Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 411: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (96)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Nhưng vẫn không có động tĩnh gì, dường như không có ai ở đó cả.Vạn Nhân Trảm đột nhiên nhìn về phía Hòa Ngọc, sụp đổ hỏi: "Hòa Ngọc? Sao chúng ta còn chưa thông qua phó bản này được, Louis đã chết rồi, không phải cũng tra ra sự thật rồi sao? Bây giờ làm sao bây giờ?" Đâu chỉ là tra ra sự thật, chuyện xảy ra ba trăm năm trước, chuyện xảy ra trong ba trăm năm này, lai lịch của quỷ trong thị trấn quỷ, bọn họ đều đã tra rõ ràng. Thậm chí họ còn tìm được Ly, vạch trần Louis, còn hỏi tại sao Louis lại làm như vậy. Đây chưa phải là mở khóa bí mật lớn nhất hả? Sao vẫn chưa đi được? Để họ ở cùng một chỗ với cái tên NPC đáng sợ này sao?! - Moá nó, thế này cũng quá đáng sợ đi.Hòa Ngọc yếu ớt dựa vào tường mở to mắt, giọng nói khàn khàn rất nhẹ cũng rất mệt mỏi, nhưng bởi vì xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cho nên mọi người đều có thể nghe rõ. Cậu chỉ nói ba câu —"Anh ta ngất rồi.""Tôi cũng sắp ngất.""Đưa chúng tôi ra ngoài, thuận tiện đưa Khắc Lý Hải theo."Nói xong, cậu ngã xuống."Phịch —"NPC đại ca bị khí đen bao phủ nhìn qua rất trâu bò kia cũng ngã xuống.Mọi người: "..."Mọi người: "???"Lần này Hòa Ngọc bị thương có hơi nghiêm trọng, tuy rằng cậu cũng không cứng đối cứng với Louis, nhưng hành động hấp thu "Ngọc khí" rồi dẫn vào cơ thể "Ly" khiến cho tất cả lục phủ ngũ tạng của cậu đều nứt ra. Bị thương nặng như vậy mà còn không thể hiện ra, thậm chí khi đối mặt với Louis, bộ dạng nắm chắc phần thắng đó... làm cho ba người họ kiểm tra cơ thể cậu xong cũng vô cùng khiếp sợ.Một lọ thuốc viên ba sao, vô dụng. Lại đổ một lọ thuốc viên bốn sao vào, cuối cùng Trấn Tinh cống hiến một lọ thuốc viên sáu sao thì tình trạng vết thương của Hòa Ngọc cũng bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, lục phủ ngũ tạng bắt đầu phục hồi. Bọn họ không tiếp tục chờ đợi, trực tiếp đánh thức cậu.Lúc Hòa Ngọc mở mắt, lục phủ ngũ tạng đều đang đau đớn, có một loại thuốc chữa trị lợi hại khác đang chữa trị cho mình, cậu có thể suy đoán ra ngay đã xảy ra chuyện gì. Tầm mắt nhìn lên trên, ba cái đầu ở trên đỉnh đầu cậu, tất cả đều nhìn cậu chăm chú.Hòa Ngọc: "..." Cậu chậm rãi chống tay, muốn ngồi dậy. Trấn Tinh giúp một tay.Hòa Ngọc hắng giọng khàn khàn, khô khốc nói: "Ra ngoài rồi?"Ba người gật đầu thật mạnh.Eugene vừa mới sứa chữa cơ thê không chờ đợi được nói: "Hòa Ngọc, tên Ly đó còn hôn mê ở phòng bên cạnh, rất nhiều khí màu đen bay vào bên trong cơ thể cậu ta, cậu không biết, trên đường chúng ta từ phủ Trấn chủ trở về cửa hàng số một, cậu ta đi qua chỗ nào, toàn bộ những bóng đen hay quỷ ở đó đều biến mất, biến thành khí màu đen dung nhập vào cơ thể cậu ta."Hòa Ngọc gật đầu, không chút bất ngờ: "Bình thường thôi, hiện tại cậu ta đã tỉnh lại, hơn nữa rõ ràng đang nắm giữ năng lực thu hồi lại năng lượng, không có Louis áp chế, quỷ ở thị trấn quỷ chế tạo ra từ cậu ta sẽ biến mất toàn bộ."Trấn Tinh: "Hiện tại quỷ ở thị trấn quỷ đã biến mất tám mươi phần trăm, cùng lắm chỉ còn lại hai mươi phần trăm."Eugene phụ họa: "Vẫn đang không ngừng trở về thân thể của cậu ta, hẳn là hai mươi phần trăm còn lại cũng sẽ biến mất. Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi những con quỷ hình người có ý thức mất đi Ngọc khí vẫn còn sống, mà tất cả những quỷ quái không có ý thức đều sẽ biến mất."Hòa Ngọc giơ tay gỡ kính mắt sắp rớt xuống, đeo lại lần nữa, giọng nói khàn khàn: "Những con quỷ mất ý thức kia đều đã chết trong tay Louis, còn những con quỷ hình người có ý thức hẳn là thuộc về những người còn sống, cho nên sau khi rút Ngọc khí đi, còn sống thì còn sống, đã chết thì sẽ hoàn toàn biến mất." Người g**t ch*t mấy chục ngàn con quỷ không phải Ly, mà là Louis đã sớm g**t ch*t bọn họ.Eugene dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Sao Ly có năng lực thu hồi năng lượng? Làm sao để khống chế được năng lượng? Sao cậu cũng có thể..." Hai người còn lại cũng mang ánh mắt tò mò nhìn về phía cậu.Không thể không nói, cậu cùng với Louis và Ly, dường như đang chứng minh tính khả thi và sức mạnh mạnh mẽ của một hệ thống khác. Louis đã đi rồi nhưng còn Hòa Ngọc thì sao? Đây là thắc mắc mà đến chết Louis cũng muốn biết, muốn biết, nhưng vẫn chưa biết.

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì, dường như không có ai ở đó cả.

Vạn Nhân Trảm đột nhiên nhìn về phía Hòa Ngọc, sụp đổ hỏi: "Hòa Ngọc? Sao chúng ta còn chưa thông qua phó bản này được, Louis đã chết rồi, không phải cũng tra ra sự thật rồi sao? Bây giờ làm sao bây giờ?" 

Đâu chỉ là tra ra sự thật, chuyện xảy ra ba trăm năm trước, chuyện xảy ra trong ba trăm năm này, lai lịch của quỷ trong thị trấn quỷ, bọn họ đều đã tra rõ ràng. Thậm chí họ còn tìm được Ly, vạch trần Louis, còn hỏi tại sao Louis lại làm như vậy. Đây chưa phải là mở khóa bí mật lớn nhất hả? Sao vẫn chưa đi được? 

Để họ ở cùng một chỗ với cái tên NPC đáng sợ này sao?! - Moá nó, thế này cũng quá đáng sợ đi.

Hòa Ngọc yếu ớt dựa vào tường mở to mắt, giọng nói khàn khàn rất nhẹ cũng rất mệt mỏi, nhưng bởi vì xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cho nên mọi người đều có thể nghe rõ. Cậu chỉ nói ba câu —

"Anh ta ngất rồi."

"Tôi cũng sắp ngất."

"Đưa chúng tôi ra ngoài, thuận tiện đưa Khắc Lý Hải theo."

Nói xong, cậu ngã xuống.

"Phịch —"

NPC đại ca bị khí đen bao phủ nhìn qua rất trâu bò kia cũng ngã xuống.

Mọi người: "..."

Mọi người: "???"

Lần này Hòa Ngọc bị thương có hơi nghiêm trọng, tuy rằng cậu cũng không cứng đối cứng với Louis, nhưng hành động hấp thu "Ngọc khí" rồi dẫn vào cơ thể "Ly" khiến cho tất cả lục phủ ngũ tạng của cậu đều nứt ra. Bị thương nặng như vậy mà còn không thể hiện ra, thậm chí khi đối mặt với Louis, bộ dạng nắm chắc phần thắng đó... làm cho ba người họ kiểm tra cơ thể cậu xong cũng vô cùng khiếp sợ.

Một lọ thuốc viên ba sao, vô dụng. Lại đổ một lọ thuốc viên bốn sao vào, cuối cùng Trấn Tinh cống hiến một lọ thuốc viên sáu sao thì tình trạng vết thương của Hòa Ngọc cũng bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, lục phủ ngũ tạng bắt đầu phục hồi. Bọn họ không tiếp tục chờ đợi, trực tiếp đánh thức cậu.

Lúc Hòa Ngọc mở mắt, lục phủ ngũ tạng đều đang đau đớn, có một loại thuốc chữa trị lợi hại khác đang chữa trị cho mình, cậu có thể suy đoán ra ngay đã xảy ra chuyện gì. Tầm mắt nhìn lên trên, ba cái đầu ở trên đỉnh đầu cậu, tất cả đều nhìn cậu chăm chú.

Hòa Ngọc: "..." Cậu chậm rãi chống tay, muốn ngồi dậy. Trấn Tinh giúp một tay.

Hòa Ngọc hắng giọng khàn khàn, khô khốc nói: "Ra ngoài rồi?"

Ba người gật đầu thật mạnh.

Eugene vừa mới sứa chữa cơ thê không chờ đợi được nói: "Hòa Ngọc, tên Ly đó còn hôn mê ở phòng bên cạnh, rất nhiều khí màu đen bay vào bên trong cơ thể cậu ta, cậu không biết, trên đường chúng ta từ phủ Trấn chủ trở về cửa hàng số một, cậu ta đi qua chỗ nào, toàn bộ những bóng đen hay quỷ ở đó đều biến mất, biến thành khí màu đen dung nhập vào cơ thể cậu ta."

Hòa Ngọc gật đầu, không chút bất ngờ: "Bình thường thôi, hiện tại cậu ta đã tỉnh lại, hơn nữa rõ ràng đang nắm giữ năng lực thu hồi lại năng lượng, không có Louis áp chế, quỷ ở thị trấn quỷ chế tạo ra từ cậu ta sẽ biến mất toàn bộ."

Trấn Tinh: "Hiện tại quỷ ở thị trấn quỷ đã biến mất tám mươi phần trăm, cùng lắm chỉ còn lại hai mươi phần trăm."

Eugene phụ họa: "Vẫn đang không ngừng trở về thân thể của cậu ta, hẳn là hai mươi phần trăm còn lại cũng sẽ biến mất. Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi những con quỷ hình người có ý thức mất đi Ngọc khí vẫn còn sống, mà tất cả những quỷ quái không có ý thức đều sẽ biến mất."

Hòa Ngọc giơ tay gỡ kính mắt sắp rớt xuống, đeo lại lần nữa, giọng nói khàn khàn: "Những con quỷ mất ý thức kia đều đã chết trong tay Louis, còn những con quỷ hình người có ý thức hẳn là thuộc về những người còn sống, cho nên sau khi rút Ngọc khí đi, còn sống thì còn sống, đã chết thì sẽ hoàn toàn biến mất." Người g**t ch*t mấy chục ngàn con quỷ không phải Ly, mà là Louis đã sớm g**t ch*t bọn họ.

Eugene dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Sao Ly có năng lực thu hồi năng lượng? Làm sao để khống chế được năng lượng? Sao cậu cũng có thể..." Hai người còn lại cũng mang ánh mắt tò mò nhìn về phía cậu.

Không thể không nói, cậu cùng với Louis và Ly, dường như đang chứng minh tính khả thi và sức mạnh mạnh mẽ của một hệ thống khác. 

Louis đã đi rồi nhưng còn Hòa Ngọc thì sao? Đây là thắc mắc mà đến chết Louis cũng muốn biết, muốn biết, nhưng vẫn chưa biết.

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Nhưng vẫn không có động tĩnh gì, dường như không có ai ở đó cả.Vạn Nhân Trảm đột nhiên nhìn về phía Hòa Ngọc, sụp đổ hỏi: "Hòa Ngọc? Sao chúng ta còn chưa thông qua phó bản này được, Louis đã chết rồi, không phải cũng tra ra sự thật rồi sao? Bây giờ làm sao bây giờ?" Đâu chỉ là tra ra sự thật, chuyện xảy ra ba trăm năm trước, chuyện xảy ra trong ba trăm năm này, lai lịch của quỷ trong thị trấn quỷ, bọn họ đều đã tra rõ ràng. Thậm chí họ còn tìm được Ly, vạch trần Louis, còn hỏi tại sao Louis lại làm như vậy. Đây chưa phải là mở khóa bí mật lớn nhất hả? Sao vẫn chưa đi được? Để họ ở cùng một chỗ với cái tên NPC đáng sợ này sao?! - Moá nó, thế này cũng quá đáng sợ đi.Hòa Ngọc yếu ớt dựa vào tường mở to mắt, giọng nói khàn khàn rất nhẹ cũng rất mệt mỏi, nhưng bởi vì xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cho nên mọi người đều có thể nghe rõ. Cậu chỉ nói ba câu —"Anh ta ngất rồi.""Tôi cũng sắp ngất.""Đưa chúng tôi ra ngoài, thuận tiện đưa Khắc Lý Hải theo."Nói xong, cậu ngã xuống."Phịch —"NPC đại ca bị khí đen bao phủ nhìn qua rất trâu bò kia cũng ngã xuống.Mọi người: "..."Mọi người: "???"Lần này Hòa Ngọc bị thương có hơi nghiêm trọng, tuy rằng cậu cũng không cứng đối cứng với Louis, nhưng hành động hấp thu "Ngọc khí" rồi dẫn vào cơ thể "Ly" khiến cho tất cả lục phủ ngũ tạng của cậu đều nứt ra. Bị thương nặng như vậy mà còn không thể hiện ra, thậm chí khi đối mặt với Louis, bộ dạng nắm chắc phần thắng đó... làm cho ba người họ kiểm tra cơ thể cậu xong cũng vô cùng khiếp sợ.Một lọ thuốc viên ba sao, vô dụng. Lại đổ một lọ thuốc viên bốn sao vào, cuối cùng Trấn Tinh cống hiến một lọ thuốc viên sáu sao thì tình trạng vết thương của Hòa Ngọc cũng bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, lục phủ ngũ tạng bắt đầu phục hồi. Bọn họ không tiếp tục chờ đợi, trực tiếp đánh thức cậu.Lúc Hòa Ngọc mở mắt, lục phủ ngũ tạng đều đang đau đớn, có một loại thuốc chữa trị lợi hại khác đang chữa trị cho mình, cậu có thể suy đoán ra ngay đã xảy ra chuyện gì. Tầm mắt nhìn lên trên, ba cái đầu ở trên đỉnh đầu cậu, tất cả đều nhìn cậu chăm chú.Hòa Ngọc: "..." Cậu chậm rãi chống tay, muốn ngồi dậy. Trấn Tinh giúp một tay.Hòa Ngọc hắng giọng khàn khàn, khô khốc nói: "Ra ngoài rồi?"Ba người gật đầu thật mạnh.Eugene vừa mới sứa chữa cơ thê không chờ đợi được nói: "Hòa Ngọc, tên Ly đó còn hôn mê ở phòng bên cạnh, rất nhiều khí màu đen bay vào bên trong cơ thể cậu ta, cậu không biết, trên đường chúng ta từ phủ Trấn chủ trở về cửa hàng số một, cậu ta đi qua chỗ nào, toàn bộ những bóng đen hay quỷ ở đó đều biến mất, biến thành khí màu đen dung nhập vào cơ thể cậu ta."Hòa Ngọc gật đầu, không chút bất ngờ: "Bình thường thôi, hiện tại cậu ta đã tỉnh lại, hơn nữa rõ ràng đang nắm giữ năng lực thu hồi lại năng lượng, không có Louis áp chế, quỷ ở thị trấn quỷ chế tạo ra từ cậu ta sẽ biến mất toàn bộ."Trấn Tinh: "Hiện tại quỷ ở thị trấn quỷ đã biến mất tám mươi phần trăm, cùng lắm chỉ còn lại hai mươi phần trăm."Eugene phụ họa: "Vẫn đang không ngừng trở về thân thể của cậu ta, hẳn là hai mươi phần trăm còn lại cũng sẽ biến mất. Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi những con quỷ hình người có ý thức mất đi Ngọc khí vẫn còn sống, mà tất cả những quỷ quái không có ý thức đều sẽ biến mất."Hòa Ngọc giơ tay gỡ kính mắt sắp rớt xuống, đeo lại lần nữa, giọng nói khàn khàn: "Những con quỷ mất ý thức kia đều đã chết trong tay Louis, còn những con quỷ hình người có ý thức hẳn là thuộc về những người còn sống, cho nên sau khi rút Ngọc khí đi, còn sống thì còn sống, đã chết thì sẽ hoàn toàn biến mất." Người g**t ch*t mấy chục ngàn con quỷ không phải Ly, mà là Louis đã sớm g**t ch*t bọn họ.Eugene dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Sao Ly có năng lực thu hồi năng lượng? Làm sao để khống chế được năng lượng? Sao cậu cũng có thể..." Hai người còn lại cũng mang ánh mắt tò mò nhìn về phía cậu.Không thể không nói, cậu cùng với Louis và Ly, dường như đang chứng minh tính khả thi và sức mạnh mạnh mẽ của một hệ thống khác. Louis đã đi rồi nhưng còn Hòa Ngọc thì sao? Đây là thắc mắc mà đến chết Louis cũng muốn biết, muốn biết, nhưng vẫn chưa biết.

Chương 411: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (96)