Lúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn.
Chương 1977: 1977: Chương 1974
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt của Hạ Tử Thu lạnh như băng.“Tôi không trách họ, họ là những người lương thiện.Họ lớn lên dưới ánh mặt trời nên không biết trên đời này còn bao nhiêu tăm tối và tàn ác.Họ chỉ biết rằng con gái họ đã hy sinh và được phong làm liệt sĩ.Đây là vinh quang của gia tộc và cũng là niềm tự hào của Cung Tuyết Dương.Nhưng nếu được lựa chọn thì tôi thà không cần niềm tự hào này, tôi chỉ muốn cô ấy còn sống ở lại bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm bình minh và hoàng hôn, rồi sinh con dưỡng cái, cả nhà hạnh phúc bên nhau trọn đời.”Giọng của Hạ Tử Thu đột nhiên nghẹn lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.Đã bao lâu rồi nhỉ?Đã bao lâu rồi anh ta chưa từng nhớ Cung Tuyết Dương đến như vậy?Chín năm!nhưng anh ta không ngờ Nhan Du cũng sẽ kể câu chuyện của mình.Hạ Tử Thu khẽ cau mày, nhưng không ngắt lời cô ta.Nhan Du đột nhiên cười khổ, nói: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã sống ở cô nhi viện rồi.Những đứa trẻ ở đó thật sự rất đáng ghét, chúng luôn thích bắt nạt tôi.Bởi vì tôi có nước da vàng và mắt đen, không giống bọn họ cho nên ngay cả viện trưởng cũng không giúp tôi.Mỗi ngày tôi ăn lại những thứ họ bỏ đi, uống thứ nước họ không uống.Tôi đã nghĩ có lẽ mình sẽ cứ như vậy mà lớn lên trong cô nhi viện này, nhưng khi tôi mười bốn tuổi thì Hàn Hi Thần đã xuất hiện.”“Anh ấy giống như một thiên thần bước đến trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi có muốn rời khỏi đây hay không? Có muốn đi cùng anh ấy không? Nụ cười của anh ấy lúc ấy quá dịu dàng, cũng rất ấm áp, lại còn cùng màu da và màu mắt như tôi nên tôi không ngần ngại đi theo anh ấy.Tôi tự nhủ rằng mình chỉ muốn tìm một đồng loại, một đồng loại giống như mình.”Khi nói đến đây, Nhan Du bất ngờ bật khóc.Tiếng khóc rất nhỏ, thậm chí còn chẳng nghe thấy, nhưng anh ta lại nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt cô ta.Cô ta nói: “Hàn Hi Thần đối xử với tôi rất tốt, anh ấy cho tôi ăn những món ăn ngon nhất, cho tôi mặc những bộ quần áo đẹp nhất, mua cho tôi con búp bê mà tôi luôn muốn nhưng không thể có được.Tôi cảm thấy mình ngày càng thích anh ấy hơn.Anh ấy cũng nói với tôi rằng tôi rất ngoan và anh ấy thích tôi ngoan ngoãn.Vì vậy, tôi làm càng cố gắng nghe lời anh ấy.Chúng tôi sống với nhau được một năm thì anh ấy nói với tôi rằng muốn đứng bên cạnh anh ấy thì cần có quyền lực, mà bây giờ tôi quá yếu ớt.Tôi cần phải bồi dưỡng bản thân mới có thể theo được bước chân của anh ấy.Lúc đó tôi đã không ngần ngại đồng ý vì tôi muốn ở bên anh ấy.”“Chưa từng có ai tốt với tôi như vậy, cũng chưa từng có ai hỏi tôi muốn gì.Chỉ có anh ấy, anh ấy cho tôi hơi ấm và tất cả những gì tôi muốn.Đối với tôi, đây là thiên đường.Anh ấy nói đợi đến khi tôi có thực lực thì anh ấy sẽ giúp tôi tìm lại bố mẹ ruột, rồi hỏi họ tại sao lại không cần một đứa con gái ngoan ngoãn như tôi? Tôi biết, anh ấy chỉ muốn trút giận cho tôi thôi.Vậy nên khi anh ấy bảo tôi bồi dưỡng bản thân, tôi thực sự không muốn làm anh ấy thất vọng.”.
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt của Hạ Tử Thu lạnh như băng.“Tôi không trách họ, họ là những người lương thiện.Họ lớn lên dưới ánh mặt trời nên không biết trên đời này còn bao nhiêu tăm tối và tàn ác.Họ chỉ biết rằng con gái họ đã hy sinh và được phong làm liệt sĩ.Đây là vinh quang của gia tộc và cũng là niềm tự hào của Cung Tuyết Dương.Nhưng nếu được lựa chọn thì tôi thà không cần niềm tự hào này, tôi chỉ muốn cô ấy còn sống ở lại bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm bình minh và hoàng hôn, rồi sinh con dưỡng cái, cả nhà hạnh phúc bên nhau trọn đời.”Giọng của Hạ Tử Thu đột nhiên nghẹn lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.Đã bao lâu rồi nhỉ?Đã bao lâu rồi anh ta chưa từng nhớ Cung Tuyết Dương đến như vậy?Chín năm!nhưng anh ta không ngờ Nhan Du cũng sẽ kể câu chuyện của mình.Hạ Tử Thu khẽ cau mày, nhưng không ngắt lời cô ta.Nhan Du đột nhiên cười khổ, nói: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã sống ở cô nhi viện rồi.Những đứa trẻ ở đó thật sự rất đáng ghét, chúng luôn thích bắt nạt tôi.Bởi vì tôi có nước da vàng và mắt đen, không giống bọn họ cho nên ngay cả viện trưởng cũng không giúp tôi.Mỗi ngày tôi ăn lại những thứ họ bỏ đi, uống thứ nước họ không uống.Tôi đã nghĩ có lẽ mình sẽ cứ như vậy mà lớn lên trong cô nhi viện này, nhưng khi tôi mười bốn tuổi thì Hàn Hi Thần đã xuất hiện.”“Anh ấy giống như một thiên thần bước đến trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi có muốn rời khỏi đây hay không? Có muốn đi cùng anh ấy không? Nụ cười của anh ấy lúc ấy quá dịu dàng, cũng rất ấm áp, lại còn cùng màu da và màu mắt như tôi nên tôi không ngần ngại đi theo anh ấy.Tôi tự nhủ rằng mình chỉ muốn tìm một đồng loại, một đồng loại giống như mình.”Khi nói đến đây, Nhan Du bất ngờ bật khóc.Tiếng khóc rất nhỏ, thậm chí còn chẳng nghe thấy, nhưng anh ta lại nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt cô ta.Cô ta nói: “Hàn Hi Thần đối xử với tôi rất tốt, anh ấy cho tôi ăn những món ăn ngon nhất, cho tôi mặc những bộ quần áo đẹp nhất, mua cho tôi con búp bê mà tôi luôn muốn nhưng không thể có được.Tôi cảm thấy mình ngày càng thích anh ấy hơn.Anh ấy cũng nói với tôi rằng tôi rất ngoan và anh ấy thích tôi ngoan ngoãn.Vì vậy, tôi làm càng cố gắng nghe lời anh ấy.Chúng tôi sống với nhau được một năm thì anh ấy nói với tôi rằng muốn đứng bên cạnh anh ấy thì cần có quyền lực, mà bây giờ tôi quá yếu ớt.Tôi cần phải bồi dưỡng bản thân mới có thể theo được bước chân của anh ấy.Lúc đó tôi đã không ngần ngại đồng ý vì tôi muốn ở bên anh ấy.”“Chưa từng có ai tốt với tôi như vậy, cũng chưa từng có ai hỏi tôi muốn gì.Chỉ có anh ấy, anh ấy cho tôi hơi ấm và tất cả những gì tôi muốn.Đối với tôi, đây là thiên đường.Anh ấy nói đợi đến khi tôi có thực lực thì anh ấy sẽ giúp tôi tìm lại bố mẹ ruột, rồi hỏi họ tại sao lại không cần một đứa con gái ngoan ngoãn như tôi? Tôi biết, anh ấy chỉ muốn trút giận cho tôi thôi.Vậy nên khi anh ấy bảo tôi bồi dưỡng bản thân, tôi thực sự không muốn làm anh ấy thất vọng.”.
Cục Cưng Có ChiêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngLúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Ân Tuấn! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Thẩm Hạ Lan.Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Anh Lạc? Mối tình đầu của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi! Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.“Ân Tuấn, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đớn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt của Hạ Tử Thu lạnh như băng.“Tôi không trách họ, họ là những người lương thiện.Họ lớn lên dưới ánh mặt trời nên không biết trên đời này còn bao nhiêu tăm tối và tàn ác.Họ chỉ biết rằng con gái họ đã hy sinh và được phong làm liệt sĩ.Đây là vinh quang của gia tộc và cũng là niềm tự hào của Cung Tuyết Dương.Nhưng nếu được lựa chọn thì tôi thà không cần niềm tự hào này, tôi chỉ muốn cô ấy còn sống ở lại bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm bình minh và hoàng hôn, rồi sinh con dưỡng cái, cả nhà hạnh phúc bên nhau trọn đời.”Giọng của Hạ Tử Thu đột nhiên nghẹn lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.Đã bao lâu rồi nhỉ?Đã bao lâu rồi anh ta chưa từng nhớ Cung Tuyết Dương đến như vậy?Chín năm!nhưng anh ta không ngờ Nhan Du cũng sẽ kể câu chuyện của mình.Hạ Tử Thu khẽ cau mày, nhưng không ngắt lời cô ta.Nhan Du đột nhiên cười khổ, nói: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã sống ở cô nhi viện rồi.Những đứa trẻ ở đó thật sự rất đáng ghét, chúng luôn thích bắt nạt tôi.Bởi vì tôi có nước da vàng và mắt đen, không giống bọn họ cho nên ngay cả viện trưởng cũng không giúp tôi.Mỗi ngày tôi ăn lại những thứ họ bỏ đi, uống thứ nước họ không uống.Tôi đã nghĩ có lẽ mình sẽ cứ như vậy mà lớn lên trong cô nhi viện này, nhưng khi tôi mười bốn tuổi thì Hàn Hi Thần đã xuất hiện.”“Anh ấy giống như một thiên thần bước đến trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi có muốn rời khỏi đây hay không? Có muốn đi cùng anh ấy không? Nụ cười của anh ấy lúc ấy quá dịu dàng, cũng rất ấm áp, lại còn cùng màu da và màu mắt như tôi nên tôi không ngần ngại đi theo anh ấy.Tôi tự nhủ rằng mình chỉ muốn tìm một đồng loại, một đồng loại giống như mình.”Khi nói đến đây, Nhan Du bất ngờ bật khóc.Tiếng khóc rất nhỏ, thậm chí còn chẳng nghe thấy, nhưng anh ta lại nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt cô ta.Cô ta nói: “Hàn Hi Thần đối xử với tôi rất tốt, anh ấy cho tôi ăn những món ăn ngon nhất, cho tôi mặc những bộ quần áo đẹp nhất, mua cho tôi con búp bê mà tôi luôn muốn nhưng không thể có được.Tôi cảm thấy mình ngày càng thích anh ấy hơn.Anh ấy cũng nói với tôi rằng tôi rất ngoan và anh ấy thích tôi ngoan ngoãn.Vì vậy, tôi làm càng cố gắng nghe lời anh ấy.Chúng tôi sống với nhau được một năm thì anh ấy nói với tôi rằng muốn đứng bên cạnh anh ấy thì cần có quyền lực, mà bây giờ tôi quá yếu ớt.Tôi cần phải bồi dưỡng bản thân mới có thể theo được bước chân của anh ấy.Lúc đó tôi đã không ngần ngại đồng ý vì tôi muốn ở bên anh ấy.”“Chưa từng có ai tốt với tôi như vậy, cũng chưa từng có ai hỏi tôi muốn gì.Chỉ có anh ấy, anh ấy cho tôi hơi ấm và tất cả những gì tôi muốn.Đối với tôi, đây là thiên đường.Anh ấy nói đợi đến khi tôi có thực lực thì anh ấy sẽ giúp tôi tìm lại bố mẹ ruột, rồi hỏi họ tại sao lại không cần một đứa con gái ngoan ngoãn như tôi? Tôi biết, anh ấy chỉ muốn trút giận cho tôi thôi.Vậy nên khi anh ấy bảo tôi bồi dưỡng bản thân, tôi thực sự không muốn làm anh ấy thất vọng.”.