nói: "Thị trưởng Louis, không, nên gọi ông là Khảm."
Mọi người: "..."
Khán giả: "..."
Mẹ kiếp, Hòa Ngọc lại vạch ra câu chuyện đáng sợ gì vậy? Khảm, ba trăm năm trước có cao thủ xuất hiện ở thị trấn quỷ, tên Khảm đó giết rất nhiều quỷ. Người đấy thế mà lại là Louis? Không đúng, là đóng giả thành Louis - Bí mật này hơi lớn đó.
Sắc mặt Louis thay đổi, động tác tấn công cũng dừng lại, ánh mắt kinh ngạc. Hòa Ngọc mỉm cười, hài lòng: "Quả nhiên là vậy, mặc dù suy đoán chỉ có 30% khả năng, nhưng dùng tí thủ thuật thôi liền tăng thành 100%."
Mọi người: "..."
Louis: "..." Ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, giọng nói giống như phát tiết: "Cậu biết cũng nhiều đấy, đã vậy, các người đều ở lại hết đi."
Nói xong, vô số con quỷ xuất hiện xung quanh họ, dày đặc, gần như bao vây họ không chừa một kẽ hở.
Cấp S... Cấp S... Vẫn là cấp S...
Những con quỷ xuất hiện xung quanh đều là cao thủ.
Bàn tay cầm khối rubik của Trấn Tinh khẽ run lên, đôi mắt chớp nháy của Eugene liền mở to. Vạn Nhân Trảm càng nhìn Hòa Ngọc chằm chằm, dùng ánh mắt truyền đạt: Vãi, chọc vào ổ quỷ cao thủ cấp S, chúng ta đánh kiểu gì đây?
Louis cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Không phải mấy người giỏi lắm sao, vậy thì đánh với đám quỷ của tôi đi, đây chính là sự thật cậu muốn tìm, bây giờ giống như những gì cậu thấy, hài lòng chưa?"
Hòa Ngọc đột nhiên lớn tiếng nói: "Nhắm mắt lại!"
Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm và Eugene sửng sốt, nhắm mắt lại trong vô thức. Vào khoảnh khắc bọn họ nhắm mắt, Hòa Ngọc lấy ra thứ đồ quen thuộc, trang bị đó được khán giả gọi là "tiện đao".
Đánh ư? Không, cậu vốn dĩ không định đánh nhau với Louis.
Cậu có một át chủ bài dấu ở đáy hộp nữa, có lẽ lâu quá không xuất hiện nên mọi người quên rồi, nhưng không sao, bây giờ có thể giúp mọi người nhớ lại một chút
- Sáng mù mắt chó của ông luôn.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Khán giả thở phào nhẹ nhõm: "Hòa Ngọc tới rồi may quá!" "Vị trí phụ trợ mạnh nhất, không sợ gì cả." "Đợi đến khi phụ trợ mạnh nhất thực sự có thể đánh bại Louis, nhưng sao tôi lại cảm thấy hình như Louis mạnh hơn thú mê cung một chút nhỉ, hơn nữa lúc đó cũng không hoàn toàn thằng được thú mê cung." "Đừng mà, nhất định phải sống đó, bỏ phiếu bỏ phiếu, mọi người mau mau bỏ phiếu!"Hòa Ngọc rất bình tĩnh, cười nói: "Ông Louis, không cần vội, chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được không?"Louis cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ đi, tôi không quan tâm các cậu tính toán cái gì, đừng nghĩ tới việc giở trò ở thị trấn quỷ này."Hòa Ngọc vỗ tay: "Đúng là một thị trưởng tốt, đáng tiếc, ngài thị trưởng của chúng ta có hơi vội vàng nhỉ, sợ người khác phát hiện ra bí mật ông che giấu hay sao?"Ánh mắt Louis lóe lên, sau đó không chút do dự ra tay, hoàn toàn là thái độ muốn bịt miệng. Hòa Ngọc không hề sợ hãi, ngược lại nghiêng đầu nói: "Thị trưởng Louis, không, nên gọi ông là Khảm."Mọi người: "..."Khán giả: "..." Mẹ kiếp, Hòa Ngọc lại vạch ra câu chuyện đáng sợ gì vậy? Khảm, ba trăm năm trước có cao thủ xuất hiện ở thị trấn quỷ, tên Khảm đó giết rất nhiều quỷ. Người đấy thế mà lại là Louis? Không đúng, là đóng giả thành Louis - Bí mật này hơi lớn đó.Sắc mặt Louis thay đổi, động tác tấn công cũng dừng lại, ánh mắt kinh ngạc. Hòa Ngọc mỉm cười, hài lòng: "Quả nhiên là vậy, mặc dù suy đoán chỉ có 30% khả năng, nhưng dùng tí thủ thuật thôi liền tăng thành 100%."Mọi người: "..."Louis: "..." Ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, giọng nói giống như phát tiết: "Cậu biết cũng nhiều đấy, đã vậy, các người đều ở lại hết đi."Nói xong, vô số con quỷ xuất hiện xung quanh họ, dày đặc, gần như bao vây họ không chừa một kẽ hở. Cấp S... Cấp S... Vẫn là cấp S...Những con quỷ xuất hiện xung quanh đều là cao thủ.Bàn tay cầm khối rubik của Trấn Tinh khẽ run lên, đôi mắt chớp nháy của Eugene liền mở to. Vạn Nhân Trảm càng nhìn Hòa Ngọc chằm chằm, dùng ánh mắt truyền đạt: Vãi, chọc vào ổ quỷ cao thủ cấp S, chúng ta đánh kiểu gì đây?Louis cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Không phải mấy người giỏi lắm sao, vậy thì đánh với đám quỷ của tôi đi, đây chính là sự thật cậu muốn tìm, bây giờ giống như những gì cậu thấy, hài lòng chưa?"Hòa Ngọc đột nhiên lớn tiếng nói: "Nhắm mắt lại!"Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm và Eugene sửng sốt, nhắm mắt lại trong vô thức. Vào khoảnh khắc bọn họ nhắm mắt, Hòa Ngọc lấy ra thứ đồ quen thuộc, trang bị đó được khán giả gọi là "tiện đao".Đánh ư? Không, cậu vốn dĩ không định đánh nhau với Louis. Cậu có một át chủ bài dấu ở đáy hộp nữa, có lẽ lâu quá không xuất hiện nên mọi người quên rồi, nhưng không sao, bây giờ có thể giúp mọi người nhớ lại một chút - Sáng mù mắt chó của ông luôn.