Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 434: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (119)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Hòa Ngọc ngồi xuống ở bên phải. Làn khói màu đen “vọt lên" chếch sang phải luồn tới, bên trái cũng không khống chế nổi toát ra làn khói màu đen, lại thổi tới bên phải, làn khói màu đen vờn quanh người trông rất đáng sợ, giờ lại như là bị gió to thổi mạnh nghiêng về một phía. Nhưng rõ ràng, bọn họ ở trong nhà.Hòa Ngọc quay đầu nhìn về phía cậu ta: "Cậu tên là Ly?"Bóng đen gật đầu.Hòa Ngọc: "Có thể nói không?"Bóng đen không yên lòng giật giật, sau một lúc lâu, mới khàn khàn giọng mở miệng: "Chắc là được." Đã nói chuyện, không phải chắc là, là hoàn toàn được.Bình luận: "Đệch, giọng nói của cậu ta nghe thật hay."Bình luận: "Tôi cho rằng nghe sẽ cực kỳ già nua, vì sao giọng nói này lại vô cùng trẻ tuổi?"Đúng là cực trẻ, nghe qua giống như là giọng thiếu niên 18, 19 tuổi, lại vô cùng êm tai, tiếng như vàng ngọc, như lần đầu mở miệng nói chuyện, có chút khàn khàn trầm thấp, thế cho nên nghe qua mang cảm giá vô cùng trong trẻo.Hòa Ngọc nhìn cậu ta, lộ ra một nụ cười: "Giọng nói của cậu rất hay.""Oanh."Làn khói màu đen không khống chế nổi vọt lên trời, đánh lên nóc phòng. Sau đó, "rắc rắc" nóc nhà vỡ ra, "cạch" vách tường vỡ ra, rồi "lạch cạch" vô số vữa vụn rớt xuống, "ầm ầm" vách tường bắt đầu rung chuyển.Bóng đen cứng đờ, đến cả làn khói màu đen quanh người cũng đã cứng lại rồi.Hòa Ngọc thở dài: "Aida, ra ngoài đi."Nhất thời, một bóng đen bao vây lấy Hòa Ngọc, như là tia chớp biến mất trong nháy mắt, người xem chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mặt là cảnh tượng trên con đường phồn hoa của thị trấn quỷ. Tốc độ của người xem, thật nhanh.Tàn tích rơi xuống đất, bóng đen lập tức buông tay, làn khói màu đen bao vây lấy bóng đen rất kín, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh lam vô cùng đẹp, trong ánh mắt đó tràn đầy bối rối.Hòa Ngọc nhìn cậu ta, bóng đen cứng đờ, dời đôi mắt màu xanh lam đi, không dám nhìn cậu."Có muốn đi dạo phố không, ba trăm năm trước cậu đã ở thị trấn quỷ rồi, có muốn nhìn xem nơi cậu đã từng sống trở nên thế nào rồi không?" Hòa Ngọc hỏi.Bóng đen gật đâu, nhấc chân bối rối đi về phía trước, phía trước là vách tường.Hòa Ngọc đưa tay, giữ chặt cậu ta bất đắc dĩ nói: "Đi nhầm, là bên này." Cậu chỉ vào phía trước.Bóng đen cứng đờ, làn khói đen trên người lập tức "vọt lên", rồi lại bắt đầu tản ra, nhưng được một nửa, cậu ta như đang nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, lập tức mạnh mẽ thu về, làn khói màu đen vòng quanh khắp cơ thể, điên cuồng lay động.Bình luận: "Tôi điên rồi, sao tôi cảm giác cậu ta đang thẹn thùng?"Bình luận: "Tôi điên rồi, sao tôi cảm giác giống như có thể đụng vào?"Bình luận: "Đụng, dù sao đều là mắt xanh lam, để tôi đụng, tôi mặc kệ, tôi cứ coi cậu ta như bé mèo lớn."Hòa Ngọc đã thả lỏng tay ra, cậu đi đến phía trước.Bóng đen sửng sốt trong chốc lát, mới nhấc chân bắt kịp, cậu ta đi có chút bối rối, muốn tiến sát người phía trước lại có chút không dám, bước chân lảo đảo.Hòa Ngọc đi một bước, bóng đen đi một bước, chỉ duy trì khoảng cách nửa bước với cậu.Hòa Ngọc đột nhiên dừng lại.Bóng đen lập tức dừng lại, suýt chút nữa đụng trúng, sợ tới mức làn khói đen xoắn lên, cậu ta dứt khoát lui về phía sau mấy bước.
Hòa Ngọc ngồi xuống ở bên phải. Làn khói màu đen “vọt lên" chếch sang phải luồn tới, bên trái cũng không khống chế nổi toát ra làn khói màu đen, lại thổi tới bên phải, làn khói màu đen vờn quanh người trông rất đáng sợ, giờ lại như là bị gió to thổi mạnh nghiêng về một phía. Nhưng rõ ràng, bọn họ ở trong nhà.
Hòa Ngọc quay đầu nhìn về phía cậu ta: "Cậu tên là Ly?"
Bóng đen gật đầu.
Hòa Ngọc: "Có thể nói không?"
Bóng đen không yên lòng giật giật, sau một lúc lâu, mới khàn khàn giọng mở miệng: "Chắc là được." Đã nói chuyện, không phải chắc là, là hoàn toàn được.
Bình luận: "Đệch, giọng nói của cậu ta nghe thật hay."
Bình luận: "Tôi cho rằng nghe sẽ cực kỳ già nua, vì sao giọng nói này lại vô cùng trẻ tuổi?"
Đúng là cực trẻ, nghe qua giống như là giọng thiếu niên 18, 19 tuổi, lại vô cùng êm tai, tiếng như vàng ngọc, như lần đầu mở miệng nói chuyện, có chút khàn khàn trầm thấp, thế cho nên nghe qua mang cảm giá vô cùng trong trẻo.
Hòa Ngọc nhìn cậu ta, lộ ra một nụ cười: "Giọng nói của cậu rất hay."
"Oanh."
Làn khói màu đen không khống chế nổi vọt lên trời, đánh lên nóc phòng. Sau đó, "rắc rắc" nóc nhà vỡ ra, "cạch" vách tường vỡ ra, rồi "lạch cạch" vô số vữa vụn rớt xuống, "ầm ầm" vách tường bắt đầu rung chuyển.
Bóng đen cứng đờ, đến cả làn khói màu đen quanh người cũng đã cứng lại rồi.
Hòa Ngọc thở dài: "Aida, ra ngoài đi."
Nhất thời, một bóng đen bao vây lấy Hòa Ngọc, như là tia chớp biến mất trong nháy mắt, người xem chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mặt là cảnh tượng trên con đường phồn hoa của thị trấn quỷ. Tốc độ của người xem, thật nhanh.
Tàn tích rơi xuống đất, bóng đen lập tức buông tay, làn khói màu đen bao vây lấy bóng đen rất kín, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh lam vô cùng đẹp, trong ánh mắt đó tràn đầy bối rối.
Hòa Ngọc nhìn cậu ta, bóng đen cứng đờ, dời đôi mắt màu xanh lam đi, không dám nhìn cậu.
"Có muốn đi dạo phố không, ba trăm năm trước cậu đã ở thị trấn quỷ rồi, có muốn nhìn xem nơi cậu đã từng sống trở nên thế nào rồi không?" Hòa Ngọc hỏi.
Bóng đen gật đâu, nhấc chân bối rối đi về phía trước, phía trước là vách tường.
Hòa Ngọc đưa tay, giữ chặt cậu ta bất đắc dĩ nói: "Đi nhầm, là bên này." Cậu chỉ vào phía trước.
Bóng đen cứng đờ, làn khói đen trên người lập tức "vọt lên", rồi lại bắt đầu tản ra, nhưng được một nửa, cậu ta như đang nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, lập tức mạnh mẽ thu về, làn khói màu đen vòng quanh khắp cơ thể, điên cuồng lay động.
Bình luận: "Tôi điên rồi, sao tôi cảm giác cậu ta đang thẹn thùng?"
Bình luận: "Tôi điên rồi, sao tôi cảm giác giống như có thể đụng vào?"
Bình luận: "Đụng, dù sao đều là mắt xanh lam, để tôi đụng, tôi mặc kệ, tôi cứ coi cậu ta như bé mèo lớn."
Hòa Ngọc đã thả lỏng tay ra, cậu đi đến phía trước.
Bóng đen sửng sốt trong chốc lát, mới nhấc chân bắt kịp, cậu ta đi có chút bối rối, muốn tiến sát người phía trước lại có chút không dám, bước chân lảo đảo.
Hòa Ngọc đi một bước, bóng đen đi một bước, chỉ duy trì khoảng cách nửa bước với cậu.
Hòa Ngọc đột nhiên dừng lại.
Bóng đen lập tức dừng lại, suýt chút nữa đụng trúng, sợ tới mức làn khói đen xoắn lên, cậu ta dứt khoát lui về phía sau mấy bước.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Hòa Ngọc ngồi xuống ở bên phải. Làn khói màu đen “vọt lên" chếch sang phải luồn tới, bên trái cũng không khống chế nổi toát ra làn khói màu đen, lại thổi tới bên phải, làn khói màu đen vờn quanh người trông rất đáng sợ, giờ lại như là bị gió to thổi mạnh nghiêng về một phía. Nhưng rõ ràng, bọn họ ở trong nhà.Hòa Ngọc quay đầu nhìn về phía cậu ta: "Cậu tên là Ly?"Bóng đen gật đầu.Hòa Ngọc: "Có thể nói không?"Bóng đen không yên lòng giật giật, sau một lúc lâu, mới khàn khàn giọng mở miệng: "Chắc là được." Đã nói chuyện, không phải chắc là, là hoàn toàn được.Bình luận: "Đệch, giọng nói của cậu ta nghe thật hay."Bình luận: "Tôi cho rằng nghe sẽ cực kỳ già nua, vì sao giọng nói này lại vô cùng trẻ tuổi?"Đúng là cực trẻ, nghe qua giống như là giọng thiếu niên 18, 19 tuổi, lại vô cùng êm tai, tiếng như vàng ngọc, như lần đầu mở miệng nói chuyện, có chút khàn khàn trầm thấp, thế cho nên nghe qua mang cảm giá vô cùng trong trẻo.Hòa Ngọc nhìn cậu ta, lộ ra một nụ cười: "Giọng nói của cậu rất hay.""Oanh."Làn khói màu đen không khống chế nổi vọt lên trời, đánh lên nóc phòng. Sau đó, "rắc rắc" nóc nhà vỡ ra, "cạch" vách tường vỡ ra, rồi "lạch cạch" vô số vữa vụn rớt xuống, "ầm ầm" vách tường bắt đầu rung chuyển.Bóng đen cứng đờ, đến cả làn khói màu đen quanh người cũng đã cứng lại rồi.Hòa Ngọc thở dài: "Aida, ra ngoài đi."Nhất thời, một bóng đen bao vây lấy Hòa Ngọc, như là tia chớp biến mất trong nháy mắt, người xem chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mặt là cảnh tượng trên con đường phồn hoa của thị trấn quỷ. Tốc độ của người xem, thật nhanh.Tàn tích rơi xuống đất, bóng đen lập tức buông tay, làn khói màu đen bao vây lấy bóng đen rất kín, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh lam vô cùng đẹp, trong ánh mắt đó tràn đầy bối rối.Hòa Ngọc nhìn cậu ta, bóng đen cứng đờ, dời đôi mắt màu xanh lam đi, không dám nhìn cậu."Có muốn đi dạo phố không, ba trăm năm trước cậu đã ở thị trấn quỷ rồi, có muốn nhìn xem nơi cậu đã từng sống trở nên thế nào rồi không?" Hòa Ngọc hỏi.Bóng đen gật đâu, nhấc chân bối rối đi về phía trước, phía trước là vách tường.Hòa Ngọc đưa tay, giữ chặt cậu ta bất đắc dĩ nói: "Đi nhầm, là bên này." Cậu chỉ vào phía trước.Bóng đen cứng đờ, làn khói đen trên người lập tức "vọt lên", rồi lại bắt đầu tản ra, nhưng được một nửa, cậu ta như đang nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, lập tức mạnh mẽ thu về, làn khói màu đen vòng quanh khắp cơ thể, điên cuồng lay động.Bình luận: "Tôi điên rồi, sao tôi cảm giác cậu ta đang thẹn thùng?"Bình luận: "Tôi điên rồi, sao tôi cảm giác giống như có thể đụng vào?"Bình luận: "Đụng, dù sao đều là mắt xanh lam, để tôi đụng, tôi mặc kệ, tôi cứ coi cậu ta như bé mèo lớn."Hòa Ngọc đã thả lỏng tay ra, cậu đi đến phía trước.Bóng đen sửng sốt trong chốc lát, mới nhấc chân bắt kịp, cậu ta đi có chút bối rối, muốn tiến sát người phía trước lại có chút không dám, bước chân lảo đảo.Hòa Ngọc đi một bước, bóng đen đi một bước, chỉ duy trì khoảng cách nửa bước với cậu.Hòa Ngọc đột nhiên dừng lại.Bóng đen lập tức dừng lại, suýt chút nữa đụng trúng, sợ tới mức làn khói đen xoắn lên, cậu ta dứt khoát lui về phía sau mấy bước.