Lúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn.
Chương 1655: 1655: Chương 1654
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Mắt của Diệp Minh Triết đỏ hoe, mũi cũng đỏ, mấy đứa trẻ đằng sau có đứa đã khóc nức nở.Sự bi thương này Thẩm Hạ Lan không thể mường tượng được, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chút cảm giác ngưỡng mộ.Con người sống một đời, nếu như cuối cùng chết như này, vậy cũng là cái chết vẻ vang rồi.Đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy.Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng khó chịu.Xe quân đội đợi ở bên ngoài, tất cả quân nhân khiêng Sa Sa đến nghĩa trang liệt sĩ.Trước mặt chạy đến một người phụ nữ trung niên, khoảnh khắc nhìn thấy Sa Sa, cảm xúc bỗng sụp đổ.“Con gái! Con gái ngoan của tôi!”Người phụ nữ khóc đến xé ruột xé gan, người nghe cũng phải rơi lệ.Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi sợ hãi.Sợ có một ngày Diệp Minh Triết cũng sẽ bị người khác khiêng trở về như vậy.Vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì Thẩm Hạ Lan đã cực kỳ đau lòng rồi.Không!Cô không muốn con trai như vậy!Tuyệt đối không thể!Thẩm Hạ Lan hạ quyết tâm, nhất định phải kéo Diệp Minh Triết ra khỏi quân đội.Cô không có giấc mơ thiên hạ đất quốc, cô chỉ hy vọng con trai của mình bình an, khỏe mạnh ở bên cạnh mình.Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không xứng làm vợ quân nhân cũng được, tóm lại cô không thể để con trai của mình lên tiền tuyền và chiến trường nguy hiểm như thế được.Diệp Tranh nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi tái nhợt, không khỏi đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.Tay của cô rất lạnh, cơ thể cũng rất lạnh.Diệp Tranh có hơi lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”“Không sao.”Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng mỉm cười, lại nhìn thấy mẹ của Sa Sa trực tiếp khóc ngất đi.Rất nhiều quân nhân mắt đều đỏ cả.Con đường đến nghĩa trang liệt sĩ, ngoài quân nhân, người như Thẩm Hạ Lan căn bản không được đi cùng.Diệp Ân Tuấn ra hiệu cô đưa Diệp Tranh về trước.Thẩm Hạ Lan không muốn rời khỏi.Cô bảo Diệp Tranh lên xe, mình lái xe đi theo đằng sau xe quân đội, lũ lượt lái đến nghĩa trang liệt sĩ..ngôn tình hayKhi sắp đến nghĩa trang liệt sĩ, xe của Thẩm Hạ Lan bỗng lắc lư.Cô hơi không chú ý, suýt nữa đụng vào tấm kính chắn gió.“Mẹ, làm sao vậy?”Diệp Tranh có hơi lo lắng.Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Có thể là xe chết máy, mẹ xuống xem thử.”.
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Mắt của Diệp Minh Triết đỏ hoe, mũi cũng đỏ, mấy đứa trẻ đằng sau có đứa đã khóc nức nở.Sự bi thương này Thẩm Hạ Lan không thể mường tượng được, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chút cảm giác ngưỡng mộ.Con người sống một đời, nếu như cuối cùng chết như này, vậy cũng là cái chết vẻ vang rồi.Đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy.Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng khó chịu.Xe quân đội đợi ở bên ngoài, tất cả quân nhân khiêng Sa Sa đến nghĩa trang liệt sĩ.Trước mặt chạy đến một người phụ nữ trung niên, khoảnh khắc nhìn thấy Sa Sa, cảm xúc bỗng sụp đổ.“Con gái! Con gái ngoan của tôi!”Người phụ nữ khóc đến xé ruột xé gan, người nghe cũng phải rơi lệ.Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi sợ hãi.Sợ có một ngày Diệp Minh Triết cũng sẽ bị người khác khiêng trở về như vậy.Vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì Thẩm Hạ Lan đã cực kỳ đau lòng rồi.Không!Cô không muốn con trai như vậy!Tuyệt đối không thể!Thẩm Hạ Lan hạ quyết tâm, nhất định phải kéo Diệp Minh Triết ra khỏi quân đội.Cô không có giấc mơ thiên hạ đất quốc, cô chỉ hy vọng con trai của mình bình an, khỏe mạnh ở bên cạnh mình.Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không xứng làm vợ quân nhân cũng được, tóm lại cô không thể để con trai của mình lên tiền tuyền và chiến trường nguy hiểm như thế được.Diệp Tranh nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi tái nhợt, không khỏi đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.Tay của cô rất lạnh, cơ thể cũng rất lạnh.Diệp Tranh có hơi lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”“Không sao.”Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng mỉm cười, lại nhìn thấy mẹ của Sa Sa trực tiếp khóc ngất đi.Rất nhiều quân nhân mắt đều đỏ cả.Con đường đến nghĩa trang liệt sĩ, ngoài quân nhân, người như Thẩm Hạ Lan căn bản không được đi cùng.Diệp Ân Tuấn ra hiệu cô đưa Diệp Tranh về trước.Thẩm Hạ Lan không muốn rời khỏi.Cô bảo Diệp Tranh lên xe, mình lái xe đi theo đằng sau xe quân đội, lũ lượt lái đến nghĩa trang liệt sĩ..ngôn tình hayKhi sắp đến nghĩa trang liệt sĩ, xe của Thẩm Hạ Lan bỗng lắc lư.Cô hơi không chú ý, suýt nữa đụng vào tấm kính chắn gió.“Mẹ, làm sao vậy?”Diệp Tranh có hơi lo lắng.Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Có thể là xe chết máy, mẹ xuống xem thử.”.
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Mắt của Diệp Minh Triết đỏ hoe, mũi cũng đỏ, mấy đứa trẻ đằng sau có đứa đã khóc nức nở.Sự bi thương này Thẩm Hạ Lan không thể mường tượng được, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chút cảm giác ngưỡng mộ.Con người sống một đời, nếu như cuối cùng chết như này, vậy cũng là cái chết vẻ vang rồi.Đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy.Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng khó chịu.Xe quân đội đợi ở bên ngoài, tất cả quân nhân khiêng Sa Sa đến nghĩa trang liệt sĩ.Trước mặt chạy đến một người phụ nữ trung niên, khoảnh khắc nhìn thấy Sa Sa, cảm xúc bỗng sụp đổ.“Con gái! Con gái ngoan của tôi!”Người phụ nữ khóc đến xé ruột xé gan, người nghe cũng phải rơi lệ.Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi sợ hãi.Sợ có một ngày Diệp Minh Triết cũng sẽ bị người khác khiêng trở về như vậy.Vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì Thẩm Hạ Lan đã cực kỳ đau lòng rồi.Không!Cô không muốn con trai như vậy!Tuyệt đối không thể!Thẩm Hạ Lan hạ quyết tâm, nhất định phải kéo Diệp Minh Triết ra khỏi quân đội.Cô không có giấc mơ thiên hạ đất quốc, cô chỉ hy vọng con trai của mình bình an, khỏe mạnh ở bên cạnh mình.Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không xứng làm vợ quân nhân cũng được, tóm lại cô không thể để con trai của mình lên tiền tuyền và chiến trường nguy hiểm như thế được.Diệp Tranh nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi tái nhợt, không khỏi đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.Tay của cô rất lạnh, cơ thể cũng rất lạnh.Diệp Tranh có hơi lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”“Không sao.”Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng mỉm cười, lại nhìn thấy mẹ của Sa Sa trực tiếp khóc ngất đi.Rất nhiều quân nhân mắt đều đỏ cả.Con đường đến nghĩa trang liệt sĩ, ngoài quân nhân, người như Thẩm Hạ Lan căn bản không được đi cùng.Diệp Ân Tuấn ra hiệu cô đưa Diệp Tranh về trước.Thẩm Hạ Lan không muốn rời khỏi.Cô bảo Diệp Tranh lên xe, mình lái xe đi theo đằng sau xe quân đội, lũ lượt lái đến nghĩa trang liệt sĩ..ngôn tình hayKhi sắp đến nghĩa trang liệt sĩ, xe của Thẩm Hạ Lan bỗng lắc lư.Cô hơi không chú ý, suýt nữa đụng vào tấm kính chắn gió.“Mẹ, làm sao vậy?”Diệp Tranh có hơi lo lắng.Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Có thể là xe chết máy, mẹ xuống xem thử.”.