Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 427: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (112)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Bên trong phòng, Vạn Nhân Trảm đã chuẩn bị vung rìu lên với người trên giường. Người trên giường vẫn bị bao phủ trong làn khói màu đen, chỉ có thể nhìn thoáng qua hình người, không rõ mặt mũi dáng vẻ.Chiếc rìu vung xuống."Ầm."Vạn Nhân Trảm bị đẩy lui về phía sau, hất tung lên không trung và đập xuống mặt đất trong sân. Gã phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực khó khăn đứng dậy, nghiêng ngả đi đến: "Sao rồi? Đã chết chưa?"Eugene, Trấn Tinh: "Không chết."Không chỉ không chết, mà bộ đếm ngược trên đầu Vạn Nhân Trảm còn biến thành số năm. Khuôn mặt của hai người toát lên vẻ hoảng sợ, đang muốn lùi về phía sau thì bóng đen trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.Hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn, làn khói màu đen dồi dào không ngừng hội tụ từ các nơi trong thị trấn quỷ đến. Những bóng ma quỷ bị hút hết Ngọc khí cũng tràn tới căn phòng này."Ầm."Làn khói màu đen trên giường rung chuyển xung quanh, lấy người kia làm trung tâm. Hai người Trấn Tinh, Eugene và cả Vạn Nhân Trảm mới đứng dậy đi tới đều bị hất tung lên, đập xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực vô cùng đau đớn.Vạn Nhân Trảm hộc máu lần thứ hai: "..." —  Mẹ kiếp, sao người bị thương luôn là tao thế?Người duy nhất may mắn tai qua nạn khỏi chỉ có Hòà Ngọc. Bởi vì cậu chưa đến gần, cho nên vẫn còn nguyên đứng tại cửa. Thấy ba người kia bị đánh bay, cậu cũng không lui về sau, tiếp tục bước vào. Một lát sau, Ngọc khí nồng đậm lại ép cậu lùi bước.Eugene chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, rốt cuộc người này là cái quái gì? Sao lại mạnh đến như vậy? Cái này sao có thể chơi trò chém giết nhau được?"Trấn Tinh lau máu tươi ở khoé miệng, gắng gượng đứng lên, ánh mắt hưng phấn: "Quá mạnh."Vạn Nhân Trảm: "..." Gã sửng sốt trong giây lát, sau đó hoảng sợ nhìn Hòà Ngọc: "Cậu, cậu, thời gian đếm ngược của cậu."Hòà Ngọc mông lung.Eugene và Trấn Tinh lập tức nhìn, sau đó đồng loạt sửng sốt. Từ góc nhìn của Eugene, thời gian đếm ngược trên đầu Hoà Ngọc là mười. Sao lại tăng lên vậy? Không – là biến thành mười phút rồi.Gã nhảy dựng lên, điên cuồng đắc ý: "Hahaha, Hoà Ngọc, coi như ông đây làm mày bại một trận. Phiếu của mày có đủ không? Mau chạy đi xin phiếu đi. Ha ha ha ha ha ha ha." Tuy rằng thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc giảm không phải do gã làm, nhưng gã cũng có một phần công lao khi thực hiện nhiệm vụ phụ. Coi như trả thù sau quãng thời gian bị chơi lâu như vậy.Eugene thật sự muốn tính kế Hoà Ngọc một phen, dù sao bọn họ cũng bị tính kế nhiều thứ. Không nói chuyện xa, gần đây nhất là tối hôm qua, rõ ràng cậu đã biết được sự thật nhưng vẫn dụ bọn họ đi chiến đấu với Louis. Cuối cùng cũng có thể rửa sạch nỗi nhục này. Gã thật sự rất muốn toàn bộ người xem của vũ trụ đều đến phải nhìn thật chăm chú.Hòà Ngọc sờ tóc, nghiêng đầu: "Đừng lo lắng."

Bên trong phòng, Vạn Nhân Trảm đã chuẩn bị vung rìu lên với người trên giường. Người trên giường vẫn bị bao phủ trong làn khói màu đen, chỉ có thể nhìn thoáng qua hình người, không rõ mặt mũi dáng vẻ.

Chiếc rìu vung xuống.

"Ầm."

Vạn Nhân Trảm bị đẩy lui về phía sau, hất tung lên không trung và đập xuống mặt đất trong sân. Gã phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực khó khăn đứng dậy, nghiêng ngả đi đến: "Sao rồi? Đã chết chưa?"

Eugene, Trấn Tinh: "Không chết."

Không chỉ không chết, mà bộ đếm ngược trên đầu Vạn Nhân Trảm còn biến thành số năm. Khuôn mặt của hai người toát lên vẻ hoảng sợ, đang muốn lùi về phía sau thì bóng đen trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.

Hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn, làn khói màu đen dồi dào không ngừng hội tụ từ các nơi trong thị trấn quỷ đến. Những bóng ma quỷ bị hút hết Ngọc khí cũng tràn tới căn phòng này.

"Ầm."

Làn khói màu đen trên giường rung chuyển xung quanh, lấy người kia làm trung tâm. Hai người Trấn Tinh, Eugene và cả Vạn Nhân Trảm mới đứng dậy đi tới đều bị hất tung lên, đập xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực vô cùng đau đớn.

Vạn Nhân Trảm hộc máu lần thứ hai: "..." 

—  Mẹ kiếp, sao người bị thương luôn là tao thế?

Người duy nhất may mắn tai qua nạn khỏi chỉ có Hòà Ngọc. Bởi vì cậu chưa đến gần, cho nên vẫn còn nguyên đứng tại cửa. Thấy ba người kia bị đánh bay, cậu cũng không lui về sau, tiếp tục bước vào. Một lát sau, Ngọc khí nồng đậm lại ép cậu lùi bước.

Eugene chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, rốt cuộc người này là cái quái gì? Sao lại mạnh đến như vậy? Cái này sao có thể chơi trò chém giết nhau được?"

Trấn Tinh lau máu tươi ở khoé miệng, gắng gượng đứng lên, ánh mắt hưng phấn: "Quá mạnh."

Vạn Nhân Trảm: "..." Gã sửng sốt trong giây lát, sau đó hoảng sợ nhìn Hòà Ngọc: "Cậu, cậu, thời gian đếm ngược của cậu."

Hòà Ngọc mông lung.

Eugene và Trấn Tinh lập tức nhìn, sau đó đồng loạt sửng sốt. Từ góc nhìn của Eugene, thời gian đếm ngược trên đầu Hoà Ngọc là mười. 

Sao lại tăng lên vậy? 

Không – là biến thành mười phút rồi.

Gã nhảy dựng lên, điên cuồng đắc ý: "Hahaha, Hoà Ngọc, coi như ông đây làm mày bại một trận. Phiếu của mày có đủ không? Mau chạy đi xin phiếu đi. Ha ha ha ha ha ha ha." Tuy rằng thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc giảm không phải do gã làm, nhưng gã cũng có một phần công lao khi thực hiện nhiệm vụ phụ. Coi như trả thù sau quãng thời gian bị chơi lâu như vậy.

Eugene thật sự muốn tính kế Hoà Ngọc một phen, dù sao bọn họ cũng bị tính kế nhiều thứ. Không nói chuyện xa, gần đây nhất là tối hôm qua, rõ ràng cậu đã biết được sự thật nhưng vẫn dụ bọn họ đi chiến đấu với Louis. Cuối cùng cũng có thể rửa sạch nỗi nhục này. Gã thật sự rất muốn toàn bộ người xem của vũ trụ đều đến phải nhìn thật chăm chú.

Hòà Ngọc sờ tóc, nghiêng đầu: "Đừng lo lắng."

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Bên trong phòng, Vạn Nhân Trảm đã chuẩn bị vung rìu lên với người trên giường. Người trên giường vẫn bị bao phủ trong làn khói màu đen, chỉ có thể nhìn thoáng qua hình người, không rõ mặt mũi dáng vẻ.Chiếc rìu vung xuống."Ầm."Vạn Nhân Trảm bị đẩy lui về phía sau, hất tung lên không trung và đập xuống mặt đất trong sân. Gã phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực khó khăn đứng dậy, nghiêng ngả đi đến: "Sao rồi? Đã chết chưa?"Eugene, Trấn Tinh: "Không chết."Không chỉ không chết, mà bộ đếm ngược trên đầu Vạn Nhân Trảm còn biến thành số năm. Khuôn mặt của hai người toát lên vẻ hoảng sợ, đang muốn lùi về phía sau thì bóng đen trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.Hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn, làn khói màu đen dồi dào không ngừng hội tụ từ các nơi trong thị trấn quỷ đến. Những bóng ma quỷ bị hút hết Ngọc khí cũng tràn tới căn phòng này."Ầm."Làn khói màu đen trên giường rung chuyển xung quanh, lấy người kia làm trung tâm. Hai người Trấn Tinh, Eugene và cả Vạn Nhân Trảm mới đứng dậy đi tới đều bị hất tung lên, đập xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực vô cùng đau đớn.Vạn Nhân Trảm hộc máu lần thứ hai: "..." —  Mẹ kiếp, sao người bị thương luôn là tao thế?Người duy nhất may mắn tai qua nạn khỏi chỉ có Hòà Ngọc. Bởi vì cậu chưa đến gần, cho nên vẫn còn nguyên đứng tại cửa. Thấy ba người kia bị đánh bay, cậu cũng không lui về sau, tiếp tục bước vào. Một lát sau, Ngọc khí nồng đậm lại ép cậu lùi bước.Eugene chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, rốt cuộc người này là cái quái gì? Sao lại mạnh đến như vậy? Cái này sao có thể chơi trò chém giết nhau được?"Trấn Tinh lau máu tươi ở khoé miệng, gắng gượng đứng lên, ánh mắt hưng phấn: "Quá mạnh."Vạn Nhân Trảm: "..." Gã sửng sốt trong giây lát, sau đó hoảng sợ nhìn Hòà Ngọc: "Cậu, cậu, thời gian đếm ngược của cậu."Hòà Ngọc mông lung.Eugene và Trấn Tinh lập tức nhìn, sau đó đồng loạt sửng sốt. Từ góc nhìn của Eugene, thời gian đếm ngược trên đầu Hoà Ngọc là mười. Sao lại tăng lên vậy? Không – là biến thành mười phút rồi.Gã nhảy dựng lên, điên cuồng đắc ý: "Hahaha, Hoà Ngọc, coi như ông đây làm mày bại một trận. Phiếu của mày có đủ không? Mau chạy đi xin phiếu đi. Ha ha ha ha ha ha ha." Tuy rằng thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc giảm không phải do gã làm, nhưng gã cũng có một phần công lao khi thực hiện nhiệm vụ phụ. Coi như trả thù sau quãng thời gian bị chơi lâu như vậy.Eugene thật sự muốn tính kế Hoà Ngọc một phen, dù sao bọn họ cũng bị tính kế nhiều thứ. Không nói chuyện xa, gần đây nhất là tối hôm qua, rõ ràng cậu đã biết được sự thật nhưng vẫn dụ bọn họ đi chiến đấu với Louis. Cuối cùng cũng có thể rửa sạch nỗi nhục này. Gã thật sự rất muốn toàn bộ người xem của vũ trụ đều đến phải nhìn thật chăm chú.Hòà Ngọc sờ tóc, nghiêng đầu: "Đừng lo lắng."

Chương 427: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (112)