Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 422: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (107) - "Hoà thần uy vũ em iu anh"

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene nói: "Chết tiệt, phong cách uy h**p này của cậu, đẹp trai quá." Gã nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.Bình luận đột ngột nổ tung trong phút chốc."Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!""Tôi thích Hòà Ngọc quá rồi, càng ngày càng thích.""Hòà Thần Trái Đất, ánh sáng của vũ trụ, em yêu anh.""Fan club của Hoà Thần chính thức được thành lập. Chào mừng mọi người tới đăng ký quảng trường trò chuyện.""Mẹ kiếp, Hòa Ngọc trông vẫn rất đẹp trai trong bộ dạng tàn nhẫn đó. Aaaaaa, vợ ơi."Vạn Nhân Trảm bị Eugene vỗ tỉnh. Gã nâng tay, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ. Không chỉ có tim gã đập nhanh hơn, đôi tai cũng đỏ bừng, hai má nóng lên. Thậm chí tay chân gã bắt đầu nhũn ra. Toàn thân chỉ có một chỗ cứng, cả người lâng lâng. Điều này chắc không phải vì gã muốn chiến đấu với cậu. Chẳng lẽ là... gã bị Hoà Ngọc dọa rồi sao? Mẹ kiếp, gã nhát gan đến vậy á? [V: cái đồ ngu này hết thuốc chữa rồi]Trấn Tinh bên cạnh hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hòà Ngọc, cùng cậu nhìn về phía trước. Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp của hai người gần như chồng lên nhau. Gã chậm rãi mở miệng: "Nếu ngoài kia có người trả thù Hòà Ngọc, chỉ cần Trấn Tinh tôi còn sống trở ra, tôi sẽ báo thù thay cậu ấy."Vạn Nhân Trảm vẫn không tin bản thân mình "sợ Hoà Ngọc", lúc này mới hoàn hồn lại. Nghe vậy, gã trừng mắt đi vài bước đến bên cạnh Hòà Ngọc, không chút yếu thế: "Tao, Vạn Nhân Trảm, mặc kệ trong trận đấu tiếp theo xảy ra chuyện gì. Chỉ cần tao sống sót trở ra, có dũng khí xuống tay với Trái Đất thì chuẩn bị thật tốt để gánh chịu cơn giận của Vạn Nhân Trảm tao đi."Eugene: "..." Những lúc thế này sao có thể thiếu gã? Gã tiến lên vài bước, nhưng không tìm được chỗ đứng nên đành đứng sau lưng Hòà Ngọc. Lợi thế của thân hình cao lớn phát huy, Hòà Ngọc không hề che tầm mắt của gã. Gã hơi nhướng mày: "Đã ôm đùi Hoà Ngọc hai trận rồi. Mặc dù đang trong trận đấu có đối đầu, chém giết, nhưng tôi nhận người bạn này. Chỉ cần còn sống sót trở ra, tôi sẽ báo thù cho Trái Đất."Nếu sự uy h**p của một mình Hoà Ngọc vẫn không đe doạ được, vậy Trấn Tinh thì sao? Vạn Nhân Trảm, Eugene thì sao? Có chắc chắn rằng không ai trong số bốn tuyển thủ xuất sắc nhất trận đấu này có thể sống sót? Ai có thể chắc chắn được?Một cao thủ của nhà Khắc Lý Hải: "Gia chủ, chúng ta vẫn tấn công Trái Đất ạ?"Người phụ trách nhà Khắc Lý Hải: "..." Anh ta trầm tư một lát, quay người ho khan một tiếng: "Khụ khụ, tôi không e ngại sự uy h**p của Hoà Ngọc. Chỉ là tôi thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để tấn công Trái Đất. Khi nào Hòà Ngọc chết, chắc chắn người Trái Đất sẽ rất tuyệt vọng. Đến lúc đó lại kéo đi tấn công bọn chúng, họa vô đơn chí, tất nhiên sẽ rất hoàn hảo."Những người khác đều gật đầu. Vì thế, đội ngũ vừa chuẩn bị xuất phát lại lái phi thuyền quay đầu về nhà. Nhưng có lẽ là gã không phục, mơ hồ nghe được vài câu đối thoại:"Tôi không tin Hòà Ngọc có thể đi được đến cuối thật. Hừ, xem chỉ số thông minh của cậu ta có thể chịu được bao lâu.”"Đúng đúng.""Bây giờ vẫn chưa tới trận chung kết. Trận bán kết chỉ có một người có thể sống. Tôi cũng không tin sau này lúc bọn họ chém giết nhau còn có thể đứng cùng nhau uy h**p người khác như thế.""Chắc chắn sẽ chém giết, hận thù, trở mặt, phản bội.""Cậu ta ăn nói hung dữ tưởng rằng sẽ có người sợ cậu ta đó. Lúc cậu ta ngã xuống cũng chính là ngày tận thế của Trái Đất."

Eugene nói: "Chết tiệt, phong cách uy h**p này của cậu, đẹp trai quá." Gã nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

Bình luận đột ngột nổ tung trong phút chốc.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

"Tôi thích Hòà Ngọc quá rồi, càng ngày càng thích."

"Hòà Thần Trái Đất, ánh sáng của vũ trụ, em yêu anh."

"Fan club của Hoà Thần chính thức được thành lập. Chào mừng mọi người tới đăng ký quảng trường trò chuyện."

"Mẹ kiếp, Hòa Ngọc trông vẫn rất đẹp trai trong bộ dạng tàn nhẫn đó. Aaaaaa, vợ ơi."

Vạn Nhân Trảm bị Eugene vỗ tỉnh. Gã nâng tay, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ. Không chỉ có tim gã đập nhanh hơn, đôi tai cũng đỏ bừng, hai má nóng lên. Thậm chí tay chân gã bắt đầu nhũn ra. Toàn thân chỉ có một chỗ cứng, cả người lâng lâng. 

Điều này chắc không phải vì gã muốn chiến đấu với cậu. Chẳng lẽ là... gã bị Hoà Ngọc dọa rồi sao? Mẹ kiếp, gã nhát gan đến vậy á? [V: cái đồ ngu này hết thuốc chữa rồi]

Trấn Tinh bên cạnh hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hòà Ngọc, cùng cậu nhìn về phía trước. Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp của hai người gần như chồng lên nhau. Gã chậm rãi mở miệng: "Nếu ngoài kia có người trả thù Hòà Ngọc, chỉ cần Trấn Tinh tôi còn sống trở ra, tôi sẽ báo thù thay cậu ấy."

Vạn Nhân Trảm vẫn không tin bản thân mình "sợ Hoà Ngọc", lúc này mới hoàn hồn lại. Nghe vậy, gã trừng mắt đi vài bước đến bên cạnh Hòà Ngọc, không chút yếu thế: "Tao, Vạn Nhân Trảm, mặc kệ trong trận đấu tiếp theo xảy ra chuyện gì. Chỉ cần tao sống sót trở ra, có dũng khí xuống tay với Trái Đất thì chuẩn bị thật tốt để gánh chịu cơn giận của Vạn Nhân Trảm tao đi."

Eugene: "..." Những lúc thế này sao có thể thiếu gã? Gã tiến lên vài bước, nhưng không tìm được chỗ đứng nên đành đứng sau lưng Hòà Ngọc. Lợi thế của thân hình cao lớn phát huy, Hòà Ngọc không hề che tầm mắt của gã. Gã hơi nhướng mày: "Đã ôm đùi Hoà Ngọc hai trận rồi. Mặc dù đang trong trận đấu có đối đầu, chém giết, nhưng tôi nhận người bạn này. Chỉ cần còn sống sót trở ra, tôi sẽ báo thù cho Trái Đất."

Nếu sự uy h**p của một mình Hoà Ngọc vẫn không đe doạ được, vậy Trấn Tinh thì sao? Vạn Nhân Trảm, Eugene thì sao? Có chắc chắn rằng không ai trong số bốn tuyển thủ xuất sắc nhất trận đấu này có thể sống sót? Ai có thể chắc chắn được?

Một cao thủ của nhà Khắc Lý Hải: "Gia chủ, chúng ta vẫn tấn công Trái Đất ạ?"

Người phụ trách nhà Khắc Lý Hải: "..." Anh ta trầm tư một lát, quay người ho khan một tiếng: "Khụ khụ, tôi không e ngại sự uy h**p của Hoà Ngọc. Chỉ là tôi thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để tấn công Trái Đất. Khi nào Hòà Ngọc chết, chắc chắn người Trái Đất sẽ rất tuyệt vọng. Đến lúc đó lại kéo đi tấn công bọn chúng, họa vô đơn chí, tất nhiên sẽ rất hoàn hảo."

Những người khác đều gật đầu. Vì thế, đội ngũ vừa chuẩn bị xuất phát lại lái phi thuyền quay đầu về nhà. Nhưng có lẽ là gã không phục, mơ hồ nghe được vài câu đối thoại:

"Tôi không tin Hòà Ngọc có thể đi được đến cuối thật. Hừ, xem chỉ số thông minh của cậu ta có thể chịu được bao lâu.”

"Đúng đúng."

"Bây giờ vẫn chưa tới trận chung kết. Trận bán kết chỉ có một người có thể sống. Tôi cũng không tin sau này lúc bọn họ chém giết nhau còn có thể đứng cùng nhau uy h**p người khác như thế."

"Chắc chắn sẽ chém giết, hận thù, trở mặt, phản bội."

"Cậu ta ăn nói hung dữ tưởng rằng sẽ có người sợ cậu ta đó. Lúc cậu ta ngã xuống cũng chính là ngày tận thế của Trái Đất."

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Eugene nói: "Chết tiệt, phong cách uy h**p này của cậu, đẹp trai quá." Gã nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.Bình luận đột ngột nổ tung trong phút chốc."Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!""Tôi thích Hòà Ngọc quá rồi, càng ngày càng thích.""Hòà Thần Trái Đất, ánh sáng của vũ trụ, em yêu anh.""Fan club của Hoà Thần chính thức được thành lập. Chào mừng mọi người tới đăng ký quảng trường trò chuyện.""Mẹ kiếp, Hòa Ngọc trông vẫn rất đẹp trai trong bộ dạng tàn nhẫn đó. Aaaaaa, vợ ơi."Vạn Nhân Trảm bị Eugene vỗ tỉnh. Gã nâng tay, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ. Không chỉ có tim gã đập nhanh hơn, đôi tai cũng đỏ bừng, hai má nóng lên. Thậm chí tay chân gã bắt đầu nhũn ra. Toàn thân chỉ có một chỗ cứng, cả người lâng lâng. Điều này chắc không phải vì gã muốn chiến đấu với cậu. Chẳng lẽ là... gã bị Hoà Ngọc dọa rồi sao? Mẹ kiếp, gã nhát gan đến vậy á? [V: cái đồ ngu này hết thuốc chữa rồi]Trấn Tinh bên cạnh hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hòà Ngọc, cùng cậu nhìn về phía trước. Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp của hai người gần như chồng lên nhau. Gã chậm rãi mở miệng: "Nếu ngoài kia có người trả thù Hòà Ngọc, chỉ cần Trấn Tinh tôi còn sống trở ra, tôi sẽ báo thù thay cậu ấy."Vạn Nhân Trảm vẫn không tin bản thân mình "sợ Hoà Ngọc", lúc này mới hoàn hồn lại. Nghe vậy, gã trừng mắt đi vài bước đến bên cạnh Hòà Ngọc, không chút yếu thế: "Tao, Vạn Nhân Trảm, mặc kệ trong trận đấu tiếp theo xảy ra chuyện gì. Chỉ cần tao sống sót trở ra, có dũng khí xuống tay với Trái Đất thì chuẩn bị thật tốt để gánh chịu cơn giận của Vạn Nhân Trảm tao đi."Eugene: "..." Những lúc thế này sao có thể thiếu gã? Gã tiến lên vài bước, nhưng không tìm được chỗ đứng nên đành đứng sau lưng Hòà Ngọc. Lợi thế của thân hình cao lớn phát huy, Hòà Ngọc không hề che tầm mắt của gã. Gã hơi nhướng mày: "Đã ôm đùi Hoà Ngọc hai trận rồi. Mặc dù đang trong trận đấu có đối đầu, chém giết, nhưng tôi nhận người bạn này. Chỉ cần còn sống sót trở ra, tôi sẽ báo thù cho Trái Đất."Nếu sự uy h**p của một mình Hoà Ngọc vẫn không đe doạ được, vậy Trấn Tinh thì sao? Vạn Nhân Trảm, Eugene thì sao? Có chắc chắn rằng không ai trong số bốn tuyển thủ xuất sắc nhất trận đấu này có thể sống sót? Ai có thể chắc chắn được?Một cao thủ của nhà Khắc Lý Hải: "Gia chủ, chúng ta vẫn tấn công Trái Đất ạ?"Người phụ trách nhà Khắc Lý Hải: "..." Anh ta trầm tư một lát, quay người ho khan một tiếng: "Khụ khụ, tôi không e ngại sự uy h**p của Hoà Ngọc. Chỉ là tôi thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để tấn công Trái Đất. Khi nào Hòà Ngọc chết, chắc chắn người Trái Đất sẽ rất tuyệt vọng. Đến lúc đó lại kéo đi tấn công bọn chúng, họa vô đơn chí, tất nhiên sẽ rất hoàn hảo."Những người khác đều gật đầu. Vì thế, đội ngũ vừa chuẩn bị xuất phát lại lái phi thuyền quay đầu về nhà. Nhưng có lẽ là gã không phục, mơ hồ nghe được vài câu đối thoại:"Tôi không tin Hòà Ngọc có thể đi được đến cuối thật. Hừ, xem chỉ số thông minh của cậu ta có thể chịu được bao lâu.”"Đúng đúng.""Bây giờ vẫn chưa tới trận chung kết. Trận bán kết chỉ có một người có thể sống. Tôi cũng không tin sau này lúc bọn họ chém giết nhau còn có thể đứng cùng nhau uy h**p người khác như thế.""Chắc chắn sẽ chém giết, hận thù, trở mặt, phản bội.""Cậu ta ăn nói hung dữ tưởng rằng sẽ có người sợ cậu ta đó. Lúc cậu ta ngã xuống cũng chính là ngày tận thế của Trái Đất."

Chương 422: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (107) - "Hoà thần uy vũ em iu anh"