Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 107
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 107: Lê Chán Quốc ngừng hút thuốc, mấy giây sau, ông ta hắt toàn bộ tài liệu trên bàn làm việc xuống đất, ra sức ném gạt tàn thuốc. Ông ta đứng dậy, bắt đầu đá bàn đá ghế, giống như một con thú hoang mắt khống chế, cực kỳ thô bạo, đáng sợ. Những gì ông ta để ý nhất cuộc đời đều bị hủy hoại! Lê thị Y Liệu bên bờ phá sản, nón xanh dính chặt trên đầu ông ta, cả đời này ông ta không dám ngắng đầu nhìn người ngoài! Đều do con ả đê tiện Lý Ngọc Lan kial Bà ta hại ông ta khổ như vậy! Lão quản gia chưa thấy bộ dạng nỗi điên như vậy của Lê Chán Quốc bao giờ, sợ tới mức rúc vào một góc, không dám nói tiếp nữa. Lê Chán Quốc đập phá mệt thì dừng, đỏ mắt hỏi lão quản gia: “Lý Ngọc Lan đâu?” “Thưa lão gia, phu nhân… phu nhân bị La phụ nhân đánh thừa sống thiếu chết, bây giờ đang nằm trên giường, không thể xuống đất.” Lê Chán Quốc vuốt mặt: “Bảo luật sư soạn đơn thỏa thuận ly hôn đi, tôi muốn ly hôn với Lý Ngọc Lan ngay lập tức!” Lý Ngọc Lan nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch rên rỉ, quần áo sang trọng của bà ta bị đánh rách tả tơi, bên trong ứa màu. Lúc này, Lê Chân Quốc đá bay cửa đi vào. “Chấn Quốc, mau… mau cứu em, em đau quá, đau… muốn chết, đưa em đi bệnh viện đi…” Lý Ngọc Lan yếu ớt xin giúp đỡ. Lê Chán Quốc ném đơn thỏa thuận ly hôn vào mặt bà ta. Đơn ly hôn bị Lê Chán Quốc quăng “Chát!” vào mặt Lý Ngọc Lan khiến bà ta cảm thấy rát mặt. “Đây là cái gì?” Lý Ngọc Lan cúi đầu nhìn thấy năm chữ “Đơn thỏa thuận ly hôn” to đùng đập vào mắt: “Ly hôn? Lê Chán Quốc, thế mà anh lại… muốn ly hôn với tôi?” Lý Ngọc Lan nhìn Lê Chán Quốc đầy khó tin, cả người run lên bần bật. Sắc mặt Lê Chán Quốc âm u tới mức nhỏ nước: “Cô đi ra ngoài xem người ta đánh giá tôi thế nào, tôi không dám ngắng đầu, Lê thị Y Liệu bên bờ phá sản, Lê gia sắp hủy trên tay tôi rồi, Lý Ngọc Lan, tất cả là nhờ cô ban tặng đấy!” “Nhờ tôi ban tặng?” Lý Ngọc Lan cảm thấy vô cùng giận dữ, bà ta túm chặt ga giường gào lên: “Lê Chắn Quốc, anh để tay lên ngực tự hỏi đi, sau khi kết hôn tôi giúp anh thế nào, tôi vì anh, vì Lê gia này dâng hiến bao nhiêu hải” Lê Chán Quốc cười lạnh, âm trầm nhìn thẳng bà ta: “Tôi bảo cô lên giường với thằng đàn ông khác sao, Lý Ngọc Lan, cô đúng là một con ả đê tiện!” Lý Ngọc Lan sững lại, nước mắt chảy ra, bà ta cuống cuồng giải thích: “Chấn Quốc, trước kia tôi ở trong giới giải trí, có đại lão hay bố nuôi là chuyện rất bình thường, chẳng phải anh đã nói không chê quá khứ của tôi sao, sau kết hôn là vì… vì tôi muốn giúp anh, tôi ở ngoài xã giao với đàn ông, chẳng phải anh vẫn luôn khen tôi có năng lực và hiền tuệ sao?” “Đủ rồi, Lý Ngọc Lan, đừng nói là vì Lê gia, tôi thấy cô vì chính mình thì có, cô muốn ngồi vững vị trí Lê phu nhân này, bản chất cô là kẻ tham hư vinhl” Lý Ngọc Lan vừa cười vừa khóc như điên rồi: “Lê Chán Quốc, có phải bây giờ anh muốn ly hôn là vì thấy tôi hết giá trị lợi dụng rồi phải không, anh muốn đá bay tôi, đừng cho là tôi không biết, trong lòng anh vẫn luôn yêu mẹ của Lê Hương, Lâm Thủy Dao!” Lê Chắn Quốc nghe nhắc tới tên “Lâm Thủy Dao” thì siết chặt nắm đấm: “Câm mồm, tôi nói rồi, cô không xứng nhắc tới cái tên này!” “Sao tôi không thể nhắc hả, tôi cứ nhắc đấy, Lê Chán Quốc, thật ra anh cũng là một kẻ đáng thương, anh yêu Lâm Thủy Dao sâu sắc, nhưng cô ta lại không yêu anh, Lê Hương vốn không phải con gái anh, Lâm Thủy Dao chưa từng cho anh bước vào phòng cô tai”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 107: Lê Chán Quốc ngừng hút thuốc, mấy giây sau, ông ta hắt toàn bộ tài liệu trên bàn làm việc xuống đất, ra sức ném gạt tàn thuốc. Ông ta đứng dậy, bắt đầu đá bàn đá ghế, giống như một con thú hoang mắt khống chế, cực kỳ thô bạo, đáng sợ. Những gì ông ta để ý nhất cuộc đời đều bị hủy hoại! Lê thị Y Liệu bên bờ phá sản, nón xanh dính chặt trên đầu ông ta, cả đời này ông ta không dám ngắng đầu nhìn người ngoài! Đều do con ả đê tiện Lý Ngọc Lan kial Bà ta hại ông ta khổ như vậy! Lão quản gia chưa thấy bộ dạng nỗi điên như vậy của Lê Chán Quốc bao giờ, sợ tới mức rúc vào một góc, không dám nói tiếp nữa. Lê Chán Quốc đập phá mệt thì dừng, đỏ mắt hỏi lão quản gia: “Lý Ngọc Lan đâu?” “Thưa lão gia, phu nhân… phu nhân bị La phụ nhân đánh thừa sống thiếu chết, bây giờ đang nằm trên giường, không thể xuống đất.” Lê Chán Quốc vuốt mặt: “Bảo luật sư soạn đơn thỏa thuận ly hôn đi, tôi muốn ly hôn với Lý Ngọc Lan ngay lập tức!” Lý Ngọc Lan nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch rên rỉ, quần áo sang trọng của bà ta bị đánh rách tả tơi, bên trong ứa màu. Lúc này, Lê Chân Quốc đá bay cửa đi vào. “Chấn Quốc, mau… mau cứu em, em đau quá, đau… muốn chết, đưa em đi bệnh viện đi…” Lý Ngọc Lan yếu ớt xin giúp đỡ. Lê Chán Quốc ném đơn thỏa thuận ly hôn vào mặt bà ta. Đơn ly hôn bị Lê Chán Quốc quăng “Chát!” vào mặt Lý Ngọc Lan khiến bà ta cảm thấy rát mặt. “Đây là cái gì?” Lý Ngọc Lan cúi đầu nhìn thấy năm chữ “Đơn thỏa thuận ly hôn” to đùng đập vào mắt: “Ly hôn? Lê Chán Quốc, thế mà anh lại… muốn ly hôn với tôi?” Lý Ngọc Lan nhìn Lê Chán Quốc đầy khó tin, cả người run lên bần bật. Sắc mặt Lê Chán Quốc âm u tới mức nhỏ nước: “Cô đi ra ngoài xem người ta đánh giá tôi thế nào, tôi không dám ngắng đầu, Lê thị Y Liệu bên bờ phá sản, Lê gia sắp hủy trên tay tôi rồi, Lý Ngọc Lan, tất cả là nhờ cô ban tặng đấy!” “Nhờ tôi ban tặng?” Lý Ngọc Lan cảm thấy vô cùng giận dữ, bà ta túm chặt ga giường gào lên: “Lê Chắn Quốc, anh để tay lên ngực tự hỏi đi, sau khi kết hôn tôi giúp anh thế nào, tôi vì anh, vì Lê gia này dâng hiến bao nhiêu hải” Lê Chán Quốc cười lạnh, âm trầm nhìn thẳng bà ta: “Tôi bảo cô lên giường với thằng đàn ông khác sao, Lý Ngọc Lan, cô đúng là một con ả đê tiện!” Lý Ngọc Lan sững lại, nước mắt chảy ra, bà ta cuống cuồng giải thích: “Chấn Quốc, trước kia tôi ở trong giới giải trí, có đại lão hay bố nuôi là chuyện rất bình thường, chẳng phải anh đã nói không chê quá khứ của tôi sao, sau kết hôn là vì… vì tôi muốn giúp anh, tôi ở ngoài xã giao với đàn ông, chẳng phải anh vẫn luôn khen tôi có năng lực và hiền tuệ sao?” “Đủ rồi, Lý Ngọc Lan, đừng nói là vì Lê gia, tôi thấy cô vì chính mình thì có, cô muốn ngồi vững vị trí Lê phu nhân này, bản chất cô là kẻ tham hư vinhl” Lý Ngọc Lan vừa cười vừa khóc như điên rồi: “Lê Chán Quốc, có phải bây giờ anh muốn ly hôn là vì thấy tôi hết giá trị lợi dụng rồi phải không, anh muốn đá bay tôi, đừng cho là tôi không biết, trong lòng anh vẫn luôn yêu mẹ của Lê Hương, Lâm Thủy Dao!” Lê Chắn Quốc nghe nhắc tới tên “Lâm Thủy Dao” thì siết chặt nắm đấm: “Câm mồm, tôi nói rồi, cô không xứng nhắc tới cái tên này!” “Sao tôi không thể nhắc hả, tôi cứ nhắc đấy, Lê Chán Quốc, thật ra anh cũng là một kẻ đáng thương, anh yêu Lâm Thủy Dao sâu sắc, nhưng cô ta lại không yêu anh, Lê Hương vốn không phải con gái anh, Lâm Thủy Dao chưa từng cho anh bước vào phòng cô tai”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 107: Lê Chán Quốc ngừng hút thuốc, mấy giây sau, ông ta hắt toàn bộ tài liệu trên bàn làm việc xuống đất, ra sức ném gạt tàn thuốc. Ông ta đứng dậy, bắt đầu đá bàn đá ghế, giống như một con thú hoang mắt khống chế, cực kỳ thô bạo, đáng sợ. Những gì ông ta để ý nhất cuộc đời đều bị hủy hoại! Lê thị Y Liệu bên bờ phá sản, nón xanh dính chặt trên đầu ông ta, cả đời này ông ta không dám ngắng đầu nhìn người ngoài! Đều do con ả đê tiện Lý Ngọc Lan kial Bà ta hại ông ta khổ như vậy! Lão quản gia chưa thấy bộ dạng nỗi điên như vậy của Lê Chán Quốc bao giờ, sợ tới mức rúc vào một góc, không dám nói tiếp nữa. Lê Chán Quốc đập phá mệt thì dừng, đỏ mắt hỏi lão quản gia: “Lý Ngọc Lan đâu?” “Thưa lão gia, phu nhân… phu nhân bị La phụ nhân đánh thừa sống thiếu chết, bây giờ đang nằm trên giường, không thể xuống đất.” Lê Chán Quốc vuốt mặt: “Bảo luật sư soạn đơn thỏa thuận ly hôn đi, tôi muốn ly hôn với Lý Ngọc Lan ngay lập tức!” Lý Ngọc Lan nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch rên rỉ, quần áo sang trọng của bà ta bị đánh rách tả tơi, bên trong ứa màu. Lúc này, Lê Chân Quốc đá bay cửa đi vào. “Chấn Quốc, mau… mau cứu em, em đau quá, đau… muốn chết, đưa em đi bệnh viện đi…” Lý Ngọc Lan yếu ớt xin giúp đỡ. Lê Chán Quốc ném đơn thỏa thuận ly hôn vào mặt bà ta. Đơn ly hôn bị Lê Chán Quốc quăng “Chát!” vào mặt Lý Ngọc Lan khiến bà ta cảm thấy rát mặt. “Đây là cái gì?” Lý Ngọc Lan cúi đầu nhìn thấy năm chữ “Đơn thỏa thuận ly hôn” to đùng đập vào mắt: “Ly hôn? Lê Chán Quốc, thế mà anh lại… muốn ly hôn với tôi?” Lý Ngọc Lan nhìn Lê Chán Quốc đầy khó tin, cả người run lên bần bật. Sắc mặt Lê Chán Quốc âm u tới mức nhỏ nước: “Cô đi ra ngoài xem người ta đánh giá tôi thế nào, tôi không dám ngắng đầu, Lê thị Y Liệu bên bờ phá sản, Lê gia sắp hủy trên tay tôi rồi, Lý Ngọc Lan, tất cả là nhờ cô ban tặng đấy!” “Nhờ tôi ban tặng?” Lý Ngọc Lan cảm thấy vô cùng giận dữ, bà ta túm chặt ga giường gào lên: “Lê Chắn Quốc, anh để tay lên ngực tự hỏi đi, sau khi kết hôn tôi giúp anh thế nào, tôi vì anh, vì Lê gia này dâng hiến bao nhiêu hải” Lê Chán Quốc cười lạnh, âm trầm nhìn thẳng bà ta: “Tôi bảo cô lên giường với thằng đàn ông khác sao, Lý Ngọc Lan, cô đúng là một con ả đê tiện!” Lý Ngọc Lan sững lại, nước mắt chảy ra, bà ta cuống cuồng giải thích: “Chấn Quốc, trước kia tôi ở trong giới giải trí, có đại lão hay bố nuôi là chuyện rất bình thường, chẳng phải anh đã nói không chê quá khứ của tôi sao, sau kết hôn là vì… vì tôi muốn giúp anh, tôi ở ngoài xã giao với đàn ông, chẳng phải anh vẫn luôn khen tôi có năng lực và hiền tuệ sao?” “Đủ rồi, Lý Ngọc Lan, đừng nói là vì Lê gia, tôi thấy cô vì chính mình thì có, cô muốn ngồi vững vị trí Lê phu nhân này, bản chất cô là kẻ tham hư vinhl” Lý Ngọc Lan vừa cười vừa khóc như điên rồi: “Lê Chán Quốc, có phải bây giờ anh muốn ly hôn là vì thấy tôi hết giá trị lợi dụng rồi phải không, anh muốn đá bay tôi, đừng cho là tôi không biết, trong lòng anh vẫn luôn yêu mẹ của Lê Hương, Lâm Thủy Dao!” Lê Chắn Quốc nghe nhắc tới tên “Lâm Thủy Dao” thì siết chặt nắm đấm: “Câm mồm, tôi nói rồi, cô không xứng nhắc tới cái tên này!” “Sao tôi không thể nhắc hả, tôi cứ nhắc đấy, Lê Chán Quốc, thật ra anh cũng là một kẻ đáng thương, anh yêu Lâm Thủy Dao sâu sắc, nhưng cô ta lại không yêu anh, Lê Hương vốn không phải con gái anh, Lâm Thủy Dao chưa từng cho anh bước vào phòng cô tai”