Còn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất…
Chương 1848: Xuất sư bất lợi
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7��Dây... dây gì?” Lý Bác Nhân sững người. “Một đoạn dây dài, dây thừng leo núi... tóm lại là chịu được trọng lượng của tôi là được.” Tôi kiên nhẫn giải thích.Lý Bác Nhân suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một đoạn dây quấn quanh hồng: “Như thế này được không?” Tôi thấy Lý Bác Nhân cầm một đoạn dây to bằng cái bút chì, mặc dù hơi mảnh, nhưng khi kéo thử tôi cảm thấy nó vẫn đỡ được trọng lượng cơ thể tôi, thế là tôi ném dây thừng cho anh ta và nói: “Anh khỏe hơn, thả tôi xuống dưới...” “Cậu thực sự muốn xuống dưới à?” Lý Bác Nhân trừng mắt. “Nói nhảm! Nhanh lên, anh có làm được không? Nếu anh không3kéo được thì nói luôn đi đừng để đến khi tôi xuống được một nửa rồi mới nói mình không đủ sức!” Tôi cố tình khích bác. Lý Bác Nhân lập tức vỗ ngực khoe khoang: “Cậu cứ yên tâm, sư phụ tôi đã từng nói, tôi không có ưu điểm gì, chỉ có sức mạnh hơn người, với thể trạng nhỏ bé của cậu chỉ cần một tay tôi cũng nhấc được!” Tôi không có thời gian chứng thực xem lời Lý Bác Nhân là thật hay giả, bây giờ tâm trí tôi chỉ nghĩ đến chuyện xuống dưới kia tìm Đinh Nhất, tôi không muốn anh ta chỉ vì một pháp khí mà mạo hiểm tính mạng...Đây là lần đầu tiên tôi đặt sinh mạng của mình1vào tay một người xa lạ, đó lại còn là người mà sư phụ anh ta vừa rồi đã lừa tôi ném Kim Cương Xử đi. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cược mà thôi. Tôi buộc một đầu dây lên người rồi quay lại nói với Lý Bác Nhân: “Chuẩn bị xong chứ? Tôi xuống đây!”. Lý Bác Nhân bày ra cái tư thế ngồi xổm như đang cưỡi ngựa: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn dây thừng sẽ không rời khỏi tay tôi, cậu phải tự cẩn thận đấy, buộc dây cho chắc vào!”
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7��Dây... dây gì?” Lý Bác Nhân sững người. “Một đoạn dây dài, dây thừng leo núi... tóm lại là chịu được trọng lượng của tôi là được.” Tôi kiên nhẫn giải thích.Lý Bác Nhân suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một đoạn dây quấn quanh hồng: “Như thế này được không?” Tôi thấy Lý Bác Nhân cầm một đoạn dây to bằng cái bút chì, mặc dù hơi mảnh, nhưng khi kéo thử tôi cảm thấy nó vẫn đỡ được trọng lượng cơ thể tôi, thế là tôi ném dây thừng cho anh ta và nói: “Anh khỏe hơn, thả tôi xuống dưới...” “Cậu thực sự muốn xuống dưới à?” Lý Bác Nhân trừng mắt. “Nói nhảm! Nhanh lên, anh có làm được không? Nếu anh không3kéo được thì nói luôn đi đừng để đến khi tôi xuống được một nửa rồi mới nói mình không đủ sức!” Tôi cố tình khích bác. Lý Bác Nhân lập tức vỗ ngực khoe khoang: “Cậu cứ yên tâm, sư phụ tôi đã từng nói, tôi không có ưu điểm gì, chỉ có sức mạnh hơn người, với thể trạng nhỏ bé của cậu chỉ cần một tay tôi cũng nhấc được!” Tôi không có thời gian chứng thực xem lời Lý Bác Nhân là thật hay giả, bây giờ tâm trí tôi chỉ nghĩ đến chuyện xuống dưới kia tìm Đinh Nhất, tôi không muốn anh ta chỉ vì một pháp khí mà mạo hiểm tính mạng...Đây là lần đầu tiên tôi đặt sinh mạng của mình1vào tay một người xa lạ, đó lại còn là người mà sư phụ anh ta vừa rồi đã lừa tôi ném Kim Cương Xử đi. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cược mà thôi. Tôi buộc một đầu dây lên người rồi quay lại nói với Lý Bác Nhân: “Chuẩn bị xong chứ? Tôi xuống đây!”. Lý Bác Nhân bày ra cái tư thế ngồi xổm như đang cưỡi ngựa: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn dây thừng sẽ không rời khỏi tay tôi, cậu phải tự cẩn thận đấy, buộc dây cho chắc vào!”
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7��Dây... dây gì?” Lý Bác Nhân sững người. “Một đoạn dây dài, dây thừng leo núi... tóm lại là chịu được trọng lượng của tôi là được.” Tôi kiên nhẫn giải thích.Lý Bác Nhân suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một đoạn dây quấn quanh hồng: “Như thế này được không?” Tôi thấy Lý Bác Nhân cầm một đoạn dây to bằng cái bút chì, mặc dù hơi mảnh, nhưng khi kéo thử tôi cảm thấy nó vẫn đỡ được trọng lượng cơ thể tôi, thế là tôi ném dây thừng cho anh ta và nói: “Anh khỏe hơn, thả tôi xuống dưới...” “Cậu thực sự muốn xuống dưới à?” Lý Bác Nhân trừng mắt. “Nói nhảm! Nhanh lên, anh có làm được không? Nếu anh không3kéo được thì nói luôn đi đừng để đến khi tôi xuống được một nửa rồi mới nói mình không đủ sức!” Tôi cố tình khích bác. Lý Bác Nhân lập tức vỗ ngực khoe khoang: “Cậu cứ yên tâm, sư phụ tôi đã từng nói, tôi không có ưu điểm gì, chỉ có sức mạnh hơn người, với thể trạng nhỏ bé của cậu chỉ cần một tay tôi cũng nhấc được!” Tôi không có thời gian chứng thực xem lời Lý Bác Nhân là thật hay giả, bây giờ tâm trí tôi chỉ nghĩ đến chuyện xuống dưới kia tìm Đinh Nhất, tôi không muốn anh ta chỉ vì một pháp khí mà mạo hiểm tính mạng...Đây là lần đầu tiên tôi đặt sinh mạng của mình1vào tay một người xa lạ, đó lại còn là người mà sư phụ anh ta vừa rồi đã lừa tôi ném Kim Cương Xử đi. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cược mà thôi. Tôi buộc một đầu dây lên người rồi quay lại nói với Lý Bác Nhân: “Chuẩn bị xong chứ? Tôi xuống đây!”. Lý Bác Nhân bày ra cái tư thế ngồi xổm như đang cưỡi ngựa: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn dây thừng sẽ không rời khỏi tay tôi, cậu phải tự cẩn thận đấy, buộc dây cho chắc vào!”