Còn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất…
Chương 1828: Ông già bướng bỉnh trong thôn
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi trở về phòng, Đinh Nhất nghi ngờ hỏi: “Cậu lại có ý tưởng kỳ quái gì thế?” Tôi cười gian trả lời: “Để đêm nay anh dẫn chú ra ngoài tìm chút kích thích nhé?”Đinh Nhất nghe xong lập tức cảnh giác: “Vậy nghĩa là sao?”Tôi cười bí ẩn: “Đến lúc đó anh sẽ biết...”Buổi chiều Ngô Vũ đến nói với chúng tôi, vì Ngô Triệu Hải có cuộc họp đột xuất trên huyện đến sáng mai mới về, nên lúc đi ông ta bảo Ngô Vũ đến nhắn chúng tôi nếu như có gì cần có thể trực tiếp tìm Ngô VũChủ Hải này cũng không phải người đơn giản, phong thái và cách làm việc không giống như một trưởng thôn nho nhỏTôi cũng từng hỏi qua Ngô Vũ vấn đề này, chú Hải ngoại trừ làm du lịch thì còn có3liên quan đến việc gì khác không?Những tên này hỏi gì cũng không biết, anh ta chỉ nói: “Chú Hải chính là trưởng thôn kiểm tộc trưởng của chúng tôi, chú đã quá bận với việc trong thôn rồi, làm gì còn thời gian và sức lực để làm thêm buôn bán nào khác chứ?”Tôi cũng không biết lời Ngô Vũ nói là thật hay nói dối, thôi dù sao cứ tạm biết thế đi! Mà tuy rằng bây giờ Ngô Triệu Hải không có ở đây, nhưng chúng tôi lại không thể ngồi đợi không được, thế là chú Lê bèn báo Ngô Vũ đưa chúng tôi đi dạo qua các homestay khác trong thôn, xem thử có vấn đề gì khác nữa khôngTôi biết đây chỉ là cái cớ mà chú Lê nghĩ bừa ra, chú làm như vậy chỉ vì muốn tìm được1một số manh mối có giá trị từ những thôn dân khác ngoài Ngô Triệu Hải và Ngô Vũ thôi..Thôn dân của thôn Nhạn Lai đúng là rất có đầu óc buôn bán, chúng tôi đi mỗi nhà đều phát hiện ở đây gần như toàn homestay là homestayNhững nhà có tiền đều xây hai tầng, người có điều kiện cũng có thể có từ hai đến ba phòng trọ.Trên đường đi Ngô Vũ giới thiệu chúng tôi với người trong thôn, anh ta nói chúng tôi là khách quý mà chủ Hải mời về, chuyên để giải quyết chuyện lạ phát sinh trong thônĐa số thôn dân nghe xong đều tràn đầy kính trọng với chúng tôi, nhưng trong đó cũng có một đến hai trường hợp ngoại lệ.Đây là một gia đình ở đầu phía Nam của thôn, chủ nhà tên là Ngô Trường8Hà, là anh em họ với Ngô Triệu HảiMà điều chúng tôi cảm thấy ngạc nhiên là, gia đình của ông Ngô Trường Hà cũng là gia đình duy nhất trong thôn không kiếm tiền bằng cách mở homestay.Đúng lúc chúng tôi đi qua cửa nhà Ngô Trường Hà thì ông ta mở cổng bước ra, Ngô Vũ theo lễ phép tiến lên chào một tiếng “chú Trường Hà”, ai ngờ tôi lại thoáng nhìn thấy trong mắt Ngô Trường Hà toát ra vẻ chán ghét khi nghe thấy Ngô Vũ gọi mình là chú rồi sau đó bị ông ta che giấu đi rất nhanh.Tôi thấy thể lập tức cảm thấy tò mò, nghĩ thầm người này hơi có điểm kỳ lạ..Theo lý thuyết thì qua hai ngày tiếp xúc, tôi phát hiện tên nhóc Ngô Vũ này cơ bản là người thành thật, anh9ta cũng biết cách đối nhân xử thế nên không để người khác phải chán ghét..Mà trên con đường chúng tôi vừa đi qua này, những thôn dân khác đều khá nhiệt tình với anh ta.Sau đó nghe thấy Ngô Trường Hà dùng mũi ừ một tiếng, coi như miễn cưỡng đáp lại tiếng “chú Trường Hà” của Ngô VũNgô Vũ lúc đó cũng hơi xấu hổ, anh ta không giới thiệu chúng tôi là ai với Ngô Trường Hà mà xoay lại nói với chú Lê: “Lê đại sự, chúng ta đi đến phía trước xem một chút đi!”Ai ngờ Ngô Vũ vừa gọi câu “Lê đại sư” xong, sắc mặt Ngô Trường Hà đột nhiên thay đổi, sau đó ông ta gọi Ngô Vũ lại và hỏi: “Mấy vị này làm cái gì?” Ngô Vũ nghe giọng Ngô Trường Hà có vẻ không tốt,7anh ta sợ làm chúng tôi bực mình thì sẽ khó mà bàn giao với Ngô Triệu Hải, thế là anh ta vội nói với Ngô Trường Hà: “Đây là quý khách chú Hải mời về...” Tôi nghe được Ngô Vũ cố ý nhấn mạnh hai chữ “chú Hải”Không ngờ anh ta không nói như vậy còn đỡ, nói rồi lại thành chuyện xấu, chỉ thấy Ngô Trường Hà đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Lại là mấy đại sư cứt chó hả? Ngày nào Ngô Triệu Hải cũng chỉ biết làm mấy chuyện giả thần giả quỷ! Xảy ra chuyện không nghĩ cách giải quyết vấn đề mà suốt ngày nghi thần nghi quỷ! Năm đó cũng như thế..Bây giờ vẫn vậy! Người trong thôn bị điên hết rồi mới tin lời của thằng đấy nói!”Sau đó Ngô Trường Hà càng nói càng khó nghe, sắc mặt Ngô Vũ cũng càng lúc càng khó coi..Cuối cùng anh ta thật sự không muốn nghe tiếp nên chỉ đành áy náy nói với chú Lê: “Lê đại sự, mấy vị cứ đi trước đi, chuyện ở đây để cháu xử lý, ngài không cần lo lắng!”.Nói rồi Ngô Vũ lôi kéo Ngô Trường Hà đi vào sân nhà ông ta, sau đó đóng cửa sân, để lại mấy người chúng tôi lúng túng đứng ở nơi đóNgay sau đây trong sân truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt, tuy chúng tôi nghe không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe ra hai người này đều đang rất kích độngLúc này Đàm Lỗi thấy hơi lo lắng, cậu ta nói: “Chúng ta có cần vào trong xem không? Bọn họ có thể đánh nhau không nhỉ?” chú Lê lắc đầu: “Không có chuyện đấy đâu, họ không đánh nhau được vì dù sao cũng cùng sống trong một thôn, hơn nữa còn có chênh lệch về vai vế, chú tin thằng nhóc Ngô Vũ này còn không đến mức động thủ với Ngô Trường HàHơn nữa, dưới tình huống chúng ta không hiểu rõ câu chuyện thì vẫn nên ít tham gia vào chuyện của người ta thì hơn...”Tôi biết chú Lê nói thể cũng có lý nên vẫy tay với mọi người: “Đi thôi, chúng ta cứ đi đến phía trước rồi lại tính.”Khi chúng tôi đi dạo xong chỗ cuối cùng rồi trở về homestay, chúng tôi gặp Ngô Vũ đã ở đó từ trướcAnh ta thấy chúng tôi quay về bên lúng túng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi làm mọi người chê cười, chú của tôi đầu óc có vấn đề nên mọi người đừng để ý đến ông ta!”chú Lê vừa cười vừa bảo: “Thôn nào cũng có một vài ông già ương ngạnh, không sao đâu, chúng tôi hiểu mà...” Ngô Vũ nghe vậy lập tức thả lỏng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta đi đến phòng ăn thôi!” Đồ ăn tối hôm đó đột nhiên phong phú hơn hẳn bình thường, không phải đồ ăn mấy hôm trước không tốt mà hôm nay đúng là vượt định mứcSau khi tất cả chúng tôi ngồi xuống, Ngô Vũ rót đầy rượu cho chúng tôi rồi sau đó tự mình nâng chén: “Chuyện hôm nay thật sự có lỗi, là do tôi không cân nhắc chu đáo, nếu để chú Hải biết chắc chắn sẽ lại răn dạy tôi một trận! Mời, tôi kính các vị một chén để bày tỏ sự áy náy...”Sau khi Ngô Vũ nói xong lập tức uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi trở về phòng, Đinh Nhất nghi ngờ hỏi: “Cậu lại có ý tưởng kỳ quái gì thế?” Tôi cười gian trả lời: “Để đêm nay anh dẫn chú ra ngoài tìm chút kích thích nhé?”Đinh Nhất nghe xong lập tức cảnh giác: “Vậy nghĩa là sao?”Tôi cười bí ẩn: “Đến lúc đó anh sẽ biết...”Buổi chiều Ngô Vũ đến nói với chúng tôi, vì Ngô Triệu Hải có cuộc họp đột xuất trên huyện đến sáng mai mới về, nên lúc đi ông ta bảo Ngô Vũ đến nhắn chúng tôi nếu như có gì cần có thể trực tiếp tìm Ngô VũChủ Hải này cũng không phải người đơn giản, phong thái và cách làm việc không giống như một trưởng thôn nho nhỏTôi cũng từng hỏi qua Ngô Vũ vấn đề này, chú Hải ngoại trừ làm du lịch thì còn có3liên quan đến việc gì khác không?Những tên này hỏi gì cũng không biết, anh ta chỉ nói: “Chú Hải chính là trưởng thôn kiểm tộc trưởng của chúng tôi, chú đã quá bận với việc trong thôn rồi, làm gì còn thời gian và sức lực để làm thêm buôn bán nào khác chứ?”Tôi cũng không biết lời Ngô Vũ nói là thật hay nói dối, thôi dù sao cứ tạm biết thế đi! Mà tuy rằng bây giờ Ngô Triệu Hải không có ở đây, nhưng chúng tôi lại không thể ngồi đợi không được, thế là chú Lê bèn báo Ngô Vũ đưa chúng tôi đi dạo qua các homestay khác trong thôn, xem thử có vấn đề gì khác nữa khôngTôi biết đây chỉ là cái cớ mà chú Lê nghĩ bừa ra, chú làm như vậy chỉ vì muốn tìm được1một số manh mối có giá trị từ những thôn dân khác ngoài Ngô Triệu Hải và Ngô Vũ thôi..Thôn dân của thôn Nhạn Lai đúng là rất có đầu óc buôn bán, chúng tôi đi mỗi nhà đều phát hiện ở đây gần như toàn homestay là homestayNhững nhà có tiền đều xây hai tầng, người có điều kiện cũng có thể có từ hai đến ba phòng trọ.Trên đường đi Ngô Vũ giới thiệu chúng tôi với người trong thôn, anh ta nói chúng tôi là khách quý mà chủ Hải mời về, chuyên để giải quyết chuyện lạ phát sinh trong thônĐa số thôn dân nghe xong đều tràn đầy kính trọng với chúng tôi, nhưng trong đó cũng có một đến hai trường hợp ngoại lệ.Đây là một gia đình ở đầu phía Nam của thôn, chủ nhà tên là Ngô Trường8Hà, là anh em họ với Ngô Triệu HảiMà điều chúng tôi cảm thấy ngạc nhiên là, gia đình của ông Ngô Trường Hà cũng là gia đình duy nhất trong thôn không kiếm tiền bằng cách mở homestay.Đúng lúc chúng tôi đi qua cửa nhà Ngô Trường Hà thì ông ta mở cổng bước ra, Ngô Vũ theo lễ phép tiến lên chào một tiếng “chú Trường Hà”, ai ngờ tôi lại thoáng nhìn thấy trong mắt Ngô Trường Hà toát ra vẻ chán ghét khi nghe thấy Ngô Vũ gọi mình là chú rồi sau đó bị ông ta che giấu đi rất nhanh.Tôi thấy thể lập tức cảm thấy tò mò, nghĩ thầm người này hơi có điểm kỳ lạ..Theo lý thuyết thì qua hai ngày tiếp xúc, tôi phát hiện tên nhóc Ngô Vũ này cơ bản là người thành thật, anh9ta cũng biết cách đối nhân xử thế nên không để người khác phải chán ghét..Mà trên con đường chúng tôi vừa đi qua này, những thôn dân khác đều khá nhiệt tình với anh ta.Sau đó nghe thấy Ngô Trường Hà dùng mũi ừ một tiếng, coi như miễn cưỡng đáp lại tiếng “chú Trường Hà” của Ngô VũNgô Vũ lúc đó cũng hơi xấu hổ, anh ta không giới thiệu chúng tôi là ai với Ngô Trường Hà mà xoay lại nói với chú Lê: “Lê đại sự, chúng ta đi đến phía trước xem một chút đi!”Ai ngờ Ngô Vũ vừa gọi câu “Lê đại sư” xong, sắc mặt Ngô Trường Hà đột nhiên thay đổi, sau đó ông ta gọi Ngô Vũ lại và hỏi: “Mấy vị này làm cái gì?” Ngô Vũ nghe giọng Ngô Trường Hà có vẻ không tốt,7anh ta sợ làm chúng tôi bực mình thì sẽ khó mà bàn giao với Ngô Triệu Hải, thế là anh ta vội nói với Ngô Trường Hà: “Đây là quý khách chú Hải mời về...” Tôi nghe được Ngô Vũ cố ý nhấn mạnh hai chữ “chú Hải”Không ngờ anh ta không nói như vậy còn đỡ, nói rồi lại thành chuyện xấu, chỉ thấy Ngô Trường Hà đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Lại là mấy đại sư cứt chó hả? Ngày nào Ngô Triệu Hải cũng chỉ biết làm mấy chuyện giả thần giả quỷ! Xảy ra chuyện không nghĩ cách giải quyết vấn đề mà suốt ngày nghi thần nghi quỷ! Năm đó cũng như thế..Bây giờ vẫn vậy! Người trong thôn bị điên hết rồi mới tin lời của thằng đấy nói!”Sau đó Ngô Trường Hà càng nói càng khó nghe, sắc mặt Ngô Vũ cũng càng lúc càng khó coi..Cuối cùng anh ta thật sự không muốn nghe tiếp nên chỉ đành áy náy nói với chú Lê: “Lê đại sự, mấy vị cứ đi trước đi, chuyện ở đây để cháu xử lý, ngài không cần lo lắng!”.Nói rồi Ngô Vũ lôi kéo Ngô Trường Hà đi vào sân nhà ông ta, sau đó đóng cửa sân, để lại mấy người chúng tôi lúng túng đứng ở nơi đóNgay sau đây trong sân truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt, tuy chúng tôi nghe không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe ra hai người này đều đang rất kích độngLúc này Đàm Lỗi thấy hơi lo lắng, cậu ta nói: “Chúng ta có cần vào trong xem không? Bọn họ có thể đánh nhau không nhỉ?” chú Lê lắc đầu: “Không có chuyện đấy đâu, họ không đánh nhau được vì dù sao cũng cùng sống trong một thôn, hơn nữa còn có chênh lệch về vai vế, chú tin thằng nhóc Ngô Vũ này còn không đến mức động thủ với Ngô Trường HàHơn nữa, dưới tình huống chúng ta không hiểu rõ câu chuyện thì vẫn nên ít tham gia vào chuyện của người ta thì hơn...”Tôi biết chú Lê nói thể cũng có lý nên vẫy tay với mọi người: “Đi thôi, chúng ta cứ đi đến phía trước rồi lại tính.”Khi chúng tôi đi dạo xong chỗ cuối cùng rồi trở về homestay, chúng tôi gặp Ngô Vũ đã ở đó từ trướcAnh ta thấy chúng tôi quay về bên lúng túng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi làm mọi người chê cười, chú của tôi đầu óc có vấn đề nên mọi người đừng để ý đến ông ta!”chú Lê vừa cười vừa bảo: “Thôn nào cũng có một vài ông già ương ngạnh, không sao đâu, chúng tôi hiểu mà...” Ngô Vũ nghe vậy lập tức thả lỏng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta đi đến phòng ăn thôi!” Đồ ăn tối hôm đó đột nhiên phong phú hơn hẳn bình thường, không phải đồ ăn mấy hôm trước không tốt mà hôm nay đúng là vượt định mứcSau khi tất cả chúng tôi ngồi xuống, Ngô Vũ rót đầy rượu cho chúng tôi rồi sau đó tự mình nâng chén: “Chuyện hôm nay thật sự có lỗi, là do tôi không cân nhắc chu đáo, nếu để chú Hải biết chắc chắn sẽ lại răn dạy tôi một trận! Mời, tôi kính các vị một chén để bày tỏ sự áy náy...”Sau khi Ngô Vũ nói xong lập tức uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi trở về phòng, Đinh Nhất nghi ngờ hỏi: “Cậu lại có ý tưởng kỳ quái gì thế?” Tôi cười gian trả lời: “Để đêm nay anh dẫn chú ra ngoài tìm chút kích thích nhé?”Đinh Nhất nghe xong lập tức cảnh giác: “Vậy nghĩa là sao?”Tôi cười bí ẩn: “Đến lúc đó anh sẽ biết...”Buổi chiều Ngô Vũ đến nói với chúng tôi, vì Ngô Triệu Hải có cuộc họp đột xuất trên huyện đến sáng mai mới về, nên lúc đi ông ta bảo Ngô Vũ đến nhắn chúng tôi nếu như có gì cần có thể trực tiếp tìm Ngô VũChủ Hải này cũng không phải người đơn giản, phong thái và cách làm việc không giống như một trưởng thôn nho nhỏTôi cũng từng hỏi qua Ngô Vũ vấn đề này, chú Hải ngoại trừ làm du lịch thì còn có3liên quan đến việc gì khác không?Những tên này hỏi gì cũng không biết, anh ta chỉ nói: “Chú Hải chính là trưởng thôn kiểm tộc trưởng của chúng tôi, chú đã quá bận với việc trong thôn rồi, làm gì còn thời gian và sức lực để làm thêm buôn bán nào khác chứ?”Tôi cũng không biết lời Ngô Vũ nói là thật hay nói dối, thôi dù sao cứ tạm biết thế đi! Mà tuy rằng bây giờ Ngô Triệu Hải không có ở đây, nhưng chúng tôi lại không thể ngồi đợi không được, thế là chú Lê bèn báo Ngô Vũ đưa chúng tôi đi dạo qua các homestay khác trong thôn, xem thử có vấn đề gì khác nữa khôngTôi biết đây chỉ là cái cớ mà chú Lê nghĩ bừa ra, chú làm như vậy chỉ vì muốn tìm được1một số manh mối có giá trị từ những thôn dân khác ngoài Ngô Triệu Hải và Ngô Vũ thôi..Thôn dân của thôn Nhạn Lai đúng là rất có đầu óc buôn bán, chúng tôi đi mỗi nhà đều phát hiện ở đây gần như toàn homestay là homestayNhững nhà có tiền đều xây hai tầng, người có điều kiện cũng có thể có từ hai đến ba phòng trọ.Trên đường đi Ngô Vũ giới thiệu chúng tôi với người trong thôn, anh ta nói chúng tôi là khách quý mà chủ Hải mời về, chuyên để giải quyết chuyện lạ phát sinh trong thônĐa số thôn dân nghe xong đều tràn đầy kính trọng với chúng tôi, nhưng trong đó cũng có một đến hai trường hợp ngoại lệ.Đây là một gia đình ở đầu phía Nam của thôn, chủ nhà tên là Ngô Trường8Hà, là anh em họ với Ngô Triệu HảiMà điều chúng tôi cảm thấy ngạc nhiên là, gia đình của ông Ngô Trường Hà cũng là gia đình duy nhất trong thôn không kiếm tiền bằng cách mở homestay.Đúng lúc chúng tôi đi qua cửa nhà Ngô Trường Hà thì ông ta mở cổng bước ra, Ngô Vũ theo lễ phép tiến lên chào một tiếng “chú Trường Hà”, ai ngờ tôi lại thoáng nhìn thấy trong mắt Ngô Trường Hà toát ra vẻ chán ghét khi nghe thấy Ngô Vũ gọi mình là chú rồi sau đó bị ông ta che giấu đi rất nhanh.Tôi thấy thể lập tức cảm thấy tò mò, nghĩ thầm người này hơi có điểm kỳ lạ..Theo lý thuyết thì qua hai ngày tiếp xúc, tôi phát hiện tên nhóc Ngô Vũ này cơ bản là người thành thật, anh9ta cũng biết cách đối nhân xử thế nên không để người khác phải chán ghét..Mà trên con đường chúng tôi vừa đi qua này, những thôn dân khác đều khá nhiệt tình với anh ta.Sau đó nghe thấy Ngô Trường Hà dùng mũi ừ một tiếng, coi như miễn cưỡng đáp lại tiếng “chú Trường Hà” của Ngô VũNgô Vũ lúc đó cũng hơi xấu hổ, anh ta không giới thiệu chúng tôi là ai với Ngô Trường Hà mà xoay lại nói với chú Lê: “Lê đại sự, chúng ta đi đến phía trước xem một chút đi!”Ai ngờ Ngô Vũ vừa gọi câu “Lê đại sư” xong, sắc mặt Ngô Trường Hà đột nhiên thay đổi, sau đó ông ta gọi Ngô Vũ lại và hỏi: “Mấy vị này làm cái gì?” Ngô Vũ nghe giọng Ngô Trường Hà có vẻ không tốt,7anh ta sợ làm chúng tôi bực mình thì sẽ khó mà bàn giao với Ngô Triệu Hải, thế là anh ta vội nói với Ngô Trường Hà: “Đây là quý khách chú Hải mời về...” Tôi nghe được Ngô Vũ cố ý nhấn mạnh hai chữ “chú Hải”Không ngờ anh ta không nói như vậy còn đỡ, nói rồi lại thành chuyện xấu, chỉ thấy Ngô Trường Hà đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Lại là mấy đại sư cứt chó hả? Ngày nào Ngô Triệu Hải cũng chỉ biết làm mấy chuyện giả thần giả quỷ! Xảy ra chuyện không nghĩ cách giải quyết vấn đề mà suốt ngày nghi thần nghi quỷ! Năm đó cũng như thế..Bây giờ vẫn vậy! Người trong thôn bị điên hết rồi mới tin lời của thằng đấy nói!”Sau đó Ngô Trường Hà càng nói càng khó nghe, sắc mặt Ngô Vũ cũng càng lúc càng khó coi..Cuối cùng anh ta thật sự không muốn nghe tiếp nên chỉ đành áy náy nói với chú Lê: “Lê đại sự, mấy vị cứ đi trước đi, chuyện ở đây để cháu xử lý, ngài không cần lo lắng!”.Nói rồi Ngô Vũ lôi kéo Ngô Trường Hà đi vào sân nhà ông ta, sau đó đóng cửa sân, để lại mấy người chúng tôi lúng túng đứng ở nơi đóNgay sau đây trong sân truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt, tuy chúng tôi nghe không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe ra hai người này đều đang rất kích độngLúc này Đàm Lỗi thấy hơi lo lắng, cậu ta nói: “Chúng ta có cần vào trong xem không? Bọn họ có thể đánh nhau không nhỉ?” chú Lê lắc đầu: “Không có chuyện đấy đâu, họ không đánh nhau được vì dù sao cũng cùng sống trong một thôn, hơn nữa còn có chênh lệch về vai vế, chú tin thằng nhóc Ngô Vũ này còn không đến mức động thủ với Ngô Trường HàHơn nữa, dưới tình huống chúng ta không hiểu rõ câu chuyện thì vẫn nên ít tham gia vào chuyện của người ta thì hơn...”Tôi biết chú Lê nói thể cũng có lý nên vẫy tay với mọi người: “Đi thôi, chúng ta cứ đi đến phía trước rồi lại tính.”Khi chúng tôi đi dạo xong chỗ cuối cùng rồi trở về homestay, chúng tôi gặp Ngô Vũ đã ở đó từ trướcAnh ta thấy chúng tôi quay về bên lúng túng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi làm mọi người chê cười, chú của tôi đầu óc có vấn đề nên mọi người đừng để ý đến ông ta!”chú Lê vừa cười vừa bảo: “Thôn nào cũng có một vài ông già ương ngạnh, không sao đâu, chúng tôi hiểu mà...” Ngô Vũ nghe vậy lập tức thả lỏng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta đi đến phòng ăn thôi!” Đồ ăn tối hôm đó đột nhiên phong phú hơn hẳn bình thường, không phải đồ ăn mấy hôm trước không tốt mà hôm nay đúng là vượt định mứcSau khi tất cả chúng tôi ngồi xuống, Ngô Vũ rót đầy rượu cho chúng tôi rồi sau đó tự mình nâng chén: “Chuyện hôm nay thật sự có lỗi, là do tôi không cân nhắc chu đáo, nếu để chú Hải biết chắc chắn sẽ lại răn dạy tôi một trận! Mời, tôi kính các vị một chén để bày tỏ sự áy náy...”Sau khi Ngô Vũ nói xong lập tức uống một hơi cạn sạch chén rượu.