1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?” Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì…
Chương 20
Ta Chính Là Nữ Tử Như VậyTác giả: Nhan Tự NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?” Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì… "Sao ngươi lại tới đây?" Triệu Túc nắm lấy tay ta, đỡ ta xuống tường thành."Chẳng phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu tốt nhất sao?" Ta hừ lạnh một tiếng: "Ta tuy là nữ tử, nhưng cũng rất trọng nghĩa khí."Triệu Túc mỉm cười.Lúc này thừa tướng dẫn theo đại đội nhân mã đuổi tới, lịch sử lặp lại, ta vẫn chưa kịp búi tóc. Nhưng chợt nhớ ra mình đã tự công khai thân phận rồi, trốn tránh cũng chẳng còn nghĩa lý gì.Thế nhưng Triệu Túc vẫn theo thói quen choàng áo bào ra, kéo chặt ta vào lòng hắn."Kẻ nào đi theo Hoài Nam vương phản loạn đều xử tử, không để lại mống nào. Tước bỏ phong hiệu của Hoài Nam vương, giam cầm ở cung Chương Đài, ba đứa con trai đều đày đi thủ lăng." Triệu Túc lạnh lùng ra lệnh, rồi hôn l*n đ*nh đầu ta: "Lý đại nhân có công cứu giá, điều chuyển sang Ngự Sử Đài.""Hả?"Tại sao lại là Ngự Sử Đài, cái nơi chuyên đi giám sát, soi mói người ta thế này? Triệu Túc, mau cho ta vào Tam Tỉnh Lục Bộ làm quan lớn đi!Sau khi Triệu Túc xử lý xong thân đệ đệ, lời đồn đại không những không dứt mà còn bùng nổ hơn trước. Thừa tướng tiến cung thương nghị với hai ta: "Khi nào thì định chiêu cáo thiên hạ đây?""Chiêu cáo cái gì cơ?" Triệu Túc giả ngu."Đừng làm khó lão già tám mươi này nữa." Thừa tướng khó chịu gõ bàn: "Tình cảm đã tốt như thế thì mau mau thành thân, làm sao để ba năm ôm hai đứa, ổn định lòng người trong triều đi chứ.""Nghe không hiểu ngài đang nói gì cả." Triệu Túc đánh chết không nhận."Thân là đế hậu mà các người định lật lọng sao? Ngày đó Lý đại nhân... à không, Lý tiểu thư đích thân chạy đến phủ thừa tướng, thú nhận nàng là nữ nhi, còn đang mang cốt nhục của ngài nữa kìa!""Nàng còn mang thai cả con của ta nữa cơ à!" Triệu Túc khẽ cười trêu chọc bên tai ta.Giây trước còn tình tứ như nước, giây sau hắn đã trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi thừa tướng: "Thế ngài có bằng chứng không?"Thừa tướng thổi râu trừng mắt: "Ta biết ngày đó ngươi đã diệt khẩu hết những người chứng kiến rồi, có giỏi thì giết luôn lão già này đi! Nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ còn bức hôn!""Chuyện này ngài có gấp cũng vô dụng thôi."Thấy hai người cãi nhau đến độ Triệu Túc sắp làm thừa tướng lên cơn đau tim, ta đành lên tiếng: "Thật ra, ta có một kế."Triệu Túc rất phối hợp: "Lý đại nhân xin cứ nói.""Vị trí Trung cung này, có lẽ nên tìm một người có tài có đức để... kiêm nhiệm tạm thời."Triệu Túc kéo dài giọng: "À... kiêm chức sao?""Đúng vậy. Ta và bệ hạ có thể là người một nhà. Ngài cưới muội muội của ta là Lý tiểu thư, còn ta cưới muội muội của ngài là Huỳnh Dương công chúa. Hai ta lại làm anh vợ của nhau."
"Sao ngươi lại tới đây?" Triệu Túc nắm lấy tay ta, đỡ ta xuống tường thành.
"Chẳng phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu tốt nhất sao?" Ta hừ lạnh một tiếng: "Ta tuy là nữ tử, nhưng cũng rất trọng nghĩa khí."
Triệu Túc mỉm cười.
Lúc này thừa tướng dẫn theo đại đội nhân mã đuổi tới, lịch sử lặp lại, ta vẫn chưa kịp búi tóc. Nhưng chợt nhớ ra mình đã tự công khai thân phận rồi, trốn tránh cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
Thế nhưng Triệu Túc vẫn theo thói quen choàng áo bào ra, kéo chặt ta vào lòng hắn.
"Kẻ nào đi theo Hoài Nam vương phản loạn đều xử tử, không để lại mống nào. Tước bỏ phong hiệu của Hoài Nam vương, giam cầm ở cung Chương Đài, ba đứa con trai đều đày đi thủ lăng." Triệu Túc lạnh lùng ra lệnh, rồi hôn l*n đ*nh đầu ta: "Lý đại nhân có công cứu giá, điều chuyển sang Ngự Sử Đài."
"Hả?"
Tại sao lại là Ngự Sử Đài, cái nơi chuyên đi giám sát, soi mói người ta thế này? Triệu Túc, mau cho ta vào Tam Tỉnh Lục Bộ làm quan lớn đi!
Sau khi Triệu Túc xử lý xong thân đệ đệ, lời đồn đại không những không dứt mà còn bùng nổ hơn trước.
Thừa tướng tiến cung thương nghị với hai ta: "Khi nào thì định chiêu cáo thiên hạ đây?"
"Chiêu cáo cái gì cơ?" Triệu Túc giả ngu.
"Đừng làm khó lão già tám mươi này nữa." Thừa tướng khó chịu gõ bàn: "Tình cảm đã tốt như thế thì mau mau thành thân, làm sao để ba năm ôm hai đứa, ổn định lòng người trong triều đi chứ."
"Nghe không hiểu ngài đang nói gì cả." Triệu Túc đánh chết không nhận.
"Thân là đế hậu mà các người định lật lọng sao? Ngày đó Lý đại nhân... à không, Lý tiểu thư đích thân chạy đến phủ thừa tướng, thú nhận nàng là nữ nhi, còn đang mang cốt nhục của ngài nữa kìa!"
"Nàng còn mang thai cả con của ta nữa cơ à!" Triệu Túc khẽ cười trêu chọc bên tai ta.
Giây trước còn tình tứ như nước, giây sau hắn đã trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi thừa tướng: "Thế ngài có bằng chứng không?"
Thừa tướng thổi râu trừng mắt: "Ta biết ngày đó ngươi đã diệt khẩu hết những người chứng kiến rồi, có giỏi thì giết luôn lão già này đi! Nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ còn bức hôn!"
"Chuyện này ngài có gấp cũng vô dụng thôi."
Thấy hai người cãi nhau đến độ Triệu Túc sắp làm thừa tướng lên cơn đau tim, ta đành lên tiếng: "Thật ra, ta có một kế."
Triệu Túc rất phối hợp: "Lý đại nhân xin cứ nói."
"Vị trí Trung cung này, có lẽ nên tìm một người có tài có đức để... kiêm nhiệm tạm thời."
Triệu Túc kéo dài giọng: "À... kiêm chức sao?"
"Đúng vậy. Ta và bệ hạ có thể là người một nhà. Ngài cưới muội muội của ta là Lý tiểu thư, còn ta cưới muội muội của ngài là Huỳnh Dương công chúa. Hai ta lại làm anh vợ của nhau."
Ta Chính Là Nữ Tử Như VậyTác giả: Nhan Tự NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Ta sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, phụ thân mất sớm, ca ca nhiều bệnh. Mẫu thân ta từ đêm khóc đến sáng, từ sáng khóc đến đêm. Ta cùng nàng nói: “Khóc có ích lợi gì a? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí đều bị người khóc mất hết.” Nói xong tay nải một vai, ta liền đi Thái Học nhập học. Mười năm gian khổ khuê trung khổ đọc, rốt cuộc một lần thi đỗ. Mẫu thân ta nói: “Ai nha, ngươi nữ giả nam trang đi học cũng thôi đi, ngươi bây giờ thi đậu Thám Hoa thế này, giờ tính sai đây? Hay là các ngươi đem thân phận đổi trở về đi?” Ta nhìn ca ca ốm yếu của ta: “Chỉ với cái thân thể kia của hắn, cùng người uống chút rượu thôi cũng đã nôn ba thăng, làm việc ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử tại công sở, sau đó cả nhà chúng ta liền toàn dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của hắn mà sống qua ngày đúng không?” Ca ca ta ngượng ngùng cúi đầu. Mẫu thân ta bĩu môi: “Vậy ngươi chẳng phải là muốn đi làm quan? Từ xưa đến nay, nào có nữ tử làm quan?” Ta nghiêm trang mặc vào quan bào: “Cái này còn không đều là vì… "Sao ngươi lại tới đây?" Triệu Túc nắm lấy tay ta, đỡ ta xuống tường thành."Chẳng phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu tốt nhất sao?" Ta hừ lạnh một tiếng: "Ta tuy là nữ tử, nhưng cũng rất trọng nghĩa khí."Triệu Túc mỉm cười.Lúc này thừa tướng dẫn theo đại đội nhân mã đuổi tới, lịch sử lặp lại, ta vẫn chưa kịp búi tóc. Nhưng chợt nhớ ra mình đã tự công khai thân phận rồi, trốn tránh cũng chẳng còn nghĩa lý gì.Thế nhưng Triệu Túc vẫn theo thói quen choàng áo bào ra, kéo chặt ta vào lòng hắn."Kẻ nào đi theo Hoài Nam vương phản loạn đều xử tử, không để lại mống nào. Tước bỏ phong hiệu của Hoài Nam vương, giam cầm ở cung Chương Đài, ba đứa con trai đều đày đi thủ lăng." Triệu Túc lạnh lùng ra lệnh, rồi hôn l*n đ*nh đầu ta: "Lý đại nhân có công cứu giá, điều chuyển sang Ngự Sử Đài.""Hả?"Tại sao lại là Ngự Sử Đài, cái nơi chuyên đi giám sát, soi mói người ta thế này? Triệu Túc, mau cho ta vào Tam Tỉnh Lục Bộ làm quan lớn đi!Sau khi Triệu Túc xử lý xong thân đệ đệ, lời đồn đại không những không dứt mà còn bùng nổ hơn trước. Thừa tướng tiến cung thương nghị với hai ta: "Khi nào thì định chiêu cáo thiên hạ đây?""Chiêu cáo cái gì cơ?" Triệu Túc giả ngu."Đừng làm khó lão già tám mươi này nữa." Thừa tướng khó chịu gõ bàn: "Tình cảm đã tốt như thế thì mau mau thành thân, làm sao để ba năm ôm hai đứa, ổn định lòng người trong triều đi chứ.""Nghe không hiểu ngài đang nói gì cả." Triệu Túc đánh chết không nhận."Thân là đế hậu mà các người định lật lọng sao? Ngày đó Lý đại nhân... à không, Lý tiểu thư đích thân chạy đến phủ thừa tướng, thú nhận nàng là nữ nhi, còn đang mang cốt nhục của ngài nữa kìa!""Nàng còn mang thai cả con của ta nữa cơ à!" Triệu Túc khẽ cười trêu chọc bên tai ta.Giây trước còn tình tứ như nước, giây sau hắn đã trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi thừa tướng: "Thế ngài có bằng chứng không?"Thừa tướng thổi râu trừng mắt: "Ta biết ngày đó ngươi đã diệt khẩu hết những người chứng kiến rồi, có giỏi thì giết luôn lão già này đi! Nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ còn bức hôn!""Chuyện này ngài có gấp cũng vô dụng thôi."Thấy hai người cãi nhau đến độ Triệu Túc sắp làm thừa tướng lên cơn đau tim, ta đành lên tiếng: "Thật ra, ta có một kế."Triệu Túc rất phối hợp: "Lý đại nhân xin cứ nói.""Vị trí Trung cung này, có lẽ nên tìm một người có tài có đức để... kiêm nhiệm tạm thời."Triệu Túc kéo dài giọng: "À... kiêm chức sao?""Đúng vậy. Ta và bệ hạ có thể là người một nhà. Ngài cưới muội muội của ta là Lý tiểu thư, còn ta cưới muội muội của ngài là Huỳnh Dương công chúa. Hai ta lại làm anh vợ của nhau."