Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 416: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (101)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene xoa cánh tay, nói nhỏ: "Hên là tôi chưa từng đắc tội gì nhiều với Hòa Ngọc."Vạn Nhân Trảm: "Thế cũng nhiều rồi." Gã ôm chặt chiếc rìu của mình, thì thào: "Cuộc sống thật không dễ dàng gì." Gã chỉ hô khẩu hiệu muốn giết Hòa Ngọc, cũng hô rất nhiều lần. Hòa Ngọc không làm thịt gã đã là may mắn của gã.Ở trong phòng, quả thật Khắc Lý Hải nhanh chóng chỉ còn hơi thở thoi thóp. Ánh mắt gã nhìn về phía Hòa Ngọc đầy sự hận thù, hốc mắt không kiềm lại được mà tuôn nước mắt ra, rơi vào miệng vết thương ở trên mặt đầy đau đớn. Gã sắp chết chưa? Cuối cùng cũng giải thoát rồi chứ?Hòa Ngọc lấy một lọ thuốc phục hồi ra, đổ thẳng vào miệng của Khắc Lý Hải. Khắc Lý Hải không muốn nuốt nhưng Hòa Ngọc bóp cổ gã.Hòa Ngọc: "Anh nói đúng, thuốc của các anh rất có ích, có thể giúp anh sống tiếp." Lần đầu tiên Khắc Lý Hải lại căm ghét thuốc của Liên Bang đến thế, nó khiến gã muốn chết cũng không chết được, chỉ có thể chịu đựng tra tấn."Người Trái Đất thứ hai, thứ ba mà anh giết là một nam một nữ. Anh thấy họ trông rất đẹp, cho nên xâm hại họ." Hòa Ngọc bình tĩnh đưa dao di chuyển xuống phần dưới của cơ thể gã, từ từ dùng sức, mặt không có chút biểu tình nào mà kể lại: "Còn có hai người, họ chỉ còn một tấm ván gỗ, bò trên tấm ván khốn khổ cầu cứu."Lại bắt đầu. Lại là giọng điệu quen thuộc của Khắc Lý Hải, lời nói của Khắc Lý Hải, cùng với tiếng hét thảm thiết của Khắc Lý Hải. Gã hối hận rồi, gã thật sự hối hận rồi. Khắc Lý Hải không hối hận vì đã giết người, gã hối hận bản thân đã lấy chuyện này để châm chọc Hòa Ngọc, gã thật sự không ngờ chàng trai nhìn có vẻ gầy yếu sạch sẽ lại ác độc tàn nhẫn như thế. Nhưng sự đau khổ bao trùm lên người gã. Gã hét lên cầu xin tha thứ, cảnh cáo thậm chí uy h**p."Gia tộc của tao sẽ trả thù bọn hành tinh rác chúng mày vì tao. A, đau quá, chúng mày, chúng mày sẽ bị giết hết. Gia tộc của tao sẽ không, sẽ không nhìn tao bị mày tra tấn như vậy – Aaaa.""Hòa Ngọc, mày sẽ hối hận, mày sẽ làm liên lụy — A, cả hành tinh của mày. Đau quá – Aaa, để tao chết, tao cầu xin mày, tao cầu xin mày." Gã đã đau đến mức muốn sụp đổ.Trả lời gã là giọng điệu từ đầu đến cuối không hề thay đổi của Hòa Ngọc cùng với đồng thời động tác quen thuộc.Ngoài cửa.Eugene xoa cánh tay, nói: "Không được rồi, không được rồi, tao chịu không nổi nữa rồi, đáng sợ quá, Hòa Ngọc thật đáng sợ."Vạn Nhân Trảm tiếp tục ôm chặt rìu của mình, sống lưng hơi cong lại.Ngay cả Trấn Tinh cũng sờ cái gáy phát lạnh của mình, nói nhỏ: "Các anh đi nghiên cứu làm sao hoàn thành phó bản này đi, tôi thấy Hòa Ngọc đã nghĩ ra rồi, cậu ta đã nhắc nhở chúng ta."Nghe tiếng kêu thảm thiết ở sau lưng, ba người yên lặng rời khỏi, thay đổi trận địa. Sân nhà chỉ có ba căn phòng, chỉ có một chỗ trống ở giữa, một trái một phải, một bên là Hòa Ngọc và Khắc Lý Hải, một bên là Ly khiến người ta sợ hãi.
Eugene xoa cánh tay, nói nhỏ: "Hên là tôi chưa từng đắc tội gì nhiều với Hòa Ngọc."
Vạn Nhân Trảm: "Thế cũng nhiều rồi." Gã ôm chặt chiếc rìu của mình, thì thào: "Cuộc sống thật không dễ dàng gì."
Gã chỉ hô khẩu hiệu muốn giết Hòa Ngọc, cũng hô rất nhiều lần.
Hòa Ngọc không làm thịt gã đã là may mắn của gã.
Ở trong phòng, quả thật Khắc Lý Hải nhanh chóng chỉ còn hơi thở thoi thóp. Ánh mắt gã nhìn về phía Hòa Ngọc đầy sự hận thù, hốc mắt không kiềm lại được mà tuôn nước mắt ra, rơi vào miệng vết thương ở trên mặt đầy đau đớn.
Gã sắp chết chưa? Cuối cùng cũng giải thoát rồi chứ?
Hòa Ngọc lấy một lọ thuốc phục hồi ra, đổ thẳng vào miệng của Khắc Lý Hải. Khắc Lý Hải không muốn nuốt nhưng Hòa Ngọc bóp cổ gã.
Hòa Ngọc: "Anh nói đúng, thuốc của các anh rất có ích, có thể giúp anh sống tiếp." Lần đầu tiên Khắc Lý Hải lại căm ghét thuốc của Liên Bang đến thế, nó khiến gã muốn chết cũng không chết được, chỉ có thể chịu đựng tra tấn.
"Người Trái Đất thứ hai, thứ ba mà anh giết là một nam một nữ. Anh thấy họ trông rất đẹp, cho nên xâm hại họ." Hòa Ngọc bình tĩnh đưa dao di chuyển xuống phần dưới của cơ thể gã, từ từ dùng sức, mặt không có chút biểu tình nào mà kể lại: "Còn có hai người, họ chỉ còn một tấm ván gỗ, bò trên tấm ván khốn khổ cầu cứu."
Lại bắt đầu. Lại là giọng điệu quen thuộc của Khắc Lý Hải, lời nói của Khắc Lý Hải, cùng với tiếng hét thảm thiết của Khắc Lý Hải.
Gã hối hận rồi, gã thật sự hối hận rồi. Khắc Lý Hải không hối hận vì đã giết người, gã hối hận bản thân đã lấy chuyện này để châm chọc Hòa Ngọc, gã thật sự không ngờ chàng trai nhìn có vẻ gầy yếu sạch sẽ lại ác độc tàn nhẫn như thế. Nhưng sự đau khổ bao trùm lên người gã. Gã hét lên cầu xin tha thứ, cảnh cáo thậm chí uy h**p.
"Gia tộc của tao sẽ trả thù bọn hành tinh rác chúng mày vì tao. A, đau quá, chúng mày, chúng mày sẽ bị giết hết. Gia tộc của tao sẽ không, sẽ không nhìn tao bị mày tra tấn như vậy – Aaaa."
"Hòa Ngọc, mày sẽ hối hận, mày sẽ làm liên lụy — A, cả hành tinh của mày. Đau quá – Aaa, để tao chết, tao cầu xin mày, tao cầu xin mày." Gã đã đau đến mức muốn sụp đổ.
Trả lời gã là giọng điệu từ đầu đến cuối không hề thay đổi của Hòa Ngọc cùng với đồng thời động tác quen thuộc.
Ngoài cửa.
Eugene xoa cánh tay, nói: "Không được rồi, không được rồi, tao chịu không nổi nữa rồi, đáng sợ quá, Hòa Ngọc thật đáng sợ."
Vạn Nhân Trảm tiếp tục ôm chặt rìu của mình, sống lưng hơi cong lại.
Ngay cả Trấn Tinh cũng sờ cái gáy phát lạnh của mình, nói nhỏ: "Các anh đi nghiên cứu làm sao hoàn thành phó bản này đi, tôi thấy Hòa Ngọc đã nghĩ ra rồi, cậu ta đã nhắc nhở chúng ta."
Nghe tiếng kêu thảm thiết ở sau lưng, ba người yên lặng rời khỏi, thay đổi trận địa.
Sân nhà chỉ có ba căn phòng, chỉ có một chỗ trống ở giữa, một trái một phải, một bên là Hòa Ngọc và Khắc Lý Hải, một bên là Ly khiến người ta sợ hãi.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene xoa cánh tay, nói nhỏ: "Hên là tôi chưa từng đắc tội gì nhiều với Hòa Ngọc."Vạn Nhân Trảm: "Thế cũng nhiều rồi." Gã ôm chặt chiếc rìu của mình, thì thào: "Cuộc sống thật không dễ dàng gì." Gã chỉ hô khẩu hiệu muốn giết Hòa Ngọc, cũng hô rất nhiều lần. Hòa Ngọc không làm thịt gã đã là may mắn của gã.Ở trong phòng, quả thật Khắc Lý Hải nhanh chóng chỉ còn hơi thở thoi thóp. Ánh mắt gã nhìn về phía Hòa Ngọc đầy sự hận thù, hốc mắt không kiềm lại được mà tuôn nước mắt ra, rơi vào miệng vết thương ở trên mặt đầy đau đớn. Gã sắp chết chưa? Cuối cùng cũng giải thoát rồi chứ?Hòa Ngọc lấy một lọ thuốc phục hồi ra, đổ thẳng vào miệng của Khắc Lý Hải. Khắc Lý Hải không muốn nuốt nhưng Hòa Ngọc bóp cổ gã.Hòa Ngọc: "Anh nói đúng, thuốc của các anh rất có ích, có thể giúp anh sống tiếp." Lần đầu tiên Khắc Lý Hải lại căm ghét thuốc của Liên Bang đến thế, nó khiến gã muốn chết cũng không chết được, chỉ có thể chịu đựng tra tấn."Người Trái Đất thứ hai, thứ ba mà anh giết là một nam một nữ. Anh thấy họ trông rất đẹp, cho nên xâm hại họ." Hòa Ngọc bình tĩnh đưa dao di chuyển xuống phần dưới của cơ thể gã, từ từ dùng sức, mặt không có chút biểu tình nào mà kể lại: "Còn có hai người, họ chỉ còn một tấm ván gỗ, bò trên tấm ván khốn khổ cầu cứu."Lại bắt đầu. Lại là giọng điệu quen thuộc của Khắc Lý Hải, lời nói của Khắc Lý Hải, cùng với tiếng hét thảm thiết của Khắc Lý Hải. Gã hối hận rồi, gã thật sự hối hận rồi. Khắc Lý Hải không hối hận vì đã giết người, gã hối hận bản thân đã lấy chuyện này để châm chọc Hòa Ngọc, gã thật sự không ngờ chàng trai nhìn có vẻ gầy yếu sạch sẽ lại ác độc tàn nhẫn như thế. Nhưng sự đau khổ bao trùm lên người gã. Gã hét lên cầu xin tha thứ, cảnh cáo thậm chí uy h**p."Gia tộc của tao sẽ trả thù bọn hành tinh rác chúng mày vì tao. A, đau quá, chúng mày, chúng mày sẽ bị giết hết. Gia tộc của tao sẽ không, sẽ không nhìn tao bị mày tra tấn như vậy – Aaaa.""Hòa Ngọc, mày sẽ hối hận, mày sẽ làm liên lụy — A, cả hành tinh của mày. Đau quá – Aaa, để tao chết, tao cầu xin mày, tao cầu xin mày." Gã đã đau đến mức muốn sụp đổ.Trả lời gã là giọng điệu từ đầu đến cuối không hề thay đổi của Hòa Ngọc cùng với đồng thời động tác quen thuộc.Ngoài cửa.Eugene xoa cánh tay, nói: "Không được rồi, không được rồi, tao chịu không nổi nữa rồi, đáng sợ quá, Hòa Ngọc thật đáng sợ."Vạn Nhân Trảm tiếp tục ôm chặt rìu của mình, sống lưng hơi cong lại.Ngay cả Trấn Tinh cũng sờ cái gáy phát lạnh của mình, nói nhỏ: "Các anh đi nghiên cứu làm sao hoàn thành phó bản này đi, tôi thấy Hòa Ngọc đã nghĩ ra rồi, cậu ta đã nhắc nhở chúng ta."Nghe tiếng kêu thảm thiết ở sau lưng, ba người yên lặng rời khỏi, thay đổi trận địa. Sân nhà chỉ có ba căn phòng, chỉ có một chỗ trống ở giữa, một trái một phải, một bên là Hòa Ngọc và Khắc Lý Hải, một bên là Ly khiến người ta sợ hãi.