Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 430: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (115)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Hòà Ngọc cất trang bị biến hình cao cấp đi, nhìn về phía một người khác. Vẻ mặt cậu bình tĩnh: "Từ lúc bọn họ bắt đầu nhắc tới thời gian đếm ngược, anh vẫn không nói gì, Trấn Tinh."Trấn Tinh: "..." Thật ra gã muốn nói, nhưng bây giờ gã có thể nói cái gì mới được.Ngay từ đầu, khi Trấn Tinh nhìn thấy thời gian đếm ngược trên đầu Hòa Ngọc cũng kinh ngạc, vậy mà lại mất hẳn năm giờ. Bên cạnh đó, Vạn Nhân Trảm và Eugene đã mỉa mai thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc là ít nhất. Tuy rằng hai giờ cũng không nhiều lắm. Thế nhưng, cũng không thể cứ trào phúng mỉa mai như vậy. Dù gì nếu thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc giảm thì của bản thân cũng có thể giảm.Gã quay đầu nhìn Vạn Nhân Trảm và Eugene, nhìn thấy hai chữ "mười phút". Kẻ "mười phút" đang trào phúng mỉa mai người "hai giờ". Gã chuẩn bị quay sang nhắc nhở thì Hòà Ngọc lại xin phiếu cho Vạn Nhân Trảm khiến gã ngây ra một lúc lâu, rồi sau đó phát hiện ra điều gì đó không đúng. Hoà Ngọc là người thông minh như vậy, không thể nào mắc bẫy của bọn họ được. Tiếp sau đó, bọn họ bắt đầu nói chuyện. Tiếp nữa, bọn họ bắt đầu đọc giây. Mẹ nó, nếu chuyện này là bình thường thì tên của Trấn Tinh có thể viết ngược lại.Dù sao gã cũng nhìn nhận sự việc khác với Eugene và những người khác. Vì thế, gã ngậm miệng. Gã biết có vấn đề, nhưng không thể ngờ Hoà Ngọc lại đeo gương trên đầu ngay từ đầu. Cậu vẫn đang sử dụng trang bị biến hình cao cấp mà cậu có được ở vòng đấu thứ nhất. Lúc ấy, tất cả mọi người trong sân đều châm biếm thứ trang bị rác này. Eugene và Vạn Nhân Trảm cũng ở trong hàng ngũ những người mỉa maiĐâu ngờ được cuối cùng bọn họ lại bị trang bị này tính kế.Trấn Tinh: "Trang bị cao cấp này thật sự rất hữu dụng. Không để lộ ra một chút dấu vết nào."Hòà Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, gương của Trái Đất sẽ chiếu ngược tất cả cảnh tượng, nhưng gương của Liên Bang lại không. Trang bị cao cấp lại linh hoạt như vậy rất hữu dụng."Trấn Tinh thở dài: "Vậy là bây giờ trên đầu tôi chỉ còn lại một giờ." Vốn dĩ là hai giờ, thế nhưng một giây trước lúc Hoà Ngọc gõ xuống đã biến thành một giờ. Do đó, thời gian đếm ngược trên đầu gã bị mất đi một ít.Hòà Ngọc gật đầu.Trấn Tinh: "Cậu vẫn muốn tiếp tục ở lại tìm cách vượt ải chính xác sao?"Hòà Ngọc lại gật đầu, không phủ nhận.Ánh mắt của Trấn Tinh phức tạp, cảm thán: "Thật ra cậu rất tốt, cho bọn họ thời gian để rời đi. Số phiếu của Vạn Nhân Trảm không đủ, cậu còn xin phiếu hộ cậu ta."Hòà Ngọc nở nụ cười: "Nếu là anh, tôi cũng sẽ xin phiếu hộ anh."Nghe vậy, Trấn Tinh cũng cười, cảm thấy mỹ mãn. Gã cất khối rubik đi, quay người, phất tay nói: "Đi thôi, chúc cậu thành công."[Chúc mừng Trấn Tinh thăng cấp thành công, còn lại 1820/5000. Xin các tuyển thủ khác mau chóng nắm bắt thời gian.]Trấn Tinh cũng rời đi. Phó bản này, chỉ còn lại cậu và Khắc Lý Hải đầy kiến và sâu trên người.Hoà Ngọc mỉm cười xoay người. Cậu rất tốt sao? Không, cậu không nhân từ như vậy, cũng không thiện lương như thế. Để chơi cờ với tư bản đứng đằng sau, cậu cần những quân cờ thuộc về mình.Hòa Ngọc thong dong bước đi, không vội vàng, không trì hoãn đi đến căn phòng bên trái. Bên trong phòng còn có một chàng trai, lúc này anh ta cũng đã tỉnh lại.
Hòà Ngọc cất trang bị biến hình cao cấp đi, nhìn về phía một người khác.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh: "Từ lúc bọn họ bắt đầu nhắc tới thời gian đếm ngược, anh vẫn không nói gì, Trấn Tinh."
Trấn Tinh: "..." Thật ra gã muốn nói, nhưng bây giờ gã có thể nói cái gì mới được.
Ngay từ đầu, khi Trấn Tinh nhìn thấy thời gian đếm ngược trên đầu Hòa Ngọc cũng kinh ngạc, vậy mà lại mất hẳn năm giờ. Bên cạnh đó, Vạn Nhân Trảm và Eugene đã mỉa mai thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc là ít nhất. Tuy rằng hai giờ cũng không nhiều lắm. Thế nhưng, cũng không thể cứ trào phúng mỉa mai như vậy. Dù gì nếu thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc giảm thì của bản thân cũng có thể giảm.
Gã quay đầu nhìn Vạn Nhân Trảm và Eugene, nhìn thấy hai chữ "mười phút". Kẻ "mười phút" đang trào phúng mỉa mai người "hai giờ".
Gã chuẩn bị quay sang nhắc nhở thì Hòà Ngọc lại xin phiếu cho Vạn Nhân Trảm khiến gã ngây ra một lúc lâu, rồi sau đó phát hiện ra điều gì đó không đúng. Hoà Ngọc là người thông minh như vậy, không thể nào mắc bẫy của bọn họ được.
Tiếp sau đó, bọn họ bắt đầu nói chuyện.
Tiếp nữa, bọn họ bắt đầu đọc giây.
Mẹ nó, nếu chuyện này là bình thường thì tên của Trấn Tinh có thể viết ngược lại.
Dù sao gã cũng nhìn nhận sự việc khác với Eugene và những người khác. Vì thế, gã ngậm miệng. Gã biết có vấn đề, nhưng không thể ngờ Hoà Ngọc lại đeo gương trên đầu ngay từ đầu. Cậu vẫn đang sử dụng trang bị biến hình cao cấp mà cậu có được ở vòng đấu thứ nhất. Lúc ấy, tất cả mọi người trong sân đều châm biếm thứ trang bị rác này. Eugene và Vạn Nhân Trảm cũng ở trong hàng ngũ những người mỉa mai
Đâu ngờ được cuối cùng bọn họ lại bị trang bị này tính kế.
Trấn Tinh: "Trang bị cao cấp này thật sự rất hữu dụng. Không để lộ ra một chút dấu vết nào."
Hòà Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, gương của Trái Đất sẽ chiếu ngược tất cả cảnh tượng, nhưng gương của Liên Bang lại không. Trang bị cao cấp lại linh hoạt như vậy rất hữu dụng."
Trấn Tinh thở dài: "Vậy là bây giờ trên đầu tôi chỉ còn lại một giờ." Vốn dĩ là hai giờ, thế nhưng một giây trước lúc Hoà Ngọc gõ xuống đã biến thành một giờ. Do đó, thời gian đếm ngược trên đầu gã bị mất đi một ít.
Hòà Ngọc gật đầu.
Trấn Tinh: "Cậu vẫn muốn tiếp tục ở lại tìm cách vượt ải chính xác sao?"
Hòà Ngọc lại gật đầu, không phủ nhận.
Ánh mắt của Trấn Tinh phức tạp, cảm thán: "Thật ra cậu rất tốt, cho bọn họ thời gian để rời đi. Số phiếu của Vạn Nhân Trảm không đủ, cậu còn xin phiếu hộ cậu ta."
Hòà Ngọc nở nụ cười: "Nếu là anh, tôi cũng sẽ xin phiếu hộ anh."
Nghe vậy, Trấn Tinh cũng cười, cảm thấy mỹ mãn. Gã cất khối rubik đi, quay người, phất tay nói: "Đi thôi, chúc cậu thành công."
[Chúc mừng Trấn Tinh thăng cấp thành công, còn lại 1820/5000. Xin các tuyển thủ khác mau chóng nắm bắt thời gian.]
Trấn Tinh cũng rời đi. Phó bản này, chỉ còn lại cậu và Khắc Lý Hải đầy kiến và sâu trên người.
Hoà Ngọc mỉm cười xoay người.
Cậu rất tốt sao? Không, cậu không nhân từ như vậy, cũng không thiện lương như thế.
Để chơi cờ với tư bản đứng đằng sau, cậu cần những quân cờ thuộc về mình.
Hòa Ngọc thong dong bước đi, không vội vàng, không trì hoãn đi đến căn phòng bên trái. Bên trong phòng còn có một chàng trai, lúc này anh ta cũng đã tỉnh lại.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Hòà Ngọc cất trang bị biến hình cao cấp đi, nhìn về phía một người khác. Vẻ mặt cậu bình tĩnh: "Từ lúc bọn họ bắt đầu nhắc tới thời gian đếm ngược, anh vẫn không nói gì, Trấn Tinh."Trấn Tinh: "..." Thật ra gã muốn nói, nhưng bây giờ gã có thể nói cái gì mới được.Ngay từ đầu, khi Trấn Tinh nhìn thấy thời gian đếm ngược trên đầu Hòa Ngọc cũng kinh ngạc, vậy mà lại mất hẳn năm giờ. Bên cạnh đó, Vạn Nhân Trảm và Eugene đã mỉa mai thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc là ít nhất. Tuy rằng hai giờ cũng không nhiều lắm. Thế nhưng, cũng không thể cứ trào phúng mỉa mai như vậy. Dù gì nếu thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc giảm thì của bản thân cũng có thể giảm.Gã quay đầu nhìn Vạn Nhân Trảm và Eugene, nhìn thấy hai chữ "mười phút". Kẻ "mười phút" đang trào phúng mỉa mai người "hai giờ". Gã chuẩn bị quay sang nhắc nhở thì Hòà Ngọc lại xin phiếu cho Vạn Nhân Trảm khiến gã ngây ra một lúc lâu, rồi sau đó phát hiện ra điều gì đó không đúng. Hoà Ngọc là người thông minh như vậy, không thể nào mắc bẫy của bọn họ được. Tiếp sau đó, bọn họ bắt đầu nói chuyện. Tiếp nữa, bọn họ bắt đầu đọc giây. Mẹ nó, nếu chuyện này là bình thường thì tên của Trấn Tinh có thể viết ngược lại.Dù sao gã cũng nhìn nhận sự việc khác với Eugene và những người khác. Vì thế, gã ngậm miệng. Gã biết có vấn đề, nhưng không thể ngờ Hoà Ngọc lại đeo gương trên đầu ngay từ đầu. Cậu vẫn đang sử dụng trang bị biến hình cao cấp mà cậu có được ở vòng đấu thứ nhất. Lúc ấy, tất cả mọi người trong sân đều châm biếm thứ trang bị rác này. Eugene và Vạn Nhân Trảm cũng ở trong hàng ngũ những người mỉa maiĐâu ngờ được cuối cùng bọn họ lại bị trang bị này tính kế.Trấn Tinh: "Trang bị cao cấp này thật sự rất hữu dụng. Không để lộ ra một chút dấu vết nào."Hòà Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, gương của Trái Đất sẽ chiếu ngược tất cả cảnh tượng, nhưng gương của Liên Bang lại không. Trang bị cao cấp lại linh hoạt như vậy rất hữu dụng."Trấn Tinh thở dài: "Vậy là bây giờ trên đầu tôi chỉ còn lại một giờ." Vốn dĩ là hai giờ, thế nhưng một giây trước lúc Hoà Ngọc gõ xuống đã biến thành một giờ. Do đó, thời gian đếm ngược trên đầu gã bị mất đi một ít.Hòà Ngọc gật đầu.Trấn Tinh: "Cậu vẫn muốn tiếp tục ở lại tìm cách vượt ải chính xác sao?"Hòà Ngọc lại gật đầu, không phủ nhận.Ánh mắt của Trấn Tinh phức tạp, cảm thán: "Thật ra cậu rất tốt, cho bọn họ thời gian để rời đi. Số phiếu của Vạn Nhân Trảm không đủ, cậu còn xin phiếu hộ cậu ta."Hòà Ngọc nở nụ cười: "Nếu là anh, tôi cũng sẽ xin phiếu hộ anh."Nghe vậy, Trấn Tinh cũng cười, cảm thấy mỹ mãn. Gã cất khối rubik đi, quay người, phất tay nói: "Đi thôi, chúc cậu thành công."[Chúc mừng Trấn Tinh thăng cấp thành công, còn lại 1820/5000. Xin các tuyển thủ khác mau chóng nắm bắt thời gian.]Trấn Tinh cũng rời đi. Phó bản này, chỉ còn lại cậu và Khắc Lý Hải đầy kiến và sâu trên người.Hoà Ngọc mỉm cười xoay người. Cậu rất tốt sao? Không, cậu không nhân từ như vậy, cũng không thiện lương như thế. Để chơi cờ với tư bản đứng đằng sau, cậu cần những quân cờ thuộc về mình.Hòa Ngọc thong dong bước đi, không vội vàng, không trì hoãn đi đến căn phòng bên trái. Bên trong phòng còn có một chàng trai, lúc này anh ta cũng đã tỉnh lại.