Còn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất…
Chương 1885: Chiếc đèn pin nhuốm máu
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Đinh Nhất đâu, nên tôi dùng bộ đàm gọi anh ta..Lần này bộ đàm nhanh chóng có tiếng trả lời, Đinh Nhất vừa nghe tôi nói đã xuống đây thì giật mình gắt: “Không phải tôi đã bảo cậu tạm thời đừng xuống vội?” Tôi tức giận: “Anh nói kiểu gì thểLàm sao tôi có thể để anh một mình đối mặt với nguy hiểm chứ?” Đinh Nhất thấy vậy im lặng một lúc rồi nói với tôi: “Sau khi xuống thông đạo cậu đừng chạm linh tinh vào thứ gì, cứ đi thẳng về phía trướcĐến một chỗ giao nhau thì đứng đó chờ tôi.” “Được, tôi biết rồi!” Sau khi trả lời anh ta, tôi cất bộ đàm ra túi chụp phía sau lưng,3rồi cầm đèn pin đi về phía trước..Thông đạo này vừa hẹp vừa dài, lại còn âm u lạnh lẽo, hai bên vách tường của thông đạo điêu khắc khá nhiều những hình vẽ cổ quái, cứ cách ba mét trên tường lại có một chỗ để thắp sáng đườngGiờ khắc này trong thông đạo im ắng đến rợn người, ngoại trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình, tôi không nghe được âm thanh nào khác, dường như cả thông đạo này sẽ dẫn thẳng xuống Âm Tào Địa Phủ vậy..Xem ra con người của tôi là trời sinh không ăn nổi miếng cơm trộm mộ này, nếu như bây giờ cho tôi đi kiểm tra nhịp tim, chắc chắn nhịp tim sẽ lên đến 180 nhịp một phút! Trong lúc tôi1không nhịn được muốn chạy thật nhanh về phía trước thì ngã ba Đinh Nhất nói khi nãy cuối cùng cũng xuất hiện..Đây là một ngã ba hình chữ T, trên bức tường phía cuối thông đạo có khắc một hình tròn lớn bằng đá, phía trên khắc hai con thú có hình dạng kỳ lạHai đầu của hai con vật đó hướng về hai phía trái phải của thông đạo..May mà Đinh Nhất bảo tôi ở đây chờ anh ta, không thì tôi cũng không biết nên đi theo hướng nàoTôi đứng trước hình tròn khắc bằng đá, dùng đèn pin chiểu về thông đạo hai bên, nhưng cả hai đều tối đen không nhìn thấy gìCũng không biết Đinh Nhất đã đi được bao xa, mà bây giờ còn chưa thấy quay lạiTrong lúc9tôi đang do dự định dùng bộ đàm gọi Đinh Nhất, thì thông đạo bên tay trái tội lóe lên một tia sángGánh nặng trong lòng tôi giảm đi nhiều, thầm nghĩ cuối cùng thì thằng nhóc này cũng chịu quay lại..Nhưng đúng lúc này, trong thông đạo phía bên tay phải tôi cũng có ánh sáng chuyển độngLúc đó tim tôi nhảy lên tận cổ, hai bên thông đạo đều có ánh đèn pin nhoáng lên, nhưng Đinh Nhất thì chỉ có một mình, anh ta không thể đồng thời xuất hiện từ cả hai bên trái phải đượcTôi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, tỉnh táo phán đoán cục diện trước mắtCửa hàng kia được mở sẵn, chúng tôi xuống được thì người khác cũng xuống dược, cho nên một trong hai3lối đi sáng đèn có thể là do một tên trộm mộ khác đã xuống trước chúng tôi, Nhưng người này chắc chắn không phải chú họ tôi, bởi vì nếu lão hồ ly này mà vẫn có thể cầm đèn pin dạo bộ trong mộ cổ được, thì có thể tự mình ra ngoài rồi, đâu cần cầu cứu tôi? Ở nơi như thế này mà gặp người lạ thì vô cùng nguy hiểm, chỉ cần vài phút đã có thể lấy vũ khí đấu nhau, máu tươi phun tại chỗ rồi.Trong tình huống hiện tại, cho dù Đinh Nhất ở bên trái hay bên phải thì cũng sẽ đối mặt với đối phươngTrong hoàn cảnh bóng tối lờ mờ như thế này, Đinh Nhất chút nữa có thể cho rằng đối phương là tôi,3còn đối phương thì khác..có thể bất ngờ hạ sát chiêu đối với Đinh Nhật.Nghĩ vậy, tôi hơi lùi người về phía sau, tạo một không gian để đón địchNhưng nói thật, trên người tới bây giờ từ trên xuống dưới thứ duy nhất có thể gọi là vũ khí, chính là cây đèn pin trong tay nàyTrong tình huống này mà nói không lo lắng là giả, tôi cảm giác bàn tay cầm đèn pin của mình đã đổ cả mồ hôi lạnh rồi.Đột nhiên tôi nghĩ ra một cách, bây giờ ánh sáng từ hai lối đi đều cách tôi chưa đến năm mét, nếu như tôi dùng bộ đàm nói chuyện với Đinh Nhất, thì chắc chắn có thể nghe được tiếng vang lên trong bộ đàm phát ra từ bên trái hay bên phảiTôi lấy bộ đàm bên hông ra, sau đó lặng lẽ bấm nút gọi nhưng tôi không nói gì..Ngay sau đó tôi nghe thấy từ phía bên tay phải của tôi truyền đến tiếng “xào xạo” của bộ đàm, tôi lập tức xoay người nhìn chòng chọc vào lối đi bên trái..Không ngờ đúng lúc này, ánh sáng bên thống đạo bên trái đột nhiên biến mất, ngoại trừ tiếng bước chân nặng nề thì không nhìn thấy gì khácGiờ khắc này, tôi nín thở cẩn thận lắng nghe âm thanh từ thông đạo bên trái, chỉ thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng gần..càng lúc càng gần..nhưng khi đối phương gần như bước ra khỏi thống đạo thì đột nhiên tất cả âm thanh đều biến mất!Trong lúc tôi đang do dự không biết có nên bước lên xem xét hay không, thì đột nhiên có một cây đèn pin từ lối đi bên trái chậm rãi lăn đến chỗ chân tôi rồi dừng lại.Lúc này Đinh Nhất cũng cầm đèn pin chạy từ thông đạo bên phải ra, anh ta thấy tôi sợ hãi nhìn xuống dưới chân thì lập tức hỏi tôi có chuyện gì? Tôi vội vàng ra hiệu im lặng với anh ta, sau đó chỉ chỉ vào lối đi bên trái, ra hiệu cho anh ta biết bên trong có người...Đinh Nhất sầm mặt lại, vội vàng rút con dao bạc ra, sau đó cảnh giác nhìn về phía lối đi bên tráiKết quả, tôi và Đinh Nhất trừng mắt nhìn chằm chằm lối đi bên trái một lúc lâu mà ngay cả con chuột cũng không thấy chạy raCó Đinh Nhất bên cạnh đương nhiên tôi không còn sợ hãi nữa, tôi bèn cúi đầu nhìn chiếc đèn pin vừa mới lăn đến cạnh chân mình.Đó là một chiếc đèn pin ánh sáng mạnh màu đen bình thường, tôi thử dùng chân đá nó nhưng không có chút phản ứng nào....Nhưng khi tôi nhặt chiếc đèn pin kia lên bật sáng lần nữa thì lại phát hiện trên thân nó có rất nhiều vết máu khô.Tôi lo lắng nói: “Đây không phải là đèn pin của chú họ tôi chứ?” Đinh Nhất nghe xong thì than nhẹ: “Trước khi thực sự tìm được chú ấy, thì tất cả mọi suy đoán đều chỉ là đoán mò...” Tôi bất đắc dĩ nhìn cây đèn pin trong tay, mặc dù sự xuất hiện của nó hơi quỷ dị, nhưng tôi vẫn mang nó theo bên người, bởi vì ở nơi như thế này, “Ánh sáng” luôn mang đến cho người ta hy vọng.
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Đinh Nhất đâu, nên tôi dùng bộ đàm gọi anh ta..Lần này bộ đàm nhanh chóng có tiếng trả lời, Đinh Nhất vừa nghe tôi nói đã xuống đây thì giật mình gắt: “Không phải tôi đã bảo cậu tạm thời đừng xuống vội?” Tôi tức giận: “Anh nói kiểu gì thểLàm sao tôi có thể để anh một mình đối mặt với nguy hiểm chứ?” Đinh Nhất thấy vậy im lặng một lúc rồi nói với tôi: “Sau khi xuống thông đạo cậu đừng chạm linh tinh vào thứ gì, cứ đi thẳng về phía trướcĐến một chỗ giao nhau thì đứng đó chờ tôi.” “Được, tôi biết rồi!” Sau khi trả lời anh ta, tôi cất bộ đàm ra túi chụp phía sau lưng,3rồi cầm đèn pin đi về phía trước..Thông đạo này vừa hẹp vừa dài, lại còn âm u lạnh lẽo, hai bên vách tường của thông đạo điêu khắc khá nhiều những hình vẽ cổ quái, cứ cách ba mét trên tường lại có một chỗ để thắp sáng đườngGiờ khắc này trong thông đạo im ắng đến rợn người, ngoại trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình, tôi không nghe được âm thanh nào khác, dường như cả thông đạo này sẽ dẫn thẳng xuống Âm Tào Địa Phủ vậy..Xem ra con người của tôi là trời sinh không ăn nổi miếng cơm trộm mộ này, nếu như bây giờ cho tôi đi kiểm tra nhịp tim, chắc chắn nhịp tim sẽ lên đến 180 nhịp một phút! Trong lúc tôi1không nhịn được muốn chạy thật nhanh về phía trước thì ngã ba Đinh Nhất nói khi nãy cuối cùng cũng xuất hiện..Đây là một ngã ba hình chữ T, trên bức tường phía cuối thông đạo có khắc một hình tròn lớn bằng đá, phía trên khắc hai con thú có hình dạng kỳ lạHai đầu của hai con vật đó hướng về hai phía trái phải của thông đạo..May mà Đinh Nhất bảo tôi ở đây chờ anh ta, không thì tôi cũng không biết nên đi theo hướng nàoTôi đứng trước hình tròn khắc bằng đá, dùng đèn pin chiểu về thông đạo hai bên, nhưng cả hai đều tối đen không nhìn thấy gìCũng không biết Đinh Nhất đã đi được bao xa, mà bây giờ còn chưa thấy quay lạiTrong lúc9tôi đang do dự định dùng bộ đàm gọi Đinh Nhất, thì thông đạo bên tay trái tội lóe lên một tia sángGánh nặng trong lòng tôi giảm đi nhiều, thầm nghĩ cuối cùng thì thằng nhóc này cũng chịu quay lại..Nhưng đúng lúc này, trong thông đạo phía bên tay phải tôi cũng có ánh sáng chuyển độngLúc đó tim tôi nhảy lên tận cổ, hai bên thông đạo đều có ánh đèn pin nhoáng lên, nhưng Đinh Nhất thì chỉ có một mình, anh ta không thể đồng thời xuất hiện từ cả hai bên trái phải đượcTôi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, tỉnh táo phán đoán cục diện trước mắtCửa hàng kia được mở sẵn, chúng tôi xuống được thì người khác cũng xuống dược, cho nên một trong hai3lối đi sáng đèn có thể là do một tên trộm mộ khác đã xuống trước chúng tôi, Nhưng người này chắc chắn không phải chú họ tôi, bởi vì nếu lão hồ ly này mà vẫn có thể cầm đèn pin dạo bộ trong mộ cổ được, thì có thể tự mình ra ngoài rồi, đâu cần cầu cứu tôi? Ở nơi như thế này mà gặp người lạ thì vô cùng nguy hiểm, chỉ cần vài phút đã có thể lấy vũ khí đấu nhau, máu tươi phun tại chỗ rồi.Trong tình huống hiện tại, cho dù Đinh Nhất ở bên trái hay bên phải thì cũng sẽ đối mặt với đối phươngTrong hoàn cảnh bóng tối lờ mờ như thế này, Đinh Nhất chút nữa có thể cho rằng đối phương là tôi,3còn đối phương thì khác..có thể bất ngờ hạ sát chiêu đối với Đinh Nhật.Nghĩ vậy, tôi hơi lùi người về phía sau, tạo một không gian để đón địchNhưng nói thật, trên người tới bây giờ từ trên xuống dưới thứ duy nhất có thể gọi là vũ khí, chính là cây đèn pin trong tay nàyTrong tình huống này mà nói không lo lắng là giả, tôi cảm giác bàn tay cầm đèn pin của mình đã đổ cả mồ hôi lạnh rồi.Đột nhiên tôi nghĩ ra một cách, bây giờ ánh sáng từ hai lối đi đều cách tôi chưa đến năm mét, nếu như tôi dùng bộ đàm nói chuyện với Đinh Nhất, thì chắc chắn có thể nghe được tiếng vang lên trong bộ đàm phát ra từ bên trái hay bên phảiTôi lấy bộ đàm bên hông ra, sau đó lặng lẽ bấm nút gọi nhưng tôi không nói gì..Ngay sau đó tôi nghe thấy từ phía bên tay phải của tôi truyền đến tiếng “xào xạo” của bộ đàm, tôi lập tức xoay người nhìn chòng chọc vào lối đi bên trái..Không ngờ đúng lúc này, ánh sáng bên thống đạo bên trái đột nhiên biến mất, ngoại trừ tiếng bước chân nặng nề thì không nhìn thấy gì khácGiờ khắc này, tôi nín thở cẩn thận lắng nghe âm thanh từ thông đạo bên trái, chỉ thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng gần..càng lúc càng gần..nhưng khi đối phương gần như bước ra khỏi thống đạo thì đột nhiên tất cả âm thanh đều biến mất!Trong lúc tôi đang do dự không biết có nên bước lên xem xét hay không, thì đột nhiên có một cây đèn pin từ lối đi bên trái chậm rãi lăn đến chỗ chân tôi rồi dừng lại.Lúc này Đinh Nhất cũng cầm đèn pin chạy từ thông đạo bên phải ra, anh ta thấy tôi sợ hãi nhìn xuống dưới chân thì lập tức hỏi tôi có chuyện gì? Tôi vội vàng ra hiệu im lặng với anh ta, sau đó chỉ chỉ vào lối đi bên trái, ra hiệu cho anh ta biết bên trong có người...Đinh Nhất sầm mặt lại, vội vàng rút con dao bạc ra, sau đó cảnh giác nhìn về phía lối đi bên tráiKết quả, tôi và Đinh Nhất trừng mắt nhìn chằm chằm lối đi bên trái một lúc lâu mà ngay cả con chuột cũng không thấy chạy raCó Đinh Nhất bên cạnh đương nhiên tôi không còn sợ hãi nữa, tôi bèn cúi đầu nhìn chiếc đèn pin vừa mới lăn đến cạnh chân mình.Đó là một chiếc đèn pin ánh sáng mạnh màu đen bình thường, tôi thử dùng chân đá nó nhưng không có chút phản ứng nào....Nhưng khi tôi nhặt chiếc đèn pin kia lên bật sáng lần nữa thì lại phát hiện trên thân nó có rất nhiều vết máu khô.Tôi lo lắng nói: “Đây không phải là đèn pin của chú họ tôi chứ?” Đinh Nhất nghe xong thì than nhẹ: “Trước khi thực sự tìm được chú ấy, thì tất cả mọi suy đoán đều chỉ là đoán mò...” Tôi bất đắc dĩ nhìn cây đèn pin trong tay, mặc dù sự xuất hiện của nó hơi quỷ dị, nhưng tôi vẫn mang nó theo bên người, bởi vì ở nơi như thế này, “Ánh sáng” luôn mang đến cho người ta hy vọng.
Người Tìm XácTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngCòn nhớ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào buổi chiều mùa xuân năm đó, mặt trời chói chang hơn ngày bình thường một chút.Trường chúng tôi có truyền thống là năm nào cũng tổ chức cho học sinh tới công viên Phía Bắc thành phố để "Học tập Lôi Phong làm việc tốt", cũng chính là nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, năm nay nhiệm vụ này lại rơi vào đám học sinh lớp 11 chúng tôi.Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Đinh Nhất đâu, nên tôi dùng bộ đàm gọi anh ta..Lần này bộ đàm nhanh chóng có tiếng trả lời, Đinh Nhất vừa nghe tôi nói đã xuống đây thì giật mình gắt: “Không phải tôi đã bảo cậu tạm thời đừng xuống vội?” Tôi tức giận: “Anh nói kiểu gì thểLàm sao tôi có thể để anh một mình đối mặt với nguy hiểm chứ?” Đinh Nhất thấy vậy im lặng một lúc rồi nói với tôi: “Sau khi xuống thông đạo cậu đừng chạm linh tinh vào thứ gì, cứ đi thẳng về phía trướcĐến một chỗ giao nhau thì đứng đó chờ tôi.” “Được, tôi biết rồi!” Sau khi trả lời anh ta, tôi cất bộ đàm ra túi chụp phía sau lưng,3rồi cầm đèn pin đi về phía trước..Thông đạo này vừa hẹp vừa dài, lại còn âm u lạnh lẽo, hai bên vách tường của thông đạo điêu khắc khá nhiều những hình vẽ cổ quái, cứ cách ba mét trên tường lại có một chỗ để thắp sáng đườngGiờ khắc này trong thông đạo im ắng đến rợn người, ngoại trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình, tôi không nghe được âm thanh nào khác, dường như cả thông đạo này sẽ dẫn thẳng xuống Âm Tào Địa Phủ vậy..Xem ra con người của tôi là trời sinh không ăn nổi miếng cơm trộm mộ này, nếu như bây giờ cho tôi đi kiểm tra nhịp tim, chắc chắn nhịp tim sẽ lên đến 180 nhịp một phút! Trong lúc tôi1không nhịn được muốn chạy thật nhanh về phía trước thì ngã ba Đinh Nhất nói khi nãy cuối cùng cũng xuất hiện..Đây là một ngã ba hình chữ T, trên bức tường phía cuối thông đạo có khắc một hình tròn lớn bằng đá, phía trên khắc hai con thú có hình dạng kỳ lạHai đầu của hai con vật đó hướng về hai phía trái phải của thông đạo..May mà Đinh Nhất bảo tôi ở đây chờ anh ta, không thì tôi cũng không biết nên đi theo hướng nàoTôi đứng trước hình tròn khắc bằng đá, dùng đèn pin chiểu về thông đạo hai bên, nhưng cả hai đều tối đen không nhìn thấy gìCũng không biết Đinh Nhất đã đi được bao xa, mà bây giờ còn chưa thấy quay lạiTrong lúc9tôi đang do dự định dùng bộ đàm gọi Đinh Nhất, thì thông đạo bên tay trái tội lóe lên một tia sángGánh nặng trong lòng tôi giảm đi nhiều, thầm nghĩ cuối cùng thì thằng nhóc này cũng chịu quay lại..Nhưng đúng lúc này, trong thông đạo phía bên tay phải tôi cũng có ánh sáng chuyển độngLúc đó tim tôi nhảy lên tận cổ, hai bên thông đạo đều có ánh đèn pin nhoáng lên, nhưng Đinh Nhất thì chỉ có một mình, anh ta không thể đồng thời xuất hiện từ cả hai bên trái phải đượcTôi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, tỉnh táo phán đoán cục diện trước mắtCửa hàng kia được mở sẵn, chúng tôi xuống được thì người khác cũng xuống dược, cho nên một trong hai3lối đi sáng đèn có thể là do một tên trộm mộ khác đã xuống trước chúng tôi, Nhưng người này chắc chắn không phải chú họ tôi, bởi vì nếu lão hồ ly này mà vẫn có thể cầm đèn pin dạo bộ trong mộ cổ được, thì có thể tự mình ra ngoài rồi, đâu cần cầu cứu tôi? Ở nơi như thế này mà gặp người lạ thì vô cùng nguy hiểm, chỉ cần vài phút đã có thể lấy vũ khí đấu nhau, máu tươi phun tại chỗ rồi.Trong tình huống hiện tại, cho dù Đinh Nhất ở bên trái hay bên phải thì cũng sẽ đối mặt với đối phươngTrong hoàn cảnh bóng tối lờ mờ như thế này, Đinh Nhất chút nữa có thể cho rằng đối phương là tôi,3còn đối phương thì khác..có thể bất ngờ hạ sát chiêu đối với Đinh Nhật.Nghĩ vậy, tôi hơi lùi người về phía sau, tạo một không gian để đón địchNhưng nói thật, trên người tới bây giờ từ trên xuống dưới thứ duy nhất có thể gọi là vũ khí, chính là cây đèn pin trong tay nàyTrong tình huống này mà nói không lo lắng là giả, tôi cảm giác bàn tay cầm đèn pin của mình đã đổ cả mồ hôi lạnh rồi.Đột nhiên tôi nghĩ ra một cách, bây giờ ánh sáng từ hai lối đi đều cách tôi chưa đến năm mét, nếu như tôi dùng bộ đàm nói chuyện với Đinh Nhất, thì chắc chắn có thể nghe được tiếng vang lên trong bộ đàm phát ra từ bên trái hay bên phảiTôi lấy bộ đàm bên hông ra, sau đó lặng lẽ bấm nút gọi nhưng tôi không nói gì..Ngay sau đó tôi nghe thấy từ phía bên tay phải của tôi truyền đến tiếng “xào xạo” của bộ đàm, tôi lập tức xoay người nhìn chòng chọc vào lối đi bên trái..Không ngờ đúng lúc này, ánh sáng bên thống đạo bên trái đột nhiên biến mất, ngoại trừ tiếng bước chân nặng nề thì không nhìn thấy gì khácGiờ khắc này, tôi nín thở cẩn thận lắng nghe âm thanh từ thông đạo bên trái, chỉ thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng gần..càng lúc càng gần..nhưng khi đối phương gần như bước ra khỏi thống đạo thì đột nhiên tất cả âm thanh đều biến mất!Trong lúc tôi đang do dự không biết có nên bước lên xem xét hay không, thì đột nhiên có một cây đèn pin từ lối đi bên trái chậm rãi lăn đến chỗ chân tôi rồi dừng lại.Lúc này Đinh Nhất cũng cầm đèn pin chạy từ thông đạo bên phải ra, anh ta thấy tôi sợ hãi nhìn xuống dưới chân thì lập tức hỏi tôi có chuyện gì? Tôi vội vàng ra hiệu im lặng với anh ta, sau đó chỉ chỉ vào lối đi bên trái, ra hiệu cho anh ta biết bên trong có người...Đinh Nhất sầm mặt lại, vội vàng rút con dao bạc ra, sau đó cảnh giác nhìn về phía lối đi bên tráiKết quả, tôi và Đinh Nhất trừng mắt nhìn chằm chằm lối đi bên trái một lúc lâu mà ngay cả con chuột cũng không thấy chạy raCó Đinh Nhất bên cạnh đương nhiên tôi không còn sợ hãi nữa, tôi bèn cúi đầu nhìn chiếc đèn pin vừa mới lăn đến cạnh chân mình.Đó là một chiếc đèn pin ánh sáng mạnh màu đen bình thường, tôi thử dùng chân đá nó nhưng không có chút phản ứng nào....Nhưng khi tôi nhặt chiếc đèn pin kia lên bật sáng lần nữa thì lại phát hiện trên thân nó có rất nhiều vết máu khô.Tôi lo lắng nói: “Đây không phải là đèn pin của chú họ tôi chứ?” Đinh Nhất nghe xong thì than nhẹ: “Trước khi thực sự tìm được chú ấy, thì tất cả mọi suy đoán đều chỉ là đoán mò...” Tôi bất đắc dĩ nhìn cây đèn pin trong tay, mặc dù sự xuất hiện của nó hơi quỷ dị, nhưng tôi vẫn mang nó theo bên người, bởi vì ở nơi như thế này, “Ánh sáng” luôn mang đến cho người ta hy vọng.