Lúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn.
Chương 1596: 1596: Chương 1595
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Sao lại ngủ thiếp đi rồi?Nói là ra ngoài dạo phố, sao lại ngủ thiếp đi trên vai Diệp Ân Tuấn chứ?Ừm, đều tại cái vai của Diệp Ân Tuấn quá có cảm giác an toàn.Thẩm Hạ Lan tự giác đổ lỗi tất cả những điều này cho Diệp Ân Tuấn.Khi nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện Diệp Ân Tuấn không có trong phòng.Cô ngáp một cái, vén chăn bông bước ra khỏi giường, sau đó tìm một chiếc áo.khoác mặc vào rồi rời khỏi phòng.Má Hoàng đúng lúc đi tới, trên tay bưng một tách cà phê.“Má Hoàng, đưa cho ông chủ à?”“Vâng thưa bà”Má Hoàng vội nói.“Ông chủ ở đâu?”“Thư phòng”“Để tôi đi”Thẩm Hạ Lan nhận lấy ly cà phê từ tay má Hoàng, giơ chân đi về phía thư phòng.Cô gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn từ bên trong truyền ra.“Vào đi”Thẩm Hạ Lan mở cửa, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang xem gì đó trên máy tính, cô không khỏi bước tới.“Nếu công ty có chuyện thì anh đến công ty đi, không cần ở nhà với em”Thẩm Hạ Lan đưa cà phê cho Diệp Ân Tuấn.Diệp Ân Tuấn thấy là Thẩm Hạ Lan đem tới, vội vàng nhận lấy, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan ngồi lên ghế, lúc này mới trầm giọng nói: “Không phải việc của công ty, hôm nay đi mua sắm, không phải em hỏi anh có chuyện gì đã xảy ra sao?”“Ừm, anh lúc đó đã nói với em là không có gì”Thẩm Hạ Lan có chút u uất mà nhìn Diệp Ân Tuấn.Diệp Ân Tuấn có chút ngại ngùng, nhưng vẫn hảng giọng nói: “Lúc đó anh nhìn thấy có người dùng máy ảnh chụp ảnh chúng ta, anh cũng không biết người đó là phóng viên hay là ai, nên không thể nói gì với em vào thời điểm đó”“Anh đó, cứ luôn như thế này, trước khi mọi chuyện hoàn toàn rõ ràng anh tuyệt đối sẽ không mở miệng với em, bây giờ nếu đã nói với em rồi, có phải tra ra thân phận người đó rồi không?”Thẩm Hạ Lan lắc đầu hỏi.Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Thân phận của người đó vẫn chưa được tra ra, nhưng anh đã tìm thấy một số thứ tốt trong máy ảnh của anh ta, em có muốn xem thử không?”“Cái gì tốt vậy?”Thứ xuất hiện đầu tiên trong lòng Thẩm Hạ Lan chính là những bức ảnh không hay ho gì.Diệp Ân Tuấn nắm tay cô, bảo cô nhìn vào máy tính.“Đây là những gì anh đã được từ máy ảnh, em xem vài tấm ảnh đi, phát hiện ra gì không?”.
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Sao lại ngủ thiếp đi rồi?Nói là ra ngoài dạo phố, sao lại ngủ thiếp đi trên vai Diệp Ân Tuấn chứ?Ừm, đều tại cái vai của Diệp Ân Tuấn quá có cảm giác an toàn.Thẩm Hạ Lan tự giác đổ lỗi tất cả những điều này cho Diệp Ân Tuấn.Khi nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện Diệp Ân Tuấn không có trong phòng.Cô ngáp một cái, vén chăn bông bước ra khỏi giường, sau đó tìm một chiếc áo.khoác mặc vào rồi rời khỏi phòng.Má Hoàng đúng lúc đi tới, trên tay bưng một tách cà phê.“Má Hoàng, đưa cho ông chủ à?”“Vâng thưa bà”Má Hoàng vội nói.“Ông chủ ở đâu?”“Thư phòng”“Để tôi đi”Thẩm Hạ Lan nhận lấy ly cà phê từ tay má Hoàng, giơ chân đi về phía thư phòng.Cô gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn từ bên trong truyền ra.“Vào đi”Thẩm Hạ Lan mở cửa, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang xem gì đó trên máy tính, cô không khỏi bước tới.“Nếu công ty có chuyện thì anh đến công ty đi, không cần ở nhà với em”Thẩm Hạ Lan đưa cà phê cho Diệp Ân Tuấn.Diệp Ân Tuấn thấy là Thẩm Hạ Lan đem tới, vội vàng nhận lấy, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan ngồi lên ghế, lúc này mới trầm giọng nói: “Không phải việc của công ty, hôm nay đi mua sắm, không phải em hỏi anh có chuyện gì đã xảy ra sao?”“Ừm, anh lúc đó đã nói với em là không có gì”Thẩm Hạ Lan có chút u uất mà nhìn Diệp Ân Tuấn.Diệp Ân Tuấn có chút ngại ngùng, nhưng vẫn hảng giọng nói: “Lúc đó anh nhìn thấy có người dùng máy ảnh chụp ảnh chúng ta, anh cũng không biết người đó là phóng viên hay là ai, nên không thể nói gì với em vào thời điểm đó”“Anh đó, cứ luôn như thế này, trước khi mọi chuyện hoàn toàn rõ ràng anh tuyệt đối sẽ không mở miệng với em, bây giờ nếu đã nói với em rồi, có phải tra ra thân phận người đó rồi không?”Thẩm Hạ Lan lắc đầu hỏi.Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Thân phận của người đó vẫn chưa được tra ra, nhưng anh đã tìm thấy một số thứ tốt trong máy ảnh của anh ta, em có muốn xem thử không?”“Cái gì tốt vậy?”Thứ xuất hiện đầu tiên trong lòng Thẩm Hạ Lan chính là những bức ảnh không hay ho gì.Diệp Ân Tuấn nắm tay cô, bảo cô nhìn vào máy tính.“Đây là những gì anh đã được từ máy ảnh, em xem vài tấm ảnh đi, phát hiện ra gì không?”.
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Sao lại ngủ thiếp đi rồi?Nói là ra ngoài dạo phố, sao lại ngủ thiếp đi trên vai Diệp Ân Tuấn chứ?Ừm, đều tại cái vai của Diệp Ân Tuấn quá có cảm giác an toàn.Thẩm Hạ Lan tự giác đổ lỗi tất cả những điều này cho Diệp Ân Tuấn.Khi nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện Diệp Ân Tuấn không có trong phòng.Cô ngáp một cái, vén chăn bông bước ra khỏi giường, sau đó tìm một chiếc áo.khoác mặc vào rồi rời khỏi phòng.Má Hoàng đúng lúc đi tới, trên tay bưng một tách cà phê.“Má Hoàng, đưa cho ông chủ à?”“Vâng thưa bà”Má Hoàng vội nói.“Ông chủ ở đâu?”“Thư phòng”“Để tôi đi”Thẩm Hạ Lan nhận lấy ly cà phê từ tay má Hoàng, giơ chân đi về phía thư phòng.Cô gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn từ bên trong truyền ra.“Vào đi”Thẩm Hạ Lan mở cửa, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang xem gì đó trên máy tính, cô không khỏi bước tới.“Nếu công ty có chuyện thì anh đến công ty đi, không cần ở nhà với em”Thẩm Hạ Lan đưa cà phê cho Diệp Ân Tuấn.Diệp Ân Tuấn thấy là Thẩm Hạ Lan đem tới, vội vàng nhận lấy, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan ngồi lên ghế, lúc này mới trầm giọng nói: “Không phải việc của công ty, hôm nay đi mua sắm, không phải em hỏi anh có chuyện gì đã xảy ra sao?”“Ừm, anh lúc đó đã nói với em là không có gì”Thẩm Hạ Lan có chút u uất mà nhìn Diệp Ân Tuấn.Diệp Ân Tuấn có chút ngại ngùng, nhưng vẫn hảng giọng nói: “Lúc đó anh nhìn thấy có người dùng máy ảnh chụp ảnh chúng ta, anh cũng không biết người đó là phóng viên hay là ai, nên không thể nói gì với em vào thời điểm đó”“Anh đó, cứ luôn như thế này, trước khi mọi chuyện hoàn toàn rõ ràng anh tuyệt đối sẽ không mở miệng với em, bây giờ nếu đã nói với em rồi, có phải tra ra thân phận người đó rồi không?”Thẩm Hạ Lan lắc đầu hỏi.Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Thân phận của người đó vẫn chưa được tra ra, nhưng anh đã tìm thấy một số thứ tốt trong máy ảnh của anh ta, em có muốn xem thử không?”“Cái gì tốt vậy?”Thứ xuất hiện đầu tiên trong lòng Thẩm Hạ Lan chính là những bức ảnh không hay ho gì.Diệp Ân Tuấn nắm tay cô, bảo cô nhìn vào máy tính.“Đây là những gì anh đã được từ máy ảnh, em xem vài tấm ảnh đi, phát hiện ra gì không?”.