Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 111
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 111: Đột nhiên bị mắt trọng lượng khiến Lê Hương khẽ hét lên một tiếng, cô vội vàng duỗi hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Anh định làm gì vậy?” “Không làm gì cả, chỉ ôm Mạc phu nhân của anh thôi.” Mạc Tuân ôm cô xoay thêm vài vòng. Lúc này Mạc lão phu nhân nghe tiếng động chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng Mạc Tuân ôm Lê Hương xoay tròn liền giơ tay lên đánh vào người Mạc Tuân: “Bỏ ra, mau bỏ ra, đừng có làm Quán Quán bị ngã.” Bác Phúc cũng giật mình, vội vàng chạy lên kéo Mạc Tuân: “Thiếu gia, mau thả xuống đi, nguy hiểm đấy.” Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ bừng, bị nhiều người như vậy nhìn xem cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, như này về sau làm sao cô còn có thể ra ngoài gặp người chứ? Cánh tay cứng rắn hữu lực của Mạc Tuân khẽ nâng Lê Hương lên, cơ thể con gái đúng là vừa mềm mại vừa có mùi thơm, làm sao anh có thể làm cô ngã được. Nhưng dưới áp lực bị nhiều người bức bách như vậy, Mạc Tuân đành thả Lê Hương xuống. Lê Hương không dám ngắng đầu lên vội chạy Vào trong. Mạc Tuân biết cô thẹn thùng, khóe môi nở nụ cười đi vào theo, bà nội bên cạnh không ngừng khuyên bảo: “Hàn Đình, cháu tiểu biệt thắng tân hôn bà nội có thể thông cảm, nhưng cao như vậy thì đừng có nghịch nữa, cháu xoay Quán Quán như vậy bà nội nhìn còn thấy choáng.” Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, cô ôm Tiểu Viên Viên trong lòng, đại khái là đang giận dỗi không để ý tới anh rồi, anh cởi âu phục trên người đưa cho má Ngô, không có thành ý vâng một tiếng ứng phó với bà nội: “Bà nội cháu biết rồi, cơm tối đã xong chưa, cháu đói rồi?” Sự chú ý của Mạc lão phu nhân lập tức bị dời đi: “Để bà tới phòng bếp nhìn xem.” Mạc Tuân đi lên phía trước, đứng ngay sau lưng Lê Hương, ngửi được mùi thơm thiếu nữ trong trẻo trên người cô, vô cùng dễ chịu. Anh khẽ hạ mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Giận rồi à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương vẫn đỏ bừng, hừ một tiếng. Mạc Tuân với tay chơi đùa Tiểu Viên Viên ở trong ngực cô, sau đó huých nhẹ bờ vai vào người cô: “Ai kêu em muốn chơi trốn tìm với anh, vừa rồi bà nội cũng đã mắng anh rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi.” Động tác nhỏ càng khiến Lê Hương thêm xấu hổ, cô muốn tách ra, nhưng một cái tay khác của anh vốn đặt trong túi quần đã nhẹ nhàng đặt trên eo cô, bá đạo giam cầm lại: “Mạc phu nhân, nếu như em còn tức giận nữa, thì anh sẽ…” Anh đang uy hiếp cô? Lê Hương ngoái đầu lại nhìn, khiêu khích hỏi lại: “Anh sẽ làm gì?” Mạc Tuân thả Tiểu Viên Viên xuống dưới đất, lần nữa ôm ngang cô lên, từng bước từng bước đi lên lầu: “Vậy chúng ta hãy thử một lần đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa xem.” Tiểu Viên Viên bị ném xuống thảm… Meo meo meo. Tôi là mèo chứ không phải chó, sao lại nhét cầu lương vào mồm tôi? Lúc này lão phu nhân từ trong bếp đi ra: “Quán Quán, Hàn Đình, bữa tối làm xong rồi… Áy, Hàn Đình, cháu làm cái gì vậy, đồ hư hỏng này, mau thả Quán Quán xuống.” Lão phu nhân muốn đuổi theo, nhưng động tác của Mạc Tuân nhanh hơn, ôm Lê Hương vào trong phòng, đóng sầm của lại. Lão phu nhân: “…”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 111: Đột nhiên bị mắt trọng lượng khiến Lê Hương khẽ hét lên một tiếng, cô vội vàng duỗi hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Anh định làm gì vậy?” “Không làm gì cả, chỉ ôm Mạc phu nhân của anh thôi.” Mạc Tuân ôm cô xoay thêm vài vòng. Lúc này Mạc lão phu nhân nghe tiếng động chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng Mạc Tuân ôm Lê Hương xoay tròn liền giơ tay lên đánh vào người Mạc Tuân: “Bỏ ra, mau bỏ ra, đừng có làm Quán Quán bị ngã.” Bác Phúc cũng giật mình, vội vàng chạy lên kéo Mạc Tuân: “Thiếu gia, mau thả xuống đi, nguy hiểm đấy.” Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ bừng, bị nhiều người như vậy nhìn xem cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, như này về sau làm sao cô còn có thể ra ngoài gặp người chứ? Cánh tay cứng rắn hữu lực của Mạc Tuân khẽ nâng Lê Hương lên, cơ thể con gái đúng là vừa mềm mại vừa có mùi thơm, làm sao anh có thể làm cô ngã được. Nhưng dưới áp lực bị nhiều người bức bách như vậy, Mạc Tuân đành thả Lê Hương xuống. Lê Hương không dám ngắng đầu lên vội chạy Vào trong. Mạc Tuân biết cô thẹn thùng, khóe môi nở nụ cười đi vào theo, bà nội bên cạnh không ngừng khuyên bảo: “Hàn Đình, cháu tiểu biệt thắng tân hôn bà nội có thể thông cảm, nhưng cao như vậy thì đừng có nghịch nữa, cháu xoay Quán Quán như vậy bà nội nhìn còn thấy choáng.” Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, cô ôm Tiểu Viên Viên trong lòng, đại khái là đang giận dỗi không để ý tới anh rồi, anh cởi âu phục trên người đưa cho má Ngô, không có thành ý vâng một tiếng ứng phó với bà nội: “Bà nội cháu biết rồi, cơm tối đã xong chưa, cháu đói rồi?” Sự chú ý của Mạc lão phu nhân lập tức bị dời đi: “Để bà tới phòng bếp nhìn xem.” Mạc Tuân đi lên phía trước, đứng ngay sau lưng Lê Hương, ngửi được mùi thơm thiếu nữ trong trẻo trên người cô, vô cùng dễ chịu. Anh khẽ hạ mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Giận rồi à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương vẫn đỏ bừng, hừ một tiếng. Mạc Tuân với tay chơi đùa Tiểu Viên Viên ở trong ngực cô, sau đó huých nhẹ bờ vai vào người cô: “Ai kêu em muốn chơi trốn tìm với anh, vừa rồi bà nội cũng đã mắng anh rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi.” Động tác nhỏ càng khiến Lê Hương thêm xấu hổ, cô muốn tách ra, nhưng một cái tay khác của anh vốn đặt trong túi quần đã nhẹ nhàng đặt trên eo cô, bá đạo giam cầm lại: “Mạc phu nhân, nếu như em còn tức giận nữa, thì anh sẽ…” Anh đang uy hiếp cô? Lê Hương ngoái đầu lại nhìn, khiêu khích hỏi lại: “Anh sẽ làm gì?” Mạc Tuân thả Tiểu Viên Viên xuống dưới đất, lần nữa ôm ngang cô lên, từng bước từng bước đi lên lầu: “Vậy chúng ta hãy thử một lần đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa xem.” Tiểu Viên Viên bị ném xuống thảm… Meo meo meo. Tôi là mèo chứ không phải chó, sao lại nhét cầu lương vào mồm tôi? Lúc này lão phu nhân từ trong bếp đi ra: “Quán Quán, Hàn Đình, bữa tối làm xong rồi… Áy, Hàn Đình, cháu làm cái gì vậy, đồ hư hỏng này, mau thả Quán Quán xuống.” Lão phu nhân muốn đuổi theo, nhưng động tác của Mạc Tuân nhanh hơn, ôm Lê Hương vào trong phòng, đóng sầm của lại. Lão phu nhân: “…”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 111: Đột nhiên bị mắt trọng lượng khiến Lê Hương khẽ hét lên một tiếng, cô vội vàng duỗi hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Anh định làm gì vậy?” “Không làm gì cả, chỉ ôm Mạc phu nhân của anh thôi.” Mạc Tuân ôm cô xoay thêm vài vòng. Lúc này Mạc lão phu nhân nghe tiếng động chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng Mạc Tuân ôm Lê Hương xoay tròn liền giơ tay lên đánh vào người Mạc Tuân: “Bỏ ra, mau bỏ ra, đừng có làm Quán Quán bị ngã.” Bác Phúc cũng giật mình, vội vàng chạy lên kéo Mạc Tuân: “Thiếu gia, mau thả xuống đi, nguy hiểm đấy.” Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ bừng, bị nhiều người như vậy nhìn xem cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, như này về sau làm sao cô còn có thể ra ngoài gặp người chứ? Cánh tay cứng rắn hữu lực của Mạc Tuân khẽ nâng Lê Hương lên, cơ thể con gái đúng là vừa mềm mại vừa có mùi thơm, làm sao anh có thể làm cô ngã được. Nhưng dưới áp lực bị nhiều người bức bách như vậy, Mạc Tuân đành thả Lê Hương xuống. Lê Hương không dám ngắng đầu lên vội chạy Vào trong. Mạc Tuân biết cô thẹn thùng, khóe môi nở nụ cười đi vào theo, bà nội bên cạnh không ngừng khuyên bảo: “Hàn Đình, cháu tiểu biệt thắng tân hôn bà nội có thể thông cảm, nhưng cao như vậy thì đừng có nghịch nữa, cháu xoay Quán Quán như vậy bà nội nhìn còn thấy choáng.” Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, cô ôm Tiểu Viên Viên trong lòng, đại khái là đang giận dỗi không để ý tới anh rồi, anh cởi âu phục trên người đưa cho má Ngô, không có thành ý vâng một tiếng ứng phó với bà nội: “Bà nội cháu biết rồi, cơm tối đã xong chưa, cháu đói rồi?” Sự chú ý của Mạc lão phu nhân lập tức bị dời đi: “Để bà tới phòng bếp nhìn xem.” Mạc Tuân đi lên phía trước, đứng ngay sau lưng Lê Hương, ngửi được mùi thơm thiếu nữ trong trẻo trên người cô, vô cùng dễ chịu. Anh khẽ hạ mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Giận rồi à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương vẫn đỏ bừng, hừ một tiếng. Mạc Tuân với tay chơi đùa Tiểu Viên Viên ở trong ngực cô, sau đó huých nhẹ bờ vai vào người cô: “Ai kêu em muốn chơi trốn tìm với anh, vừa rồi bà nội cũng đã mắng anh rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi.” Động tác nhỏ càng khiến Lê Hương thêm xấu hổ, cô muốn tách ra, nhưng một cái tay khác của anh vốn đặt trong túi quần đã nhẹ nhàng đặt trên eo cô, bá đạo giam cầm lại: “Mạc phu nhân, nếu như em còn tức giận nữa, thì anh sẽ…” Anh đang uy hiếp cô? Lê Hương ngoái đầu lại nhìn, khiêu khích hỏi lại: “Anh sẽ làm gì?” Mạc Tuân thả Tiểu Viên Viên xuống dưới đất, lần nữa ôm ngang cô lên, từng bước từng bước đi lên lầu: “Vậy chúng ta hãy thử một lần đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa xem.” Tiểu Viên Viên bị ném xuống thảm… Meo meo meo. Tôi là mèo chứ không phải chó, sao lại nhét cầu lương vào mồm tôi? Lúc này lão phu nhân từ trong bếp đi ra: “Quán Quán, Hàn Đình, bữa tối làm xong rồi… Áy, Hàn Đình, cháu làm cái gì vậy, đồ hư hỏng này, mau thả Quán Quán xuống.” Lão phu nhân muốn đuổi theo, nhưng động tác của Mạc Tuân nhanh hơn, ôm Lê Hương vào trong phòng, đóng sầm của lại. Lão phu nhân: “…”