Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 395: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (80)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Ngoài Hòa Ngọc, Trấn Tinh xem như người bình tĩnh nhất, gã nói: "Hòa Ngọc, tiếp theo sẽ làm gì?"Hòa Ngọc nói: "Chờ tiếp."Trấn Tinh nghiêng đầu nhìn về phía cậu, trước đó gã cảm thấy Hòa Ngọc không phải người bắn mũi tên đi mà không biết đích tới, ít nhất cho tới bây giờ những gì cậu tính toán đều đúng. Louis không những không giết họ, còn mang họ vào tầng hầm bí mật, để họ tiếp xúc với bí mật quan trọng nhất của trấn nhỏ, dường như tấm vé thông quan đang ở trước mặt.Đương nhiên, đây không thể là do trùng hợp. Những con quỷ có ý thức kia bỗng ló đầu ra đều là do Hòa Ngọc bảo đôi mắt xanh sắp xếp. Cũng bởi vì thế, Trấn Tinh tin rằng trong lòng Hòa Ngọc đã có tính toán hết rồi.Có điều gã vẫn hiếu kỳ hỏi: "Lúc nãy cậu nói có người chiến đấu giúp chúng ta, là ai?" Vạn Nhân Trảm và Eugene đều đang trong trạng thái suy sụp, tất cả đều quay qua nhìn cậu.Hòa Ngọc bình tĩnh rút dây ra khỏi "dây thừng trói chặt", lấy một món đồ vật từ trong lòng ra, cậu vươn hai tay ra, một đôi mắt xanh xinh đẹp xuất hiện. Trong bóng đêm, nó vô cùng lóa mắt, có thể tưởng tượng được người có đôi mắt này sẽ đẹp tới cỡ nào."Chủ nhân của nó." Hòa Ngọc bình tĩnh nói.Mọi người sửng sốt.Đôi mắt xanh giật giật ý nói "Chỗ này nguy hiểm, không đi sao?" Nó có chút lo lắng cho Hòa Ngọc.Hòà Ngọc nói: "Tao biết, nhưng chỗ này rất quan trọng, mày không có cảm giác gì sao?"Đôi mắt xanh nằm trong lòng bàn tay Hòa Ngọc, nghĩ nghĩ rồi trả lời rằng nó rất quen thuộc, nó cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc.Khóe miệng Hòa Ngọc nhếch lên: "Tốt lắm, bây giờ chúng ta đợi ở đây, xác suất chiến thắng tăng lên thành mười lăm phần trăm."Mọi người: "..." Vậy chẳng phải là vẫn rất dễ chết sao!!Hòa Ngọc lại quay đầu qua nhìn họ, đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người rùng mình: "Mọi người nói xem, Khảm còn sống, nhân vật quan trọng của trấn nhỏ từ năm trăm năm trước có thể còn sống hay không?"Mọi người: "!!!"Eugene hít sâu một hơi: "Cậu đừng có dọa tôi, lời này biến phó bản này thành linh dị kỳ bí thật đó."Hòa Ngọc hơi nhướng mày lên, vô cùng bình tĩnh cất đôi mắt đi: "Tôi không dọa anh, nếu thật sự có người hoặc quỷ còn sống, chưa chắc đã là chuyện xấu đối với chúng ta."Cậu vừa nói xong, Eugene đang chuẩn bị tiếp tục dò hỏi..."Cộp cộp cộp." Có tiếng bước chân rất rõ ràng vang lên.Hòa Ngọc nắm chặt tay, lại thả hạt châu vào trong lòng ngực rồi sau đó vòng tay ra sau, quấn tay lại, hai tay giống như bị cột vào nhau, trông y hệt như lúc ban đầu. Bốn người trở nên yên tĩnh, hô hấp cũng nhẹ hơn, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm theo hướng có tiếng động, trong mắt có chút căng thẳng.Louis tới sao?Không, không phải Louis, người tới là người mà bọn họ vô cùng quen thuộc, là người bọn họ biết - Khắc Lý Hải.
Ngoài Hòa Ngọc, Trấn Tinh xem như người bình tĩnh nhất, gã nói: "Hòa Ngọc, tiếp theo sẽ làm gì?"
Hòa Ngọc nói: "Chờ tiếp."
Trấn Tinh nghiêng đầu nhìn về phía cậu, trước đó gã cảm thấy Hòa Ngọc không phải người bắn mũi tên đi mà không biết đích tới, ít nhất cho tới bây giờ những gì cậu tính toán đều đúng. Louis không những không giết họ, còn mang họ vào tầng hầm bí mật, để họ tiếp xúc với bí mật quan trọng nhất của trấn nhỏ, dường như tấm vé thông quan đang ở trước mặt.
Đương nhiên, đây không thể là do trùng hợp. Những con quỷ có ý thức kia bỗng ló đầu ra đều là do Hòa Ngọc bảo đôi mắt xanh sắp xếp. Cũng bởi vì thế, Trấn Tinh tin rằng trong lòng Hòa Ngọc đã có tính toán hết rồi.
Có điều gã vẫn hiếu kỳ hỏi: "Lúc nãy cậu nói có người chiến đấu giúp chúng ta, là ai?" Vạn Nhân Trảm và Eugene đều đang trong trạng thái suy sụp, tất cả đều quay qua nhìn cậu.
Hòa Ngọc bình tĩnh rút dây ra khỏi "dây thừng trói chặt", lấy một món đồ vật từ trong lòng ra, cậu vươn hai tay ra, một đôi mắt xanh xinh đẹp xuất hiện. Trong bóng đêm, nó vô cùng lóa mắt, có thể tưởng tượng được người có đôi mắt này sẽ đẹp tới cỡ nào.
"Chủ nhân của nó." Hòa Ngọc bình tĩnh nói.
Mọi người sửng sốt.
Đôi mắt xanh giật giật ý nói "Chỗ này nguy hiểm, không đi sao?" Nó có chút lo lắng cho Hòa Ngọc.
Hòà Ngọc nói: "Tao biết, nhưng chỗ này rất quan trọng, mày không có cảm giác gì sao?"
Đôi mắt xanh nằm trong lòng bàn tay Hòa Ngọc, nghĩ nghĩ rồi trả lời rằng nó rất quen thuộc, nó cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc.
Khóe miệng Hòa Ngọc nhếch lên: "Tốt lắm, bây giờ chúng ta đợi ở đây, xác suất chiến thắng tăng lên thành mười lăm phần trăm."
Mọi người: "..." Vậy chẳng phải là vẫn rất dễ chết sao!!
Hòa Ngọc lại quay đầu qua nhìn họ, đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người rùng mình: "Mọi người nói xem, Khảm còn sống, nhân vật quan trọng của trấn nhỏ từ năm trăm năm trước có thể còn sống hay không?"
Mọi người: "!!!"
Eugene hít sâu một hơi: "Cậu đừng có dọa tôi, lời này biến phó bản này thành linh dị kỳ bí thật đó."
Hòa Ngọc hơi nhướng mày lên, vô cùng bình tĩnh cất đôi mắt đi: "Tôi không dọa anh, nếu thật sự có người hoặc quỷ còn sống, chưa chắc đã là chuyện xấu đối với chúng ta."
Cậu vừa nói xong, Eugene đang chuẩn bị tiếp tục dò hỏi...
"Cộp cộp cộp." Có tiếng bước chân rất rõ ràng vang lên.
Hòa Ngọc nắm chặt tay, lại thả hạt châu vào trong lòng ngực rồi sau đó vòng tay ra sau, quấn tay lại, hai tay giống như bị cột vào nhau, trông y hệt như lúc ban đầu. Bốn người trở nên yên tĩnh, hô hấp cũng nhẹ hơn, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm theo hướng có tiếng động, trong mắt có chút căng thẳng.
Louis tới sao?
Không, không phải Louis, người tới là người mà bọn họ vô cùng quen thuộc, là người bọn họ biết - Khắc Lý Hải.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Ngoài Hòa Ngọc, Trấn Tinh xem như người bình tĩnh nhất, gã nói: "Hòa Ngọc, tiếp theo sẽ làm gì?"Hòa Ngọc nói: "Chờ tiếp."Trấn Tinh nghiêng đầu nhìn về phía cậu, trước đó gã cảm thấy Hòa Ngọc không phải người bắn mũi tên đi mà không biết đích tới, ít nhất cho tới bây giờ những gì cậu tính toán đều đúng. Louis không những không giết họ, còn mang họ vào tầng hầm bí mật, để họ tiếp xúc với bí mật quan trọng nhất của trấn nhỏ, dường như tấm vé thông quan đang ở trước mặt.Đương nhiên, đây không thể là do trùng hợp. Những con quỷ có ý thức kia bỗng ló đầu ra đều là do Hòa Ngọc bảo đôi mắt xanh sắp xếp. Cũng bởi vì thế, Trấn Tinh tin rằng trong lòng Hòa Ngọc đã có tính toán hết rồi.Có điều gã vẫn hiếu kỳ hỏi: "Lúc nãy cậu nói có người chiến đấu giúp chúng ta, là ai?" Vạn Nhân Trảm và Eugene đều đang trong trạng thái suy sụp, tất cả đều quay qua nhìn cậu.Hòa Ngọc bình tĩnh rút dây ra khỏi "dây thừng trói chặt", lấy một món đồ vật từ trong lòng ra, cậu vươn hai tay ra, một đôi mắt xanh xinh đẹp xuất hiện. Trong bóng đêm, nó vô cùng lóa mắt, có thể tưởng tượng được người có đôi mắt này sẽ đẹp tới cỡ nào."Chủ nhân của nó." Hòa Ngọc bình tĩnh nói.Mọi người sửng sốt.Đôi mắt xanh giật giật ý nói "Chỗ này nguy hiểm, không đi sao?" Nó có chút lo lắng cho Hòa Ngọc.Hòà Ngọc nói: "Tao biết, nhưng chỗ này rất quan trọng, mày không có cảm giác gì sao?"Đôi mắt xanh nằm trong lòng bàn tay Hòa Ngọc, nghĩ nghĩ rồi trả lời rằng nó rất quen thuộc, nó cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc.Khóe miệng Hòa Ngọc nhếch lên: "Tốt lắm, bây giờ chúng ta đợi ở đây, xác suất chiến thắng tăng lên thành mười lăm phần trăm."Mọi người: "..." Vậy chẳng phải là vẫn rất dễ chết sao!!Hòa Ngọc lại quay đầu qua nhìn họ, đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người rùng mình: "Mọi người nói xem, Khảm còn sống, nhân vật quan trọng của trấn nhỏ từ năm trăm năm trước có thể còn sống hay không?"Mọi người: "!!!"Eugene hít sâu một hơi: "Cậu đừng có dọa tôi, lời này biến phó bản này thành linh dị kỳ bí thật đó."Hòa Ngọc hơi nhướng mày lên, vô cùng bình tĩnh cất đôi mắt đi: "Tôi không dọa anh, nếu thật sự có người hoặc quỷ còn sống, chưa chắc đã là chuyện xấu đối với chúng ta."Cậu vừa nói xong, Eugene đang chuẩn bị tiếp tục dò hỏi..."Cộp cộp cộp." Có tiếng bước chân rất rõ ràng vang lên.Hòa Ngọc nắm chặt tay, lại thả hạt châu vào trong lòng ngực rồi sau đó vòng tay ra sau, quấn tay lại, hai tay giống như bị cột vào nhau, trông y hệt như lúc ban đầu. Bốn người trở nên yên tĩnh, hô hấp cũng nhẹ hơn, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm theo hướng có tiếng động, trong mắt có chút căng thẳng.Louis tới sao?Không, không phải Louis, người tới là người mà bọn họ vô cùng quen thuộc, là người bọn họ biết - Khắc Lý Hải.