1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?” Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì…
Chương 14
Ta Chính Là Nữ Tử Như VậyTác giả: Nhan Tự NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?” Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì… "Vậy sao ngươi không nghẹn lại đi, nói ra làm gì?"Thánh Thượng trầm ngâm rất lâu, rồi nhìn trộm ta một cái: "Ngươi nói ngươi rất giỏi nữ trang.""À?""Từ khi ngươi nói như vậy, trong đầu ta liền thường xuyên hiện ra bóng dáng xinh đẹp của ngươi khi hóa trang thành nữ nhân làm nương tử của ta.”Hắn đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay ta: "Hơn nữa, gần đây ngươi đối xử với ta không còn tốt như trước, khi gần khi xa, cực lực đẩy ra, lại còn không ngừng dùng người thứ ba để k*ch th*ch ta. Ta phải trơ mắt nhìn ngươi cùng nhiều oanh oanh yến yến như vậy ở bên nhau, ta làm sao nhịn nổi?""Nhịn không nổi cũng phải nhịn." Ta rụt tay lại, đánh hắn một cái không mạnh không nhẹ: "Ngươi là vua, ta là bầy tôi, ngươi muốn cưỡng ép ta, ta cũng không có cách nào. Nhưng ngươi muốn ta theo hầu như hậu phi, chuyện này không cần bàn cãi, ta phải làm quan lớn."Ta xoay người bước đi, hoàng thượng kêu lên từ phía sau: "Ngọc Như!"“Không được!”Vào lúc ban đêm, công chúa ở Chiêu Dương điện bồi hoàng đế uống lên cả một đêm khổ tửu.5. Mối quan hệ "huynh đệ hòa thuận" mà ta cố gắng duy trì cứ như thế bị phá vỡ.Quan hệ giữa hai ta chuyển biến bất ngờ, ta rất sợ hắn sẽ làm gì mình.Tuy nhiên, Triệu Túc nhân phẩm cũng không tồi, hắn không theo đuổi được ta, cũng không hề dùng quyền lực để áp chế.Ít nhất thì tiền lương vẫn trả đầy đủ, còn phát cả tiền trợ cấp mùa nóng, và cũng không có ý định giáng chức ta đến nơi khác.Chỉ có một điều…Chuyện cãi vã giữa hắn và ta căn bản không giấu được, viết hết cả lên mặt.Hắn lên triều không còn hỏi "Ngọc Như nói thế nào" nữa, không nhìn ta, và cũng không mời ta đến Chiêu Dương điện bàn luận chính sự.Lúc ta tăng ca, theo thói quen gọi hai ly nước giải khát vị tía tô, uống một ly rồi mới nhớ ra hắn không còn ở đây nữa.Cô đơn thì ta còn chịu được.Vấn đề là tin đồn vô căn cứ lại biến thành "Lý đại nhân vì hoàng thượng sinh ra một con mèo, chuyện này bại lộ nên không còn được sủng ái".Mẹ kiếp.Kẻ bịa chuyện còn mang tính thời sự nữa à?Cứ như vậy, giữa những sự lạnh nhạt đó, chúng ta nghênh đón mùa săn bắn mùa thu.Đây là hoạt động xã giao quan trọng của triều đình ta, người săn được hươu trắng sẽ giành giải nhất.Công chúa phi ngựa đến bên cạnh ta, nhìn về phía Thánh Thượng uy dũng, anh tuấn ở đằng xa:"Ai, nghe nói mấy năm trước, hươu trắng ca ca ta săn được đều ban cho ngươi cả. Ngươi xem ngươi, cãi nhau với hắn làm gì, năm nay chẳng phải là không có rồi sao?"Ta liếc trắng nàng: "Hươu trắng ta muốn, ta tự mình đi săn, cần gì hắn phải ban cho ta?"
"Vậy sao ngươi không nghẹn lại đi, nói ra làm gì?"
Thánh Thượng trầm ngâm rất lâu, rồi nhìn trộm ta một cái: "Ngươi nói ngươi rất giỏi nữ trang."
"À?"
"Từ khi ngươi nói như vậy, trong đầu ta liền thường xuyên hiện ra bóng dáng xinh đẹp của ngươi khi hóa trang thành nữ nhân làm nương tử của ta.”
Hắn đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay ta: "Hơn nữa, gần đây ngươi đối xử với ta không còn tốt như trước, khi gần khi xa, cực lực đẩy ra, lại còn không ngừng dùng người thứ ba để k*ch th*ch ta. Ta phải trơ mắt nhìn ngươi cùng nhiều oanh oanh yến yến như vậy ở bên nhau, ta làm sao nhịn nổi?"
"Nhịn không nổi cũng phải nhịn."
Ta rụt tay lại, đánh hắn một cái không mạnh không nhẹ: "Ngươi là vua, ta là bầy tôi, ngươi muốn cưỡng ép ta, ta cũng không có cách nào. Nhưng ngươi muốn ta theo hầu như hậu phi, chuyện này không cần bàn cãi, ta phải làm quan lớn."
Ta xoay người bước đi, hoàng thượng kêu lên từ phía sau: "Ngọc Như!"
“Không được!”
Vào lúc ban đêm, công chúa ở Chiêu Dương điện bồi hoàng đế uống lên cả một đêm khổ tửu.
5.
Mối quan hệ "huynh đệ hòa thuận" mà ta cố gắng duy trì cứ như thế bị phá vỡ.
Quan hệ giữa hai ta chuyển biến bất ngờ, ta rất sợ hắn sẽ làm gì mình.
Tuy nhiên, Triệu Túc nhân phẩm cũng không tồi, hắn không theo đuổi được ta, cũng không hề dùng quyền lực để áp chế.
Ít nhất thì tiền lương vẫn trả đầy đủ, còn phát cả tiền trợ cấp mùa nóng, và cũng không có ý định giáng chức ta đến nơi khác.
Chỉ có một điều…
Chuyện cãi vã giữa hắn và ta căn bản không giấu được, viết hết cả lên mặt.
Hắn lên triều không còn hỏi "Ngọc Như nói thế nào" nữa, không nhìn ta, và cũng không mời ta đến Chiêu Dương điện bàn luận chính sự.
Lúc ta tăng ca, theo thói quen gọi hai ly nước giải khát vị tía tô, uống một ly rồi mới nhớ ra hắn không còn ở đây nữa.
Cô đơn thì ta còn chịu được.
Vấn đề là tin đồn vô căn cứ lại biến thành "Lý đại nhân vì hoàng thượng sinh ra một con mèo, chuyện này bại lộ nên không còn được sủng ái".
Mẹ kiếp.
Kẻ bịa chuyện còn mang tính thời sự nữa à?
Cứ như vậy, giữa những sự lạnh nhạt đó, chúng ta nghênh đón mùa săn bắn mùa thu.
Đây là hoạt động xã giao quan trọng của triều đình ta, người săn được hươu trắng sẽ giành giải nhất.
Công chúa phi ngựa đến bên cạnh ta, nhìn về phía Thánh Thượng uy dũng, anh tuấn ở đằng xa:
"Ai, nghe nói mấy năm trước, hươu trắng ca ca ta săn được đều ban cho ngươi cả. Ngươi xem ngươi, cãi nhau với hắn làm gì, năm nay chẳng phải là không có rồi sao?"
Ta liếc trắng nàng: "Hươu trắng ta muốn, ta tự mình đi săn, cần gì hắn phải ban cho ta?"
Ta Chính Là Nữ Tử Như VậyTác giả: Nhan Tự NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?” Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì… "Vậy sao ngươi không nghẹn lại đi, nói ra làm gì?"Thánh Thượng trầm ngâm rất lâu, rồi nhìn trộm ta một cái: "Ngươi nói ngươi rất giỏi nữ trang.""À?""Từ khi ngươi nói như vậy, trong đầu ta liền thường xuyên hiện ra bóng dáng xinh đẹp của ngươi khi hóa trang thành nữ nhân làm nương tử của ta.”Hắn đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay ta: "Hơn nữa, gần đây ngươi đối xử với ta không còn tốt như trước, khi gần khi xa, cực lực đẩy ra, lại còn không ngừng dùng người thứ ba để k*ch th*ch ta. Ta phải trơ mắt nhìn ngươi cùng nhiều oanh oanh yến yến như vậy ở bên nhau, ta làm sao nhịn nổi?""Nhịn không nổi cũng phải nhịn." Ta rụt tay lại, đánh hắn một cái không mạnh không nhẹ: "Ngươi là vua, ta là bầy tôi, ngươi muốn cưỡng ép ta, ta cũng không có cách nào. Nhưng ngươi muốn ta theo hầu như hậu phi, chuyện này không cần bàn cãi, ta phải làm quan lớn."Ta xoay người bước đi, hoàng thượng kêu lên từ phía sau: "Ngọc Như!"“Không được!”Vào lúc ban đêm, công chúa ở Chiêu Dương điện bồi hoàng đế uống lên cả một đêm khổ tửu.5. Mối quan hệ "huynh đệ hòa thuận" mà ta cố gắng duy trì cứ như thế bị phá vỡ.Quan hệ giữa hai ta chuyển biến bất ngờ, ta rất sợ hắn sẽ làm gì mình.Tuy nhiên, Triệu Túc nhân phẩm cũng không tồi, hắn không theo đuổi được ta, cũng không hề dùng quyền lực để áp chế.Ít nhất thì tiền lương vẫn trả đầy đủ, còn phát cả tiền trợ cấp mùa nóng, và cũng không có ý định giáng chức ta đến nơi khác.Chỉ có một điều…Chuyện cãi vã giữa hắn và ta căn bản không giấu được, viết hết cả lên mặt.Hắn lên triều không còn hỏi "Ngọc Như nói thế nào" nữa, không nhìn ta, và cũng không mời ta đến Chiêu Dương điện bàn luận chính sự.Lúc ta tăng ca, theo thói quen gọi hai ly nước giải khát vị tía tô, uống một ly rồi mới nhớ ra hắn không còn ở đây nữa.Cô đơn thì ta còn chịu được.Vấn đề là tin đồn vô căn cứ lại biến thành "Lý đại nhân vì hoàng thượng sinh ra một con mèo, chuyện này bại lộ nên không còn được sủng ái".Mẹ kiếp.Kẻ bịa chuyện còn mang tính thời sự nữa à?Cứ như vậy, giữa những sự lạnh nhạt đó, chúng ta nghênh đón mùa săn bắn mùa thu.Đây là hoạt động xã giao quan trọng của triều đình ta, người săn được hươu trắng sẽ giành giải nhất.Công chúa phi ngựa đến bên cạnh ta, nhìn về phía Thánh Thượng uy dũng, anh tuấn ở đằng xa:"Ai, nghe nói mấy năm trước, hươu trắng ca ca ta săn được đều ban cho ngươi cả. Ngươi xem ngươi, cãi nhau với hắn làm gì, năm nay chẳng phải là không có rồi sao?"Ta liếc trắng nàng: "Hươu trắng ta muốn, ta tự mình đi săn, cần gì hắn phải ban cho ta?"