Lúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn.
Chương 1943: 1943: Chương 1940
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Diệp Tranh cười rất dịu dàng.Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của mình đó chính là có ba đứa con này.Diệp Nghê Nghê với Diệp Minh Triết chơi đùa một lúc thì có chút mệt mỏi rồi.“Không chơi không chơi nữa, mệt quá đi thôi.Anh ơi, anh thật là đáng ghét, cũng không biết nhường cho em một chút, anh muốn em mệt chết hả?”Diệp Minh Triết bó tay luôn rồi.Nếu như không nhường cho cô bé, cô bé đã bị mình bắt từ lâu rồi.Hai đứa lại trèo lên bàn một lần nữa.Diệp Nghê Nghê nhìn thấy một đống tôm bắc cực ở trong chén của mình, hai mắt phát sáng.“Cảm ơn anh Tranh, vẫn là anh Tranh tốt nhất.”“Đồ nịnh hót.”Diệp Minh Triết lắc đầu, nhìn dáng vẻ ăn uống vui sướng của Diệp Nghê Nghê, không thể nhịn được cười.Sau khi người một nhà ăn cơm tối xong, Thẩm Hạ Lan ngồi ở trên ghế, cảm thấy có hơi lo.“Đi ra ngoài tản bộ đi, ăn nhiều rồi.”“Được.”Bây giờ, cho dù Thẩm Hạ Lan nói là có muốn lên trời đi nữa, chắc chắn Ân Tuấn cũng sẽ đồng ý.Diệp Nghê Nghê lại không muốn đi ra ngoài, nhưng mà vẫn bị Diệp Tranh và Diệp Minh Triết túm ra.Buổi tối ở trên núi có hơi lạnh.Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài thì phát hiện.Anh nói với bọn nhỏ: “Bọn con đi vào mặc áo khoác đi rồi hẵng ra, đừng để bị cảm.”Mấy đứa bé nghe lời làm theo.Thẩm Hạ Lan mặc áo khoác lông, nhìn bầu trời ở trên núi, đột nhiên lại cảm khái nói: “Đã nhiều năm rồi không nhìn thấy rõ sao trời như thế.”“Trên núi không bị ô nhiễm, tầng khí quyển ở đây tự nhiên, đương nhiên là tốt rồi, cho nên bầu trời sao cũng vô cùng đẹp.”Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, dạo bước đi trên núi, đi rất chậm.Lúc bọn nhỏ đi ra, đột nhiên nhìn thấy đom đóm.“Oa, cái đó là cái gì vậy, thật là đẹp quá đi.”Diệp Nghê Nghê là người đầu tiên phát hiện ra, cô bé vui vẻ hoan hô.“Anh ơi, anh Tranh, em muốn con côn trùng nhỏ đó, cái con côn trùng nhỏ mang theo ánh sáng ấy, giống như là ngôi sao vậy đó.”Thẩm Hạ Lan nhìn theo nơi phát ra tiếng kêu, đương nhiên cũng nhìn thấy đom đóm, không khỏi kinh ngạc.“Trời lạnh như thế mà còn có đom đóm nữa hả?”“Chỉ cần anh muốn để nó có thì nó sẽ có.”Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan có hơi ngơ ngác.Có ý gì chứ?Đang suy nghĩ, trước mắt liền bị lấp đầy bởi đom đóm.Bọn nó cùng nhau bay về một phía..
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Diệp Tranh cười rất dịu dàng.Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của mình đó chính là có ba đứa con này.Diệp Nghê Nghê với Diệp Minh Triết chơi đùa một lúc thì có chút mệt mỏi rồi.“Không chơi không chơi nữa, mệt quá đi thôi.Anh ơi, anh thật là đáng ghét, cũng không biết nhường cho em một chút, anh muốn em mệt chết hả?”Diệp Minh Triết bó tay luôn rồi.Nếu như không nhường cho cô bé, cô bé đã bị mình bắt từ lâu rồi.Hai đứa lại trèo lên bàn một lần nữa.Diệp Nghê Nghê nhìn thấy một đống tôm bắc cực ở trong chén của mình, hai mắt phát sáng.“Cảm ơn anh Tranh, vẫn là anh Tranh tốt nhất.”“Đồ nịnh hót.”Diệp Minh Triết lắc đầu, nhìn dáng vẻ ăn uống vui sướng của Diệp Nghê Nghê, không thể nhịn được cười.Sau khi người một nhà ăn cơm tối xong, Thẩm Hạ Lan ngồi ở trên ghế, cảm thấy có hơi lo.“Đi ra ngoài tản bộ đi, ăn nhiều rồi.”“Được.”Bây giờ, cho dù Thẩm Hạ Lan nói là có muốn lên trời đi nữa, chắc chắn Ân Tuấn cũng sẽ đồng ý.Diệp Nghê Nghê lại không muốn đi ra ngoài, nhưng mà vẫn bị Diệp Tranh và Diệp Minh Triết túm ra.Buổi tối ở trên núi có hơi lạnh.Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài thì phát hiện.Anh nói với bọn nhỏ: “Bọn con đi vào mặc áo khoác đi rồi hẵng ra, đừng để bị cảm.”Mấy đứa bé nghe lời làm theo.Thẩm Hạ Lan mặc áo khoác lông, nhìn bầu trời ở trên núi, đột nhiên lại cảm khái nói: “Đã nhiều năm rồi không nhìn thấy rõ sao trời như thế.”“Trên núi không bị ô nhiễm, tầng khí quyển ở đây tự nhiên, đương nhiên là tốt rồi, cho nên bầu trời sao cũng vô cùng đẹp.”Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, dạo bước đi trên núi, đi rất chậm.Lúc bọn nhỏ đi ra, đột nhiên nhìn thấy đom đóm.“Oa, cái đó là cái gì vậy, thật là đẹp quá đi.”Diệp Nghê Nghê là người đầu tiên phát hiện ra, cô bé vui vẻ hoan hô.“Anh ơi, anh Tranh, em muốn con côn trùng nhỏ đó, cái con côn trùng nhỏ mang theo ánh sáng ấy, giống như là ngôi sao vậy đó.”Thẩm Hạ Lan nhìn theo nơi phát ra tiếng kêu, đương nhiên cũng nhìn thấy đom đóm, không khỏi kinh ngạc.“Trời lạnh như thế mà còn có đom đóm nữa hả?”“Chỉ cần anh muốn để nó có thì nó sẽ có.”Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan có hơi ngơ ngác.Có ý gì chứ?Đang suy nghĩ, trước mắt liền bị lấp đầy bởi đom đóm.Bọn nó cùng nhau bay về một phía..
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. Diệp Tranh cười rất dịu dàng.Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của mình đó chính là có ba đứa con này.Diệp Nghê Nghê với Diệp Minh Triết chơi đùa một lúc thì có chút mệt mỏi rồi.“Không chơi không chơi nữa, mệt quá đi thôi.Anh ơi, anh thật là đáng ghét, cũng không biết nhường cho em một chút, anh muốn em mệt chết hả?”Diệp Minh Triết bó tay luôn rồi.Nếu như không nhường cho cô bé, cô bé đã bị mình bắt từ lâu rồi.Hai đứa lại trèo lên bàn một lần nữa.Diệp Nghê Nghê nhìn thấy một đống tôm bắc cực ở trong chén của mình, hai mắt phát sáng.“Cảm ơn anh Tranh, vẫn là anh Tranh tốt nhất.”“Đồ nịnh hót.”Diệp Minh Triết lắc đầu, nhìn dáng vẻ ăn uống vui sướng của Diệp Nghê Nghê, không thể nhịn được cười.Sau khi người một nhà ăn cơm tối xong, Thẩm Hạ Lan ngồi ở trên ghế, cảm thấy có hơi lo.“Đi ra ngoài tản bộ đi, ăn nhiều rồi.”“Được.”Bây giờ, cho dù Thẩm Hạ Lan nói là có muốn lên trời đi nữa, chắc chắn Ân Tuấn cũng sẽ đồng ý.Diệp Nghê Nghê lại không muốn đi ra ngoài, nhưng mà vẫn bị Diệp Tranh và Diệp Minh Triết túm ra.Buổi tối ở trên núi có hơi lạnh.Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài thì phát hiện.Anh nói với bọn nhỏ: “Bọn con đi vào mặc áo khoác đi rồi hẵng ra, đừng để bị cảm.”Mấy đứa bé nghe lời làm theo.Thẩm Hạ Lan mặc áo khoác lông, nhìn bầu trời ở trên núi, đột nhiên lại cảm khái nói: “Đã nhiều năm rồi không nhìn thấy rõ sao trời như thế.”“Trên núi không bị ô nhiễm, tầng khí quyển ở đây tự nhiên, đương nhiên là tốt rồi, cho nên bầu trời sao cũng vô cùng đẹp.”Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, dạo bước đi trên núi, đi rất chậm.Lúc bọn nhỏ đi ra, đột nhiên nhìn thấy đom đóm.“Oa, cái đó là cái gì vậy, thật là đẹp quá đi.”Diệp Nghê Nghê là người đầu tiên phát hiện ra, cô bé vui vẻ hoan hô.“Anh ơi, anh Tranh, em muốn con côn trùng nhỏ đó, cái con côn trùng nhỏ mang theo ánh sáng ấy, giống như là ngôi sao vậy đó.”Thẩm Hạ Lan nhìn theo nơi phát ra tiếng kêu, đương nhiên cũng nhìn thấy đom đóm, không khỏi kinh ngạc.“Trời lạnh như thế mà còn có đom đóm nữa hả?”“Chỉ cần anh muốn để nó có thì nó sẽ có.”Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan có hơi ngơ ngác.Có ý gì chứ?Đang suy nghĩ, trước mắt liền bị lấp đầy bởi đom đóm.Bọn nó cùng nhau bay về một phía..