Tác giả:

1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?”  Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì…

Chương 18

Ta Chính Là Nữ Tử Như VậyTác giả: Nhan Tự NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?”  Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì… Kỳ quái nhất là khi lên triều, có vị đồng liêu vẻ mặt vô cùng đau đớn chạy đến hỏi ta: "Lý đại nhân, có phải Thánh thượng thực sự có ý định lập li miêu kia làm Thái tử không?"Ta gào lên: "Không có con mèo nào hết!!!"6. Bởi vì tin đồn giữa ta và hắn truyền đi ồn ào huyên náo, thừa tướng rốt cuộc không nhịn được mà tìm tới Triệu Túc."Hoàng thượng tự mình chấp chính đã nhiều năm, vì sao vẫn chưa lập hoàng hậu, quản lý hậu cung?"Triệu Túc nhấp một ngụm rượu: "Ta đã có người trong lòng.""Vậy thì sắc phong đi chứ!""Định hướng sự nghiệp của chúng ta có chút xung đột. Nàng ấy không chịu vì ta mà từ bỏ công việc. Hay là ta từ chức để cùng nàng ấy bỏ trốn nhé?"Thừa tướng im lặng rút ra một tờ giấy, trải trước mặt hắn: "Mời bệ hạ viết một bản Tội Kỷ Chiếu."Triệu Túc ngoan ngoãn nhận lấy."Bệ hạ có bao giờ nghĩ tới, ngài là thiên tử, có những việc không thể chỉ xuất phát từ tình yêu, mà đó là trách nhiệm.""Ta vẫn luôn gánh vác trách nhiệm, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, ta không muốn tự lừa dối lòng mình.""Thế chẳng lẽ hoàng thượng định để trống trung cung mãi, ngay cả thái tử cũng không có sao?""Thì nhận nuôi một đứa vậy." Triệu Túc ngả người trên long ỷ, dáng vẻ uể oải nói: "Ta sẽ tự lực tự cường, không có thê tử thì ta tự làm nam mụ mụ vậy."Thừa tướng thở dài, phạt hắn viết mười bản Tội Kỷ Chiếu. Triệu Túc nhận lỗi rất tích cực, nhưng hoàng hậu thì đánh chết cũng không lập. Chuyện này khiến thừa tướng tức đến phát bệnh.Lâu dần, bách tính toàn kinh thành đều chỉ trỏ sau lưng hắn, nói thiên tử là kẻ đoạn tụ, đức không xứng vị.Ta không nhịn được mà đi tìm hắn: "Ngày đó... vì sao ngươi lại che chở cho ta?"Nếu không phải vì chiếc áo choàng che chắn cho ta ngày ấy, hắn không những không phải gánh chịu vết nhơ này, mà ngược lại đã có thể biến giấc mộng thành sự thật, ép ta công khai thân phận."Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, huynh đệ với nhau chẳng phải nên vào sinh ra tử, hết lòng vì nhau sao?" Hắn mỉm cười, xoa đầu ta: "Không sao đâu. Thích ngươi là chuyện của riêng ta, ngươi đừng bận tâm."Ta vốn dĩ cũng không muốn bận tâm.Nhưng không tới ba tháng sau, đệ đệ của hắn đã mưu phản.Trong ba anh em hoàng thất, vị vương gia này có vẻ ngoài mờ nhạt nhất. Mờ nhạt đến mức trong thời điểm huynh đệ đoạt đích trước kia, hắn còn chẳng thèm xuất hiện lấy một lần. Thế nên không ai ngờ tới, có một buổi tối hắn lại dám đóng cửa cung, dẫn người định g**t ch*t Triệu Túc.Ta lúc ấy đang tăng ca, vừa thấy bọn chúng định đến bắt mình liền nhanh chóng chui lỗ chó chạy sang phủ thừa tướng báo tin mật: "Thừa tướng, vương gia tạo phản rồi, mau đi cứu hoàng thượng đi!"

Kỳ quái nhất là khi lên triều, có vị đồng liêu vẻ mặt vô cùng đau đớn chạy đến hỏi ta: "Lý đại nhân, có phải Thánh thượng thực sự có ý định lập li miêu kia làm Thái tử không?"

Ta gào lên: "Không có con mèo nào hết!!!"

6. 

Bởi vì tin đồn giữa ta và hắn truyền đi ồn ào huyên náo, thừa tướng rốt cuộc không nhịn được mà tìm tới Triệu Túc.

"Hoàng thượng tự mình chấp chính đã nhiều năm, vì sao vẫn chưa lập hoàng hậu, quản lý hậu cung?"

Triệu Túc nhấp một ngụm rượu: "Ta đã có người trong lòng."

"Vậy thì sắc phong đi chứ!"

"Định hướng sự nghiệp của chúng ta có chút xung đột. Nàng ấy không chịu vì ta mà từ bỏ công việc. Hay là ta từ chức để cùng nàng ấy bỏ trốn nhé?"

Thừa tướng im lặng rút ra một tờ giấy, trải trước mặt hắn: "Mời bệ hạ viết một bản Tội Kỷ Chiếu."

Triệu Túc ngoan ngoãn nhận lấy.

"Bệ hạ có bao giờ nghĩ tới, ngài là thiên tử, có những việc không thể chỉ xuất phát từ tình yêu, mà đó là trách nhiệm."

"Ta vẫn luôn gánh vác trách nhiệm, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, ta không muốn tự lừa dối lòng mình."

"Thế chẳng lẽ hoàng thượng định để trống trung cung mãi, ngay cả thái tử cũng không có sao?"

"Thì nhận nuôi một đứa vậy." Triệu Túc ngả người trên long ỷ, dáng vẻ uể oải nói: "Ta sẽ tự lực tự cường, không có thê tử thì ta tự làm nam mụ mụ vậy."

Thừa tướng thở dài, phạt hắn viết mười bản Tội Kỷ Chiếu. Triệu Túc nhận lỗi rất tích cực, nhưng hoàng hậu thì đánh chết cũng không lập. 

Chuyện này khiến thừa tướng tức đến phát bệnh.

Lâu dần, bách tính toàn kinh thành đều chỉ trỏ sau lưng hắn, nói thiên tử là kẻ đoạn tụ, đức không xứng vị.

Ta không nhịn được mà đi tìm hắn: "Ngày đó... vì sao ngươi lại che chở cho ta?"

Nếu không phải vì chiếc áo choàng che chắn cho ta ngày ấy, hắn không những không phải gánh chịu vết nhơ này, mà ngược lại đã có thể biến giấc mộng thành sự thật, ép ta công khai thân phận.

"Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, huynh đệ với nhau chẳng phải nên vào sinh ra tử, hết lòng vì nhau sao?" 

Hắn mỉm cười, xoa đầu ta: "Không sao đâu. Thích ngươi là chuyện của riêng ta, ngươi đừng bận tâm."

Ta vốn dĩ cũng không muốn bận tâm.

Nhưng không tới ba tháng sau, đệ đệ của hắn đã mưu phản.

Trong ba anh em hoàng thất, vị vương gia này có vẻ ngoài mờ nhạt nhất. Mờ nhạt đến mức trong thời điểm huynh đệ đoạt đích trước kia, hắn còn chẳng thèm xuất hiện lấy một lần. 

Thế nên không ai ngờ tới, có một buổi tối hắn lại dám đóng cửa cung, dẫn người định g**t ch*t Triệu Túc.

Ta lúc ấy đang tăng ca, vừa thấy bọn chúng định đến bắt mình liền nhanh chóng chui lỗ chó chạy sang phủ thừa tướng báo tin mật: "Thừa tướng, vương gia tạo phản rồi, mau đi cứu hoàng thượng đi!"

Ta Chính Là Nữ Tử Như VậyTác giả: Nhan Tự NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?”  Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì… Kỳ quái nhất là khi lên triều, có vị đồng liêu vẻ mặt vô cùng đau đớn chạy đến hỏi ta: "Lý đại nhân, có phải Thánh thượng thực sự có ý định lập li miêu kia làm Thái tử không?"Ta gào lên: "Không có con mèo nào hết!!!"6. Bởi vì tin đồn giữa ta và hắn truyền đi ồn ào huyên náo, thừa tướng rốt cuộc không nhịn được mà tìm tới Triệu Túc."Hoàng thượng tự mình chấp chính đã nhiều năm, vì sao vẫn chưa lập hoàng hậu, quản lý hậu cung?"Triệu Túc nhấp một ngụm rượu: "Ta đã có người trong lòng.""Vậy thì sắc phong đi chứ!""Định hướng sự nghiệp của chúng ta có chút xung đột. Nàng ấy không chịu vì ta mà từ bỏ công việc. Hay là ta từ chức để cùng nàng ấy bỏ trốn nhé?"Thừa tướng im lặng rút ra một tờ giấy, trải trước mặt hắn: "Mời bệ hạ viết một bản Tội Kỷ Chiếu."Triệu Túc ngoan ngoãn nhận lấy."Bệ hạ có bao giờ nghĩ tới, ngài là thiên tử, có những việc không thể chỉ xuất phát từ tình yêu, mà đó là trách nhiệm.""Ta vẫn luôn gánh vác trách nhiệm, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, ta không muốn tự lừa dối lòng mình.""Thế chẳng lẽ hoàng thượng định để trống trung cung mãi, ngay cả thái tử cũng không có sao?""Thì nhận nuôi một đứa vậy." Triệu Túc ngả người trên long ỷ, dáng vẻ uể oải nói: "Ta sẽ tự lực tự cường, không có thê tử thì ta tự làm nam mụ mụ vậy."Thừa tướng thở dài, phạt hắn viết mười bản Tội Kỷ Chiếu. Triệu Túc nhận lỗi rất tích cực, nhưng hoàng hậu thì đánh chết cũng không lập. Chuyện này khiến thừa tướng tức đến phát bệnh.Lâu dần, bách tính toàn kinh thành đều chỉ trỏ sau lưng hắn, nói thiên tử là kẻ đoạn tụ, đức không xứng vị.Ta không nhịn được mà đi tìm hắn: "Ngày đó... vì sao ngươi lại che chở cho ta?"Nếu không phải vì chiếc áo choàng che chắn cho ta ngày ấy, hắn không những không phải gánh chịu vết nhơ này, mà ngược lại đã có thể biến giấc mộng thành sự thật, ép ta công khai thân phận."Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, huynh đệ với nhau chẳng phải nên vào sinh ra tử, hết lòng vì nhau sao?" Hắn mỉm cười, xoa đầu ta: "Không sao đâu. Thích ngươi là chuyện của riêng ta, ngươi đừng bận tâm."Ta vốn dĩ cũng không muốn bận tâm.Nhưng không tới ba tháng sau, đệ đệ của hắn đã mưu phản.Trong ba anh em hoàng thất, vị vương gia này có vẻ ngoài mờ nhạt nhất. Mờ nhạt đến mức trong thời điểm huynh đệ đoạt đích trước kia, hắn còn chẳng thèm xuất hiện lấy một lần. Thế nên không ai ngờ tới, có một buổi tối hắn lại dám đóng cửa cung, dẫn người định g**t ch*t Triệu Túc.Ta lúc ấy đang tăng ca, vừa thấy bọn chúng định đến bắt mình liền nhanh chóng chui lỗ chó chạy sang phủ thừa tướng báo tin mật: "Thừa tướng, vương gia tạo phản rồi, mau đi cứu hoàng thượng đi!"

Chương 18